Các nhóm khách mời đều đi bộ qua, bé con chân ngắn nhưng đi đường cũng không chậm, mấy tên nhóc đều chạy đến, vô cùng vui vẻ.
Mấy đứa nhỏ chạy đến thảo nguyên chơi đùa, ở đây có không ít thiết bị vui chơi.
Ở đây có một đường trượt cỏ nhỏ, có thể ngồi xe trượt cỏ.
Đường trượt này rất dài, chạy thẳng xuống cuối bãi cỏ.
""Bố, con muốn chơi đường trượt.""
""Bố, chúng ta có thể ngồi không?""
Mấy đứa nhóc đều nắm tay bố nói rõ suy nghĩ của mình. Đối với trẻ em, cái gì cũng mới lạ muốn trải nghiệm.
Đối mặt với câu hỏi của các bé, bọn họ trả lời: ""Ngồi xe tốn tiền, nhưng bây giờ chúng ta không có tiền, làm sao bây giờ?""
""Vay tiền nha.""
""Chú kia chắc chắn có tiền, chúng ta tìm chú ấy vay tiền, trở về trả lại cho chú ấy.""
Người các bé nói là đạo diễn.
Đương nhiên đạo diễn có tiền, nhưng sẽ không cho họ tiêu.
Tiểu Thanh Viện và Tiểu Dật tay trong tay chạy đến sờ đường trượt, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
""Anh, anh có dám ngồi xe trượt xuống không? Cao ghê luôn!""
""Dám, anh là đứa trẻ dũng cảm, anh không sợ.""
""Em cũng là đứa trẻ dũng cảm, em cũng không sợ.""
Hai đứa nhỏ đứng trước đường trượt trao đổi suy nghĩ muốn thử của mình khiến không ít cư dân mạng buồn cười.
""Hai em bé quá đáng yêu.""
""Thèm ôm bánh bao một cái, đây là thiên sứ nhỏ của ai vậy?""
""Bánh bao nhỏ tròn trịa thật đáng yêu.""
""Hai bé đều là đứa trẻ dũng cảm hết.""
""Thần tượng mau dẫn hai bé ngồi xe đi, nhìn thật đáng thương.""
Chơi trò chơi rất cần tiền.
Đạo diễn nói: ""Mọi người có thể ngồi xe, hoàn thành nhiệm vụ là có thể chơi miễn phí.""
Chương trình nào cũng thường như vậy, diễn viên hay tham gia chương trình giải trí đều biết.
""Nhiệm vụ này rất đơn giản, mời bố và các bé cùng nhau hoàn thành.""
""Bố cõng bé chống đẩy ba mươi cái là có thể chơi tất cả trò chơi trên thảo nguyên.""
Đạo diễn vừa dứt lời mấy ông bố đã hít sâu một hơi, cõng đứa nhỏ chống đẩy ba mươi cái, quá nhiều rồi.
Đây không phải là làm nhiệm vụ mà là muốn lấy mạng của họ thì đúng hơn.
""Đạo diễn, anh nghiêm túc à, không thể ít hơn sao?""
""Đúng là rất nhiều, một mình tôi còn có khả năng làm được. Cõng thêm đứa nhỏ, eo của tôi vẫn còn giữ được nữa sao?""
Lời này đến từ Nghiêm Vệ Gia, con của anh ta cũng khoảng sáu bảy mươi cân (1), đã vượt qua cân nặng của một đứa trẻ cùng tuổi.
(1) 1 cân của Trung = 0,5kg của Việt
Bình thường anh ta cõng con trai đi cũng đã mệt, đừng nói đến chuyện để con trai ngồi trên lưng anh ta rồi chống đẩy hít đất.
Để con anh ta ngồi trên lưng anh ta, anh ta có thể bị đè ngã ngay lập tức.
""Không thể ít hơn.""
""Chẳng lẽ các bạn không muốn cố gắng giành một cơ hội trải nghiệm cho con mình sao?""
""Chẳng lẽ các bạn không muốn thử thách bản thân một chút sao?""
""Chẳng lẽ các bạn không muốn trở thành một người bố anh hùng trong lòng con sao?""
