Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 142




Chuyện Tô Chi đến đoàn phim tham ban, đã báo trước với anh hai cô và Lục Úc, cũng nói mang đồ ăn đến cho bọn họ, bảo bọn họ buổi trưa đừng đặt đồ ăn.

Sáng sớm, Tô Chi và Lâm Mạt đã đi xe đến thành phố nơi mà đoàn phim của anh hai quay phim, chỉ cách thành phố Kinh một giờ đi tàu cao tốc, sau khi đến thành phố, bọn họ tìm một quán ăn trước, thương lượng với bà chủ về việc mượn nhà bếp.

Cô tự mua đồ ăn, tự nấu, đưa tiền mượn nhà bếp, có thể làm xong việc khoảng hai ba tiếng đồng hồ.

Diện tích bếp của quán ăn không nhỏ lắm, bà chủ vừa khéo nhận ra Tô Chi, bởi vì bà ấy từng theo dõi chương trình giải trí Cực Hạn, rất thích cặp anh em thần tiên này.

“Các cô có thể dùng, cứ việc dùng, một lát nữa Tô Chi có thể ký tên cho tôi không? Con gái tôi rất thích cô.”

Tô Chi dật đầu, “Được, cảm ơn bà chủ.”

Tìm được nhà bếp mượn dùng, Tô Chi liền bắt đầu nấu cơm trưa, Lâm Mạt ở bên cạnh giúp cô một tay.

“Chi Chi, cậu định nấu món gì thế?”

“Nấu vài món bọn họ thích, còn có món cậu thích.”

Tô Chi mua rất nhiều thức ăn, đều chọn theo khẩu vị của bọn họ, suy cho cùng là tham ban, đương nhiên phải nấu món mà bọn họ thích ăn.

“Chi Chi, cậu tốt quá, yêu cậu chết mất.” Lâm Mạt vừa chọn thức ăn, vừa nháy mắt với Tô Chi, “Chi Chi, cậu có từng nghĩ nếu thần tượng thật sự thích cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Cô ấy rất tò mò, “Từ chối hay đồng ý nhỉ? Cậu thích thần tượng của tớ chứ?”

Trong lòng cô ấy, thần tượng là thần tượng có một không hai trên đời, Chi Chi là chị em có một không hai trên đời, nếu chị em và thần tượng ở bên nhau, cô ấy cũng không phải không thể chấp nhận.

Thần tượng tốt như vậy thay vì hời cho người khác, vẫn không bằng hời cho chị em của cô ấy.

Hơn nữa chị và thần tượng qua lại, sau này cô ấy chẳng phải có thể nhìn thấy thần tượng mỗi ngày à, nghĩ đến cảnh này thôi cũng cảm thấy quá sướng.

Tay Tô Chi cắt thịt chợt dừng lại, “Không biết nữa.”

Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện Lục Úc sẽ thích cô, cô vẫn luôn đối xử với Lục Úc như bạn bè.

Lâm Mạt ôi trời một tiếng, “Giả vờ đi mà, cậu sẽ đồng ý chứ?”

Tô Chi nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Rửa rau của cậu đi, buổi trưa vẫn muốn ăn cơm chứ.”

Lâm Mạt mím môi, “Được rồi, không nói nữa.”

Tô Chi tiếp tục cắt rau, nội tâm bình tĩnh nổi lên một cơn sóng lớn, nếu Lục Úc thật sự thích cô, dựa vào việc cư xử trước đây giữa hai người, hình như cũng không phải không thể đồng ý.

Lục Úc trong mắt cô vẫn luôn là một người rất tốt.

Này, cô đang nghĩ gì thế? Không phải vẫn chưa chắc chắn sao?

Bởi vì mua đồ ăn nhiều, Tô Chi phải nấu hết, cuối cùng dùng hộp gói lại, gói khoảng 20 30 phần, hơn nữa có thể chia cho những người khác.

Đồ đạc quá nhiều, bà chủ rất nhiệt tình bảo nhân viên giúp đưa đến đoàn phim.

Tô Chi ký tên cho bà ấy, đưa thêm tiền, còn để lại một phần thức ăn cho bà ấy, bày tỏ lời cảm ơn.

Nhân viên cũng rất nhiệt tình, sau khi đưa bọn họ đến đoàn phim, còn giúp đưa hộp cơm vào.

Trà sữa và bánh ngọt mà Tô Chi đặt trên đường đi cũng đúng lúc đưa đến, cùng nhau đưa vào.

