Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 130




Nghỉ hè là kỳ nghỉ mà mọi học sinh đều thích nhất, có thể ngủ nướng ở nhà.

Trước kia cũng bao gồm Tô Chi, bởi vì mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, cô có thể ra ngoài làm thêm, thời gian sẽ rất rảnh, còn có thể vừa học vừa chơi.

Mặc dù cuộc sống trước kia gian khổ nhưng rất đầy đủ.

Bây giờ cô không cần suy nghĩ đến chuyện tiền bạc, thời gian càng rảnh hơn, kiến thức sách vở cấp ba cô cũng học xong rồi, đề khó tập khó gì, sách cô từng luyện có thể chất thành một ngọn đồi.

Gần đây không cần liều mạng luyện đề, cô thư giãn, thỉnh thoảng học từ tiếng Anh, lúc rảnh rỗi cô cũng mẹ ra ngoài uống trà chiều, cuộc sống trôi qua rất nhàn hạ.

Đợi đến lúc Lâm Mạt thi xong, nghỉ hè chuẩn bị cùng cô quay về trấn Thanh Thuỷ.

Vốn định gọi An Nguyệt Nguyệt cùng đi, cô nói muốn đi làm thêm hè, giúp chị gái gánh vác một phần sinh hoạt.

Tô Chi đành phải huỷ bỏ.

Tô Chi thu dọn vài bộ quần áo, muốn ở bên đó vài ngày.

Sau khi Hàn Huyên biết, cùng lúc ủng hộ con gái, bà vẫn rất luyến tiếc con gái.

“Chi Chi, nếu không mẹ đi cùng với con?”

Trấn Thanh Thuỷ cách bên này có chút xa, Hàn Huyên không yên tâm.

Tô Chi an ủi bà, “Mẹ, con đi cùng với Mạt Mạt, không sao đâu, không phải mẹ còn bận việc ở phòng làm việc sao? Mẹ bận việc của mình đi, đến rồi con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Tô Chi không muốn vì mình mà làm lỡ công việc của mẹ.

Con gái đã nói như vậy, cho dù Hàn Huyên không nỡ đi nữa, cũng chỉ có thể buông tay thôi.

“Vậy được thôi, mẹ chuẩn bị một ít đồ cho chú con, con qua đó đưa cho chú ấy.”

Chăm sóc con gái nhiều năm như vậy, cần phải cảm ơn.

Khi Tô Đông Lễ đưa Tô Chi quay về đã đưa cho Du Gia Lý trên 100 vạn tệ, nhưng ông ấy không nhận, nói rằng đó là điều nên làm.

Bọn họ chỉ có thể thông qua cách thức khác để cảm ơn Du Gia Lý.

Hàn Huyên chuẩn bị rất nhiều thứ, bánh ngọt tự mình làm ra, hai bộ quần áo đàn ông mang và một số thứ hữu dụng, rất đầy đủ.

Tô Chi mang hành lý đựng đầy, đồ của cô chiếm non nửa, phần lớn đều là đồ cho Du Gia Lý.

Tạm biệt gia đình, lúc đến sân bay là Tô Cảnh Chu đưa cô đi qua.

Tô Cảnh Chu ở trên đường dặn dò, “Chi Chi trên đường chú ý an toàn, lúc nào muốn về thì gọi điện cho anh, anh qua đón em.”

Tô Chi gật đầu, “Được, trước khi về em sẽ gọi điện cho anh.”

Tô Cảnh Chu cười, “Khó được nghỉ hè, em chơi một thời gian cũng không sao.”

Tô Chi, “Em biết.”

Cô đều nghe theo lời dặn dò của anh cả, cô cũng không phải là một đứa trẻ, sang năm đã 18 tuổi rồi.

“Tu tu tu…”

Điện thoại của Tô Cảnh Chu liên tục rung rung, anh nhìn dãy số trên màn hình một cái song không bắt máy.

Một lát sau, điện thoại lại gọi đến, Tô Cảnh Chu vẫn không nhận.

Tô Chi nhìn sang, “Anh cả, điện thoại của anh không bắt máy sao?”

“Không cần quan tâm, không phải là điện thoại quan trọng.” Tô Cảnh Chu lắc đầu.

Nếu điện thoại đã không quan trọng, tại sai không trực tiếp cúp máy, để nó cứ đổ chuông như vậy.

Tô Chi không thể hiểu được anh cả, nếu anh cả đã nói không quan trọng, cô cũng không quan tâm.