""Chẳng lẽ các bạn không muốn...""
Từng câu nói của đạo diễn đều trúng tim đen của bọn họ. Đương nhiên bọn họ muốn, nhưng nhiệm vụ này quá khó.
""Ha ha ha ha ha, Nghiêm Vệ Gia quá đáng thương rồi. Tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh anh ấy cõng Tiểu Thuật Thuật trên lưng, nhất định sẽ rất vui.""
""Nghiêm Vệ Gia có thể bế được Thuật Thuật lên nhưng tôi cảm thấy vừa bế Thuật Thuật ngồi xuống thì lưng anh ấy sẽ gãy mất hahahaha.""
""Bé cưng nhà các bố khác nhỏ nhắn, chắc là có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.""
""Bé cưng nhà thần tượng tôi nhẹ nhất, thần tượng nhất định có thể hoàn thành.""
""Rất khó để hoàn thành ba mươi cái chống đẩy, còn cõng một đứa nhỏ nữa.""
Mọi người thảo luận với trạng thái xem chuyện vui, trên bình luận cũng đều nói Nghiêm Vệ Gia đáng thương.
Không những vậy mà Tiểu Thuật nhà anh ta lại còn túm lấy quần áo bố mình nói: ""Bố, chú nói chúng ta có thể chơi. Bố cõng con chống đẩy đi. Mau lên, mau lên, bố chắc chắn làm được.""
Nghiêm Vệ Gia: ""...""
Không, anh ta không thể.
""Bố, bọn con cũng muốn chơi đường trượt.""
Bây giờ Tiểu Thanh Viện cảm thấy vô cùng hứng thú với cái này, chơi trượt cỏ nhất định rất vui.
""Được."" Lục Úc kéo bé lên: ""Bố cõng con, con nằm lên lưng rồi ôm chặt lấy cổ bố, đừng để ngã xuống.""
""Được ạ."" Tiểu Thanh Viện vỗ tay: ""Con sẽ ôm chặt lấy cổ bố.""
""Bố, con thì sao?"" Tiểu Dật cũng đi đến hỏi: ""Con cũng muốn bố cõng.""
""Mỗi đứa mười lăm cái, em gái trước."" Lục Úc xoa đầu bé: ""Trước tiên con đứng bên cạnh nhìn em gái, giúp bố đếm có được không?""
""Được ạ, con thích nhất là đếm số."" Tiểu Dật vui vẻ vừa đứng bên cạnh nhìn bố cõng em gái chống đẩy vừa đếm giúp họ.
""Lục Úc, anh đồng ý thử thách sao?""
An Thời nhìn anh chuẩn bị thì lên tiếng hỏi.
""Đúng, muốn làm cùng nhau à?""
Lục Úc gật đầu, anh thường xuyên tập luyện, thể lực không tệ, chống đẩy ba mươi cái cũng không thành vấn đề.
""Bố, cùng nhau làm cùng nhau làm, con cũng muốn chơi.""
An Tâm Nhiễm nói tiếp: ""Bố, bố cũng có thể cõng con, chắc chắn bố làm được.""
An Thời cười ha ha mấy tiếng: ""Để bố thử xem, vậy chúng ta cùng làm đi.""
Bình thường anh ta cũng tập luyện nhưng không hay tập chống đẩy, đây đúng là một nhiệm vụ khó.
""Lam Kiệt cũng cùng làm luôn đi."" An Thời mời: ""Mọi người cùng nhau làm.""
Lam Kiệt cũng đang có ý này, anh ta gật đầu: ""Vậy tôi cũng thử xem, kiên trì một chút là có thể hoàn thành ba mươi cái chống đẩy rồi.""
""Tất cả mọi người cùng làm đi, tôi cũng thử chút.""
Hồng Kha cũng nói tiếp, bé con nhà anh ta hơi gầy, không quá nặng, cõng trên lưng chắc sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Bây giờ chỉ còn Nghiêm Vệ Gia không nói gì, anh ta nhìn cân nặng của con trai mình mà cảm thấy hoảng sợ, eo của anh ta vẫn ổn đấy chứ?
