Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 177




Để chứng minh đầu óc mình không có vấn đề, Tô Quân Bạch còn cố ý đi tìm Sát Lệ Na để xác nhận.

Kết quả chứng minh, anh xoa xoa trái tim, không tiếp tục xuất hiện tình trạng tim đập nhanh, xem ra anh không có vấn đề gì.

""Sao cậu lại nhìn tôi? Có chuyện gì?""

Sát Lệ Na cảm thấy người này rất kì lạ, nhìn cô một lúc lâu như vậy cũng không nói gì, chẳng lẽ trên mặt cô dính gì sao?

Cô sờ mặt mình, nghi ngờ nhìn anh.

""Trên mặt tôi có gì sao?""

""Tôi... Mẹ nó!""

Tô Quân Bạch còn đang cảm thấy may mắn vì mình không có vấn đề gì nhưng sau khi khuôn mặt Sát Lệ Na tiến lại gần, trái tim vẫn còn bình tĩnh của anh lập tức nhảy lên.

""Tôi hỏi cậu thôi mà, sao cậu lại mắng tôi?""

Sát Lệ Na không thể hiểu nổi sự thay đổi tâm trạng của anh.

"Không mắng cậu, tôi mắng tôi."" Tô Bạch Quân lùi lại về chỗ mình.

Anh để tay lên trái tim đang tăng tốc của mình, từ trước đến nay anh chưa từng có cảm giác như thế với Sát Lệ Na, không chỉ cô mà tất cả các cô gái khác cũng chưa từng khiến anh có cảm giác này.

Ngoài lúc chơi với mẹ và em gái.

""Anh Bạch, mau chơi một ván đi."" Phương Nại đang chơi game: ""Anh Bạch, anh mau online đi, em sắp bị họ đánh chết rồi.""

""Ồn ào cái gì vậy, đến đây.""

Tô Quân Bạch đăng nhập vào trò chơi, muốn dùng trò chơi để chuyển sự chú ý của mình đi.

Đúng là cũng chuyển đi được thật, nhưng sau khi trò chơi kết thúc, vào học, thấy gáy của Sát Lệ Na lại khiến anh nghĩ đến hình ảnh lúc trước.

Vẻ mặt tươi cười, tinh thần sáng ngời.

Anh bực bội vuốt tóc, mãi vẫn không hết.

""Anh Bạch, gần đây anh rất kì lạ."" Phương Nại lại gần nói nhỏ: ""Nóng nảy hơn trước nhiều, ai bắt nạt anh, anh nói với anh em đi, chúng em đi xử lí nó.""

""Ai dám bắt nạt tôi, tôi cho người đó khóc luôn."" Tô Quân Bạch không quá muốn cho cậu ấy biết chuyện này.

Phương Nại gật đầu: ""Cũng đúng, anh Bạch ngầu như vậy, ai dám bắt nạt anh chứ.""

""Vậy anh có chuyện gì? Dì cả cũng đến à?"" Cậu ấy đảo mắt: ""Hay anh thích ai rồi?""

""Nói linh tinh, không có!""

Câu nói này của Tô Quân Bạch trực tiếp át tiếng giảng bài của giáo viên, ánh mắt sắc bén của giáo viên tiếng Anh nhìn về phía anh.

""Tô Quân Bạch, Phương Nại, bây giờ đang trong giờ học, hai em nói chuyện gì vậy?""

""Chúng em đang nói quần áo hôm nay cô mặc rất đẹp, lần sau đừng mặc nữa.""

""Ha ha ha ha ha ha.""

""...""

Tô Quân Bạch khiến các bạn học cười ầm ĩ, sắc mặt giáo viên tiếng Anh trầm xuống.

""Thời gian lên lớp không được nói chuyện, nếu các em không muốn nghe giảng thì ra ngoài đứng cho cô.""

Đứng thì đứng, cũng đâu phải chưa bị phạt bao giờ.

Tô Quân Bạch và Phương Nại vô cùng ăn ý cầm sách đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại cho giáo viên.

Hai người đứng ở bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện riêng khiến giáo viên tiếng Anh vô cùng tức giận, sau khi tan học thì gọi họ vào văn phòng để họ làm mười đề.

""Cô giáo ác quá, mười đề, muốn lấy mạng em à?"" Phương Nại nói: ""Anh Bạch, anh giúp em đi, giúp em làm đi.""

""Cút ngay, cậu không có tay à, tôi cũng không biết làm."" Tô Quân Bạch cũng không biết làm một số bài.