Khi hai người tới sân bay, Lâm Mạt vẫn chưa đến, gọi điện thoại qua nói tắc đường, bảo bọn họ đợi 10 phút.

Tô Chi nói, “Cậu ấy cần 10 phút, chúng ta đợi một chút.”

Tô Cảnh Chu gật đầu, “Không sao, công việc hôm nay của anh không quan trọng.”

Cả hai đang nói chuyện, điện thoại của Tô Cảnh Chu lại vang lên, anh không lái xe, lần này cầm lấy điện thoại trực tiếp cúp máy, không trả lời.

Sau đó Tô Cảnh Chu mở cửa sổ để thoáng khí một chút, trên mặt luôn bình tĩnh xuất hiện biểu cảm khác nhau.

Tô Chi chưa bao giờ thấy anh cả có biểu cảm này, “Anh cả, điện thoại kia là của ai vậy? Không phải điện thoại lừa đảo chứ?”

Nghe thấy cái từ lừa đảo này, tâm trạng của Tô Cảnh Chu càng tệ hơn, khi đối mặt với em gái cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Anh tươi vui nói, “Không phải, của bạn học, rất nhiều năm không liên lạc nên anh không muốn bắt máy.”

Tô Chi gật đầu đã hiểu, “Không bắt máy thì không bắt máy thôi, kiên nhẫn như vậy chắc chắn muốn tìm anh mượn tiền.”

“Được, không cho cô ta mượn.” Tô Cảnh Chu được em gái chọc cười, tâm trạng mới tốt hơn.

Tô Chi cũng cười nói, “Anh cả, anh cười lên rất đẹp, sau này cười nhiều hơn, đừng nghiêm mặt cả ngày, giống như một ông cụ non vậy.”

Nhưng cũng đừng ấu trĩ vô lo vô nghĩ như anh hai.

“Biết rồi, anh cũng là vì nhu cầu công việc.” Tô Cảnh Chu nghiêm mặt, chẳng qua là để bản thân trông có sự kiên quyết hơn một chút.

Ở trước mặt gia đình anh tất nhiên sẽ không giống như ở công ty.

Tô Chi thương xót vì anh cả, quả nhiên người quá xuất sắc, luôn luôn phải gánh vác trách nhiệm càng lớn.

10 phút sau, Lâm Mạt đúng giờ đến đây.

“Chi Chi, tôi tới rồi, phù, thời gian vẫn còn kịp chứ?”

“Chào anh cả.”

Lâm Mạt nhìn thấy anh liền chào hỏi.

Tô Cảnh Chu gật đầu, “Chào.”

“Còn kịp, đi thôi.”

Tô Chi chuẩn bị xuống xe, “Anh cả, vậy em đi đây, anh cẩn thận trên đường về.”

“Được, các em trên đường cũng cẩn thận.” Tô Cảnh Chu đi xuống lấy hành lý của cô, cứ đưa bọn họ vào sân bay rồi mới rời đi.

Thời gian máy bay cất cánh còn chưa đến một tiếng, hai người đang đợi ở phòng chờ, sân bay đột nhiên vang lên một trận ồn ào náo động, các cô gái chạy điên cuồng về một nơi.

Nghe thấy trong miệng của họ kêu tên của ai đó.

“Bên kia tình huống gì vậy? Ngôi sao nào đến sân bay?” Lâm Mạt lập tức đứng lên nhìn về phía bên đó, chỉ tiếc là không thể thấy gì cả.

“Ai biết đâu? Cậu đừng đến tham dự cuộc vui, một lát nữa lên máy bay rồi.”

Tô Chi lướt điện thoại, trên WeChat có những lời hỏi thăm của bố mẹ, anh cả và anh hai, cô trả lời từng người một.

Ngón tay lướt qua WeChat của Lục Úc, bọn họ đã lâu không gửi WeChat rồi, từ sau khi nấu ăn cho Lục Úc lần đó, cả hai liên lạc chỉ có một lần.

Tô Chi nghĩ rằng anh đang bận làm việc liền không quấy rầy anh, Lục Úc cũng không gửi tin nhắn cho cô, có thể thật sự đang bận.

Bây giờ cô sắp đến trấn Thanh Thuỷ, nghĩ một lát rồi nói chuyện này với Lục Úc.

