Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 288: C288: Chương 288




Sau khi xem sơ qua tập chương trình mà Giang Trầm đưa, Giang Thiệu Bình liền thắc mắc, ông nhìn về phía Niệm Niệm rồi hỏi: “Niệm Niệm, sao ba con lại giống con mèo vậy?”

Giang Trầm cũng rất khó hiểu: “Đúng rồi, Niệm Niệm, sao lại là mèo vậy, không phải là giống con hổ à?”

Niệm Niệm trong chương trình đã nói với Khương Húc rằng ba của cô bé chính là con mèo, là con mèo mập mạp to lớn. Giang Trầm không hài lòng với hình tượng con mèo của mình trong mắt Niệm Niệm. Có thể nói con hổ, con báo, sư tử,... Nhiều động vật uy phong như vậy mà tại sao lại cứ là con mèo, nghe chẳng khí phách chút nào.

Niệm Niệm phản bác lại: “Vì ngoại hình của ba không giống con hổ.” . Truyện Trinh Thám

Con hổ rất hung dữ nên Niệm Niệm không hề thích con hổ.


Giang Trầm: “Thế tại sao lại là con mèo?”

Niệm Niệm hướng ánh mắt trong veo của mình về phía ba, nói: “Bởi vì ba là một con mèo hoang, không bao giờ về nhà hết.”

Trước kia, khi Niệm Niệm còn ở nước ngoài, ông quản gia từng nhặt được một con mèo hoang nhỏ. Niệm Niệm hay chạy ra vườn hoa và cho nó ăn nhưng hai ngày sau, Niệm Niệm chạy ra vườn hoa như mọi ngày để cho nó ăn thì lại phát hiện con mèo nhỏ đó đã mất tích.

Ông quản gia nói có thể là con mèo nhỏ đó không thích ở nhà nên nó mới đi lang thang.

Niệm Niệm cũng vì thế mà buồn mất hai ngày.

Sau đó một thời gian, khi Niệm Niệm đã quên đi con mèo nhỏ đó thì bỗng một ngày, con mèo nhỏ đó lại đột nhiên quay trở lại.
Hôm đó cũng là lúc ba trở về nhà, khi ba bước xuống xe, Niệm Niệm mới biết ba đang giữ con mèo nhỏ đó và mang nó về cùng ba.

Niệm Niệm rất vui, sau đó bé con lại đi theo ông quản gia cho con mèo nhỏ đó ăn trong vườn hoa.


Ba bận rộn công việc nên chỉ ở nhà được hai ngày rồi phải đi tiếp. Sau khi bé con đi theo mẹ tiễn ba ra ngoài cửa, bé con lại chạy tới vườn hoa để tìm con mèo nhỏ chơi cùng. Thế nhưng khi đến nơi thì lại phát hiện con mèo nhỏ đó không thấy đâu nữa.

Ông quản gia nói có thể mèo nhỏ đó lại đi lang thang bên ngoài nữa rồi, có lẽ sau một thời gian nữa nó sẽ tự mình quay về nên Niệm Niệm không cần phải lo lắng.

Lúc đó, Niệm Niệm mới nhận ra rằng con mèo nhỏ đó giống với ba, đều thích đi lang thang.

Thế nên trong lòng Niệm Niệm xem ba rất giống con mèo, một con mèo hoang thích đi lang thang.

Sau khi nghe Niệm Niệm nói ra nguyên nhân thì phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.

Giang Trầm cũng im lặng, tới giờ anh vẫn chưa hề nghĩ đến nguyên nhân này.


Nhân lúc Niệm Niệm tự chơi một mình, hai vợ chồng Giang Thiệu Bình liền gọi Giang Trầm vào thư phòng.

Giang Thiệu Bình biết Giang Trầm giống với Cố Cẩn, đều ham công tiếc việc. Vì sự nghiệp của ông và Cố Cẩn nên năm nào hai vợ chồng cũng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đứa con trai Giang Trầm này gần như là trưởng thành một mình từ nhỏ đến lớn. Tuy không thiếu thốn vật chất, nhưng về mặt tình cảm thì họ lại mắc nợ con cái rất nhiều, cũng may là từ nhỏ, Giang Trầm đã thể hiện mình không giống như bao đứa trẻ khác. Anh cực kỳ thông minh, chỉ cần hướng dẫn một lần là có thể học được ngay, anh cũng không ỷ lại vào ba mẹ giống như những đứa trẻ khác.

Giang Thiệu Binh và Cố Cẩn đều bận rộn công việc, ngoại trừ năm đầu tiên sau khi Giang Trầm được sinh ra thì mới chăm sóc tỉ mỉ thì từ khi anh vừa đầy một tuổi, hai chồng lại mau chóng lao vào sự nghiệp của mình. Vì tính chất công việc của họ nên quanh năm suốt tháng, một nhà ba người gần như có rất ít thời gian để ngồi lại cùng nhau.

Không có ba mẹ làm bạn nhưng Giang Trầm vẫn trưởng thành khá tốt, anh không khóc lóc hay quấy phá, so với ba mẹ thì món đồ chơi trong tay mới là thứ khiến anh thích thú. Hai vợ chồng thỉnh thoảng về nhà gặp anh được một lần nên Giang Trầm cũng vui mừng chào đón ba mẹ trở về nhà. Nhưng khi hai vợ chồng bọn họ muốn rời đi thì con trai lại gần như bình tĩnh nhìn họ đi mà trong mắt không hề có một chút tủi thân nào, họ cũng không nhìn ra được tâm trạng của anh.