Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 213: C213: Chương 213




Niệm Niệm chăm chú nghe chú đạo diễn nói về cảnh quay, cô bé nghe xong, đột nhiên cảm thấy buồn bã, nếu như Niệm Niệm không có mẹ thì sao? Mẹ sắp rời xa Niệm Niệm rồi sao?

Đôi mắt cô bé rưng rưng nước mắt, cô bé không muốn mẹ rời xa mình.

Đạo diễn thấy đứa trẻ có vẻ như đang nhập tâm vào cảnh quay, lập tức ra lệnh cho các nhân viên bắt đầu quay trực tiếp từ cảnh khóc.

Niệm Niệm ngồi ở trước giường, trên giường “người mẹ” yếu ớt nắm lấy tay cô bé, dùng hơi thở cuối cùng nói với cô bé: “Con ngoan, con nhất định phải sống thật tốt nhé.”


Sau đó, bàn tay “người mẹ” ở trên giường đang nắm tay cô bé yếu ớt buông xuôi, bà từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt rồi chảy xuống thái dương, chảy cả vào tóc, sau đó thì biến mất.

Cơ thể bà dần trở nên lạnh đi, như thể đã bước vào một thế giới khác.

Những giọt nước mắt tích tụ trong mắt Niệm Niệm, giây phút này cuối cùng cũng rơi xuống thành từng giọt lớn, ban đầu cô bé lặng lẽ khóc, sau đó dần chuyển thành nức nở, vốn dĩ cảnh khóc có thể kết thúc tại đây.

Nhưng đúng lúc đạo diễn đang định hô cắt thì cô bé đang khóc nức nở bỗng bắt đầu động đậy. Cô bé leo lên giường rồi nằm xuống, đắp chăn bông lên, sau đó rúc vào cạnh người mẹ đã khuất, vừa rơi nước mắt vừa duỗi tay đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ra vỗ nhè nhẹ vào người mẹ đang “ngủ say”, như đang dỗ mẹ ngủ.

Niệm Niệm diễn cảnh này rất hay, rất nhiều nhân viên công tác ở xung quanh đều đã bật khóc, dường như thực sự có một đứa trẻ, bởi vì mẹ đã qua đời nên mới làm như vậy khiến mọi người không nhịn được phải xúc động.

Đạo diễn cuối cùng cũng hô cắt, Thẩm Minh Dữu vừa mới từ chỗ giáo viên võ thuật trở về cũng vội vàng chạy đến bế Niệm Niệm ra khỏi chăn.
Niệm Niệm vẫn đang khóc lóc không ngừng, giống như không thể thoát ra khỏi cảnh quay. Đạo diễn biết cảm xúc của đứa trẻ này đang không ổn định, vội vàng chạy tới an ủi cô bé: “Niệm Niệm, dì đóng vai mẹ của cháu không sao cả, đây này, không có chuyện gì đâu, không khóc nữa nha.”

Diễn viên quần chúng đóng vai mẹ của đứa nhóc ăn xin cũng bước ra khỏi chăn, dỗ dành theo: “Niệm Niệm, cháu nhìn xem dì chưa c.h.ế.t mà, vẫn đang vui vẻ đây này.”


Nhưng Niệm Niệm đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương nên căn bản không nghe được người khác đang nói gì, cô bé vùi đầu vào cổ mẹ, khóc đến mức thở không ra hơi.

Thẩm Minh Dữu không còn cách nào khác đành phải ôm cô bé sang một bên dỗ dành.

“Niệm Niệm, không sao đâu mà, vừa nãy chỉ là diễn thôi, không phải là thật đâu.” Thẩm Minh Dữu nhẹ nhàng dỗ dành, vỗ nhẹ vào lưng con gái.

Nhưng Niệm Niệm vẫn khóc lóc cực kỳ thương tâm.

Trước đây Giang Trầm đã từng diễn rồi, cũng không hiểu lắm về việc không thể diễn được, nhưng khi nhìn thấy con gái khóc lóc, anh cũng cảm thấy rất đau lòng. Nhìn thấy bé con khóc đến mức mồ hôi đầm đìa, anh đành phải cầm một chiếc quạt điện nhỏ đến quạt cho Niệm Niệm.


Một lúc sau Niệm Niệm mới từ từ ngừng khóc, cô bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn mẹ: “Sau này mẹ cũng sẽ c.h.ế.t sao?”

Trước đây Niệm Niệm không có khái niệm về cái chết, nhưng nhờ cảnh quay này, cô bé đã biết dường như con người đều phải chết, sau khi c.h.ế.t sẽ không bao giờ tỉnh dậy, cũng không bao giờ gặp lại nữa.

Cô bé không muốn mẹ mình chết.

“Niệm Niệm, con người đều phải trải qua một giai đoạn từ khi sinh ra đến lúc c.h.ế.t đi, ai cũng sẽ phải già đi và c.h.ế.t đi, đây là quy luật tự nhiên.” Thẩm Minh Dữu lau mồ hôi cho cô bé, nhìn vào mắt Niệm Niệm rồi nói: “Nhưng mà, trước lúc đó, mẹ vẫn sẽ có rất nhiều thời gian ở bên cạnh Niệm Niệm, nhìn Niệm Niệm từ từ lớn lên. Nên điều chúng ta cần lo lắng không phải là con người sẽ phải chết, mà là khi chúng ta còn sống, phải sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày, con thấy đúng không?”