Sau khi Tô Mai tự mình nói như vậy, cho dù bà ta không muốn đi tưới hoa, cũng không tiện nuốt lời không đi.
Đành phải đến vườn sau tưới hoa dưới ánh mắt của mọi người, Ngô Vũ đi theo bà ta, cũng không hiểu việc làm của bà ta lắm.
“Mẹ, sao mẹ phải đồng ý tưới hoa? Bà ngoại cũng không bảo mẹ đến đó.”
Tô Mai nhắc nhở cô ta, “Nói nhỏ chút.”
Bà ta nhìn thấy không có ai mới nói, “Con nghĩ rằng mẹ muốn đi à, còn không phải vì Tô Chi sao, cô ta đã nói vậy rồi, mẹ cũng đã đồng ý rồi, sao mẹ có thể nuốt lời.”
“Vả lại, vừa nãy chắc chắn bọn họ đã nghe thấy những lời mà mẹ nói trước mặt, vẫn không biết trong lòng nghĩ sao về chúng ta?”
Bà ta chính là vì gần đây anh cả không giúp đỡ, công ty nhà bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, tìm ông vay tiền mượn nhân mạch* cũng không đồng ý, còn vô cùng lạnh nhạt với người của nhà bọn họ.
*人脉: ý chỉ người có quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.
Dù cho trước kia lạnh nhạt, những cũng không giống như bây giờ, không giúp đỡ chút gì cho nhà bọn họ.
Trong lòng bà ta cứ mất cân bằng, muốn nhờ bà cụ giúp nhà bà ta giành chút lợi ích trước mặt anh cả thử xem, nhưng không ngờ bọn họ đã nghe thấy rồi.
“Nghe cũng nghe thấy rồi, bây giờ nhà chúng ta cũng không dựa vào bọn họ nuôi sống, có cậu nào giống như ông ta chứ, không quan tâm đến sống chết của em gái chút nào.” Ngô Vũ trong lòng mất cân bằng.
Trong lòng Tô Mai cũng khó chịu, nhưng có thể thế nào, suy cho cùng bà ta không phải là em gái ruột của Tô Đông Lễ, bà ta chỉ là đứa con gái được bà cụ nhận nuôi sau khi Tô Đông Dực mất.
Tác dụng của bà ta chính là người trò chuyện cùng bà cụ, dù tài sản gì gì đó không được chia phần chính, nhưng bà ta còn ở nhà này một ngày nào, bà ta sẽ tranh giành.
“Được rồi, đừng nói lung tung ở ngoài, về nhà nói.” Tô Mai nói, “Con lấy bình đổ nước vào, chúng ta tưới hoa.”
Bình nước ở trên giá, Ngô vũ có chút ghét bỏ cầm lấy, ở nhà cô ta cũng là công chúa nhỏ không làm gì cả, mỗi lần ra ngoài đều phải khép nép, cô ta không thích cảm giác này.
“Mẹ à, khi nào chúng ta về? Con không muốn ở đây.”
Tô Mai cầm lấy bình nước, “Vội cái gì, cũng phải ăn tối cùng mẹ mới về chứ.”
Mục đích đến đây hôm nay của bà ta vẫn chưa đạt được, sao có thể về sớm như thế, bà ta muốn tìm bà cụ tiếp tế chút tiền, để duy trì hoạt động của công ty.
Ngô Vũ nói, “Buổi tối mới về, buổi chiều còn có mấy chị em rủ con đi mua sắm, con muốn đi mua sắm.”
“Mua sắm gì chứ, con đâu phải không biết tình hình trong nhà, không có tiền cho con đâu.” Tô Mai nói, “Con cũng không may mắn giống như Tô Chi, có ông bố giàu có, muốn cái gì có cái đó.”
Lúc bà ta để Tô Chi bị lạc, từng có một suy nghĩ, đó là đưa Ngô Vũ cho Tô Đông Lễ nuôi nhận làm con thừa tự, coi như là niềm an ủi cho bọn họ thất lạc con gái.
