Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 187: C187: Chương 187




Chuyến cuối cùng Niệm Niệm đi từ trong nhà ra, cô bé cầm một cái áo của mẹ trên tay, trên áo có mùi của mẹ, Niệm Niệm định ôm nó ngủ.

Niệm Niệm đi vòng qua ba, chui vào trong lều nhỏ của mình.

"Niệm Niệm." Giang Trầm ở ngoài lều cất tiếng gọi con gái.

Trong lều nhỏ im ắng, rõ ràng là Niệm Niệm đang giận dỗi không thèm để ý đến ba.

"Niệm Niệm, con định ngủ cả đêm trong lều đấy à?" Giang Trầm đứng ngoài nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Ba biết sai thật rồi mà, giờ chúng ta về nhà ngủ đã, đợi ngủ dậy rồi Niệm Niệm lại giận ba tiếp được không nào?"

Giang Trầm nhìn thời gian, nghĩ bụng dù có thế nào đi nữa thì cũng không thể để lỡ giờ ngủ của con gái được.

Thời tiết nóng nực, nếu Niệm Niệm muốn ngủ ở ngoài thật, rồi ốm ra đó thì không hay.


Niệm Niệm đã nghe được câu nói của ba, nhưng sau khi ba mở miệng nói chuyện, Niệm Niệm lại càng giận hơn.

Cái gì là ngủ dậy lại giận ba tiếp, ngủ dậy rồi còn hờn giận gì nữa, giận thì phải giận hết hôm nay chứ, để đến mai ngủ dậy, cô bé lại quên mất.

Ba muốn lừa cô bé đây mà, Niệm Niệm sẽ không bị lừa đâu.

Niệm Niệm hừ một tiếng: "Con ngủ ở đây."

"Không được ngủ ở đây sẽ bị cảm nắng."

"Không đâu." Niệm Niệm bật chiếc quạt điện mini mình đã chuẩn bị lên, quạt gió chĩa vào mặt cô bé thổi phù phù, không nóng chút nào.

Giang Trầm cũng hết cách, anh chỉ có thể chui vào lều của con gái: "Nếu vậy thì ba cũng ngủ ở đây luôn."

Lều vải quá nhỏ, Giang Trầm chân tay dài ngoằng chỉ có thể co cụm lại, chiếm hơn nửa cái lều khiến Niệm Niệm bị dồn vào góc.

"..." Niệm Niệm rất khó chịu khi lãnh địa của mình bị xâm chiếm, cô bé đá vào chân ba, cuối cùng ba lại đá ngược vào chân cô bé.

Niệm Niệm tức giận.
Giang Trầm thấy cái chân nhỏ của con gái đang tức giận, anh cười hỏi: "Niệm Niệm thực sự muốn ngủ ở ngoài à?"

"Vâng." Niệm Niệm ôm lấy áo của mẹ, cô bé nghĩ nếu người đang nằm cạnh này biến từ ba thành mẹ thì tốt rồi.


"Vậy được thôi." Giang Trầm ngồi dậy gọi điện thoại, chẳng mấy chốc, một đám người đã ập vào sân cỏ, thoáng cái một chiếc lều lớn sang trọng đã được dựng lên ngay trên bãi cỏ.

Trong lều có bàn ghế, có giường, còn được nối điện, xung quanh còn treo mấy dây đèn led để trang trí, sáng lấp lánh như những vì sao.

Niệm Niệm rất thích chiếc lều vải này.

"Niệm Niệm mau vào đây." Giang Trầm đứng trước chiếc lều sang trọng của mình, ngoắc tay với Niệm Niệm đang đứng trước lều nhỏ: "Ở trong cái lều này có tất cả mọi thứ, giờ nó thuộc về Niệm Niệm rồi."

Niệm Niệm cũng hơi muốn qua đó nhưng qua đó cũng có nghĩa là cô bé đã nhượng bộ.

Giang Trầm thấy con gái do dự bèn tung ra chiêu cuối, lật tấm vải đang phủ đồ bên cạnh lên, để lộ ra một chiếc kính viễn vọng trên đất.

Đây là một chiếc kính viễn vọng chuyên nghiệp với đường kính lớn, ngoài những linh kiện nhỏ ở ngoài, phần thân hầu hết đều là màu trắng thuần khiết, Niệm Niệm ngay lập tức bị chiếc kính viễn vọng thu hút.

Lần này cô bé đã không còn do dự nữa mà chạy đến cạnh ba.


Giang Trầm thấy mưu kế đã thành, anh điều chỉnh tay cầm của kính viễn vọng cho vừa với chiều cao của Niệm Niệm, sau đó dạy con gái cách sử dụng kính.

Nhìn ra xa xa bằng kính viễn vọng, Niệm Niệm thấy được rất nhiều rất nhiều sao, có cả tinh vân chuyển động... Thật tráng lệ, thật diệu kỳ!

Niệm Niệm sắp không nhìn được nữa rồi.

"Niệm Niệm, tối rồi nên ngủ thôi." Đợi sau khi Niệm Niệm ngắm được một lúc, Giang Trầm mới nói: "Kính viễn vọng dùng lúc nào cũng được, không cần nóng vội."

"Được." Niệm Niệm ngắm lâu cũng đã thấm mệt, nhưng cô bé là người bỏ nhà đi cho nên không muốn về nhà ngủ. Vậy là, cô bé đã chạy vào lều lớn, nằm ra giường: "Niệm Niệm muốn ngủ ở đây."

"Được." Giang Trầm thoải mái cho phép.

Anh định đợi sau khi con gái ngủ sẽ bế con gái vào nhà.