""Bố, con cũng muốn chơi.""
Nghiêm Thuật kéo áo anh ta, không ý thức được cân nặng của mình mang đến đả kích như thế nào cho bố mình.
""Đạo diễn, nhóm chúng tôi có thể làm ít hơn được không?""
Nghiêm Vệ Gia muốn đấu tranh vì bản thân mình.
Đạo diễn: ""Anh hỏi các nhóm khác đi, họ đồng ý thì anh có thể làm ít đi.""
Nghiêm Vệ Gia chắp tay trước ngực: ""Các anh em, trông cậy cả vào mấy người.""
""Anh thể hiện chút tài năng cho chúng tôi xem, chúng tôi sẽ cho anh qua.""
""Muốn tài năng gì? Tôi hát tặng mấy người một bài nhé!""
Nghiêm Vệ Gia hát không hay nhưng cũng không đến nỗi không thể nghe. Sau khi anh ta hát xong một bài, mọi người bình luận.
""Hát rất hay, sau này đừng hát nữa.""
Sau khi nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người, nhiệm vụ của Nghiêm Vệ Gia giảm đi còn mười cái, anh ta chỉ cần làm xong thì coi như hoàn thành nhiệm vụ chống đẩy.
Giảm bớt một phần ba, Nghiêm Vệ Gia thoải mái hơn rất nhiều.
Cho dù như vậy, khi Nghiêm Thuật leo lên lưng anh ta, anh ta cũng thiếu chút nữa bị bé đè ngã.
""Khụ khụ.""
Cánh tay Nghiêm Vệ Gia run rẩy nhưng con anh ta vẫn còn nói: ""Bố, bố đừng run nữa, con sắp ngã rồi.""
Nghiêm Vệ Gia: ""...""
Cư dân mạng cười muốn bay lên luôn rồi.
""Ha ha ha, Nghiêm Vệ Gia thật đáng thương, tôi đang cầu nguyện cho eo anh ấy.""
""Eo: Anh kiêu ngạo đi, anh tự hào đi, anh đừng có dùng tôi để cõng người khác.""
""Tiểu Thuật, bé đừng nói nữa, bố của bé muốn phun ra máu đến nơi rồi.""
Trong năm nhóm thì Nghiêm Vệ Gia là khó khăn nhất, mấy nhóm khác vẫn ổn, bé con nhà họ không nặng như vậy, lúc làm nhiệm vụ đơn giản hơn rất nhiều.
Cư dân mạng thấy Lục Úc vô cùng nhẹ nhàng mà chống đẩy, không có chút khó khăn nào khi làm nhiệm vụ.
Tiểu Thanh Viện ngoan ngoãn nằm trên lưng anh không động đậy khiến nhiệm vụ của Lục Úc càng dễ dàng hơn.
Tiểu Dật đứng bên cạnh đếm cho anh: ""Tám cái, chín cái, mười cái... Mười lăm cái.""
""Bố, đến lượt con.""
Cậu bé vỗ tay nhỏ, dáng vẻ rất vui thích.
""Ừm, Tiểu Viện xuống dưới đếm cho anh trai lên nhé!"" Lục Úc dừng lại để Tiểu Viện đi xuống.
Sau khi cô bé đi xuống đã đứng bên cạnh nhìn anh trai trèo lên. Sau khi cậu bé nằm lên lưng bố, cô bé bắt đầu giơ tay ra đếm, đếm vô cùng nhanh.
""Thần tượng thật tốt, đối xử với hai bé rất tốt, rất công bằng.""
""Nên đối xử công bằng với trẻ nhỏ như vậy, nếu đối xử khác nhau sẽ ảnh hưởng đến tính cách của đứa nhỏ.""
""Đúng vậy, hai bé con đều đáng yêu như vậy, nếu là con nhà tôi tôi cũng không nỡ.""
""29, 30."" Tiểu Thanh Viện đã đếm xong: ""Bố, con đếm xong rồi.""
""Ừm, thật ngoan.""
Lục Úc chống đẩy ba mươi cái xong chỉ hơi thở dốc, không đến mức quá mệt.