Nhưng bọn họ đã từ chối, đồng thời để bà ta không có ý nghĩ thừa thãi, ai cũng không thể thay thế vị trí của Tô Chi.
Lúc đó Tô Mai rất tức giận, nhưng lại không còn cách nào khác, cuối cùng không thể đưa Ngô Vũ qua đó làm con gái bọn họ.
Hai người họ vừa nói chuyện vừa tưới hoa, không để ý đến có một con rắn lục lam cách đó không xa đang bò về phía bọn họ.
Đợi đến khi Ngô Vũ vô tình nhìn thấy, đặc biệt nhìn mấy lần mới phát hiện vậy mà là con rắn!
Lập tức la hét, “Á á á! Mẹ ơi! Có rắn kìa!”
Tô Mai cũng cực kỳ sợ thứ này, bà ta vội vàng nhìn xung quanh, “Ở chỗ nào?”
“Bên chân mẹ đấy, đi nhanh!”
Tô Mai sợ đến mức ném bình nước trên tay về phía con rắn, tiếng động của bọn họ kinh động đến con rắn lục nằm trên mặt đất, nó thè cái lưỡi đỏ tươi về phía bọn họ.
Lúc Tô Mai cuống quýt chạy, òn không cẩn thận vấp ngã, kết quả bị con rắn cắn vào chân.
“A a a!”
Ngô Vũ thấy Tô Mai bị rắn lục cắn vào chân, cô ta hoảng loạn cầm chổi đánh con rắn, “Cút đi cút đi!”
Tiếng la hét của hai người ở vườn sau thu hút sự chú ý của những người ở phòng trước.
“Sau đó xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ không phải đang tưới hoa sao?”
Lão quản gia nói, “Không biết, tôi qua đó xem thử.”
Ông ấy vội vàng chạy ra vườn sau, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, một con rắn quấn trên chân Tô Mai, mà Ngô Vũ đang cầm chổi diên cùng đánh con rắn.
“Trời ơi, con rắn từ đâu chui ra thế?”
Lão quản gia cũng không dám đến đánh con rắn, ông ấy vội vàng tìm bảo vệ gác cổng đến xách con rắn đi.
Chân của Tô Mai bị con rắn cắn một vết, bà ta cảm thấy cả chân không còn cảm giác nữa, bà ta sợ hãi hét lên, “Chân của tôi không còn cảm giác nữa rồi, chân tôi sẽ không bị phế chứ?”
“Ôi trời, tôi gọi 120, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.”
Sau một loạt việc làm nhốn nháo hoảng loạn ở đây, xe cấp cứu đưa Tô Mai vào viện, Ngô Vũ tất nhiên cũng phải đi theo.
Con rắn cắn Tô Mai có độc, hơn nữa không nhẹ, sau khi bà bị cắn, đã làm huyết thanh, kịp thời ép độc mới bảo đảm tính mạng, nhưng vết thương ở chân có thể cần nghỉ ngơi điều dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục.
Tô Mai đã có bóng đen với rắn vì chuyện này, bà ta cũng không đến vườn sau tưới cây nữa.
Ngô Vũ lại nói, “Đều trách Tô Chi, nếu không phải cô ta kêu mẹ đi tưới cây, cũng sẽ không bị rắn cắn.”
Tô Mai cũng nghĩ như vậy, càng ghét Tô Chi hơn một chút.
*
Sau khi Tô Chi nghe nói cũng không biểu hiện gì.
Ngày nào Tô Mai cũng nói ra nói vào điều này ở trước mặt bà cụ, nói xấu bố cô, còn muốn tranh giành tài sản của nhà cô.
Trong cốt truyện gốc, mẹ cô bị rắn cắn cũng có một phần công lao của bà ta, chính là đề nghị của bà ta mới khiến chuyện này xảy ra.
