Cố Cẩn nói: "Để bà nội giúp con."
"Không cần đâu ạ." Niệm Niệm đặt đôi đũa của mình lên bát nhỏ: "Mẹ nói, Niệm Niệm đã lớn rồi, việc của mình phải học cách tự làm."
Giang Thiệu Bình khen ngợi: "Niệm Niệm của chúng ta đúng là một đứa trẻ ngoan."
Cố Cẩn cười hỏi: "Tại sao Niệm Niệm lại nghe lời mẹ như vậy?"
Mấy hôm nay, Cố Cẩn đã chú ý thấy khi bảo bối Niệm Niệm nói chuyện, bé con rất thích thêm những cụm như "Mẹ nói" hoặc là "Mẹ con nói" ở trước câu, giống như nó đã trở thành một thói quen của Niệm Niệm.
Niệm Niệm ngẩng đầu, thấy người lớn đều đang nhìn mình, cô bé nhếch môi, cười lộ răng nanh nhỏ của mình và nói: "Bởi vì, Niệm Niệm là con gái bảo bối của mẹ đó."
Cố Cẩn và Giang Thiệu Bình: "..."
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: "..."
"Bởi vì Niệm Niệm là con gái bảo bối của mẹ, cho nên Niệm Niệm là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời mẹ." Hôm nay Niệm Niệm vừa mới học được từ chỗ bà nội cụm từ "con gái bảo bối của mẹ", ba là con trai, nghe lời mẹ chính là con trai bảo bối của mẹ, Niệm Niệm là con gái, nghe lời mẹ thì sẽ là con gái bảo bối của mẹ.
Niệm Niệm thích làm con gái bảo bối của mẹ.
Niệm Niệm không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người lớn, cô bé cầm bát đũa nhỏ của mình lên, lạch bạch chạy vào phòng bếp, bỏ bát đũa của mình vào bồn rửa chén.
Thẩm Minh Dữu bối rối nói: "Không biết Niệm Niệm học được cái cụm từ này ở đâu nữa."
Cố Cẩn và Giang Trầm: "..."
Giang Thiệu Bình ở một bên hiểu hết mọi chuyện, cúi đầu nhịn cười rồi tiếp tục ăn hoành thánh trong bát của mình.
Sau khi ăn khuya xong, Thẩm Minh Dữu quay về phòng định tắm rửa trước, Giang Trầm cũng theo cô vào phòng ngủ.
Giang Trầm ngồi trên sô pha ở phòng ngủ, thấy Thẩm Minh Dữu đi tới, anh nghĩ rằng đêm nay ba mẹ đều ở nhà, chắc là Thẩm Minh Dữu sẽ không đuổi anh đến thư phòng ngủ một mình.
Hơn nữa, buổi hẹn hò tối nay rất thành công, dường như quan hệ của hai người đã tốt hơn trước rất nhiều.
Giang Trầm rất thản nhiên cầm lấy một quyển sách, ngồi trên sô pha đọc nó.
Thẩm Minh Dữu tìm xong đồ ngủ, cầm đồ đi ngang qua Giang Trầm đang ngồi. Lúc cô đang chuẩn bị đi vào phòng tắm, bởi vì không có giày cao gót, váy lại quá dài nên cô bất cẩn giẫm phải tà váy, cả người lập tức bị ngã sang bên cạnh. Để không bị thương, Thẩm Minh Dữu mượn chút sức khiến mình ngã vào sô pha, sau đó lại không cẩn thận ngã vào người Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu: "..."
Cô thật sự không cố ý.
Giang Trầm buông quyển sách trong tay xuống, nhân cơ hội ôm eo Thẩm Minh Dữu. Bởi vì cô đang khom lưng nên đường cong trên cơ thể lộ ra rõ ràng, vòng eo chưa đầy một nắm tay, cánh tay Giang Trầm đỡ eo cô hơi dùng sức, Thẩm Minh Dữu bị động tác của anh kéo đi, cả người hoàn toàn ngã vào trong lòng anh…
"Liệu anh có thể cho rằng, đêm nay phu nhân đang muốn "nhào vào lòng anh" không?"
Bờ sông một lần, về nhà một lần, cả hai lần đều ngã vào lòng anh, Giang Trầm thật sự cho rằng, có lẽ đây là ám chỉ nào đó của vợ.
Thẩm Minh Dữu bị oan uổng nghe vậy thì mặc kệ bây giờ tay mình đang đặt ở đâu, lập tức véo, sau đó cô phát hiện, thứ c ứng rắn đó căn bản không véo nổi.
Ánh mắt của Giang Trầm tối sầm lại, Thẩm Minh Dữu đang véo cơ bụng của anh.
Hành động này của vợ càng củng cố suy nghĩ vừa rồi của Giang Trầm.
Làm chồng, đương nhiên anh phải chủ động một chút.
Bàn tay của Giang Trầm men theo eo nhỏ của cô chậm rãi hướng lên trên. Tay anh như có lửa đốt, đến cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên, anh ghé sát vào tai Thẩm Minh Dữu, hà hơi bên tai cô, khàn giọng thì thầm: "Đêm nay cùng nhau ngủ nhé!"