Tô Quân Bạch đã đặt xong bữa trưa rồi, Tô Chi đi tới, anh lái xe đưa cô đến nhà hàng.
Xung quanh trường học có rất nhiều nhà hàng, mùi vị cũng rất ngon, anh đã tìm thấy nhà hàng này dựa vào những thứ em gái thích ăn, chọn tất cả các món mà em gái thích ăn.
Bọn họ đi đến thì đồ ăn liền được dọn lên bàn, trong lúc này Tô Quân Bạch nói về những việc xảy ra khi mình ở đoàn phim.
Những người của đoàn phim này đều rất dễ hòa hợp, đạo diễn dạy anh diễn xuất, các diễn viên hợp tác với anh cũng sẽ nhắc nhở anh, bây giờ anh cảm thấy diễn xuất là một việc không tồi.
Đối với sự tiến bộ của anh hai, tất nhiên Tô Chi rất vui vẻ, chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, đừng mơ tưởng đến nữ chính, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, Tô Quân Bạch nói: "Chi Chi, anh đi WC, đợi chút anh đưa em về trường.”
Tô Chi gật đầu: "Đi đi.”
Không có việc gì làm cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, bố mẹ và anh cả nhắn cho cô, hỏi cô lên lớp cảm thấy thế nào, đã ăn trưa chưa?
Cô trả lời từng cái một.
Lúc chuẩn bị tắt máy, lại một tin nhắn hiện lên, là của Lục Úc gửi cho cô.
“Đã nhập học chưa? Buổi tối có thời gian không? Anh có chuyện muốn tìm em.”
“?”
Tô Chi gửi cho anh một dấu chấm hỏi: "Em nhập học rồi, có chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ Lục Úc lại muốn phụ đạo bài tập cho cô, chuyện này cũng không phải là không có khả năng, mỗi lần Lục Úc tìm cô đều liên quan đến việc học.
Bên này Lục Úc xem tin nhắn, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có thể gặp mặt rồi nói không?"
Anh nghĩ, lần trước trong xe nói tặng cho cô cái mũ, cô đã từ chối, có thể là xấu hổ, hoặc là vì Tô Quân Bạch.
Lần này gặp mặt, anh đem cái mũ bỏ trong vali xách tay rồi tặng cô làm quà nhập học.
Chắc là cô sẽ không từ chối đi.
Tô Chi nhìn chằm chằm vào tin nhắn rất lâu, chuyện mà gặp mặt mới có thể nói có phải rất nghiêm trọng không nhỉ?
Lục Úc sẽ không muốn tìm cô mượn tiền chứ? Có lẽ không, một đỉnh lưu như anh, chắc không thiếu tiền.
“Được thôi, khoảng 8 giờ tối nay em có thời gian.”
Trong nhà 7 giờ ăn cơm, sau khi ăn xong sẽ ngồi trò chuyện cùng nhau, lúc đó cô rảnh rỗi.
Lục Úc: "Ừ, anh sẽ liên lạc trước với em.”
Định xong thời gian với Tô Chi, anh sắp xếp đồ đạc trong nhà, đem cái vali mũ kia tất cả lật ra, những cái mũ này đều chưa đội qua.
Lục Vũ Điểm lấy hai cái, anh cũng không thường đội, cho nên những thứ này đều bỏ không.
Nếu Tô Chi cần, có thể cho em ấy nhiều hơn.
Anh chọn mấy cái mũ phù hợp với phong cách của Tô Chi, tất cả được gấp xong và bỏ vào hộp quà.
Nghĩ nghĩ, anh lại lấy bút và giấy ghi chú ra, viết một lời chúc khai trường, chăm chỉ học tập.
Tô Chi vẫn rất tò mò, Lục Úc tìm cô có chuyện gì, nên cũng không chú ý đến việc anh hai quay lại.
“Em nói chuyện với ai vậy?”
Tô Chi bị anh làm cho giật mình, cũng không biết làm sao liền tắt điện thoại đi.
“... Một người quen.”
Giữa cô và Lục Úc hình như vẫn chưa đạt đến mối quan hệ bạn bè, nói là người quen cũng không sai.