Sau này Tô gia sụp đổ, bà ta không những không ra tay giúp đỡ Tô gia, trái lại còn cùng công ty khác đàn áp Tô gia, tranh đoạt tài sản của Tô gia, nói một câu cuối cùng, bà ta là người Tô gia, sao không thể chia tài sản?
Tô Chi không thông cảm chút nào đối với loại người này, tất cả đều là bà ta tự chuốc lấy.
Chuyện khó chịu xảy ra ở nhà cũ, khiến bọn họ kết thúc chuyến thăm Tô An Thanh sớm, quay về nhà.
Tô Chi nghĩ đến sự sụp đổ của Tô gia trong cốt truyện gốc cũng có nguyên nhân là trong công tay xuất hiện kẻ phản bội, cô tìm thời gian thích hợp nói với bố cô về vấn đề này.
Tô Đông Lễ cười nói, “Hiếm khi Chi Chi có lòng như vậy, bố sẽ ghi nhớ chuyện mà con nói.”
Tô Chi, “Bố, bố tin lời con.”
Cô vừa mới nhắc sơ qua chú ý tình hình nội bộ công ty, cô nói từ gián điệp khá mơ hồ, không biết bố cô có hiểu không.
Tô Đông Lễ cười nói, “Tất nhiên rồi, con là con gái của bố, con nói gì bố cũng tin hết.”
Tô Chi, “…”
Cảm giác bố cô vẫn không coi xem trọng lời của cô, những gì cô nói đều là thật, hôm khác đề cập trước mặt bố nữa thử xem, tuyệt đối không thể để nhà cô bị phá hoại như vậy.
*
Mồng 2 Tết là ngày công chiếu phim của đạo diễn Lý Hồng Đạt mà Tô Quân Bạch diễn xuất, tối nay Tô Quân Bạch sẽ đến rạp chiếu phim.
Đạo diễn Uông đã bao hết rạp chiếu phim mời toàn bộ diễn viên đến xem, tăng thêm tỷ lệ người xem trá hình cho bộ phim.
Đạo diễn Lý Hồng Đạt V: “Bình minh sắp đến” sẽ công chiếu vào mồng 2 Tết, cũng là khung thời gian 8 giờ tối nay, sẽ gặp mặt mọi người, @Lâm Gia Ly, @Tôn Thi, @Tô Quân Bạch, sắp ra mắt, chúng ta hãy đếm ngược nào.
Ông ấy đã @ tất cả diễn viên quan trọng trong phim ở phía sau, để bọn họ chia sẻ và tuyên truyền giúp.
Tô Quân Bạch đang lướt Weibo, điều đầu tiên bị @ chính là lên chia sẻ bình luận.
Ca sĩ Tô Quân Bạch V: Diễn viên Tô Quân Bạch đã tới, đếm ngược ba tiếng nữa, mong chờ gặp mặt mọi người.
“A a a, cuối cùng cũng đợi được anh rồi, em đã xem đoạn giới thiệu phim, ông xã đang chuyển gạch, rám nắng đen thui, thương ông xã một giây.”
“Bộ phim “Bình minh sắp đến” rất thực tế, sinh ra từ bàn tay của đạo diễn Lý Hồng Đạt, chắc chắn hay lắm, rất mong chờ.”
“Ông xã chỉ có bộ phim này, quay thêm nữa đi, trong Tết này, tôi muốn cày phim.”
“Đếm ngược ba tiếng đồng hồ, tôi cũng mong chờ gặp mặt ông xã.”
“Dàn diễn viên lần này không tồi nha, có ông xã của tôi, còn có ảnh đế ảnh hậu nữa, chất lượng thì khỏi phải nói.”
…
Hai diễn viên khác cũng chia sẻ Weibo, đăng giống như câu nói của Tô Quân Bạch.
Bên dưới cũng thu hút rất nhiều fan hâm mộ bình luận và chia sẻ, mọi người đều mong chờ bộ phim “Bình minh sắp đến” công chiếu tối nay.
