Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 171




“Đạo diễn ơi, ông nói nhiệm vụ lại lần nữa, tôi không hiểu?”

Bất kể là các bố, bé cưng và cư dân mạng đều rất bất ngờ, không nghĩ rằng kỳ này đạo diễn còn mời mẹ của các bé cưng đến.

Đạo diễn nhận yêu cầu của bọn họ nói lại một lần nữa, lần này càng kỹ càng hơn.

Mọi người cuối cùng cùng hiểu rồi.

“Tốt quá rồi, có phải tôi có thể nhìn thấy gia đình bốn người của Úc Úc và Chi Chi sống chung thế nào không?”

“Wow, lần này đạo diễn làm được đấy. Tôi muốn xem vợ của thầy Lam Kiệt. Nghe nói là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.”

“Còn có vợ của nam thần Hồng Kha nữa, nghe nói là một vũ công, đặc biệt có khí chất.”

“Vợ của Nghiêm Vệ Gia hình như là người dẫn chương trình của đài truyền hình.”

“Tôi biết vợ của An Thời, là diễn viên hài kịch giống với anh ta, một người rất hài hước.”

“Năm nhóm gia đình đều không tồi nha. Kỳ này có thể nhìn thấy mẹ của bọn nhỏ, chúng ta được lợi rồi.”

Cư dân mạng tích cực bàn luận.

Sau khi các ông bố lấy được phiếu nhiệm vụ mở ra, nhìn rõ gợi ý, chỉ có một dòng chữ, manh mối là mẹ của bé cưng.

“Bố ơi, mẹ ở đâu nhỉ?”

“Bố ơi, chúng con phải đi đâu tìm mẹ ạ?”

Tiểu Dật và Tiểu Viện ngẩng đầu nhỏ nhìn Lục Úc. Sau khi chúng nghe nói phải đi tìm mẹ, vỗ bàn tay nhỏ vui vẻ.

Đã mấy ngày rồi không nhìn thấy mẹ rồi, chúng rất nhớ cô.

Lục Úc nhìn rõ gợi ý trên phiếu nhiệm vụ, bỗng cười một cái, “Đến nơi mà các con muốn đưa mẹ đi nhất, mẹ đang ở bên đó đợi chúng ta.”

Nơi mà muốn đưa mẹ đi nhất, hai nhóc con nghĩ rất lâu, cuối cùng nhớ ra.

“Đường trượt, đường trượt ạ, bọn con muốn đưa mẹ chơi đường trượt.”

“Đi thuyền, còn muốn đi thuyền.”

“Ừm, cứ đi xem thử hết những nơi các con nói để tìm mẹ, có được không?”

“Được ạ.”

“Đi nào.”

Lục Úc mỗi tay dắt một bé cưng đưa chúng đến chỗ ròng rọc, ở đây là điểm dừng đầu tiên của họ, cũng là nơi ấn tượng sâu sắc nhất.

Những ông bố khác đưa bé cưng đến nơi khác, hướng tìm kiếm của năm nhóm bọn họ đều không giống nhau.

Lục Úc đưa hai bé cưng cuối cùng đã đến vị trí của đường trượt cỏ, không có quá nhiều người đến đây dạo chơi, rất nhiều đường trượt đều trống không.

Chỉ có chỗ ở giữa có một người đang ngồi, mặc áo trắng quần đen, đội mũ màu xám, còn đeo khẩu trang, che cả khuôn mặt rất kín.

Cho dù như vậy Lục Úc và các bé cưng vẫn nhận ra là Tô Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Mẹ ơi.”

“Mẹ ơi.”

“Cuối cùng bọn con cũng tìm thấy mẹ rồi.”

“Mẹ ơi, đang chờ bọn con đi xe sao?”

Hai bé cưng buông tay bố ra chạy về phía Tô Chi, trên khuôn mặt trắng mềm mang theo nụ cười vui mừng.

Lục Úc đi theo phía sau chúng, “Chậm một chút, coi chừng vấp ngã.”