“Lục Úc, anh đang bận sao? Hôm nay tôi đến trấn Thanh Thuỷ, qua mấy ngày mới quay về, có thời gian lại hẹn nhau ăn cơm.”

Lục Úc bên đó không trả lời, có thể đúng là đang bận.

Thực ra Lục Úc đang bận, anh đang ghi hình chương trình giải trí tuyển chọn tài năng, với tư cách là người hướng dẫn chấm điểm cho học viên.

Chẳng qua là gần đây vì sau khi phát hiện bản thân tồn tại tâm tư khác đối với Tô Chi, anh không biết phải đối mặt với Tô Chi như thế nào, tâm trạng cũng trở nên rất buồn bực, anh không biết phải làm thế nào?

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này hơn hai mươi mấy năm, Tô Chi là một cô gái rất tốt, dường như không có cách nghĩ khác với anh.

Nếu anh nói những lời này với Tô Chi, anh sợ sau này ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Vì thế gần đây anh không dám tìm Tô Chi, bởi vì không biết phải nói gì.

Tô Chi cũng rất ăn ý không tim anh, liên lạc giữa hai người vẫn ở một tuần trước, cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe đơn giản mà thôi.

“Thầy Lục, nghĩ cái gì vậy? Đến lượt anh xếp hạng rồi.”

“Xin lỗi.”

Lục Úc thu lại tâm tư, tiếp tục ghi hình.

Tô Chi đã đợi một lúc vẫn không nhận được phản hồi, cô bèn tắt điện thoại, nghe Lâm Mạt nói chuyện.

“Chi Chi, tớ biết ngôi sao bên kia là ai rồi? Triệu Thập Vụ, chính là đỉnh lưu được toàn mạng gọi là Lão Tam Vạn Năm.”

Tin tức mà Lâm Mạt biết ở trong nhóm fan hâm mộ trên mạng, cô quan hệ rộng và biết đủ loại người, tin tức cũng nhanh.

“Hình như anh ta vừa ra nước ngoài quay phim, fan hâm mộ biết tin tức đặc biệt qua đây đón anh ta.”

Triệu Thập Vụ không phải là nam phụ pháo hôi sẽ xuất hiện giai đoạn sau trong cốt truyện gốc sao?

Tô Chi cũng nhận ra, còn từng ghi hình chương trình giải trí ẩm thực cùng với anh ta, ấn tượng đối với anh ta không phải rất sâu sắc.

“Ồ.”

Triệu Thập Vụ cũng không liên quan đến cô, Lục Úc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Lâm Mạt đang lướt web, đây cô một cái, “Chi Chi, mau xem Weibo, thần tượng của tớ thế mà nhận chương trình giải trí chăm bé, ha ha ha, tớ từng xem chương trình giải trí này, bé cưng thật dễ thương, nhưng khi ầm ĩ lên, không có một túi kẹo thì không thể dỗ dành được.”

“Tớ đã tưởng tượng ra cảnh thần tượng đem theo con nít rồi, ha ha ha, chắc chắn rất vui vẻ.”

Trên Weibo của Lục Úc đã chia sẻ thời gian quay của chương trình giải trí này, chính là ghi hình vào thứ 7 tuần sau, cách phát sóng trực tiếp cộng với ghi hình và phát toàn mạng.

“Quá bất ngờ, thần tượng vậy mà lại nhận kiểu chương trình giải trí này, kỳ nghỉ này không nhàm chán rồi.”

Tô Chi nghe thấy lời của cô, “Sao tớ cảm thấy cậu có chút hả hê?”

Tô Chi chưa từng xem chương trình giải trí chăm bé này, không biết nội chung bên trong là gì.

Chẳng qua là chạm vào đứa trẻ, có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.

“Ơ kìa, tớ đâu có, tớ rất vui đấy nhé.” Lâm Mạt phổ cập khoa học cho cô, “Chương trình chăm bé này rất nổi tiếng, mỗi kỳ sẽ mời năm ngôi sao và năm bé cưng khác nhau đến chương trình, tự mình lựa chọn người hợp tác để ghi hình cuộc sống ở chung thời gian một tuần, nơi có trẻ em thì có rất nhiều thứ để xem, tớ đã rất mong chờ đến thứ 7 tới.”

Từ khi ra mắt đến nay, chương trình giải trí mà Lục Úc từng nhận đếm trên đầu ngón tay, anh dành phần lớn thời gian cho các chương trình như ca hát và nhảy.