Số lần Tô Quân Bạch đến rạp chiếu phim xem phim mà mình đóng rất ít, cảm giác này chắc sẽ không tồi.
“Chi Chi, tối nay mời em đi xem phim, phim của anh, chất lượng đảm bảo.”
Tô Chi, “Phải xem đã mới biết được.”
Cô nhớ trong cốt truyện gốc, hình như không có cảnh công chiếu phim này, cô cũng không biết anh hai có gặp nguy hiểm hay không, vẫn nên đi theo xem thử.
Dù sao cũng còn mấy nữa là sinh nhật của anh, có lẽ cô có thể giải thoát nhỉ?
Tô Cảnh Chu đang điều tra việc mà mà gái giao cho anh, tối nay không đi xem phim cùng bọn họ được.
Từ nhỏ An Tuyết Tuyết đã trải qua quá nhiều thành phố, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng thể tra được thông tin gì có tác dụng, kết quả của chuyện này có thể sẽ không lòi ra sớm như vậy.
Sau khi Tô Chi biết, nói với anh, “Không sao đâu anh cả, cứ từ từ điều tra, em cần thông tin hoàn toàn chính xác.”
“Được.” Tô Cảnh Chu nghe em gái nói như vậy liền đồng ý.
Phim bắt đầu lúc 8 giờ, sau khi Tô Chi và Tô Quân Bạch ăn tối xong, ra ngoài lúc 6 giờ 30 và điến rạp chiếu phim lúc 7 giờ.
Không biết có phải lộ tin ra ngoài hay không, rất nhiều fan hâm mộ vây quanh bên ngoài rạp chiếu phim, lúc Tô Chi và Tô Quân Bạch đến đó, các fan la hét.
“Tô Quân Bạch! Bạn gái tôi rất thích anh! Anh có thể ký tên cho bạn gái tôi không!”
Giọng nói mạnh mẽ này là của một người đàn ông, sau khi anh ta hét xong, tất cả mọi người có mặt đều im lặng lại, toàn bộ đều nhìn về phía anh ta.
Có lẽ đang nghĩ sao chàng trai như vậy, mà lại hét to thế, chỉ vì xin chữ ký cho bạn gái.
Đàn ông tốt có một không hai, chỉ tiếc là của nhà người khác.
Mặt chàng trai đỏ bừng, nhưng không còn cách nào khác, nếu anh ta không làm theo việc mà bạn gái dặn dò, có thể không có quả ngọt cho anh ta ăn.
Tiếng động lớn như vậy, Tô Quân Bạch không muốn để ý cũng khó, anh dừng lại trước mặt người đàn ông, “Tôi vừa nghe anh hét bạn gái anh thích tôi? Xin chữ ký của tôi?”
“Ừm ừm, anh có thể ký tên giúp không?” Chàng trai đôi mươi, “Làm ơn đi, nếu không xin được chữ ký, cô ấy nhất định sẽ phát cáu.”
Tô Quân Bạch cũng không làm khó anh ta, lấy sổ và bút ký tên cho anh ta, sau đó hỏi anh ta, “Sao không dẫn theo bạn gái đến xem phim?”
“Tôi muốn hẹn cô ấy đến, nhưng mấy ngày trước tôi chọc giận cô ấy, cô ấy không thèm để ý đến tôi, thế nên tôi đến xin chữ ký mà cô ấy vẫn luôn muốn cho cô ấy.”
“Chữ gì?”
Tô Quân Bạch không biết viết từ nào không thường gặp, tốt nhất nói từ đơn giản chút.
Chàng trai hơi ngại ngùng nói, “Thế tôi nói nhé.”
“Tinh Tinh, xin lỗi em anh sai rồi, sau này việc nhà để anh làm, em muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó, chỉ cần em đừng giận nữa là được, anh còn muốn cầu hôn với em, em tha thứ cho anh, có được không?”