Trong mắt hai bé cưng chỉ có mẹ, đâu có nghe thấy lời nói của anh, loạng choạng chạy đến bên Tô Chi.

Tô Chi đợi chúng qua đây mới cởi khẩu trang ra, bế chúng lên.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, bọn con rất nhớ mẹ đó.”

“Nhớ bao nhiêu nhỉ?”

“Mỗi ngày đều nhớ, ăn cơm nhớ, đi ngủ cũng nhớ. Sau này mẹ đi cùng bọn con, có được không ạ?”

“Được, đi cùng các con.”

Tô Chi cười, “Muốn chơi đường trượt không?”

“Muốn chơi ạ!”

“Tốt quá rồi, có thể chơi đường trượt cùng với mẹ.”

Tiểu Dật và Tiểu Viện vỗ tay vui sướng, cuối cùng nhớ ra ông bố bị chúng bỏ rơi.

“Bố cũng ngồi.”

Lục Úc cười bước về phía trước, “Tiểu quỷ không có lương tâm, cuối cùng cũng nhớ đến bố rồi.”

“Bọn con không quên bố mà, bọn con nhìn thấy mẹ vui quá.”

Về câu trả lời của chúng, Tô Chi cười, “Lần sau nhớ phải dẫn bố đi cùng, biết chưa? Lỡ như làm mất bố rồi, chúng ta sẽ tìm không được bố.”

“Vâng, không để lạc bố, không để lạc.”

Tô Chi xoa đầu chúng một cái, “Được, không để lạc.”

Cô nhìn về phía Lục Úc, “Qua đây ngồi cùng đi.”

Lúc cô xem phát sóng trực tiếp biết các bé cưng muốn ngồi đường trượt cùng với cô, vì thế cô cố ý chọn chỗ này, để bọn họ tìm đến đây.

Khoang ngồi này lớn, bốn người ngồi vừa đủ, như được cố ý tạo ra cho bọn họ.

Tô Chi và Lục Úc ngồi ở hai bên, để hai bé cưng ngồi ở giữa, nhìn nhau từ xa, trong mắt hai người đều mang theo tình yêu.

Nhân viên công tác kích hoạt ròng rọc, cả nhà bốn người tràn ngập niềm vui chạy sang bên kia bãi cỏ.

“Ha ha ha, chơi vui quá.”

Trong không khí phảng phất âm thanh hạnh phúc mà gian đình lưu lại.

“Wow, cảnh này tuyệt đẹp, cả nhà đều nhan sắc siêu cao.”

“Chi Chi thật dịu dàng, hai bé cưng có vẻ rất ỷ lại vào cô.”

“Hoá ra cả nhà ở bên nhau hài hoà như thế, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Cặp đôi mà chúng ta từng đẩy thuyền cuối cùng đã bốn người chung khung hình, tôi viên mãn rồi.”

“Tôi cũng vậy!”

Sau khi từng nhóm bố và bé cưng tìm thấy mẹ, mọi người đến địa điểm ghi hình hôm nay, làm nhiệm vụ của ngày cuối cùng.

“Xin chào các bạn.”

“Chào mọi người.”

“Chào, chào mọi người.”

Sau khi các mẹ gặp nhau liền giơ tay chào hỏi, bầu không khí rất hài hoà.

Cư dân mạng cũng nhìn rõ khuôn mặt thật của các mẹ, tướng mạo của họ đương nhiên không cần phải nói, đều rất xinh đẹp.

“Tôi thực sự đoán đúng rồi, năm bà mẹ đều rất xinh đẹp nhé!”

“Quả thật rất sang trọng, năm nhóm gia đình đều là trai xinh gái đẹp có nhan sắc.”

“Thế còn cần phải nói, mấy đứa nhỏ lớn lên cũng sẽ là nhân vật khủng khiếp.”

Đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ của ngày cuối cùng.

“Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mọi người đến núi Ninh Thiểm cắm trại, ngắm mặt trời mọc vào sáng mai, chụp một bộ ảnh đẹp nhất cùng với gia đình và đăng lên mạng, mời cư dân mạng thích và chọn ra nhóm gia đình được yêu thích nhất.”

“Lều và các dụng cụ khác đều là tổ chương trình cung cấp, chỉ cần mỗi thành viên trong gia đình các bạn chơi một trò chơi nhỏ.”

“Trò chơi này gọi là tiếp sức tình yêu, mỗi nhóm gia đình đều có một hộp dâu tây, các bé cần phải đưa từng quả dâu tây còn nguyên vẹn tới tay bố mẹ, hoàn thành hết thì thành công.”

Trò chơi nhỏ này chủ yếu thử thách các bé cưng, dưới sự giải thích của bố mẹ, các bé cưng đều nghe rõ, bước vào con đường lấy dâu tây cho bố mẹ.

Nhóm của Tô Chi và Lục Úc có hai bé cưng, cho nên đã chia thêm một hộp, cả hai đều phải lấy dâu tây.

“Em gái không thể lấy thêm nữa, sẽ hư mất.”

Tiểu Dật thấy em gái lấy hơn mấy quả dâu tây, tất cả đều bỏ trên quần áo rồi bọc lấy.

“Sẽ không hư đâu, em sẽ rất cẩn thận.”

Tiểu Viện không nghe lời anh trai, lấy rất nhiều, đựng trong quần áo, lúc đi được nửa đường, bàn tay nhỏ không cầm được dâu tây liền rơi xuống.

Cô bé định cúi xuống để nhặt, nghe thấy lời của bố mẹ.

“Tiểu Viện, trước hết đừng nhặt những quả rơi trên mặt đất, hãy đưa dâu tây trong tay con qua cho chúng ta.”

Nghe thấy lời của bố mẹ, hành động cúi người để nhặt dâu tây của Tiểu Viện dừng lại.

Tránh sự cố cơ thể làm dập nát dâu tây.

“Em gái, anh giúp em.”

Tiểu Dật đúng lúc đi đến, giúp em gái kéo quần áo, không để dâu tây rơi xuống nữa.

Cả hai giúp đỡ lẫn nhau cầm dâu tây đi đến bên bố mẹ, một lần đã lấy sáu quả dâu tây.

“Thật giỏi, Tiểu viện một lần lấy ba quả dâu tây là tốt rồi, bố mẹ không vội, ở bên này chờ các con đến.”

“Tuyệt vời.”

Hai bạn nhỏ chạy qua lại lần nữa, còn không quên nhặt mấy quả dâu tây rơi ở trên đường lên.

Một hộp dâu tây có khoảng 30 quả, hai bé cưng chạy mấy chuyến cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay nhiệt độ không thấp, hai bé cưng chạy một lúc mồ hôi nhễ nhại, nhưng chúng rất vui vì được ở cùng với bố mẹ.

“Giỏi quá, qua đây lau mồ hôi nào.”

“Có nóng không?”

“Nóng ạ.”

“Lau mồ hôi xong, cho các con uống sữa nhé?.”

Tô Chi và Lục Úc chia nhau lau cho hai đứa, động tác của hai người rất nhẹ nhàng, cũng rất thuần thục. Có thể nhận ra bọn họ rất yêu thương bé cưng của mình.

Lần lượt lấy sữa cho chúng, nhận được lời cảm ơn của bé cưng.

“Cảm ơn bố ạ.”

“Cảm ơn mẹ ạ.”

Tô Chi mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ trắng mềm mại của chúng một cái, con của mình nhìn thế nào đi nữa cũng xinh nhất.

“Gia đình bốn người này nhìn sao cũng cảm thấy rất ngọt ngào nhỉ?”

“Đúng là rất ngọt, tôi thích xem lắm, đừng dừng lại.”

“Con của Chi Chi và Úc Úc thật sự rất xinh đẹp, tôi rất thích cả gia đình này.”

Các fan xem bọn họ sống chung, bị ngọt ngào làm cho gào khóc mãi.