Giống như kiểu chương trình giải trí chăm bé này, nhưng bọn họ từ trước đến nay không dám tưởng tượng thần tượng sẽ nhận loại hình này, nhưng cô rất mong đợi.

Tô Chi tưởng tượng ra cảnh Lục Úc dẫn theo đứa bé, người đàn ông cao to và đứa trẻ vừa mềm vừa đáng yêu, một người hu hu khóc lớn, một người không biết làm thế nào dỗ dành đứa bé, thực sự rất buồn cười.

“Đến lúc đó cùng xem thần tượng xấu mặt, ha ha ha, nhất định rất giàu tính hình tượng.”

Thời gian vẫn luôn luôn trôi qua trong tiếng cười hả hê của Lâm Mạt, bọn họ thuận lợi soát vé lên máy bay, đã đặt khoang hạng nhất, môi trường tốt, người cũng ít và rất thoải mái.

Tô Chi và Lâm Mạt tìm thấy chỗ ngồi rồi ngồi xuống, tắt điện thoại trước, cô nhìn WeChat một cái, Lục Úc vẫn chưa trả lời, có lẽ gần đây thực sự rất bận, cô tắt điện thoại đi.

Nhận thấy phía trước có hai cô gái đang chụp ảnh đằng sau bọn họ, Tô Chi hơi nghiêng đầu nhìn qua, người ngồi phía sau bọn họ quấn khăn, đeo kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai, một bộ dáng không dám gặp người khác.

Có lẽ làm cảm nhận được ánh mắt của Tô Chi, người ngồi sau ngẩng đầu lên tiếp xúc ánh mắt của cô, đối phương hơi hơi gật đầu với cô.

Tô Chi không nhận ra anh ta, quay người lại.

“Sao vậy?” Lâm Mạt cũng quay mặt lại nhìn, sững sờ một chút, sau đó kinh ngạc nói, “Triệu Thập Vụ!”

Nghe thấy cái tên này, cuối cùng Tô Chi cũng biết là ai, hoá ra là Triệu Thập Vụ, chẳng trách bịt kín như vậy.

Triệu Thập Vụ thấy không thể che giấu được nữa, anh ta tháo kính râm xuống, nhìn Lâm Mạt hỏi, “Là fan hâm mộ của tôi?”

Chẳng trách có thể nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, anh ta đã sẵn sàng để cô muốn ký tên, kết quả?

“Mới không phải đâu, tôi nhận ra anh là bởi vì nhìn thấy trên Weibo có cư dân mạng đăng video anh chạy thục mạng ở sân bay.” Lâm Mạt ha ha cười lớn, “Chạy giống như con ngỗng vậy, Chi Chi, cậu xem video đi.”

Triệu Thập Vụ, “…”

Có thể nói tiếng người không?

Tô Chi xem cũng gật đầu, “Cậu miêu tả vẫn rất chính xác.”

Lâm Mạt khà khà, “Đúng chứ?”

Triệu Thập Vụ, “…”

Hai cô có thích hợp không? Ở trước mặt anh ta thảo luận vấn đề anh ta chạy giống như con ngỗng, rõ ràng anh ta anh tuấn và tiêu sái, giống con ngỗng chỗ nào?

Trợ lý đi bên cạnh Triệu Thập Vụ không nhịn được bật cười hì hì thành tiếng, kết quả nhận được một ánh mắt như dao của Triệu Thập Vụ, anh ta vội che miệng, “Anh Vụ, em không cười anh, em đang cười chuyện hài nhìn thấy trước khi lên máy bay.”

Triệu Thập Vụ, “…” Coi anh ta là kẻ ngốc sao?

Triệu Thập Vụ ho vài tiếng, “Cười xong rồi chứ?”

“Xong rồi.” Lúc này Lâm Mạt mới phát giác dường như bản thân đã nói sự thật, “Thật xin lỗi, vừa nãy hoàn toàn bốc phét, không có ý mắng anh, đừng để bụng.”

Tô Chi gật đầu, “Không có ý mắng anh, chỉ là tương tự.”

Triệu Thập Vụ, “…”

Im lặng đi, đừng giải thích nữa.

Bầu không khí vốn đã không hài hoà lắm, bởi vì chuyện con ngỗng này càng trầm lắng hơn, Tô Chi và Lâm Mạt quay người lại, hai bên nhìn nhau một cái.

Lâm Mạt nhỏ giọng hỏi cô, “Anh ta chắc là không tức giận chứ?”