Người khác nghe xong cảm thấy vô cùng lãng mạn, có một người bạn trai như vậy cũng đáng kinh ngạc, không chỉ vì bạn gái đến xin chữ ký thần tượng của cô ấy, còn nhờ thần tượng viết một đoạn chân thành này.
Các cô gái nghĩ, nếu bạn trai của họ cũng giác ngộ như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ sẵn lòng đón nhận.
Quan trọng là không có.
Tô Quân Bạch nghe xong đoạn này thì vô cảm toàn bộ quá trình, anh cũng cảm thấy rất lãng mạn, nhưng bảo anh nói những lời này, anh không làm được.
“Được chứ?”
Tô Quân Bạch, “…”
Sự cự tuyệt của anh có tác dụng sao?
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, anh đã viết đoạn này vào cuốn sổ, không có cảm xúc, nội tâm bình tĩnh.
Chàng trai thấy anh viết xong thì vô cùng vui sướng nói cảm ơn, “Cảm ơn anh! Tô Quân Bạch, nếu tôi cầu hôn thành công, tôi sẽ mời anh ăn kẹo mừng.”
“Vậy tôi chúc anh cầu hôn thành công.” Tô Quân Bạch thấy anh ta sắp đi, nói, “Anh không xem phim rồi đi sao?”
Chàng trai vội nói, “Xem, xem chứ, vé cũng đã mua rồi, tôi đi dỗ bạn gái trước, sau đó đưa cô ấy đến xem!”
“Thế còn được, vậy anh nhanh đi đi.” Tô Quân Bạch vẫy tay.
Chàng trai vui vẻ đồng ý, đưa chữ ký của Tô Quân Bạch và lời cầu hôn viết tay vội vàng chạy về phía bạn gái.
Quần chúng tại chỗ nhìn thấy nơi này, cuối cùng cũng nhớ ra, muốn tìm Tô Quân Bạch xin chữ ký.
“Tô Quân Bạch, có thể ký tên cho em không?”
“Em cũng muốn xin chữ ký, em còn muốn lời chúc phúc.”
“Em cũng muốn!”
…
Fan hâm mộ hiếm có cơ hội tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Vả lại thần tượng của bọn họ cũng không nóng tính giống như những gì cư dân mạng nói, thần tượng của bọn họ rất hòa nhã.
Tô Quân Bạch bị mọi người vây quanh ở giữa ký tên.
Tô Chi đúng đợi ở bên cạnh, cũng không may mắn tránh khỏi.
Tại chỗ cũng có fan của cô, nhìn thấy Tô Chi che mặt lại thầm đỏ mặt.
Tô Chi cao hơn nhiều so với lúc tham gia chương trình, các đường nét trên khuôn mặt cũng thanh tú hơn, càng ngầu hơn, khí chất trên người càng thêm tuyệt vời.
“Chi Chi ngầu và soái quá, tôi rất thích!”
“Tôi cũng thích cô gái như này, đúng là có cảm giác an toàn lắm.”
“Chúng ta đến tìm cô ấy xin chữ ký đi, nếu có thể chụp ảnh thì càng tốt.”
…
“Tô Chi, chị có thể ký tên giúp chúng em không? Chúng em thật sự rất thích chị, chị nhất định phải tiếp tục giữ nguyên trạng thái này nhé.”
Khi các cô gái nói chuyện với Tô Chi, khuôn mặt đỏ bừng, một cô gái trông đẹp và ngầu như vậy, thật sự phạm quy mà.
Tô Chi cười, “Được chứ, cảm ơn đã yêu thích tôi.”
Cô nhận cuốn sổ trên tay bọn họ, ký tên cho họ, kiểu chữ của cô cũng không phải là kiểu cá tính lắm, mà là kiểu chữ rất ngay ngắn, từng nét chữ được viết ra, trông vô cùng xinh đẹp.
Bọn họ cầm lấy chữ ký mà mình muốn, vui vẻ nói cảm ơn, “Cảm ơn Chi Chi! Chúng em sẽ luôn ủng hộ chị! Chúng em rất thích xem chương trình giải trí của chị, chương trình giải trí Cực Hạn mùa 3 chị vẫn sẽ tham gia chứ?”