Anh hai bọn họ vẫn đang quay phim, Tô Chi và Lâm Mạt đi vào không lên trước làm phiền bọn họ.

Ngược lại sau khi Liên Phương nhìn thấy bọn họ, đi đến, “Chi Chi, các em đến đây, sao không nói một tiếng, anh còn đợi đến đón các em.”

Tô Quân Bạch từ sớm đã nói với anh ta Tô Chi sẽ đến tham ban, anh quay phim không nhận được điện thoại, bèn nhờ anh ta để ý điện thoại.

“Tìm nơi đây rất dễ.” Tô Chi chỉ vào đồ ăn và trà sữa bên cạnh, “Những thứ này đều là em mua, anh Liên, tìm người phát nhé.”

“Được.” Liên Phương gật đầu, “Các em vào phòng nghỉ của Tiểu Bạch ngồi trước đi, cảnh quay của bọn họ đoán chừng còn phải 10 phút nữa mới kết thúc.”

“Không sao cả, anh Phương cứ làm việc của mình đi, bọn em xem qua một chút.”

Trước kia Tô Chi đến tham ban, xem đều là kịch hiện đại, bây giờ xuất hiện hoá trang cổ trang, thế nào cũng phải đi xem thử.

Đây cũng là ý nghĩ của Lâm Mạt, cô ấy vẫn là lần đầu tiên xem thần tượng đóng phim ở đoàn phim ở khoảng cách gần như vậy, đây là cơ hội hiếm có.

Cảnh mà bọn họ đang quay là phân cảnh nam chính và nam hai đối kiếm với nhau, tạo hình và trang phục của hai người đều rất đẹp, lúc đối diễn cảm giác bầu không khí siêu cưỡng bức, cho dù bọn họ chỉ đang đóng phim cũng có thể đưa nhóm người vây xem vào phim.

Tô Chi giơ máy điện thoại lên chụp một tấm ảnh cho bọn họ, đứng ở bên ngoài xem họ đối diễn.

Lâm Mạt cũng điên cuồng tạo dáng chụp ảnh, cơ hội tốt tuyệt vời mà, cô ấy phải nắm bắt.

Thời gian mà Liên Phương nói khá chính xác, quay khoảng 10 phút nữa thì cảnh quay cũng kết thúc.

Lúc hai nhân vật chính đã không thân thiện, quay xong càng hơn thế nữa.

Lục Úc quay cảnh bị thương, quần áo trên người và trên mặt đều bị túi máu làm bẩn, có một loại vẻ đẹp khiếm khuyết.

Trợ lý bên cạnh đưa khăn và nước cho anh, anh cúi đầu uống mấy ngụm, lúc lau khoé miệng, dường như cảm nhận được gì đó, anh nghiêng đầu nhìn sang, thoáng qua liền nhìn thấy Tô Chi đứng trong đám người.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt anh sáng lên, ngay cả khoé miệng cũng hơi nhếch lên một chút.

Trợ lý bên cạnh sững sờ, anh Úc của anh ta vừa cười.

Lục Úc nâng vạt áo lên, lúc đi về phía Tô Chi, người bên cạnh đã chạy đến trước anh một bước.

“Em gái, em đến rồi, đến lúc nào thế? Có xem anh diễn không? Anh diễn có tốt không?”

Tô Quân Bạch nhìn thấy em gái đang vây xem, đâu có quan tâm đế diều gì khác, vội vàng chạy đến.

Tô Chi, “Rất tốt.”

Cô lại khẽ nói, “Chú ý hình tượng một chút.”

Nhiều người như vậy đang nhìn.

Tô Quân Bạch mới không thèm để ý đến bọn họ, kéo cánh tay Tô Chi, “Đi nào, đến phòng nghỉ nói chuyện.”

Vừa khéo gặp phải đạo diễn Lâm Gia Hữu, Tô Chi biết ông ấy, “Chào đạo diễn Lâm, cảm ơn món quà mà con gái ông tặng cho tôi, tôi rất thích.”

“Thích là được.” Lâm Gia Hữu cười nói, “Tiểu Bối biết cô thích nhất định sẽ vui mừng lắm.”

“Đạo diễn Lâm, tôi cũng có đồ đưa cho ông.” Tô Chi đưa hộp cơm cho ông ấy, “Những món này là tôi tự làm, cầm đi ạ.”