Phương Nại nói: ""Lần trước Sát Lệ Na thi tiếng Anh được max điểm, vô cùng trâu bò, anh Bạch hỏi cô ấy chút đi, được không?""

Tô Quân Bạch liếc mắt nhìn cậu ấy: ""Sao cậu không đi?""

Phương Nại cười ha ha hai tiếng: ""Không phải quan hệ của hai người tốt hơn em sao? Ngày nào anh cũng mua bữa sáng cho cô ấy.""

""Anh của cậu là người biết giữ lời hứa.""

""Được được."" Phương Nại không tranh luận với anh, nhìn Sát Lệ Na ở phía trước gọi: ""Sát Lệ Nạ, anh Bạch có bài không hiểu muốn hỏi cậu.""

Lúc này Sát Lệ Na cũng đang rất rảnh rỗi, nghe vậy thì xoay người nhìn về phía Tô Quân Bạch: ""Ồ, không biết làm câu nào?""

Tô Quân Bạch trừng mắt với Phương Nại rồi chỉ vào câu hỏi trên bài thi: ""Câu này, câu này cũng không biết.""

Sát Lệ Na cầm bài thi lên: ""Những đề này thật ra cũng khá đơn giản, ở trên lớp giáo viên đã giảng qua rồi, có phải cậu không tập trung nghe không?""

""À..."" Tô Quân Bạch tùy tiện trả lời.

""Tôi biết ngay mà, tôi giảng thêm cho cậu một lần nữa, cậu chú ý nghe nhé!""

Tiếng Anh là thế mạnh của Sát Lệ Na, cô giảng bài rất cẩn thận, còn dễ hiểu hơn cả giáo viên.

""Hiểu không?""

Mãi cho đến khi Sát Lệ Na lên tiếng hỏi Tô Quân Bạch mới lấy lại tinh thần, vừa rồi anh mới suy nghĩ linh tinh nên không nghe được gì, gần đây lần nào đối mặt với Sát Lệ Na anh cũng đều rơi vào trạng thái này, Tô Quân Bạch cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

Sát Lệ Na lại giảng lại cho họ thêm một lần nữa, có cô giảng, hai người nhanh chóng hoàn thành xong đề thi.

Ánh mắt giáo viên tiếng Anh nhìn họ cũng dịu đi nhiều, lúc học cũng không còn gây khó dễ cho họ nữa.

*

Lần thi tháng thứ hai trôi qua, chủ nhiệm lớp đã đưa ra một quy định đối với những bạn học học lệch vô cùng nghiêm trọng.

Học sinh giỏi kèm học sinh yếu, vậy thì cả lớp có thể cùng nhau tiến bộ.

Tô Quân Bạch và Sát Lệ Na được phân vào một nhóm, tiếng Anh là môn anh yếu nhất, toán là môn tốt nhất, Sát Lệ Na lại ngược lại.

Hai người cứ như vậy thành một nhóm.

Sát Lệ Na vô cùng nghiêm túc với việc học nên giáo viên sắp xếp cô và Tô Quân Bạch cùng một nhóm, cô nhất định phải có trách nhiệm giúp anh học tập.

Cô lập kế hoạch học cho Tô Quân Bạch, ngoài toán ra thì mỗi môn thiếu điểm đều được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ.

Nhiệm vụ hàng ngày không nặng, nhưng nó cũng chiếm hết thời gian trống của Tô Quân Bạch.

""Bạn học Sát Lệ Na, cậu có thể cho tôi chút thời gian nghỉ ngơi không? Cậu sắp xếp thời gian dày như thế là muốn tôi học mệt chết đấy à?""

Tô Quân Bạch vừa nhìn thấy kế hoạch học đã trừng mắt.

""Không phải vẫn có thời gian nghỉ ngơi đấy sao, đủ cho cậu giải quyết chuyện cần thiết của con người mà."" Sát Lệ Na cảm thấy mình sắp xếp như thế này không có vấn đề gì cả, không phải chuyện quan trọng nhất trọng nhất của học sinh là học tập sao?

""Cậu cũng có thể sắp xếp kế hoạch học tập cho tôi, tôi sẽ không có ý kiến gì.""

Tô Quân Bạch nhận lấy kế hoạch học tập, nhìn dáng vẻ của cô hình như cũng không định giảm bớt công việc cho anh.

""Được, chờ đi, tôi nhất định sẽ lập cho cậu một kế hoạch học tập thật tốt.""

Anh lập tức lên kế hoạch cho Sát Lệ Na, không phải cô thích học sao? Vậy anh sẽ tăng thêm khối lượng lên cho cô.