Chương trình giải trí Cực Hạn vẫn đang chọn địa điểm, có lẽ rất nhanh sẽ gặp mọi người.
Nếu không dính líu đến cốt truyện, Tô Chi cũng không chắc chắn có nên đi hay không.
“Tôi sẽ xem tình hình.”
“Được thôi, chúng em vẫn mong chị có thể tham gia, không có tổ hợp anh em thần tiên các người thì không có chương trình Cực Hạn.”
Các cô gái hơi thất vọng, nhưng chấp nhận câu trả lời này, Tô Chi sắp lên lớp 12 rồi, nhất định sẽ coi trọng việc học.
Tô Quân Bạch ký mấy chục chữ ký, tay đã mỏi lắm rồi, cuối cùng cũng ký xong trước khi bộ phim bắt đầu.
Nhận được nhiều lời khen và chúc mừng của cư dân mạng.
“Mỏi tay quá.” Tô Quân Bạch xoa cổ tay, “Hóa ra viết chữ đẹp, cũng là một loại lỗi lầm, bọn họ đều muốn tìm anh xin chữ ký.”
Tô Chi trả lời anh một câu, “Không phải vì anh viết đẹp, mà vì anh là Tô Quân Bạch.”
Trong giới giải trí, cái tên Tô Quân Bạch này hầu như toàn mạng đều biết, được xem là một đỉnh lưu, người khác tất nhiên muốn tìm anh xin chữ ký.
Tô Quân Bạch đau lòng, “Cho nên em gái cảm thấy chữ ký của anh không đẹp sao?”
Tô Chi nói, “Em không nói như vậy.”
Trong lúc anh hai còn muốn nói gì đó, Tô Chi nhắc nhở, “Rất nhiều phóng viên, chú ý hình tượng.”
Hôm nay là ngày bộ phim ra mắt, Lý Hồng Đạt mời một vài phóng viên đến chụp hình, viết một số tin tức quảng cáo để tăng thêm độ hot cao hơn cho bộ phim.
“Chào đạo diễn Lý.”
Tính tình của Lý Hồng Đạt vô cùng cởi mở, “Tiểu Bạch đến rồi, đây là em gái của cậu nhỉ, hai người trông thật giống nhau.”
“Anh em ruột mà, chắc chắn giống.” Tô Quân Bạch cười giới thiệu với Tô Chi, “Chi Chi, đây là đạo diễn Lý Hồng Đạt.”
Tô Chi không quen đạo diễn này lắm, cô gật đầu, “Chào đạo diễn Lý.”
Lý Hồng Đạt cười mời, “Tốt, cô bé này trông thật anh tuấn, rất hợp với một nhân vật trong phim của tôi, có hứng thú đến thử vai chứ?”
Tô Chi, “…”
So với từ anh tuấn này, cô thích dùng xinh đẹp để hình dung cô hơn.
Cô chính là người thiển cận như vậy.
Nếu diễn xuất thì bỏ đi, cô muốn chăm chỉ học hành ngay lúc đó.
Tô Quân Bạch trả lời thay em gái, “Cảm ơn đạo diễn Lý tán thưởng em gái tôi, chỉ có điều bây giờ em ấy tập trung vào việc học, tạm thời không suy nghĩ về những điều này.”
Lý Hồng Đạt gật đầu, cũng hiểu rõ, “Như vậy đi, tôi để lại vai diễn này cho cháu trước, cháu có thể đến thử vai lúc nào cháu muốn.”
Đây coi như là lời khẳng định với Tô Chi, Tô Quân Bạch cũng không tiện từ chối, “Cảm ơn đạo diễn Lý, chúng cháu sẽ ghi lại.”
Chuyện này coi như ổn thoả, Lý Hồng Đạt lại đến chào hỏi người khác.