Cô thật sự không cố ý, bản thân cô không thể kiểm soát cái miệng này.

“Có lẽ không, sức chịu đựng của đàn ông không tệ.” Tô Chi lại nghiêng đầu nhìn một cái, “Anh ta đang uống nước, biểu hiện bình thường, hẳn là không tức giận.”

Lâm Mạt yên tâm, “Vậy thì tốt.”

Sau này cô không nói linh tinh nữa.

Hai cô gái trước mặt vẫn đang ở đó chụp ảnh, Tô Chi lấy áo khoác ra trùm lên đầu, “Tớ ngủ một lát, đến thì gọi tớ.”

“Được rồi, ngủ đi.”

Lúc này không ồn ào lắm, Tô Chi nhắm mặt lại, chưa được một lúc đã ngủ rồi.

Lâm Mạt không thể nghịch điện thoại, lấy bánh ngọt ra từ từ nếm thử, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô đưa bánh ngọt qua.

“Các anh muốn ăn không? Bánh Tô Chi tự mình làm, rất ngon, người bình thường không ăn được.”

Nếu không phải vừa rồi lỡ lời, Lâm Mạt mới không muốn chia sẻ món ngon này với bọn họ.

Triệu Thập Vụ không có cảm giác gì, anh ta phải giảm cân, không ăn những đồ này.

Trợ lý nghe nói là bánh ngọt Tô Chi làm, không khách sáo với cô nữa, đưa tay lấy hai miếng, “Cảm ơn nhé.”

Anh ta cắn một miếng, đầu lưỡi đều là mỹ vị đang nhảy, “Rất ngon.”

Anh ta chưa bao giờ ăn loại bánh ngọt ngon như vậy, thơm ngọt và mềm dẻo, sau khi vào miệng sẽ có một vị thơm nhàn nhạt, từ từ lan toả trong miệng, toàn bộ nụ hoa đều là thưởng thức.

“Đương nhiên rồi, tay nghề của Chi Chi có thể so sánh với đầu bếp.” Sau khi Lâm Mạt nói xong, không đùa giỡn với bọn họ nữa, xoay người hưởng thụ món ngon một mình.

Trợ lý ăn xong hai miếng bánh ngọt nói với Triệu Thập Vụ, “Anh Vụ, anh không ăn thật sự quá đáng tiếc, đúng là cực kỳ ngon, không ngọt cũng không ngán.”

“Giảm cân.” Mặc dù Triệu Thập Vụ nói như vậy, nhưng ngửi thấy mùi thơm, anh ta có chút hối hận không lấy một miếng nếm thử.

Anh ta nhìn Lâm Mạt ở hàng phía trước, về sau cô cũng không quay đầu lại nữa.

Thành phố Kinh đi máy bay đến trấn Thanh Thuỷ phải mất hai ba tiếng đồng hoog, còn không thể đến thẳng được, cần phải đổi xe qua đó.

Khi cả hai xuống máy bay, Triệu Thập Vụ vẫn ở trên máy bay, nơi anh ta cần đi rất xe, vừa quay về nhất thời nhận được thông báo đến nơi khác công tác.

Tô Chi không nói trước với Du Gia Lý sẽ trở về, cô muốn cho ông ấy một bất ngờ kia mà.

Sau khi hai người xuống máy bay, gọi xe về nhà.

Trấn Thanh Thuỷ là một thị trấn nhỏ màu mỡ của vùng sông nước, thiên về loại kiến trúc hơi cổ kính, nhịp sống của cuộc sống ở đây rất chậm, hoàn toàn không giống với thành phố có nhịp sống nhanh của thành phố Kinh, ở đây có thể nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt của mọi người.

Trước kia cô sống ở nơi sâu nhất ở trong con hẻm, bây giờ chuyển ra ngoài ở bên đường phố.

Cách cửa hàng truyện tranh rất gần, bây giờ sắp đến trưa, Du Gia Lý chắc là ở cửa hàng truyện tranh đi.

Sau khi Tô Chi chia tay với Lâm Mạt, một mình trở về nhà, cô đến cửa hàng truyện tranh, trong tiệm lạnh lẽo không có nhân khí nào.

Du Gia Lý đã lâu không gặp, ngồi ở chỗ quầy thu ngân đang chơi máy tính, nghe thấy tiếng động ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, “Muốn truyện tranh gì tự tìm, trả tiền ở đây.”