Vì nhiệt độ ở đây khá cao nên sau khi anh làm xong trên trán đã rịn mồ hôi.
Tiểu Thanh Viện thấy vậy thì nghiêng người lấy khăn tay lau mồ hôi trong túi xách đang đeo ra đưa cho anh.
""Bố, lau lau.""
""Ừ, bố cảm ơn.""
Lục Úc cầm lấy khăn tay, cười xoa đầu bé.
Tiểu Dật ở bên cạnh cầm nước: ""Bố, uống nước.""
""Ừ, bố cảm ơn.""
Lục Úc nhận lấy bình nước, uống hết nửa bình.
Đãi ngộ này của anh khiến mấy ông bố khác hâm mộ, vì họ vẫn còn đang liều mạng làm nhiệm vụ.
Nhóm thứ hai hoàn thành nhiệm vụ là Lam Kiệt. Sau khi con trai anh ta đi xuống, anh ta vung cánh tay đau nhức của mình, mệt đến mức ngồi xuống bãi cỏ.
""Mệt chết mất.""
Còn không phải sao? Chống đẩy vốn đã rất mệt, bây giờ còn cõng thêm đứa nhỏ nữa.
Hai nhóm khác cũng liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại Nghiêm Vệ Gia vẫn đang đau khổ loay hoay.
Anh ta thực hiện mười cái chống đẩy nhưng không làm nhanh như người khác, kéo dài năm phút mới hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta cảm thấy cả người đều không ổn, có cảm giác cả cơ thể đều không phải là của mình.
""Anh Nghiêm thật lợi hại, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi.""
Nhận được sự khen ngợi của mọi người, Nghiêm Vệ Gia khiêm tốn cười: ""Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.""
Lúc này đạo diễn lên tiếng: ""Chúc mừng các bố và các bé đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ các bạn có thể bắt đầu hành trình dạo chơi của mình.""
""A! Cuối cùng cũng được chơi rồi.""
Vui vẻ nhất là mấy đứa nhỏ, ở đây có không ít trò chơi.
Trượt cỏ, cưỡi ngựa, bắn tên, nướng thịt, thả diều, cho cừu ăn.
Đúng lúc bọn họ đang ở gần đường trượt nên chơi trượt cỏ trước.
"Bố, chúng ta có thể ngồi cùng nhau không?"
Tiểu Thanh Viện nắm lấy tay Tiểu Dật: "Anh trai cũng ngồi."
"Được."
Trò này có ghế đơn, ghế đôi và có cả ghế cho nhiều người ngồi.
Lục Úc tìm một cái toa xe trượt nhiều chỗ, đầu tiên là cho hai bé lên rồi anh mới lên ngồi.
Bên này có nhân viên công tác hỗ trợ, giúp họ đóng mở công tắc.
"Mọi người chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm, được rồi."
Lục Úc ngồi ở giữa, mỗi tay ôm một bé, sau khi ròng rọc khởi động, chiếc xe trượt xuống con dốc nhỏ.
Gió khẽ thổi qua mặt, hai bé con đều vui vẻ la to.
"Ha ha ha, bố, chơi xe trượt thích qua!"
"Xe trượt chạy thật nhanh nha, bố, lần sau chúng ta dẫn mẹ đến chơi cùng có được không?"
Các bé chơi đùa vẫn không quên mẹ.
Lục Úc cười nói: "Đương nhiên có thể, lần sau chúng ta dẫn mẹ đi cùng."
"A! Quá tuyệt vời!"
Đường ray này dài khoảng 1000m, tốc độ của xe rất nhanh, mấy phút sau đã trượt xuống dưới.
"Bố, bọn con vẫn muốn chơi nữa."
Hai bé vừa mới tìm được trò chơi rất vui nên không nỡ xuống.
"Được, thêm một lần nữa rồi chúng ta đi chơi trò khác."
Lục Úc gật đầu, mang hai bé ngồi xe đi lên đỉnh núi rồi lại trượt xuống lần nữa.
Các nhóm khác vẫn đang trượt lần thứ nhất, bây giờ mới sắp trượt xuống dưới.