Một ngày sau, Sát Lệ Na nhận được kế hoạch học tập của anh.

""Cậu nghiêm túc?""

Kế hoạch học này của anh rõ ràng nặng hơn kế hoạch cô lập ra nhiều, nói ra thì đây là phiên bản gấp hai so với bản của cô.

""Đương nhiên, về phương diện học tập tôi rất nghiêm túc đó.""

Tô Quân Bạch nhìn cô: ""Không phải cậu chủ động yêu cầu sao? Cậu có ý kiến?""

""Không có."" Sát Lệ Na mỉm cười: ""Cậu đã muốn tốt cho tôi thì tôi cũng không thể để cậu thiệt thòi được, bắt đầu từ cuối tuần này chúng ta học chung.""

""Cuối tuần tôi còn có việc mà?""

Thật ra Tô Quân Bạch cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là hẹn bạn đi chơi game mà thôi.

""Chuyện gì? Tôi giúp cậu làm."" Sát Lệ Na kiên quyết: ""Nếu như tôi cũng không giải quyết được thì tôi còn có thể thuyết phục người ta.""

Tô Quân Bạch: ""...""

Được rồi được rồi.

Tuần này không chơi game được rồi.

Sau khi chủ nhiệm lớp ra quy định này, Tô Quân Bạch và một số học sinh kém trong lớp đều bị học sinh giỏi mang đi làm đề bạt mạng, ngay cả thời gian chơi cũng ít đi nhiều.

Một ngày cuối tuần khác, Tô Quân Bạch bị điện thoại của Sát Lệ Na gọi dậy.

""Cậu đâu rồi? Sắp chín giờ rồi mà sao cậu còn chưa đến?""

Tô Quân Bạch giật mình tỉnh lại, bây giờ đã gần chín giờ.

Tối hôm qua học xong anh về chơi game với bạn, chơi đến gần năm giờ sáng mới ngủ, vừa ngủ được mấy tiếng, lúc này vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.

Vì để hoàn thành nhiệm vụ học ngày hôm nay và không bị phạt, anh vẫn kiên trì bò dậy đến chỗ hẹn.

"Sao quầng thâm mắt của cậu đậm vậy? Tối qua ngủ không ngon à?""

Sát Lệ Na phát hiện trạng thái của anh hôm nay rất kém, là kiểu trạng thái nhắm mắt là có thể ngủ.

""Ừm, hôm qua chiến đấu cả đêm."" Tô Quân Bạch chống đỡ mí mắt đang sụp xuống, lấy sách vở ra: ""Không sao, tôi có thể làm được.""

""Vậy được thôi, đây là bài tập hôm nay của cậu, làm cho tốt đấy.""

Sát Lệ Na đưa bài tập đã chuẩn bị cho anh.

Đối với cô mà nói, kế hoạch học tập này không quá nặng, nhưng đối với người không thích học như Tô Quân Bạch thì đúng là mệt muốn chết.

Bài tập cô giao cho anh đều là những môn anh yếu, đều là đề mà anh không thể giải được.

"Đây là đề cậu phải làm xong hôm nay.""

Tô Quân Bạch đưa cho cô đề bài đã chuẩn bị xong từ ngày hôm qua, anh sợ hôm nay chuẩn bị không kịp.

Đề anh chuẩn bị cho cô là do cô chủ động yêu cầu, anh đương nhiên không thể phụ lòng cô được, tất cả các bài tìm đều là đề khó n+1.

""Vậy bắt đầu thôi.""

Sát Lệ Na thích khiêu chiến với khó khăn, cô căn bản không quan tâm đến chút tính toán nhỏ kia của Tô Quân Bạch, cô chấp nhận tất cả.

Cách làm việc của hai người là làm bài trước, để lại những câu không làm được đến cuối cùng rồi hỏi đối phương cách làm.

Sát Lệ Na làm được nửa đề nhưng không nghe được tiếng động gì ở phía đối diện, cô ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Tô Quân Bạch không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào, bút vẫn còn nắm trong tay.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, Sát Lệ Na không gọi anh dậy, cô cởi áo khoác ra khoác lên vai anh rồi lại ngồi xuống làm bài tập.

Cô làm xong đề rồi Tô Quân Bạch cũng chưa dậy, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, cô nảy ra một suy nghĩ xấu xa.

Tô Quân Bạch ngủ một giấc vô cùng thoải mái, chỉ là ngủ lâu nên cánh tay bị tê.

Anh ngồi dậy, áo trên vai rơi xuống mặt đất, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với nụ cười dịu dàng của Sát Lệ Na.