Tô Quân Bạch khẽ nói với Tô Chi, “Em gái, em cũng được yêu thích quá nhé, còn có thể nhận được lời mời của đạo diễn Lý.”
“Cảm ơn, không nổi tiếng như anh.” Tô Chi nói, “Giấc mơ của 80 triệu cô gái, anh có thể lên sân khấu.”
Tô Quân Bạch với tư cách là diễn viên trẻ tuổi vai nam chính đương nhiên cũng phải lên sân khấu nhận phỏng vấn.
Tô Chi thì không cần, cô tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn về phía mấy diễn viên chính đang nhận phỏng vấn trên sân khấu.
Nội dung phỏng vấn cũng đơn giản, chính là hỏi một vài cảm nhận về nhân vật trong phim và cảm nhận đóng phim.
Nhưng khi hỏi Tô Quân Bạch, chủ đề của một vài phóng viễn đã đi xa, hỏi anh cảm giác thế nào khi biểu diễn cùng sân khấu với Lục Úc trong Đêm hội mùa xuân?
Tô Quân Bạch còn có thể có cảm nhận gì, cảm giác dày vò suốt cả quá trình thôi.
Nhưng bây giờ anh đã học cách thông minh, sẽ không trả lời thẳng như vậy.
“Trải nghiệm rất mới lạ.”
Phóng viên lại hỏi, “Thế nếu lần sau vẫn có cơ hội, anh sẽ làm bạn nhảy cho Lục Úc chứ?”
Nằm mơ còn tạm được.
Tô Quân Bạch nói, “Chờ lần sau có cơ hội rồi nói.”
Phóng viên lại hỏi, “Anh cảm thấy nhân vật mà anh diễn trong phim là một người như thế nào?”
Tô Quân Bạch, “Anh ta là một người rất tốt, không ngại khó khăn vất vả, tài đức vẹn toàn, nhiệt tình giúp đỡ người khác, rất thông minh.”
Mỗi câu hỏi mà anh trả lời đều rất chính thức, cho dù phóng viên hỏi chủ đề gì, Tô Quân Bạch đều đưa ra đáp án hoàn hảo.
Phóng viên không hỏi được thông tin gì có ích, cuối cùng cũng bỏ qua anh.
Sau khi phỏng vấn xong, Tô Quân Bạch trở về khán phòng, ngồi bên cạnh Tô Chi, “Muốn ăn thứ gì không?”
Trong rạp chiếu phim có rất nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn vặt đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, những diễn viên như bọn họ đều phòng giữ dáng, rất ít người đi lấy.
Tô Chi, “Muốn gọi bắp rang và coca.”
Đây là phần nhất định phải gọi để xem phim.
Tô Quân Bạch rất nhanh đi lấy cho cô, Tô Chi không khách sáo mà ăn nó.
Bộ phim cũng chính thức bắt đầu, “Bình minh sắp đến” là bộ phim thiên hướng thực tế, chủ yếu kể về tình cảm của nam nữ chính, lúc nhỏ bọn họ gặp phải khó khăn, lớn lên lại lần nữa gặp mặt đồng bệnh tương lân*, yêu thích lẫn nhau, cứu rỗi lẫn nhau, cùng nhau hoàn thiện bản thân.
*同病相怜 Đồng bệnh tương lân: những người trong cùng hoàn cảnh thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.
Trong phim có rất nhiều phần siêu cảm động, lấy được nước mắt của rất nhiều cư dân mạng, vì nữ chính, vì nam chính, vì tình cảm trắc trở của nam nữ chính.
Thêm vào đó là diễn xuất tuyệt vời của diễn viên trong phim, bọn họ xem càng say mê hơn.
Xem tiếp cả bộ phim, nhịp điệu chặt chẽ và nội dung bắt mắt làm cho cư dân mạng muốn ngừng mà không được, xem xong rồi vẫn muốn xem lại lần hai.
Sau khi cả bộ phim “Bình minh sắp đến” kết thúc đã leo lên bảng hot search, rất nhiều cư dân mạng đề cử gọi bạn bè của mình để bọn họ đến xem.