Nhóm gia đình khác cũng hoàn thành nhiệm vụ đưa dâu tây.

Các bé cưng đều là những đứa trẻ rất giỏi, nhận được lời khen của bố mẹ và mọi người, vui vẻ cực kỳ.

“Bố mẹ ơi, chúng con đều là em bé giỏi nhất.”

“Ừm, các con giỏi nhất.”

Dâu tây mà họ làm nhiệm vụ đều thuộc về bọn họ, có thể đem theo lên núi để ăn.

Tổ chương trình phát cho bọn họ lều để dựng trên núi tối nay, còn có mấy thứ như một số thức ăn, trái cây.

Núi mà bọn họ phải đến cách nơi này một đoạn, họ cần phải đi ô tô qua đó.

Buổi chiều mới xuất phát.

Ở đây có xe kéo thô sơ, bọn họ tìm dân làng đưa họ xuống chân núi bằng xe kéo, nhiệm vụ leo lên đỉnh núi cần phải tự mình hoàn thành.

“Phải công nhận cảnh vật ở đây đúng là đẹp nha!”

“Bố mẹ ơi, tối nay chúng ta phải ngủ ở đây sao?”

“Đúng vậy, các con có sợ không?”

“Không sợ ạ, ở cùng với bố mẹ thì bọn con không sợ cái gì cả.”

“Siêu quá, bắt đầu lên núi rồi.”

“Đừng chạy lung tung, cẩn thận dưới chân, chớ té ngã.”

Phong cảnh ở đây rất đẹp, thỉnh thoảng có rất nhiều loài chim nhỏ bay qua, còn có những con bướm bay lượn quanh đỉnh đầu họ. Các bạn nhỏ nhìn thấy bươm bướm đuổi theo rất vui, muốn đến bắt chúng.

“Bươm bướm thật đẹp nha.”

“Wow, còn có ô nhỏ màu vàng rất xinh.”

“Đó không phải ô nhỏ đâu, đó là nấm mọc trên núi. Đây là nấm độc, không thể ăn.”

Tô Chi kịp thời ngăn cản em bé nhỏ chạm vào nấm. Da của trẻ nhỏ non nớt, không thể tùy tiện chạm vào những vật có độc này.

Sau khi được Tô Chi nhắc nhở như vậy, nhóm tiểu quỷ khi lại nhìn thấy nấm một lần nữa thì đều di chuyển cách xa nó, không dám chạm vào nữa.

Trên núi có nhiều thứ mới mẻ, các bạn nhỏ đều rất tò mò về mọi thứ, nhìn thấy cái gì cũng muốn hỏi.

May mà câu hỏi đều là vấn đề đơn giản, người lớn có thể trả lời được. Nhận được đáp án, các em bé cũng cực kỳ vui vẻ.

Đoàn người lảo đảo lắc lư đi lên núi. Nơi đây là điểm du lịch, ngày thường có rất nhiều người sẽ đến cắm trại ngắm bình minh.

Bọn họ chọn một nơi không có khách du lịch để cắm trại, phong cảnh cũng rất đẹp.

“Chỗ này tốt quá, chúng ta cứ ở lại đây tối nay.”

“Mọi người biết dựng lều chứ? Ai không biết dựng lều nhất định phải nói đấy, chúng tôi làm xong sẽ đến giúp.”

“Chắc là đều biết thôi.”

Đều biết vậy thì dễ rồi, năm nhóm gia đình từng người đều bận rộn với chỗ ở của mình.

Tô Chi và Lục Úc cũng là chuyên gia thực hành. Bọn họ chọn một sân bãi đặc biệt tốt để dựng lều. Cả hai hợp tác, hai đứa nhỏ giúp đỡ, rất nhanh đã dựng lều xong rồi.

Trong lều có chăn đệm lót bông mà bọn họ sẽ dùng để ngủ tối nay, còn có đồ ăn vặt và thức ăn mà họ tự mang theo v.v...

Buổi tối mọi người có thể cùng nhau ăn món ngon, ngắm cảnh đẹp.