Mấy bạn nhỏ đều cảm thấy rất hứng thú với trò chơi này, sau khi chơi xong một lần vẫn còn muốn chơi thêm lần nữa.
Thế là mấy ông bố mang theo bé nhà mình chơi thêm hai ba lần nữa rồi mới đi chơi những trò khác.
Các bạn nhỏ nhìn thấy những chú ngựa to trên đồng cỏ, ngạc nhiên nói: "Con muốn cưỡi ngựa lớn."
"Bố, chúng ta có thể cưỡi được ngựa lớn không?"
Mấy ông bố ở đây có mấy người là diễn viên, đã từng tiếp xúc với bộ môn cưỡi ngựa này.
Hồng Kha là một ví dụ. Anh ta là một mỹ nam phim cổ trang. Gần như từ lúc ra mắt đến giờ luôn quay phim cổ trang, đối với cưỡi ngựa đã có kĩ thuật nhất định.
Mặc dù những ông bố khác không có kĩ thuật tốt như anh ta nhưng cũng đều biết sơ.
"Muốn thi một lần không? Chạy từ bên này đến đối diện, ai thua thì nhiệm vụ nướng đồ tối nay là của người đó."
"Cũng được, thi một lần đi."
Đạo diễn nhân cơ hội nói: "Mọi người đã muốn thi thì chúng tôi sẽ thêm một phần thưởng cho các bạn. Nếu các bạn có thể nhận được danh hiệu người bố dũng cảm từ các bé thì buổi tối sẽ tặng các bạn một bữa tiệc thật phong phú."
"Làm sao để nhận được?"
Đạo diễn: "Rất đơn giản, để các bé bỏ phiếu, ai có nhiều phiếu nhất chính là người bố dũng cảm nhất."
Trò chơi này đúng là rất đơn giản, bọn họ đều đồng ý thử thách.
Nhân viên công tác dẫn họ ra chuồng ngựa để họ chọn ngựa.
Có rất nhiều con ngựa với các màu sắc khác nhau, có cao lớn, có nhỏ gầy.
Lục Úc chọn một con ngựa đen nhìn có vẻ không tệ lắm. Anh đưa tay sờ đầu nó, nói nhỏ vài câu với nó.
Không bao lâu sau anh đã dắt ngựa ra, nhìn qua có vẻ ở chung với nhau rất tốt.
"Lục Úc, anh thật biết chọn nha! Con ngựa này nhìn có vẻ khá tốt, chắc là có thể chạy rất nhanh."
Lục Úc trả lời anh ta: "Anh cũng chọn không tệ, trông rất khỏe mạnh."
Mấy ông bố khác cũng đều chọn xong ngựa cho mình. Họ đứng vào vạch xuất phát.
Đây là lúc các bố giành vinh quang, mấy đứa nhỏ vừa đứng bên cạnh xem vừa cổ vũ cho họ.
"Bố, cố lên, ngựa cố lên."
"Bố, phi nhanh một chút, nhất định phải được giải nhất nha."
"Bố tớ mới là người lợi hại nhất, ông ấy nhất định sẽ được giải nhất."
Nghiêm Thuật và An Tâm Nhiễm ầm ĩ nói, đồng thời còn cá đồ ăn vặt. Bố ai thua thì người đó phải đưa đồ ăn vặt của mình cho người kia, còn muốn bố của người kia nướng đồ ăn cho bố của đối phương.
"Cậu có dám cược không?"
"Có gì mà không dám chứ, cược thì cược."
Hai người còn lôi kéo những bạn nhỏ khác.
"Mấy cậu có muốn cược không?"
"Không cược. Mẹ nói đánh cược không tốt, không thể cược."
Tiểu Thanh Viện chững chạc nghiêm túc nói: "Anh chị cũng không thể cược, bố sẽ tức giận đó."
"Không quan tâm, chúng ta cược. Bố ai thua thì phải nướng đồ cho đối phương ăn."
"Được, còn lâu tớ mới sợ."
Hai bạn nhỏ đứng đây gài bố của nhau, cư dân mạng xem mà cười muốn xỉu.
"Hai đứa đừng cá cược, lát nữa kiểu gì cũng bị bố đánh cho xem."