Tô Chi, “…”

Quả nhiên giống với trước kia, tính nết không thay đổi.

Cô ho nhẹ một tiếng, “Chú Du, là cháu, cháu trở về rồi.”

Tay Du Gia Lý đang vẽ truyện tranh chợt dừng lại, ngay lập tức ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tô Chi, chẳng hề đặc biệt nhiệt tình đứng lên tiếp đãi cô.

“Cháu về đúng lúc, vẫn chưa ăn cơm đi, trong bếp có rau, cháu tuỳ tiện xem mà làm.”

Du Gia Lý nói xong lại cúi đầu xuống, bắt đầu động tác trên tay, đang vẽ truyện tranh.

Tô Chi nhún vai, “Biết rồi.”

Chỉ biết là như thế.

Du Gia Lý không biết nấu cơm, khi cô không ở đây, ông ấy hoặc là gọi đồ mang về, hoặc là tìm người đến nấu cơm, hoặc là chỉ ăn mì gói.

Sinh hoạt và ăn uống cũng không quy luật, một chút cũng không coi trọng sức khoẻ.

Tô Chi bỏ đồ xuống, đi vào bếp cải thiện ăn uống một chút cho ông ấy, xào sáu món ăn và một món canh.

“Chú Du ăn cơm thôi.”

“Cháu ăn trước đi, một chút chú tới.”

Du Gia Lý đang trong đoạn kết, không muốn cắt đứt mạch suy nghĩ.

Tô Chi biết tính cách của ông ấy, kiểu nói sao làm vậy, cô đã ăn cơm ở trên máy bay, không phải đặc biệt đói, lấy điện thoại ra gọi điện cho bố mẹ, nói mình đã đến an toàn, bảo bọn họ yên tâm.

Khi lên máy bay đã gửi tin nhắn cho Lục Úc, anh trả lời rồi.

Lục Úc, “Xin lỗi, vừa nãy đang bận, trên đường chú ý an toàn, đến rồi thì liên lạc.”

Tô Chi vừa nhìn thấy tin nhắn, trả lời cho anh, “Tôi đã đến trấn Thanh Thuỷ rồi, bây giờ chuẩn bị ăn cơm.”

Cô gửi cho anh một tấm ảnh, “Đồ ăn tôi làm, vẫn được đi.”

Lần này Lục Úc trả lời rất nhanh, “Rất thịnh soạn, giờ tôi vẫn chưa ăn.”

Tô Chi nói đùa, “Vậy anh đến ăn cùng, để lại cho anh.”

Lục Úc, “Có cơ hội sẽ đi, các em ăn trước đi.”

Tô Chi, “Được.”

Cô gửi tin nhắn xong, cuối cùng Du Gia Lý qua đây rồi, lâu như vậy không gặp, có vẻ ông ấy càng gầy gò hơn, khuôn mặt vốn anh tuấn bởi vì ông ấy thức đêm mà trở nên hốc hác.

“Chú Du, sau này chú nhớ ngủ sớm chút, đừng thức khuya nữa, lớn tuổi rồi dễ bị ốm.”

Du Gia Lý không thích nghe những lời này, “Đừng trù ẻo người khác lung tung, chú rất trẻ.”

Tô Chi gật đầu, “Được, chú trẻ, người trẻ tuổi cũng có người thức khuya bị bệnh, chú phải chú ý chút.”

Du Gia Lý bị thương ở đầu trong quân đội, sức khoẻ cũng không tốt như trước, sức khỏe của ông ấy yếu như vậy, trước sau gì cũng có ngày sẽ suy sụp.

“Sao cháu ra ngoài một chuyến đã trở thành bà mụ như vậy, ăn cơm.” Du Gia Lý bưng cái bát lên, ăn cơm rồi nhận xét, “Đã lâu không ăn cơm cháu nấu, tay nghề có tiến bộ.”

“Cái đó cần gì phải nói, tay nghề của cháu vẫn luôn tiến bộ.” Tô Chi gắp một cái đùi cho ông ấy, “Ăn cái gì bù cái đó, ăn nhiều chút.”

“Việc kinh doanh như thế nào?”

Du Gia Lý, “Vẫn như vậy.”

Tô Chi cũng có thể đoán được, ông ấy quản lý cửa tiệm như vậy, không sập tiệm đã tốt rồi.