Ghi hình ngày cuối cùng chính là ngày để bọn họ thư giãn, rất nhiều cư dân mạng muốn xem sự hòa thuận của gia đình họ, vậy cần phải sắp xếp.

Sau khi dựng lều xong, thời gian vẫn còn rất sớm. Mỗi nhóm gia đình đưa bé cưng đi dạo chơi và ngắm phong cảnh ở trên núi.

Tô Chi và Lục Úc cũng đưa hai bạn nhỏ đi dạo xung quanh, còn chụp một vài bức ảnh.

Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp, có thể nhìn thấy cả đồng cỏ và thành phố phía xa xa, giống như tiên cảnh.

“Bố mẹ ơi, ở đây có chim nhỏ, tại sao nó không biết bay nhỉ?”

Tiểu Dật và Tiểu Viện đang đi phía trước, nhìn thấy hai con chim nhỏ lông ít ỏi nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống tò mò hỏi.

“Qua đó xem thử.”

Tô Chi và Lục Úc nắm tay đi qua, nhìn thấy hai con chim lông rất ít đang nằm trên mặt đất, cánh bị thương nhẹ, hình như rơi từ trên cây xuống.

“Chúng nó bị thương rồi đó, cánh bị đau cho nên không thể bay được.”

“Tiểu Dật, Tiểu Viện, chim nhỏ bị thương rồi, chúng ta phải làm sao nhỉ?”

“Phù phù, băng bó lại thì không đau nữa.”

“Cần phải uống thuốc, tiêm, rất nhanh sẽ ổn.”

Hai bạn nhỏ từng đứa nói ra quan điểm của mình.

Tô Chi và Lục Úc gật đầu, cười nói, “Ừm, đúng rồi, vậy chúng ta băng bó cho nó, có được không?”

“Được ạ.”

Có bác sĩ đi cùng, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, bọn họ giúp hai chú chim non xử lý tốt vết thương trên cánh.

Hai chú chim non nằm sấp trên tay Tô Chi, trông gầy bé đáng thương.

Tiểu Viện giơ tay sơ đầu nó một chút, hiếu kỳ hỏi, “Mẹ ơi, mẹ của chim nhỏ đâu ạ?”

“Mẹ của nó đang chờ nó về nhà, chúng ta đưa nó về nhà có được không?”

“Được ạ, nó lâu như vậy không về nhà, chắc chắn mẹ nó nhớ nó lắm.”

Hai bạn nhỏ đều rất lo lắng chuyện này, thúc giục bọn họ đi mau chút.

“Bố mẹ đi nhanh một chút, chúng ta phải đưa chim nhỏ về nhà, mẹ của chim nhỏ sẽ sốt ruột lắm.”

“Đừng chạy, chúng ta tới rồi.”

Tô Chi và Lục Úc tìm thấy một tổ chim ở gần đó, chỉ có điều cây hơi cao lớn, khoảng cách của tổ chim cũng rất xa.

Nơi này không có thang hay thứ gì, chỉ có thể trèo cây đưa nó lên.

“Để anh đưa.”

Lục Úc đưa tay lấy con chim qua. Cây này không nhỏ, cũng có rất nhiều chạc, rất dễ leo lên.

“Anh chú ý an toàn, em sẽ ở bên dưới trông anh.”

Tô Chi cẩn thận dặn dò, “Cảm thấy không ổn thì lập tức dừng lại.”

“Ừm, yên tâm đi.”

Lục Úc cười, cho cô tràn đầy cảm giác an toàn.

Hai bé cưng cũng vây quanh, “Bố phải chú ý an toàn nhé, trèo cây cẩn thận chút.”

“Biết rồi, bố đưa chúng nó về nhà sẽ xuống liền.”

Mấy năm nay, Lục Úc vẫn không ngừng luyện tập, thể lực rất tốt. Đối với anh mà nói thì cây này rất dễ leo.

Anh thấy còn có chim non khác trong tổ chim, giống với con chim non mà anh đưa lên.