Tô Quân Bạch gật gật đầu, nghĩ đến tình hình của em gái, lại nhắc nhở một câu: "Chi Chi, bây giờ em là học sinh cao trung, đừng học người ta lên mạng tán gẫu cùng bạn qua mạng, bây giờ mấy tên lừa đảo rất nhiều, chăm chỉ học tập, biết chưa?”
Tô Chi: "...”
Tô Chi: "... Em biết rồi, anh cũng phải chăm chỉ làm việc, đừng làm những thứ khác.”
Cô lại không thích lên mạng cùng người khác nói chuyện phiếm, vì vậy lo lắng của anh hai là không cần thiết, anh hai nên quản tốt tình cảm của mình trước, cố gắng kiếm tiền đi.
Khi hai người ra ngoài, đôi mắt sắc bén của Tô Chi nhìn thấy Điền An An đang bị một người đàn ông chặn ở hành lang.
Người đàn ông hình như uống say rồi, kéo Điền An An bảo cô ta bồi thường thứ gì đó, động tĩnh không nhỏ.
Tô Quân Bạch theo sau: "Sao không đi nữa?”
“Đợi một lát, em hơi khát.” Tô Chi bảo anh vào.
Sao ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải nữ chính, quan trọng là anh hai cũng ở đây, mặc dù bây giờ Điền an An vẫn chưa nổi tiếng, nhưng cô ta cũng có chút danh tiếng, vậy mà ra ngoài không mang khẩu trang.
Có điều Tô Quân Bạch vẫn chú ý đến động tĩnh bên này: "Kia không phải là Điền An An sao? Hình như gặp phải rắc rối rồi?”
Tô Chi: "...”
Người ta gặp phải rắc rối, nhưng không cần anh đứng ra giải quyết.
Tô Chi: "Anh đừng ra ngoài, lỡ như bị người khác nhận ra sẽ gây nên phiền toái, nữ... Điền An An sẽ được người khác đến giúp thôi.”
Cô vừa dứt lời không bao lâu, bóng dáng của Giang Thế Lâu xuất hiện ở góc đường, anh ta đi về phía Điền An An.
Xem ra là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, cảnh kinh điển của nam nữ chính, cũng may anh hai chưa đi ra, nếu không thì cảnh này bị phá hỏng mất.
Tô Quân Bạch vô cùng kinh ngạc: "... Chi Chi, hoá ra em biết xem bói hả?”
“...” Tô Chi chỉ phỏng đoán mà thôi: "Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người nghe thấy.”
Tô Quân Bạch tán đồng gật gật đầu: "Em nói cũng đúng, Chi Chi, em thật thông minh.”
Tô Chi: "...”
Cảm ơn anh.
*
Lớp học chính thức bắt đầu vào buổi chiều, tiến độ học tập của lớp Hoả Tiễn nhanh hơn so với các lớp khác, trong lớp đều là học bá, một buổi chiều đều trôi qua nặng nề trong học tập.
Tô Chi vẫn ổn, có thể theo kịp tiến độ, cái này phải cảm ơn cô đã cố gắng chuẩn bị bài trong kỳ nghỉ hè.
Tiến độ học tập bên này thực sự nhanh hơn rất nhiều so với cổ trấn Tương Thuỷ, một tiết học có thể dạy hai hoặc ba điểm kiến thức, bài tập được giao cũng rất nhiều, ngày mai sẽ nộp lên.
Lâm Mạt buồn bã, vốn dĩ cô ấy không thích học lắm, bây giờ còn đang ở lớp toàn học sinh giỏi hàng đầu, cô ấy sắp bị những người mê học hành này chèn chết rồi.
Bây giờ cô ấy có chút hối hận khi vào lớp này, người bình thường như cô ấy có lẽ nên vào lớp bình thường thôi.
“Giáo viên ở đây cũng quá ác quỷ rồi đi, giao nhiều bài tập như vậy, thật là muốn mạng của tớ mà.”
Cô ấy học cả một buổi chiều nhưng hoàn toàn không hiểu, nếu không phải ngồi cạnh Tô Chi, cô ấy nằm xuống ngủ từ lâu rồi.