“Xem xong “Bình minh sắp đến” thật sự rất cảm động với tình cảm của nam nữ chính, cảm ơn các bạn đã mang đến một câu chuyện tuyệt vời như vậy cho chúng tôi.”
“Tôi khóc chết mất ở rạp chiếu phim, đặc biệt là xem đến cảnh nam nữ chính chia tay, thật sự buồn lắm, cũng may là cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau.”
“Diễn xuất của diễn viên bộ phim này rất tốt, ai muốn nói diễn xuất của Tô Quân Bạch tệ nữa, tôi sẽ trở mặt với người đó, rõ ràng hơn mấy lần muốn khóc, mỗi lần anh ấy xuất hiện tôi đã cười, tôi vui vẻ phân nửa trong bộ phim này đều là anh ấy cho.”
““Bình minh sắp” đến thật sự rất hay, đầu tư không lỗ!”
“Nhanh chóng lướt “Bình minh sắp đến” xem Tô Quân Bạch chuyển gạch!”
…
Cuối cùng không biết thế nào, đề tài Tô Quân Bạch chuyển gạch lại nổi tiếng.
Tô Quân Bạch nhìn thấy hot search mình chuyển gạch, vẻ mặt rất sốc, có thể giữ chút thể diện cho anh hay không!
Nhất định không thể, hơn nữa hot search này còn càng ngày càng thịnh hành, đến nỗi thu hút sự chú ý của doanh nghiệp bán gạch, mời Tô Quân Bạch làm người phát ngôn gạch.
Lúc Liên Phương nhận được điện thoại phát ngôn này, cười rất to, anh ta còn cố ý nói chuyện này với Tô Quân Bạch.
Nét mặt của Tô Quân Bạch vô cùng cự tuyệt, “Không làm, tôi không làm, đánh chết cũng không làm!”
Quay phim chuyển gạch thì thôi đi, còn làm người phát ngôn bán gạch, vậy một đời sau này anh sẽ không thể tách khỏi với từ gạch này.
Sau này người khác nhắc đến anh thì sẽ nói, Tô Quân Bạch bán gạch, mà không phải diễn viên Tô Quân Bạch, đây là điều anh từ chối nhìn thấy.
Liên Phương tất nhiên biết anh không làm, cũng không có dự định nhận cho anh, ngược lại nhìn trúng người phát ngôn chung của một thương hiệu đồ nam quốc tế lớn khác.
“Chủ thương hiệu DOO này cũng được, giá cả đưa ra cũng rất cao, hơn nữa công ty của bọn họ không xuất hiện tin tức gì tiêu cực, tôi thật không ngờ có thể chủ động tìm đến cửa.”
Tô Quân Bạch nhìn loại hình quần áo phát ngôn, đúng lúc là kiểu mà anh thích, anh nói, “Vậy thì nhận cái này đi.”
Liên Phương gật đầu, “Được, bây giờ tôi đi bàn chuyện ký hợp đồng với bọn họ.”
Liên Phương đã bàn bạc xong với chủ thương hiệu DOO, ký hợp đồng mà không có vấn đề gì.
Tô Quân Bạch là người phát ngôn chung của thương hiệu DOO, anh sẽ chụp hình trang phục của mỗi quý, sau khi ký hợp đồng, bộ trang phục đầu tiên chụp hình chính là phong cách mùa xuân.
Thời gian chụp hình xác định vào đầu tháng sau.
Sau khi Tô Chi biết, nhớ lại kết cục chủ sở hữu này trong cốt truyện gốc, hình như không xảy ra vấn đề lớn gì, thế thì có thể nhận.
Chỉ có điều cô không ngờ, chủ sở hữu không có vấn đề gì, nhưng trên mạng đã xuất hiện Weibo bôi nhọ anh hai, đối phương vô cùng độc ác, trực tiếp công kích nhân phẩm của anh hai.