Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 218: C218: Chương 218




Lần này vì chuyện của Đường Khiêm, Lâm Tịnh chủ động liên lạc với cô, đúng là cô cũng không ngờ được.

Lâm Tịnh sẽ chủ động giúp đỡ cô, càng là chuyện cô không ngờ tới.

Dường như Lâm Tịnh đang cố gắng sửa đổi, nhưng Thẩm Minh Dữu thực sự không biết phải tỏ thái độ gì với cô ấy.

“Minh Dữu, mình xin lỗi.” Cô ấy nợ Thẩm Minh Dữu lời xin lỗi này đã rất nhiều năm.

“Cậu nói xin lỗi với mình làm gì?” Thẩm Minh Dữu sửng sốt, cô không biết tại sao Lâm Tịnh lại đột nhiên nói lời xin lỗi. Nhưng khi nghe được lời xin lỗi này, chắc chắn trong lòng cô thấy rất vui.

Lâm Tịnh nhấp một ngụm rượu: “Mình nợ cậu lời xin lỗi này.”

Từ khi còn nhỏ Lâm Tịnh đã không có bạn bè, gia đình đã ném cô ấy đi du học ngay khi cô ấy còn rất nhỏ, cô ấy đã quen với việc sống một thân một mình, thích nghi với việc ở một mình, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mình cần bạn bè.


Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Minh Dữu khiến cô ấy nhận ra, hóa ra có bạn bè là một điều rất tuyệt vời.

Ban đầu Thẩm Minh Dữu trong ấn tượng của cô ấy là một cô bé hơi đáng ghét, dường như Thẩm Minh Dữu không bao giờ để ý tới khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, luôn phớt lờ sự xa cách và cự tuyệt của cô ấy. Cô giống như đang dùng cách luộc ếch trong nước ấm, nấu từ từ để khiến Lâm Tịnh quen dần với thời gian có cô ồn ào ở bên cạnh.

Lần đầu tiên Lâm Tịnh cảm nhận được, hóa ra có bạn bè bên cạnh, con người sẽ bớt cô đơn hơn.

Cô ấy không nói nhiều, Thẩm Minh Dữu thì lại khác với cô ấy, Thẩm Minh Dữu luôn thích nói huyên thuyên với cô ấy. Tính cách không quái gở như cô ấy, Thẩm Minh Dữu là người rất hiền lành, ai cũng có thể trò chuyện đôi ba câu, mọi người đều thích nói chuyện và kết bạn với cô.
Trong những ngày tháng ở nước ngoài, Lâm Tịnh rất biết ơn Thẩm Minh Dữu đã ở bên cạnh mình, cô ấy từng nghĩ: bọn họ sẽ là bạn thân suốt đời.

Cô ấy chưa bao giờ ngờ, sẽ có một ngày cô ấy và Thẩm Minh Dữu nghỉ chơi.

Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, gia tộc giàu có nhiều đời, nhưng thực ra đã mục nát đến tận xương tủy. Vì tiền tài, quyền lực và địa vị mà hầu như người trong nhà họ Lâm đều như kẻ điên.


Kể cả bản thân Lâm Tịnh.

Lâm Tịnh lớn lên trong một gia đình như vậy, từ nhỏ cô ấy đã nhìn thấu bộ mặt của những người trong gia đình mình.

Năm cô ấy mười tám tuổi, mẹ cô ấy đã bị cha cô ấy gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t vì tranh đoạt tài sản. Mặc dù mẹ chưa bao giờ yêu cô ấy, nhưng vào giây phút mẹ qua đời, có lẽ cuối cùng tổng giám đốc Hứa cũng nhớ đến Lâm Tịnh - đứa con mà bà ấy đã bỏ rơi nhiều năm. Khi người nhà họ Lâm còn đang mơ mộng hão huyền chiếm được tài sản của mẹ cô ấy, mới phát hiện ra mẹ Lâm Tịnh đã viết xong di chúc, để lại tất cả cổ phần tập đoàn Lâm Thị và toàn bộ tài sản đứng tên bà ấy cho Lâm Tịnh.

Cô bé Lâm Tịnh mười tám tuổi đã trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người ở nhà họ Lâm, tất cả mọi người đều điên cuồng tìm cách cướp đoạt tài sản trong tay cô ấy.

Lâm Tịnh tự nhận mình không phải người hiền lành, thứ thuộc về mình, cô ấy sẽ không chắp tay nhường cho người khác.

Nhưng người nhà họ Lâm đúng là những kẻ điên, sau khi bọn họ biết tài sản đã rơi vào tay Lâm Tịnh, sau này không thể dễ dàng đoạt lại, bọn họ vô cùng căm ghét Lâm Tịnh, tìm mọi cách khiến Lâm Tịnh phải đau khổ.

Cuộc đấu tranh thực sự trong gia đình giàu có còn tàn khốc hơn những gì người ngoài tưởng tượng. Những người trong nhà họ Lâm giống như một lũ chó điên, bọn họ nghe ngóng về cuộc sống du học của Lâm Tịnh, cố gắng lấy những người và những thứ cô ấy quan tâm ra để đe dọa.

Ngoài mẹ ra, người Lâm Tịnh quan tâm nhất chính là Thẩm Minh Dữu.