“Từ lâu đã nghe nói cô nấu ăn rất ngon, cảm ơn.” Lâm Gia Hữu nhận lấy.

Lúc này Lục Úc cũng đi đến, anh gật đầu với Tô Chi trước, mới nhìn những người khác.

“Lục Úc, những món này cho anh.” Tô Chi đặc biệt gói một hộp cho anh.

Sáng sớm Lục Úc đã chờ cô đến, lúc nhận hộp cơm lập tức ngửi thấy một mùi thơm, “Cảm ơn, vất vả rồi.”

“Không có gì.”

Vì sự nhắc nhở của Lâm Mạt, khi Tô Chi nói chuyện, còn cố ý nhìn biểu hiện của Lục Úc thêm mấy cái, hình như không khác trước lắm, không gì khác biệt.

Cho nên suy đoán kia của Lâm Mạt hẳn là không tồn tại.

Tô Quân Bạch không muốn thấy em gái và Lục Úc nói chuyện, đã vật còn đưa cơm cho Lục Úc, anh chen vào giữa, “Em gái, em đừng để ý đến Lục Úc, cậu ta không đói được.”

“Chúng ta đi ăn cơm.”

Tô Chi nghiêng đầu nhìn Lục Úc, “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”

Lục Úc gật đầu, “Ừm.”

Lát nữa gặp.

Phòng nghỉ của Tô Quân Bạch đối diện phòng nghỉ của Lục Úc, cơ sở trong phòng rất tốt, cái gì cũng có.

Tô Quân Bạch bưng mấy món đi vào, đặt lên bàn, mùi thơm lập tức tràn ngập cả căn phòng.

“Thơm quá, anh cảm thấy có thể ăn hai bát cơm.”

Anh đã quay cả buổi chiều, bụng đói sắp chết rồi.

“Vậy anh ăn nhiều một chút.”

Tô Chi và Lâm Mạt ngồi trước mặt anh, cũng ăn cơm cùng.

“Ngon quá đi, mỗi ngày anh sống trong đoàn phim khổ chết đi được, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, vẫn luôn bị Lục Úc làm bực bội, em gái à, em phải đến thăm anh nhiều hơn nhé.”

Tô Quân Bạch vừa ăn cơm vừa kể khổ.

Tô Chi gắp cho anh một cái đùi gà, “Có thời gian em sẽ đến.”

Lâm Mạt có bóng đen với anh hai Tô, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không nói gì.

Tô Quân Bạch ăn sạch một nửa thức ăn, anh vừa ăn vừa nói chuyện, ý cười vẫn không dừng lại.

Anh vui vẻ, Lục Úc ở đối diện khi ăn cơm rất buồn bực, người mình thích đang ở đối diện, ngăn cách một cánh cửa, nhưng anh không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười ha hả mà Tô Quân Bạch phát ra, đoán rằng bây giờ bọn họ ở chung chắc chắn rất hoà hợp.

“Tay nghề của Tô Chi thật sự không tồi, mỗi món ăn đều rất ngon.” Chu Huy vừa khéo ăn chực được một bữa cơm ở đây, “Trước đó tôi nghĩ rằng những cư dân mạng đó khoe khoang, bây giờ tôi cảm thấy những gì bọn họ khoe khoang vẫn không đủ.”

Lục Úc không nghe anh ta nói chuyện lắm, đừng nhìn anh bên ngoài đang nghiêm túc ăn cơm, thực ra trong lòng đang nghĩ chuyện khác.

Điện thoại đặt ở bàn rung lên một cái, anh giơ tay cầm lên, sau khi nhìn thấy tin nhắn, cuối cùng cũng không còn xị mặt nữa, khoé miệng nhếch lên nụ cười.

Chu Huy thấy anh ăn cơm tích cực hẳn lên, hỏi anh, “Sao tâm trạng cậu lúc tốt lúc xấu thế, dạo này áp lực rất lớn sao?”

Lục Úc, “Vẫn ổn, tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện khác.”

Chu Huy nghĩ rằng anh đang nghĩ đến chuyện quay phim, “Diễn xuất của cậu rất tốt, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng không sao.”

“Tôi biết.” Lục Úc ăn cơm xong, nói với anh ta, “Buổi chiều không phải anh sẽ ký hợp đồng với Lệ Xá à, ăn cơm xong thì đi đi.”