Bạn nữ ngồi hàng trước nghe thấy lời nói của Lâm Mạt, quay lại nói: "Hôm nay mới khai giảng nên bài tập được giao vẫn coi là ít, bình thường gấp hai ba lần hôm nay.”
Bạn nữ ngồi bên cạnh gật đầu: "Không sai.”
Lâm Mạt vừa nghe thế thấy ủ rũ: "Xong rồi, tớ xong rồi, Chi Chi, cậu phải giúp tớ đấy!”
Hai nữ sinh khác cũng quay lại nhìn Tô Chi, bọn họ đã xem chương trình giải trí Cực Hạn mà cô ghi hình, trên tivi vừa đẹp trai lại vừa ngầu như thế, không ngờ nhìn gần càng xinh đẹp hơn.
Cô và Tô Quân Bạch trông cũng rất giống nhau, đều là đại mỹ nhân.
Bọn họ muốn hỏi Tô Chi xin chữ ký của Tô Quân Bạch, nhưng hai bên không thân lắm, cũng ngại mở lời.
Mỗi ngày hít hít nhan sắc của Tô Chi cũng tốt nha.
Các nữ sinh khác trong lớp cũng nghĩ như vậy, trong lớp không có anh đẹp trai có thể ngắm, ngắm đại mỹ nhân cũng được rồi.
Tô Chi thu dọn xong sách vở: "Buổi tối 8… 9 giờ đi, chúng ta gọi điện cùng nhau làm bài tập.”
Đã hẹn với Lục Úc 8 giờ, suýt nữa cô quên mất.
Lâm Mạt nhào lên ôm lấy cô: "Chi Chi, cậu đúng là đại ân nhân của tớ, tay cậu còn đau không?”
Nếu cô đi sớm chút, Chi Chi cũng sẽ không bị thương.
Tô Chi lắc đầu: "Vẫn ổn.”
Chỉ hơi đau chút mà thôi, có thể chịu đựng được, ngày mai hẳn là sẽ ổn.
*
Sau khi ăn tối xong, Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, anh đang ở bên cạnh cây hoa quế lớn nhất của khu chung cư đợi cô đến.
Tô Chi nhắn một chữ được.
“Anh cả, em ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, một lát anh nói với bố mẹ giúp em.”
Bố mẹ đang làm bánh ngọt ở trong bếp, cô sẽ không đi vào làm phiền họ.
Tô Cảnh Chu muốn đi theo: "Hay là anh đi với em nhé?”
Anh vẫn chưa đi dạo với em gái, em gái quay về cũng được một thời gian rồi, trước là đến chương trình giải trí cùng Tiểu Bạch, bây giờ bắt đầu đi học lại rồi, thời gian ở chung thực sự quá ngắn.
Tô Chi: "Không cần đâu, em sẽ quay lại ngay.”
Thực sự cô không đi dạo, mà là ra ngoài có việc, anh cả đi cùng có chút bất tiện.
Tô Cảnh Chu gật gật đầu: "Vậy được rồi, em đi dạo ở gần đây thôi, đừng đi xa quá.”
Tính tình của em gái quá độc lập, lúc nào cũng ỷ lại bọn họ nhiều hơn thì tốt rồi.
Tô Chi thành công giải quyết xong anh cả rồi đi ra ngoài, cũng may anh hai không ở đây, nếu không thì rất khó xử lý.
Lúc Tô Chi đi qua, Lục Úc đã đến rồi, anh rất biết chọn chỗ, nguyệt quế rất thơm, trong không khí đều là mùi hương này.
“Lục Úc, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Tô Chi trực tiếp đi tới trước mặt anh rồi dừng lại: "Trước tiên đừng cử động.”
Cô đưa tay lấy hoa quế ở trên vai anh xuống: "Hoa quế rơi rồi.”
Lục Úc cao khoảng 1m90, hiện tại cô cao 1m73, chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, bây giờ cô vẫn còn nhỏ, có lẽ sẽ còn cao nữa.
Lục Úc: "... Cảm ơn.”
Chưa cùng cô gái nào dựa gần như vậy, anh hơi không được thoải mái, nhìn thấy cử chỉ tự nhiên của Tô Chi, một chút không thoải mái đó của anh cũng không còn nữa.