Tô Chi dẫn theo hai đứa nhỏ nhìn Lục Úc lên cây, đưa chim non vào tổ, từ từ tụt xuống.

“Bố giỏi quá ạ!”

“Chim nhỏ có thể ngủ cùng với mẹ rồi nhé.”

Tiểu Dật và Tiểu Viện vì chuyện này mà vui vẻ kinh khủng. Đối với chúng mà nói, trên thế giới này không có chuyện gì tốt hơn ở bên cạnh bố mẹ.

Cư dân mạng bày tỏ khen ngợi đối với cách làm của gia đình bốn người này.

“Cách giáo dục của Chi Chi và Úc Úc thật sự rất tốt. Cho chúng cảm nhận tự nhiên, làm một người có lòng yêu thương.”

“Tư thế trèo cây của thần tượng đẹp trai không ngờ.”

“Bé cưng rất tốt bụng, không tệ không tệ, lớn lên nhất định là một người rất tốt.”

Sau khi giúp chim non trở về tổ, Tô Chi và Lục Úc dẫn bọn nhỏ đi chơi xung quanh vùng núi, cho chúng cảm nhận quang cảnh thiên nhiên.

Lúc 5 giờ về đến lều, gia đình của năm nhóm khác cũng lần lượt quay về. Gương mặt các thành viên đều mang theo nụ cười hạnh phúc.

Đặc biệt là mấy đứa nhỏ, ở cùng với mẹ cả ngày hôm nay còn cười nhiều hơn mấy ngày trước, điều này khiến cho rất nhiều ông bố đều đau lòng.

“Buổi tối mọi người ăn cùng nhau đi, để chúng tôi chuẩn bị bữa tối.”

“Được đấy, cùng ăn cho náo nhiệt.”

Thức ăn mà tổ chương trình đưa cho năm nhóm gia đình đều khác nhau, có món là đồ ăn dinh dưỡng, có món là đồ ăn vặt, có món là trái cây, có món là salad, có món là bữa ăn sang trọng.

Tìm được một chỗ đất trống rộng rãi, năm nhóm gia đình lót bạt trên mặt đất, từng người lấy đồ ăn ra đặt lên trên, làm một bàn thức ăn vô cùng xinh đẹp.

“Đúng là không tệ nha, hiếm khi được thoải mái như vậy.”

“Đúng vậy, lúc trước đi công tác chạy suốt đêm, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lần này có thể ở bên cạnh gia đình, quả thật quá hạnh phúc.”

“Vậy sau này các bố nhớ phải thường xuyên về nhà cùng con và mẹ nha.”

“Đúng nha, bọn con cũng rất nhớ bố. Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho bố đều không bắt máy, bọn con sẽ buồn.”

“Được, chúng ta sẽ thường xuyên về nhà.”

Bố mẹ và con cái của năm nhóm lúc này đã hoàn thành việc hòa giải.

Cư dân mạng xem cũng rất thoả mãn.

“Hay quá, chương trình kỳ này là kỳ tốt nhất.”

“Đúng, cũng là kỳ hoàn hảo nhất.”

“Cũng là kỳ hạnh phúc nhất.”

“Tôi viên mãn rồi.”

Năm nhóm gia đình ngồi lại với nhau trò chuyện thoải mái về cuộc sống, giảng hoà với vợ, trêu đùa các con, cảnh tượng bây giờ là thời gian hạnh phúc nhất.

Ban đêm, sau khi Tô Chi và Lục Úc dỗ các bé cưng ngủ xong thì nắm tay nhau ra ngoài, ngồi trên tẳng đá, ngắm bầu trời đêm tuyệt đẹp.

Ở đây không phải thành phố, không có sự ô nhiễm của không khí, có thể nhìn thấy rõ những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, xinh đẹp, rực rỡ và sáng chói.

“Bầu trời tối nay thật đẹp, nhiều năm rồi không dừng lại để nhìn ngắm cảnh đêm như thế.”