Chu Huy, “…”

Đại ca à, lúc anh ta ăn cơm xua đuổi anh ta đi, thích hợp không?

Cho dù anh có đồng ý hay không, ăn xong đã mới đi.

Lục Úc thay y phục, bản thân chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ mới đi đến chỗ đã hẹn với Tô Chi.

Tô Chi leo lên cầu thang đến một đồi cao, ở đây không có ai cả, phong cảnh cũng đẹp, có thể nhìn rõ khung cảnh toàn bộ phim trường.

Trước khi đến đây, cô đã bàn với Lâm Mạt, tìm Lục Úc ra ngoài chính là để xác nhận chuyện này, còn xác nhận thế nào, Lâm Mạt đã đưa ra cho cô một chiêu.

“Đối với một người hướng nội như thần tượng, cậu phải chủ động xuất chiêu, dẫn dắt chủ đề về mặt tình cảm trước, sau đó cậu nói rằng cậu có người mình thích, xem thử thần tượng phản ứng thế nào.”

“Nếu anh ấy để ý, nhất định sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi. Nếu anh ấy không để ý, uhhh, coi như tớ đoán sai.”

Tô Chi cảm thấy cách này của Lâm Mạt không được lắm, cô còn không có người thích, nói như vậy chẳng khác gì lừa gạt.

Chi bằng trực tiếp hỏi.

“Tô Chi.”

Sau lưng có tiếng bước chân và tiếng gọi của Lục Úc, Tô Chi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Úc đứng ở đầu cầu thang.

Anh mặc quần đen áo trắng, mái tóc hơi xoăn, có thể là vừa mới đi lên cầu thang, thở hổn hển, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Anh lặng lẽ đứng ở đó, tóc tung bay trong gió, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Đôi môi rạng rỡ cũng nhếch lên một độ cong xinh đẹp.

Lục Úc rất đẹp trai.

Tô Chi nghĩ đến mấy chữ này, trước kia đã biết Lục Úc trông đẹp trai, nhưng không nhìn kỹ, trong lúc nhìn kỹ, phát hiện anh không giống với những chàng trang khác.

“Anh đến rồi à, ngồi bên này.”

“Ừm, sao em tìm ra chỗ này thế?” Lục Úc đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Phong cảnh rất đẹp.”

Tô Chi, “Anh tôi giới thiệu, anh ấy nói ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật đẹp nhất của phim trường.”

Anh hai cũng định theo đến nhưng bị cô từ chối, Lâm Mạt ở lại ngăn cản bước chân của anh hai.

Lục Úc không chịu thua kém, “Nơi đây rất tốt, tôi còn biết cảnh vật ở chỗ khác cũng rất đẹp, nếu em muốn đi, tôi có thể dẫn đường giúp em.”

Tô Chi gật đầu, “Được nha.”

Cô nghiêng đầu nhìn sang, “Lục Úc, tại sao anh tốt với tôi thế?”

Lần trước sau khi được Lâm Mạt phân tích một hồi, cô phát hiện Lục Úc tốt với cô vượt quá tình bạn rất nhiều.

“Bởi vì…” Lục Úc nắm chặt tay để bên chân, “Tôi… em đáng được… đối xử tốt.”

Sau khi nói ra những lời này, bản thân anh thở dài, sao nói những lời này?

Tô Chi nhìn vẻ mặt của anh, gật đầu, “À, cho nên anh chỉ xem tôi như bạn bè sao?”

Xem ra suy đoán của Lâm Mạt sai rồi.

Cổ họng Lục Úc thắt lại, “Tôi có thể có ý nghĩ khác sao?”

Tô Chi nhìn anh ừ một tiếng, phát hiện mặt anh còn đỏ hơn lúc mới đến, hình như còn rất căng thẳng.

Cô hỏi, “Ví dụ như?”

Lục Úc lời lẽ uyển chuyển, sợ dọa đến cô, “Tham dự vào cuộc sống sau này của em, không chỉ lấy thân phận bạn bè.”

Tô Chi suy nghĩ hai giây, “Chẳng lẽ anh muốn trở thành bố hay anh trai tôi sao?”

Lục Úc, “…”

Lục Úc, “Nếu với tư cách bạn trai thì sao?”

Cuối cùng anh cũng nói ra, nhưng cô sẽ đồng ý chứ?

“Anh đây là đang tỏ tình với tôi sao?” Tô Chi chống cằm nhìn anh chăm chú, “Anh thích tôi?”