"Mau chóng chạy đi."
Đáng tiếc hai đứa nhỏ đã cá cược xong.
Tiểu Thanh Viện và Tiểu Dật còn lâu mới tham gia. Thua phải giao đồ ăn vặt, lại còn phải chăm sóc cho bố của người ta, hai bé còn lâu mới làm.
Năm ông bố ở bên kia đã chuẩn bị kĩ càng, bắt đầu chạy.
Khoảng cách từ bên này đến bên kia cũng không xa, chạy qua chỉ cần khoảng năm phút.
Sau khi nhân viên công tác nói bắt đầu, có hai con ngựa nối đuôi nhau lao ra ngoài.
Tiểu Thanh Viện và Tiểu Dật thấy là bố mình thì vui vẻ vỗ tay.
"Bố thật lợi hại."
Con ngựa còn lại là của Hồng Kha, kĩ thuật cưỡi ngựa của anh ta cũng rất tốt, chạy ngang với Lục Úc.
Bố của ba nhóm khác chạy phía sau một đoạn, khi Lục Úc và Hồng Kha gần như đều đồng thời chạy đến đích thì họ vẫn còn ở đằng sau chưa đến nơi.
Hồng Nghiên Nghiên vui vẻ nói: "Bố chị thắng! Ông ấy đứng nhất rồi!"
Tiểu Thanh Viện lắc đầu nói: "Không đúng không đúng, bố của chúng ta đến cùng lúc, bố của chúng ta đều nhất."
Cô bé nói đúng, hai người đúng là cùng nhau đến đích.
Sau khi đạo diễn hỏi các bé muốn bầu phiếu người bố dũng cảm nhất cho ai, mấy đứa nhỏ đều bình chọn cho bố của mình.
Đạo diễn thông báo kết quả: "Lục Úc và Hồng Kha hạng nhất, Nghiêm Vệ Gia đứng cuối. Nhưng không sao, các bạn đều nhận được danh hiệu người bố dũng cảm trong lòng các bé, các bạn đều là niềm tự hào của các bé."
"Chúc mừng tất cả mọi người đã dũng cảm hoàn thành nhiệm vụ dành cho bố, nhận được phần thưởng tiệc tối."
Cái này cũng không tệ, không biết bữa tiệc lớn mà tổ chương trình nói là gì.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mấy ông bố mang theo con của mình đi trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa. Cảnh này rất đẹp. Đạo diễn để quay phim quay cận cảnh, còn chụp cho họ mấy bức ảnh. Sau khi chương trình kết thúc sẽ tặng họ như một món quà.
Sau khi trải nghiệm hết các trò chơi, họ chuẩn bị làm nhiệm vụ mà đạo diễn tuyên bố, vắt một bình sữa dê đưa cho trưởng thôn.
Ở đây có một trang trại nuôi dê rất lớn, bọn họ cần vào trang trại dê để hoàn thành nhiệm vụ.
""Vắt sữa dê rất dễ. Tôi dạy mọi người cách làm. Đừng sợ, tất cả mọi người đều vào đi.""
Người dân thấy ánh mắt rụt rè của các bạn nhỏ thì cười cổ vũ các bé đi vào.
Các bố đã lấy được bình, họ nắm tay dắt các bé tiến lên, quan sát cách làm của người dân trong thôn.
""Mọi người dùng ngón tay cái và gan bàn tay...""
Ông ấy vừa nói vừa giải thích, sau khi làm mẫu một cách chính xác cho họ xong thì để họ tự thực hiện. Bản thân ông ấy đứng ở bên cạnh quan sát, nếu có ông bố nào làm sai sẽ tiến lên sửa cách làm.
Lục Úc quan sát một lần đã nhớ được những điểm chính.
""Tiểu Dật, Tiểu Viện, hai đứa cầm đi, để bố làm.""
Lục Úc mang theo hai bé cưng cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, bình không lớn cũng không quá nặng, hai đứa bé có thể cầm được.
Tiểu Dật và Tiểu Viện nghe bố nói xong rất vui vẻ đồng ý.