Tô Chi nghiêng đầu dựa vào vai Lục Úc, dáng vẻ uể oải.

Lục Úc ôm lấy vai cô, ấm áp nói, “Đúng là rất đẹp, nhưng trong lòng anh, em là ngôi sao đẹp nhất.”

Tô Chi cười nói, “Anh trong lòng em cũng là ngôi sao đẹp nhất.”

“Vinh hạnh của anh.”

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Tô Chi đã tỉnh rồi. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, vốn muốn để Lục Úc ngủ thêm chút nhưng anh vẫn thức giấc.

“Phải dậy rồi sao?”

“Ừm, sắp đến giờ rồi, bọn em định đi ngắm mặt trời mọc.”

“Ừ.”

Cơn buồn ngủ của Lục Úc cũng không còn nữa, dậy đánh răng rửa mặt cùng với Tô Chi, chuẩn bị công việc bữa sáng.

Nhóm gia đình khác cũng lần lượt dậy dọn dẹp và đánh răng rửa mặt. Sau khi làm xong bữa sáng, họ mới đến lều gọi đám nhỏ dậy.

Các bé cưng vẫn chưa tỉnh ngủ, cũng không có khẩu vị ăn uống. Chúng nằm sấp trong lòng bố mẹ ngủ gà ngủ gật.

Tô Chi và Lục Úc mỗi người bế một bé cưng đến nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc.

Nhóm gia đình khác cũng giống như vậy, bế bé cưng tìm một chỗ tốt nhất chờ mặt trời sắp mọc.

Thời gian phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, vì còn quá sớm nên người xem không nhiều như thường ngày.

Nhưng fans trung thành của mỗi nhóm gia đình vẫn đúng giờ nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp, chờ mặt trời mọc cùng với bọn họ.

“Mặc dù tôi rất buồn ngủ nhưng muốn được ngắm mặt trời mọc cùng với các thần tượng, tôi lại đến rồi.”

“Tôi cũng vậy, mặc dù rất buồn ngủ nhưng muốn xem, suy cho cùng là cơ hội cực kỳ hiếm có khó tìm.”

“Mau nhìn, mặt trời mọc rồi.”

Khi mặt trời ló dạng khỏi đám mây, Tô Chi và Lục Úc lần lượt gọi Tiểu Dật và Tiểu Viện dậy.

“Tiểu Dật, Tiểu Viện tỉnh dậy ngắm mặt trời mọc này.”

Hai bé dụi mắt tỉnh dậy, ngáp một cái, dáng vẻ mềm mại rất đáng yêu.

Lúc chúng nhìn thấy mặt trời đỏ rực phía xa, kinh ngạc kêu lên.

“Oa, mặt trời đẹp quá.”

“Đỏ rực y như quả táo lớn.”

Sau khi nhìn thấy mặt trời, cơn buồn ngủ của hai bé cưng lập tức biến mất, chúng chưa bao giờ thấy dáng vẻ lúc mặt trời mọc, hoá ra xinh đẹp như vậy.

“Ừm, quả táo đỏ rực xinh đẹp, các con thích ngắm không?”

“Thích ạ, rất thích.”

“Vậy bố mẹ thường xuyên đưa các con đến xem có được không?”

“Tuyệt vời! Xem cùng với bố mẹ.”

“Con cũng muốn xem cùng với ông bà ngoại, cô và cậu, lần sau cũng dẫn mọi người theo có được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi, cả nhà cùng đi.”

“Sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau.”

“Không bao giờ xa nhau.”

Khi mặt trời hoàn toàn mọc lên, cư dân mạng nhìn thấy trên mặt của năm nhóm gia đình đều mang theo nét cười hạnh phúc, bọn họ cũng có thể cảm nhận được loại hạnh phúc này qua màn hình.

“Mặt trời mọc thật đẹp, bố mẹ và các bé cưng cũng đẹp, chúc mọi người mãi mãi hạnh phúc nhé!”

“Nhất định phải hạnh phúc nha, chúng ta lần sau gặp.”