Nói rõ ràng như vậy rồi, nếu Lục Úc không dám nói nữa, vậy thì cả đời này anh không có cơ hội.

“Phải, Tô Chi, anh thích em.”

“Anh sẽ mang lại cho rất nhiều niềm vui, gặp gỡ em đã trở thành sự mong đợi của anh.”

“Em có thể đừng từ chối anh trước, cho anh một cơ hội theo đuổi em chứ?”

Lục Úc dùng toàn bộ sức lực để hỏi hết ba câu này, lần đầu tiên lên sân khấu tham gia tuyển chọn tài tăng nam đoàn cũng không lo lắng như vậy.

Đại não Tô Chi nhất thời trống rỗng, ngây người nhìn Lục Úc.

Thật sự bị Lâm Mạt đoán đúng rồi?

Lục Úc thật sự thích cô? Sao anh có thể thích cô?

“Anh không nói đùa với tôi chứ?”

Lục Úc, “…”

Anh đã biết biết sẽ như thế này, Tô Chi chắc chắn sẽ cảm thấy anh đang nói đùa, chỉ trách trước đó anh không thể hiện rõ ràng lắm.

“Anh nghiêm túc, Tiểu Chi, em rất xuất sắc, anh thích em, chuyện này không cần quá ngạc nhiên.”

Tô Chi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, được rồi, Lục Úc nghiêm túc.

May mà trước đó Lâm Mạt đã chuẩn bị trước tinh thần cho cô, nếu không thì cô sẽ xấu mặt mất.

Nhưng chuyện này phải giải quyết thế nào?

Cảm giác mà cô đối với Lục Úc thực ra không giống với người khác lắm, cô chưa từng thích người khác, cũng không biết đó có phải là thích hay không.

Nhưng nếu muốn tìm bạn trai, Lục Úc thực sự phù hợp với tiêu chuẩn của cô.

Cao hơn cô, thông minh hơn cô, còn có thể giải đáp tất cả vấn đề khó cho cô.

Cô nghĩ lại từng chi tiết nhỏ một năm ở chung của mình và Lục Úc, cảm thấy còn rất vui vẻ, hơn nữa một số lúc, cô còn ỷ lại vào Lục Úc.

Vì vậy.

Tô Chi không từ chối anh, bởi vì cô cũng muốn cho mình một cơ hội thử yêu đương.

“Những lời mà trước kia em nói ở trường vẫn giữ lời.”

“Lời gì thế?”

“Ai có thể giải ra câu hỏi khó đó có thể làm bạn trai của em.” Tô Chi hỏi anh, “Lục Úc, anh muốn thử chứ?”

Câu hỏi khó chính là Lục Úc đưa ra cho cô, bây giờ cô trả về cho anh.

Lục Úc mỉm cười, trong mắt hiện lên ánh sáng, “Anh thử.”

*

Hai người trở về từ khu thắng cảnh đồi cao, mỗi người rất ăn ý tự làm việc của mình.

Lâm Mạt nhìn thấy Tô Chi liền xông đến, cô ấy kéo sang một bên, “Thế nào? Thử thế nào rồi? Thần tượng có phải có tình ý với cậu không?”

“Ừ.” Tô Chi gật đầu, kể với cô ấy chuyện đã xảy ra.

Lâm Mạt kinh ngạc đến mất khả năng nói, sau đó kích động hét lớn, “Vãi! Chị em à! Tớ vậy mà đoán đúng rồi hahaha! Nhưng sao cậu đưa cho thần tượng đề khó như vậy chứ?”

Tô Chi, “Đề là anh ấy đưa ra, anh ấy chắc chắn có thể làm.”

Tiếng trò chuyện của hai người quá lớn, thu hút sự chú ý của Tô Quân Bạch, anh đi đến.

“Các em nói chuyện gì thế? Có thể làm gì cơ? Không sao chứ?”

“Bọn em đang nói…”

Tô Chi cắt ngang lời Lâm Mạt, “Bọn em đang nói cảnh anh quay rất tốt, rất đỉnh, sau này phát sóng chắc chắn có thể thu hút rất nhiều fan.”

“Chuyện đó là nhất định rồi, anh trai em là người rất xuất sắc.” Tô Quân Bạch khoe khoang không biết xấu hổ chút nào.

Tô Chi, “…”

Được thôi, cô đã quen với sự tự luyến của anh hai.