Du Gia Lý hỏi, “Cháu quay về ở lại mấy ngày, gần đây chú bận, không có thời gian tiếp đã cháu.”

“Cháu không cần chú tiếp đãi, chú bận của chú, cháu xem tình hình, lúc nào muốn về thì về.” Tô Chi đề nghị, “Chú Du, hay là chú cũng đi cùng cháu đến thành phố Kinh đi, mở cửa hàng truyện tranh bên đó kiếm được hơn ở đây, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp nhau.”

“Không đi, chú thích trấn nhỏ này, định ở đây dưỡng lão.” Khẩu vị của Du Gia Lý không tệ, đã ăn hai bát cơm.

Tô Chi nói, “Không phải vừa nói chú rất trẻ, đón cuộc sống dưỡng lão gì chứ.”

Du Gia Lý xua tay, “Cháu sống tốt là được rồi, không cần lo cho chú, chú chỉ ở đây, không đi đâu cả.”

Trước đó Tô Chi cũng nhắc đến mấy lần, mỗi lần ông ấy đều là cái cớ giống nhau, Tô Chi cũng đành phải coi như không có gì, chỉ có thể có thời gian thì quay về xem ông ấy thử.

Sau bữa ăn, Du Gia Lý lại bắt đầu vẽ truyện tranh.

Tô Chi thu dọn bát đũa xong, bèn về phòng thu dọn đồ đạc, căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng giống như lúc rời đi, có vẻ mỗi ngày đều được quét tước.

Trên WeChat, Lâm Mạt gọi cô ra ngoài chơi, Tô Chi đã lâu không đi dạo trấn Thanh Thuỷ, sau khi nói với Du Gia Lý một tiếng liền ra ngoài.

Nghỉ hè, rất nhiều người đi đường trên đường, đều đến mua sắm và tham quan cảnh đẹp.

Thị trấn nhỏ này của họ là một điểm du lịch, mỗi năm có rất nhiều du khách đến du ngoạn.

“Chi Chi, chúng ta quay về thật đúng lúc, mỗi tối của tháng này đều có chợ phiên, còn có buổi biểu diễn ca múa, chúng ta có thể chơi thật vui vẻ.”

Sau khi Lâm Mạt trở về, ông bà nội cô mặc kệ cô, chỉ nuông chiều cô, bố mẹ cô không có ở nhà, cô ở đây chính là vua.

Tô Chi gật đầu, “Đúng lúc, đến lúc đó chụp cho tớ mấy bức ảnh, đưa cho bố mẹ tớ xem.”

“Không vấn đề gì.”

Chợ phiên bây giờ đã sắp xếp xong, hai người đi dọc theo ven sông, Tô Chi dừng lại trước quầy hàng đang bán cây xanh.

Chọn một chậu cây xanh xinh đẹp, “Ông chủ, gói cái này lại.”

“Được rồi.”

Lâm Mạt cũng ngồi xổm xuống nhìn, “Chi Chi, cậu mua cái này làm gì?”

“Tặng người ta.” Tô Chi cầm lấy cây xanh chụp một bức ảnh rồi gửi cho Lục Úc, “Đẹp không?”

Trong thời gian nghỉ ngơi, Lục Úc đang uống nước, bấm vào bức ảnh mà Tô Chi gửi cho anh, đột ngột nhìn thấy vẻ mặt vui cười của cô, bất chợt lòng dạ rối bời.

Anh vừa nói với bản thân không thể động lòng với Tô Chi, lại vừa không nhịn được muốn đọc tin nhắn của Tô Chi.

Chỉ đọc một lần.

Anh bấm vào phóng to bức ảnh, Tô Chi cầm một chậu cây xanh, khóe miệng nhếch lên về phía ống kính, sau lưng cô là ánh nắng màu vàng, mà cô đứng giữa ánh nắng, giống như một thiên thần rơi xuống nhân gian.

Trước kia anh biết Tô Chi trông xinh đẹp, tính cách lại rất ngầu, nhưng cũng chỉ thế thôi, nhưng bây giờ anh cảm thấy chỗ nào của Tô Chi cũng tốt, trước đây chỗ bị anh lơ đễnh đều đang lấp lánh.

Càng như vậy, anh càng cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.

Đến lúc nhìn thấy câu hỏi bên dưới, anh ho nhẹ mấy tiếng, Tô Chi đang hỏi anh đẹp không? Là chỉ bản thân cô? Hay là cây xanh? Anh phải trả lời thế nào?