""Cuối cùng cậu cũng tỉnh, ngủ ngon chứ?""

""Ngon.""

Đột nhiên đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô khiến nhịp tim Tô Quân Bạch hẫng mấy một nhịp, anh vẫn rất thích nụ cười của Sát Lệ Na.

Cô chỉ cần cười là cả bầu trời đều bừng sáng, hơn nữa cách làm việc lại còn rất mạnh mẽ.

""Ồ, hôm nay cậu chưa hoàn thành bài của mình."" Sát Lệ Na cười nói: ""Buổi chiều phải cố lên đấy anh bạn.""

""Sao cậu không gọi tôi dậy?""

Tô Quân Bạch ngủ một giấc đến tận một giờ chiều, khách trong tiệm đã đi được mấy lượt mà anh vẫn không chút hay biết.

""Cậu ăn cơm chưa?""

Sát Lệ Na vẫn luôn mỉm cười nhìn anh: ""Chưa nha, đang chờ cậu đó.""

Tô Quân Bạch không biết cô vui vì chuyện gì, khóe miệng của anh cũng hơi nâng lên: ""Ồ, thật ra cậu không cần chờ tôi, cậu có thể đi ăn trước.""

Sát Lệ Na nói: ""Như vậy sao được, cậu đã nói là mình muốn mời rồi, tôi cũng không thể không nể mặt cậu được.""

Tô Quân Bạch: ""...""

Tình cảm vừa chớm nở lập tức bị dập tắt.

Sát Lệ Na vẫn đang cười, lúc những người khác đi qua bàn cũng sẽ che miệng cười trộm.

Tô Quân Bạch cảm thấy có chút không đúng: ""Cậu cười cái gì?""

Anh buồn cười thế sao?

""Không có gì, đi ăn cơm đi, đói quá!""

Tô Quân Bạch nghi ngờ cất đồ, lúc trả tiền thu ngân còn nhìn anh che miệng cười, sau đó chỉ vào mặt anh.

""Sao vậy?""

Anh sờ mặt, không có gì mà.

Thu ngân đưa cho anh một tấm gương, cuối cùng Tô Quân Bạch cũng biết các cô cười gì.

Trên mặt anh là một con rùa đen rất to, chắc chắn là cô vẽ!

Sát Lệ Na!

Cô đã không còn trong quán từ ban nãy.

Tô Quân Bạch rửa mặt sạch sẽ mới đi ra ngoài, Sát Lệ Na đứng ở ven đường chờ anh, cười nhẹ nói với anh.

""Này, tinh thần của cậu nhìn cũng không tệ.""

Vừa rửa mặt xong đương nhiên tinh thần không tệ rồi.

""Cậu đừng có nói sang chuyện khác, Sát Lệ Na, cậu toi đời rồi, cậu dám vẽ rùa đen lên mặt tôi.""

Tô Quân Bạch muốn tiến lên bắt cô nhưng Sát Lệ Na lại lách người tránh đi, cô cười nói.

""Không phải nhìn rất đẹp sao?""

Đẹp mắt cái quỷ... Mẹ nó!""

Sát Lệ Na đứng quay lưng lại nên không thấy một chiếc xe đạp đang phóng lại từ phía góc rẽ.

Tô Quân Bạch tinh mắt nắm lấy tay cô kéo lại phía trước để tránh cho hai bên đụng nhau.

""Thật xin lỗi, phanh xe tôi không ăn, hai người không sao chứ?""

""Không sao, sau này chú ý chút.""

""Được được, chắc chắn rồi.""

Vì chuyện này mà hai người ôm lấy nhau. Sát Lệ Na ngẩng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh hoàn mỹ của Tô Quân Bạch, từ góc độ này nhìn lên thấy anh rất đẹp trai.

So với phần lớn nam sinh trong trường thì anh đẹp trai hơn nhiều, vừa rồi khi anh chạy đến, trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh.

Tô Quân Bạch nói xong mới phát hiện ra tình hình của mình và Sát Lệ Na.

Vừa rồi anh không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhận ra tay của mình đang đặt trên eo cô, khoảng cách giữa hai người...

Không có khoảng cách.

""Cậu không sao chứ? Sát Lệ Na, nhịp tim cậu hơi nhanh đó.""

""Đồ ngốc, đó là nhịp tim của anh.""

""...""

Là của anh sao? Sao anh lại không biết?

Sau khi buông Sát Lệ Na ra anh mới cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Tại sao anh lại vô dụng như vậy chứ?