Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 325: C325: Chương 325




Vì thế, anh ấy lập tức lái xe đến phim trường.

Vừa tới, anh ấy đã nhìn thấy Niệm Niệm đang dựa vào một ông cụ, dùng bàn tay nhỏ bé che mắt mình trông rất đáng yêu.

Nhìn thấy Niệm Niệm, trái tim nặng trĩu của Triệu Diễm mới hơi nhẹ nhõm một chút.

Anh ấy chú ý đến ông cụ ở bên cạnh Niệm Niệm, nhận ra đó là quản gia ở nước ngoài của Thẩm Minh Dữu, Triệu Diễm đã từng gặp ông vài lần, mặc dù có quen biết nhưng cũng không thân thiết.

Quản gia Hà cũng nhận ra Triệu Diễm.


Sau khi chào hỏi nhau, Triệu Diễm ngồi bên cạnh quản gia Hà, nhìn về phía Thẩm Minh Dữu đang nói chuyện với đạo diễn cách đó không xa.

"Quản gia Hà vẫn khỏe chứ? "Triệu Diễm ân cần hỏi han.

"Vẫn khá tốt."

"Tôi nhớ lúc trước quản gia Hà đã từng chăm sóc mẹ tôi." Triệu Diễm như rơi vào hồi ức, anh ấy nói: "Nếu lúc đầu tôi có thể cùng mẹ và em gái mình xuất ngoại thì tốt biết mấy."

Nếu là như vậy thì tất cả mọi chuyện sau đó đều sẽ không xảy ra, quan hệ của anh ấy và Thẩm Minh Dữu cũng sẽ không đến mức như hiện tại.

"Hai người là người nhà, cho dù không sống cùng nhau, trái tim vẫn ở cùng một chỗ." Quản gia Hà biết sau khi ba mẹ của Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm ly hôn, hai anh em họ một người theo ba, một người theo mẹ.

Ông nhìn ra tâm trạng Triệu Diễm hình như không tốt lắm, quản gia Hà nói: "Tôi còn nhớ lúc tiểu thư vừa ra nước ngoài chỉ mới tám chín tuổi, không quen với cuộc sống ở nước ngoài, mẹ cô ấy lại thường xuyên vắng nhà, có vài lần cô ấy còn khóc ầm ĩ đòi về nước tìm anh trai."

"Vậy sao?" Triệu Diễm không hề biết rằng còn có chuyện này, anh ấy cười nói: "Nhưng mà Dữu Dữu chưa lần nào quay về tìm tôi."
"Sao lại chưa từng chứ?" Quản gia Hà thắc mắc: "Giao thừa năm tiểu thư chín tuổi, cô ấy đã về nước thăm cậu đấy, là tôi lén dẫn cô ấy về nước mà."

Năm đó, quản gia Hà về nước thăm người thân, sau khi Thẩm Minh Dữu biết ông muốn về nước đã luôn năn nỉ ông, bảo ông dẫn cô cùng về nước.


Lúc đó, Thẩm Viện thường xuyên vắng nhà, ở bên ngoài ba bốn tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường. Sau khi quản gia Hà biết Thẩm Minh Dữu muốn về nước, vốn muốn xin Thẩm Viện nhưng Thẩm Minh Dữu lại không cho ông nói chuyện này với Thẩm Viện, nếu như nói với Thẩm Viện, cô sẽ không được về nước.

Không có sự đồng ý của bà chủ, quản gia Hà nào dám làm chuyện như vậy, nhưng Thẩm Minh Dữu là một đứa trẻ rất ngoan. Khoảng thời gian đó cô luôn tỏ ra đáng thương, lẽo đẽo phía sau ông, một mực cầu xin ông. Quản gia Hà cũng không biết lúc đấy đầu óc ông có vấn đề gì không mà lại đồng ý với cô.

Ông nghĩ dù sao cũng có mình chăm sóc, về nước hai ngày rồi lập tức quay về, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, Thẩm Viện cũng sẽ không phát hiện ra.

Vì vậy, vào giao thừa năm đó ông đã dắt Thẩm Minh Dữu về nước.

Sau khi Triệu Diễm nghe những gì Hà quản gia nói, anh ấy suy nghĩ một chút, năm giao thừa ấy của Thẩm Minh Dữu cũng là năm anh ấy mười một tuổi.

Đêm giao thừa năm mười một tuổi, đúng lúc Triệu Diễm trải qua một trận hỏa hoạn lớn, suýt chút nữa đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.


Sao Thẩm Minh Dữu có thể về nước vào hôm đó chứ?

Triệu Diễm vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao? Sau khi về nước, Dữu Dữu đi đâu, em ấy có về nhà không?"

Quản gia Hà lập tức ý thức được hình như ksự việc hông đúng: "Cậu không nhớ sao? Lúc ấy, nhà cậu đang cháy, lửa rất lớn, lúc tôi dẫn tiểu thư đến nhà họ Triệu, cậu chẳng may bị vây trong biển lửa, là tiểu thư lao vào đám cháy và cứu cậu ra!"

Triệu Diễm lập tức đứng lên từ trên ghế: "Sao có thể chứ? Ý ông là Dữu Dữu đã cứu tôi?"

"Tôi nhớ rất rõ lúc ấy lửa rất to, sau khi chúng tôi phát hiện có người trong nhà qua cửa sổ, còn không đợi tôi gọi điện thoại báo cháy, tiểu thư đã lao vào cứu cậu ra. Bên trong còn có một cô bé bị thương nặng hơn cả cậu, cô ấy tự bò tới cánh cửa cách đó không xa rồi được tôi kéo ra, nhưng cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. May mà chúng tôi tới kịp, nếu như chậm thêm chút nữa thì không biết đã xảy ra chuyện gì đâu."