Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 342: C342: Chương 342




Là một diễn viên, nhưng Thẩm Minh Dữu lại bị kỹ năng diễn xuất của một nghệ sĩ không chuyên lừa khiến cô thấy không phục, nhưng cô cũng hết sức để phản kháng rồi.

Có lẽ lâu rồi Giang Trầm không được quan hệ, khó khăn lắm mới có được cơ hội như này, như muốn bù đắp cho mấy tháng qua nên anh cũng không định tha cho Thẩm Minh Dữu.

Mãi đến khuya, Thẩm Minh Dữu choáng váng đá Giang Trầm một cái, Giang Trầm mới chịu tha cho cô.

Anh hôn lên má ướt đẫm mồ hôi của vợ, khàn giọng nói: "Em ngủ đi."

Thẩm Minh Dữu mệt đến mức lập tức ngủ thiếp đi.

Giang Trầm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của vợ hồi lâu, rồi mới ôm vợ ngủ thiếp đi.

**


Sáng sớm Niệm Niệm mơ màng thức giấc, như thường lệ, cô bé xoay người cuộn cơ thể bé nhỏ trong chăn, muốn cuộn vào vòng tay của mẹ, nhưng cuộn người hồi lâu cũng không thấy mẹ đâu. Niệm Niệm mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình chẳng có ai, không có bóng dáng của mẹ, cũng chẳng có bóng dáng của ba.

Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, cô bé nhớ rõ ràng tối hôm qua là mẹ đã dỗ cô bé ngủ, sao giờ lại không thấy mẹ ở đây nữa.

Niệm Niệm trượt xuống khỏi giường, tìm hết nhà tắm đến phòng thay đồ cũng không tìm thấy mẹ.

Thư phòng cũng không có ai, cuối cùng Niệm Niệm đến phòng ngủ ba mình hay dùng. Cô bé nhấn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng ngủ bị khóa, không mở được.

Niệm Niệm khẽ cau đôi mày nhỏ.

Chắc chắn là tối qua sau khi ba về nhà, không muốn ngủ một mình nên đã lén bế mẹ từ chỗ Niệm Niệm đến phòng ngủ này.

Sao ba lại làm như vậy?

Niệm Niệm ngồi xuống sàn trước cửa phòng.

Đồng hồ sinh học của Giang Trầm rất chính xác, dù tối hôm qua uống rất nhiều rượu và dùng rất nhiều sức lực, nhưng sáng sớm anh vẫn thức dậy đúng giờ.

Thẩm Minh Dữu còn ngủ say ở bên cạnh anh, Giang Trầm hôn lên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Trầm mở cửa chuẩn bị đi tới phòng ngủ chính xem Niệm Niệm đã thấy bánh bao nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.

Bánh bao nhỏ đang ngồi trên sàn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn ba bằng đôi mắt trong veo và sáng ngời.


Giang Trầm: "..."

Niệm Niệm hỏi: "Mẹ đâu rồi ạ?"

Giang Trầm nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nói: "Mẹ còn đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn mẹ."

Niệm Niệm khịt mũi, di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình bằng cả hai tay hai chân, sau đó quay lưng lại với ba.

"..." Giang Trầm nhìn bóng lưng đang cố gắng bày tỏ sự tức giận của Niệm Niệm, thấy sao con gái nhà mình đáng yêu quá vậy.

Giang Trầm đi tới, ngồi xổm trước mặt Niệm Niệm hỏi: "Niệm Niệm sao vậy?"

Niệm Niệm lại khịt mũi một cái, bĩu môi nói: "Niệm Niệm tức giận rồi."

Giang Trầm cố ý hỏi: "Sao bảo bối lại tức giận thế?"


Niệm Niệm quay lưng lại với ba mình, ba còn không biết tại sao bảo bối lại tức giận, chuyện này còn khiến Niệm Niệm tức giận hơn nữa.

Đương nhiên Giang Trầm biết tại sao Niệm Niệm tức giận, chẳng qua là sáng dậy không thấy mẹ bên cạnh mà bị ba cướp đi cho nên mới tức giận với ba thôi.

"Được rồi, Niệm Niệm đừng giận nữa, lát nữa ba đưa con đến một nơi." Giang Trầm bế Niệm Niệm lên, đi sang phòng bên cạnh giúp cô bé đánh răng rửa mặt, sau đó đưa Niệm Niệm ra ngoài.

Mặc dù Niệm Niệm rất tò mò mới sáng sớm mà ba đã muốn đưa cô bé đi đâu, nhưng vì còn tức giận nên cô bé quyết định tạm thời không nói chuyện với ba mình.

Giang Trầm nhìn gương chiếu hậu, thấy Niệm Niệm đang ngồi ở ghế an toàn với dáng vẻ không muốn để ý đến ba mình. Mặc dù anh thấy bé con thật dễ thương, muốn trêu chọc con gái, nhưng tâm trạng của Giang Trầm hôm nay rất tốt nên quyết định không trêu chọc cô bé nữa, tránh để Niệm Niệm càng giận anh hơn.

Chiếc xe nhanh chóng tới trước một cửa hàng hoa.

Bởi vì vẫn còn sớm, trước cửa hàng không có ai, Giang Trầm bế Niệm Niệm ra khỏi xe. Niệm Niệm im lặng suốt đoạn đường vừa xuống xe đã nhìn thấy tiệm hoa, không nhịn được hỏi: "Ba muốn mua hoa ạ?"