“Đừng khách sáo.” Tô Chi hỏi anh: "Có chuyện gì sao?”
Chuyện quan trọng gì, còn phải nói trước mặt, chỉ cần không tìm cô mượn tiền, những chuyện khác đều có thể xem xét.
Lục Úc không quên mục đích tìm cô, lấy hộp quà đã gói xong đưa cho cô: "Tặng em.”
“?” Tô Chi nhìn thấy hộp quà màu đỏ to to: "Tặng em? Đây là gì? Tại sao lại tặng cho em?”
Hôm nay hình như không phải ngày lễ gì, vả lại Lục Úc cũng không giống người vô duyên vô cớ tặng đồ cho người khác.
“...” Lục Úc lấy cái cớ đã nghĩ xong nói: "Quà nhập học.”
Nghĩ nghĩ lại thêm một lý do sứt sẹo: "Cảm ơn bữa ăn của em trên chương trình giải trí.”
Tô Chi: "Đừng khách sao, dù sao thì anh cũng tự trả tiền rồi.”
Cô nghĩ nghĩ, chẳng lẽ anh tặng quà là muốn đút lót cô hữu nghị với anh ở chương trình giải trí kỳ hai, cho anh chút cơm.
Dường như lý do này cũng có thể chấp nhận được, nếu Lục Úc đã chủ động giảng hoà, cô chắc chắn phải nhận lấy.
Nếu có thể hoà giải mối quan hệ giữa anh và anh hai cũng rất tốt, thêm một người bạn, dù sao cũng hơn thêm một kẻ thù mạnh, vả lại Lục Úc này cũng rất giỏi, nên làm bạn tốt thì hơn.
Lục Úc: "...”
Muốn nói rõ là tặng mũ lại sợ cô không nhận, chỉ có thể quanh co lòng vòng.
Anh đang suy nghĩ có nên trực tiếp nói rõ không, Tô Chi đã đưa tay nhận lấy hộp quà của anh: "Cảm ơn, em sẽ chăm sóc anh nhiều hơn.”
Nếu cô đến chương trình giải trí, sẽ mời anh một bữa cơm.
Nếu không đi, cô lại lấy những thứ khác trả cho anh cũng được.
Lục Úc: "...”
Cảm thấy cô hình như hiểu lầm gì rồi, anh chỉ muốn tặng cô cái mũ mà thôi.
Sau khi Tô Chi về nhà thì mở hộp quà ra, ở trên cùng đặt một tờ giấy ghi chú.
“Chúc mừng khai giảng, chăm chỉ học tập.”
Bên dưới bỏ rất nhiều mũ?! Cô kinh ngạc, Lục Úc lấy đâu ra nhiều mũ như vậy? Là anh sưu tầm sao?
Cũng không phải là không có khả năng, giống anh hai cô thích sưu tầm đồ thể thao, mẹ cô thích sưu tầm khăn quàng cổ đẹp, anh cả thích sưu tầm sách lịch sử.
Cô chỉ thích sưu tầm tiền.
Cô lấy tất cả ra đếm thử, 10 cái mũ, kiểu dáng và màu sắc đều không giống nhau.
Điều giống nhau là, những cái mũ và cái mà Lục Úc lấy về trước đó là cùng một thương hiệu, cũng chính là nói, Lục Úc tặng cho cô hơn vạn tệ.
Anh ra tay thật hào phóng nhỉ, có điều, món quà đắt tiền như vậy cô phải trả lại thứ gì cho anh thì mới được đây.
Bây giờ Tô Chi cảm thấy, nếu Lục Úc tìm cô mượn tiền, cô cũng có thể suy nghĩ một chút.
Muốn ăn cơm mà cô làm, điểm này không cần suy nghĩ, đến lúc đó cô sẽ để phần cho anh.
“Cảm ơn mấy cái mũ anh tặng, sẽ mời anh ăn một bữa cơm.”
“...”
Lục Úc về nhà nhìn thấy tin nhắn này, anh biết cô hiểu lầm cái gì rồi.
Hiểu lầm này anh cũng không giải thích, anh rất thích ăn cơm Tô Chi nấu, sau này khỏi phải đói bụng nữa rồi.
Coi như là anh hối lộ đi, cũng rất tốt.