""Bố, chúng con nhất định sẽ cầm thật chắc.""
Lục Úc cười nói: ""Được, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.""
Anh dựa theo cách người dân đã chỉ mà làm, tốn chút thời gian mới hoàn thành nhiệm vụ, vắt được một bình sữa dê đầy.
Ngay cả thôn dân cũng khen ngợi: ""Rất tốt, cách làm rất chuẩn.""
""Bố, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.""
""Ừm, đậy kín nắp lại, đừng để đổ ra.""
Lục Úc nửa ngồi nửa quỳ, một tay đỡ đáy bình, một tay vặn chặt nắp.
Những ông bố và bé con khác cũng đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Giữa buổi những con dê chạy loạn xung quanh, mấy đứa nhỏ đều bị dọa cho kêu la oai oái, mấy ông bố cũng luống cuống tay chân bảo vệ con mình.
Cũng may người dân kịp thời trấn an đàn dê nên mới không xảy ra chuyện gì.
Hiện trường vô cùng rối loạn, nhưng bố và các bé ở chung cũng khá tốt.
""Ai nói bố không biết chăm con chứ, tôi cảm thấy họ chăm rất tốt nha.""
""Không phải bố không biết chăm con, mà không muốn chăm.""
""Mấy người bố này đúng là người đàn ông tốt, có sắc có tiền còn biết chăm con nít.""
Cư dân mạng đều không ngừng hâm mộ, nhưng rất khó để gặp được người đàn ông như vậy.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vắt sữa dê thì đã đến năm giờ chiều, có thể bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối tổ tiết mục chuẩn bị cho họ đúng là đồ nướng như họ muốn, nhưng họ phải tự tay làm. Tổ tiết mục đã chuẩn bị xong nguyên liệu, rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn rất phong phú.
Vỉ nướng được đặt bên ngoài, trưởng thôn còn gửi một bàn lớn để đặt nguyên liệu.
Nghiêm Vệ Gia cưỡi ngựa thua nên phải chịu trách nhiệm nướng đồ, phục vụ mọi người ăn.
""Để tôi, để tôi, mấy người đứng bên cạnh chờ đi.""
""Cùng làm đi, để một mình anh làm thì chúng tôi cũng đợi đến nửa đêm mất.""
Vậy cũng đúng, nhiều đồ như vậy, một người nướng đúng là rất khó.
Năm ông bố phân chia công việc, Lục Úc và Hồng Kha phụ trách chăm sóc tụi nhỏ, ba ông bố còn lại phụ trách nướng đồ và nấu chút cháo cho mấy đứa nhỏ ăn.
Cậu bé Nghiêm Thuật rất thích ăn. Cậu là người đầu tiên đứng trước quầy đồ nướng chờ đồ chín.
Mấy đứa bé khác đang chơi ngoài bãi cỏ.
Tiểu Thanh Viện cảm thấy chơi không vui, cô bé kéo tay Hồng Nghiên Nghiên nói: ""Chị, chúng ta đi tìm đồ chơi đi.""
Hôm nay các bé chưa dùng thời gian chơi đồ chơi, còn có thể ăn đồ ăn vặt nữa.
Hồng Nghiên Nghiên lo lắng nói: ""Ừ, buổi chiều chị chưa nói chuyện với Lily, em ấy sẽ không tức giận chứ?""
Tiểu Thanh Viện nói: ""Sẽ không tức giận đâu. Lily là em bé ngoan, ngoan giống chúng ta vậy.""
""Ừm!""
An Tâm Nhiễm thấy hai bé muốn đi tìm đồ chơi thì thả cỏ trong tay xuống, nói theo: ""Em gái, chị cũng đi, chị muốn tìm Tiểu Lộc chơi.""
Các bé đi rồi, những bạn nhỏ khác cũng đều đi theo.
Các bé vào phòng chia sẻ đồ ăn vặt và đồ chơi của mình, cảnh tượng rất vui vẻ hòa thuận.