Buổi chiều anh hai và Lục Úc còn có cảnh quay, cảnh quay hôm nay không quan trọng lắm, buổi tối có thể kết thúc quay sớm.

Hôm nay là thứ bảy, Tô Chi định ở lại một đêm, cuối tuần rồi quay về.

Lúc chiều anh hai bọn họ quay phim, Tô Chi và Lâm Mạt đang đi dạo phim trường, còn có khu phố xung quanh, đã mua được rất nhiều thứ.

Bữa tối là bữa cơm hoành tráng ăn cùng anh hai ở khách sạn, sau bữa cơm cô hẹn Lục Úc ra ngoài, đưa cho anh cuốn sách đề khó.

“Đợi anh.”

Sau khi Lục Úc nhận được cuốn sách đề khó, bên trên có một hai cậu đã được làm, chắc là hot boy lúc trước theo đuổi Tô Chi đã làm.

Sau khi anh xem qua đã viết đáp án mới ở bên cạnh, đáp án còn ngắn gọn dễ hiểu hơn cả hot boy.

Ngay cả đề khó khác, anh đương nhiên cũng biết.

Khi anh tìm những đề khó này đã từng làm một lần, nghĩ rằng sau này Tô Chi không biết làm, anh có thể giải thích cho cô.

Thật không ngờ bản thân cần dùng rồi.

Anh làm xong tất cả đề mất mất tiếng, thời gian đúng lúc 12 giờ đêm.

Anh gọi điện cho Tô Chi, khẽ nói, “Tiểu Chi, anh đến nộp đáp án.”

“Nhanh thế.” Tô Chi bất ngờ, cô cũng từng xem qua những đề đó, độ khó thực sự rất nhiều cao.

Lục Úc khẽ nói, “Không nhanh, đã ba tiếng rồi.”

Ba tiếng còn không nhanh, không hổ là học bá.

Tô Chi, “Chúng ta gặp ở sân thượng.”

Lục Úc, “Được.”

5 phút sau, Tô Chi đến sân thượng trước, Lục Úc vẫn chưa đến, anh đang chọn quần áo thích hợp ở trong phòng, tìm mấy bộ mới tìm được một bộ hài lòng, sau khi thay xong quần áo liền đi đến sân thượng đã hẹn.

Tô Chi đợi mấy phút, cuối cùng cũng thấy Lục Úc đến.

“Em còn nghĩ rằng anh không đến.”

“Việc đã hẹn, sao anh có thể vắng mặt chứ.” Lục Úc đưa cuốn vở cho cô, cười nói, “Muốn kiểm tra chút không?”

“Muốn.” Tô Chi gật đầu.

Cô đưa tay ra mở cuốn sách đề khó ra xem, mỗi câu hỏi đều viết đầy đủ, chữ của Lục Úc rất đẹp, viết câu trả lời cũng rất đẹp.

“Không tồi nha.”

Lục Úc cười, “Vậy coi như anh qua cửa rồi nhỉ?”

“Quen biết lại lần nữa.” Tô Chi đưa tay ra, “Em là Tô Chi, bạn gái mới quen thử của Lục Úc.”

Lục Úc đưa tay ra bắt tay cô, giọng nói trầm thấp, rất dễ nghe, “Anh là Lục Úc, bạn trai mới quen thử của Tô Chi.”

Sau khi nói xong, hai người cười với nhau.

Cảm giác thật ngốc nghếch.

Nhưng trong lòng rất hạnh phúc.

Sau khi Lục Úc nắm lấy tay Tô Chi vẫn không buông ra, anh đứng bên cạnh cô cùng cô ngắm cảnh đêm của toàn bộ thành phố.

Hai người ở lại gần một giờ, Tô Chi ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, Lục Úc, ngày mai anh không phải vẫn quay phim à, chúng ta về ngủ thôi.”

“Anh vẫn muốn ở lại với em một lúc nữa.” Lục Úc nghiêng đầu nhìn cô, “Ở lại 5 phút nữa, được không?”

Trong mắt anh tràn đầy sự mong chờ.

Tô Chi, “…”

Sao cô cảm thấy Lục Úc càng khác với trước kia nhỉ, vậy mà còn biết dùng giọng điệu nũng nịu này nói chuyện với cô, nhưng cô thích cái này.

“Vậy ở lại thôi.”

5 phút mà thôi, bạn trai mới của mình, phải được mình cưng chiều.