Cư dân mạng phát hiện ngay cả người khó đối phó nhất là Hồng Nghiên Nghiên cũng được Tiểu Thanh Viện dỗ cho vui vẻ. Những bạn nhỏ khác cũng đều thích chơi với cô bé, lấy cô bé làm trung tâm, cho cô bé đồ ăn vặt, cho cô bé chơi chung đồ chơi.
Mặc dù cô bé nhỏ nhất nhưng cô bé lại là người có quyền lên tiếng nhất trong các bạn nhỏ.
""Tiểu Viện thật dễ thương. Nhỏ như vậy nhưng ai cũng thích bé, lớn lên nhất định còn nhiều người thích hơn.""
""Tôi phát hiện tính của Tiểu Viện rất giống Chi Chi, ngay cả tạo bug khi chơi cũng rất lành nghề.""
""Ha ha ha, con gái đương nhiên phải giống mẹ rồi.""
Các bé cưng không ồn ào là một chuyện rất tốt với các bố, hiệu suất làm việc của họ cũng cao hơn nhiều.
Tốc độ nướng đồ của ba người rất nhanh, nửa tiếng sau đã được ăn.
Các bé con chỉ ăn một chút rồi ăn cháo, họ còn chưng thêm trứng gà để bổ sung dinh dưỡng.
Tiểu Viện và Tiểu Dật có thói quen uống sữa bột trước khi đi ngủ một tiếng.
Lục Úc tắm rửa thay quần áo sạch sẽ cho các bé trước, động tác rất thành thục, nhìn đã biết anh thường xuyên làm.
Sau đó lại pha sữa bột cho hai bé uống.
""Trước tiên hai con ở trên giường chơi, đừng chạy lung tung. Bố tắm xong sẽ quay lại.""
Đây là lần đầu tiên hai bé ngủ ở một nơi xa lạ như thế này, không có đồ chơi ở bên cạnh làm bạn, chơi một lúc đã cảm thấy chán, rất nhớ mẹ.
""Anh, anh có nhớ mẹ không? Chúng ta gọi điện cho mẹ có được không?""
""Chờ bố về rồi gọi, bố chắc chắn cũng nhớ mẹ.""
Tiểu Dật cầm bình uống sữa: ""Hôm nay bố mệt rồi, bố chắc chắn muốn mẹ khen.""
""Hôm nay em cũng rất ngoan, em cũng muốn mẹ khen.""
""Mẹ chắc chắn sẽ khen chúng ta.""
Hai đứa bé nhỏ giọng thầm thì, Lục Úc vừa về đã đối mặt với hai đôi mắt to tròn.
""Bố, bố có nhớ mẹ không ạ?""
""Có phải các con nhớ mẹ rồi không? Vậy chúng ta gọi điện thoại cho mẹ.""
Lục Úc lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống giường, gọi video call cho Tô Chi.
Tô Chi vẫn luôn xem trực tiếp, khi thấy anh gọi video tới đã lập tức nhận máy.
""Em đang bận gì sao? Vẫn chưa về nhà à?""
Lục Úc thấy cảnh sau lưng cô không phải cảnh trong nhà.
Tô Chi cười cười: ""Anh đoán xem.""
Lục Úc cũng cười: ""Anh đoán em đang làm một chuyện rất hạnh phúc.""
""Trả lời đúng rồi, muốn thưởng cái gì nào?""
""Cái gì cũng được sao?""
""Ừm.""
Lục Úc còn chưa lên tiếng thì hai đứa nhỏ đã thò đầu vào.
""Mẹ, chúng con rất nhớ mẹ nha.""
""Nhớ bao nhiêu?""
""Muốn gặp mẹ.""
""Được, các con mở cửa.""
Hai đứa nhỏ vui sướng xuống giường.
""Chờ một chút.”
Lục Úc đi đến trước camera rồi che lại.
Sau khi fans thấy hành động của anh đã kêu gào anh đừng che ống kính.
""Đừng che mà, có phải Chi Chi đến không? Tôi muốn thấy một nhà bốn người ở chung với nhau như thế nào.""
""Nội dung tiếp theo là gì vậy, chúng tôi không xứng nhìn sao?""
""Đừng che!""
Màn hình tối lại trong tiếng kêu la của các cô, các cô không nhìn thấy gì nữa.