“Anh chắc chắn không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, tính khí như thế của Đại Chu nếu không có ai gán ghép, không tránh được sống độc thân cả đời.”
Tô Quân Bạch lái xe ổn định, “Với tư cách là anh em tốt của anh ấy, anh không thể nhìn tình cảnh này được, dù sao anh ấy cũng có thời thời gian, vừa hay đi xem thử.”
Anh chẳng qua là tốt bụng tìm một nửa còn lại cho Đại Chu, để anh ấy đỡ phải cả ngày bận làm việc trở nên đần độn.
Tô Chi, “… Anh nghĩ anh tốt hơn là bao?”
Cô không lo lắng cho anh cả, bởi vì anh là người bình thường, cô lo lắng cho anh hai, vừa gặp phải nữ chính thì biến thành người mù quáng trong tình yêu, tuy rằng bây giờ đã không nghiêm trọng như thế, nhưng nen đề phòng thì vẫn phải đề phòng.
Bỏ qua điểm này, cái miệng đó của anh hai đúng là của nợ, người nên sống độc thân có lẽ chính là anh.
“Em gái, lời này của em là ý gì hả?” Tô Quân Bạch tủi thân, “Em cảm thấy anh không biết cách nói chuyện như Đại Chu sao? Không đẹp trai bằng anh ấy sao? Không cao bằng anh ấy sao?”
“Em không nói.” Tô Chi nhắc nhở anh, “Anh nhìn đường, chú ý an toàn chứ.”
Anh hai thực sự không biết cách nói chuyện bằng anh cả, ngoại trừ điểm này, hai người họ chính là anh em sinh đôi, có thể khác nhau đến đâu chứ.
“Anh thật sự muốn đi?”
“Cơ hội hiếm có đấy, Chi Chi, em không muốn biết một tí cảnh Đại Chu đi xem mắt sao?” Tô Quân Bạch chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất thú vị.
Tô Chi, “…”
Anh hai đúng là thiếu đánh.
“Chọn chỗ khác đi, anh cả hiếm khi được nghỉ, anh lừa anh ấy như vậy, không sợ bị đánh sao?”
Mặc dù cô rất muốn nhìn cảnh anh hai bị anh cả đánh, nhưng mà thôi, buổi hẹn xem mắt vẫn là miễn đi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Tô Quân Bạch u sầu, “Lại không thể đến trường đua mô tô, những nơi khác không có gì thú vị.”
“Chi Chi, cứ đi chơi thử xem, không sao đâu.”
Tô Chi, “…”
Anh hai muốn làm, cô kéo cũng không kéo lại được.
Cuối cùng vẫn đến buổi hẹn gặp mặt Hoa Dạng Niên Hoa, Tô Quân Bạch gửi tin nhắn cho anh cả, lúc này hai người họ đã đến nơi rồi.
Yêu cầu thư mời, Tô Quân Bạch đã mua ba tấm, sau khi đăng ký bên ngoài, thuận lợi đi vào.
Bên trong cũng đã đến rất nhiều người, nam nữ đều có, mỗi người đều ăn mặc rất sang trọng.
Tô Chi và Tô Quân Bạch bọc kín mít, ăn mặc cũng khác thường, bước vào đã dẫn tới sự chú ý, hai người tìm chỗ gần bên góc ngồi xuống, những người kia mới nhìn đi chỗ khác.
“Ngộ nhỡ anh bị người ta nhận ra, sẽ lên tiêu đề hay không?”
Tô Chi cảm thấy điều này là việc có thể xảy ra.
“Sẽ không, bọn họ không nhận ra anh.” Tô Quân Bạch kéo khẩu trang ra, nhét một miếng bánh ngọt vào, “Dù sao vẫn còn có Đại Chu, đến lúc đó để anh ấy gánh vác.”
Tô Chi, “…”
Cô đã đoán trước được cảnh anh hai bị đánh rồi.
Tô Cảnh Chu đến nơi, gọi điện thoại xác nhận nhiều lần, “Có phải ở đây không? Anh không đi nhầm chứ?”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tiểu Bạch, anh mới đi vào, sau khi bước vào anh mới cảm thấy bất thường, ngay phía trên đại sảnh viết buổi hẹn gặp mặt Hoa Dạng Niên Hoa.
Thằng nhóc này?!
“Trời ơi, mau nhìn xem, anh ấy đẹp trai quá.”
“Sao cảm thấy anh ấy trông rất giống Tô Quân Bạch?”
“Thật sự rất giống nè, nhưng anh ấy trông đàn ông hơn và có cảm giác an toàn hơn Tô Quân Bạch.”
“Tôi nhất định phải tóm lấy anh ấy.”
…
Ánh mắt sáng như đuốc của những cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông chất lượng tốt như Tô Cảnh Chu vậy, hận không thể bổ nhào lên.
Cũng có cô gái mạnh dạn đi lên trước tìm Tô Cảnh Chu xin số điện thoại, bị anh từ chối.
Còn có cô gái muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế, đã tặng hoa của mình cho Tô Cảnh Chu, hành động này dẫn tới sự bắt chước của những cô gái khác, cũng theo qua nhét hoa cho anh.
Trong thời gian rất ngắn, anh đã nhận được mấy chục bông hoa.
Tô Cảnh Chu, “…”
Anh bị con gái vây quanh ở giữa, quần áo đã bị kéo cho nhăn nhúm.
Tô Quân Bạch phát ra tiếng cười xấu xa, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh ở bên kia.
Tô Chi, “Khụ, vừa vừa thôi nha, anh có đi không?”
“Nhìn một lát nữa nhé Chi Chi.” Tô Quân Bạch hiếm thấy dáng vẻ này của Đại Chu, sau này đã có tư liệu sống để chế nhạo anh.
Tô Chi, “…”
Tô Cảnh Chu thật vất vả mới ra ngoài, bèn gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, nhưng không ai bắt máy, gọi điện thoại cho Tô Chi.
Điện thoại của Tô Chi đang rung, Tô Quân Bạch thì thầm, “Trước đừng bắt máy, đợi một chút nữa.”
Buổi hẹn gặp mặt vẫn chưa bắt đầu đâu, lát nữa Đại Chi đi mất thì làm sao.
Tô Chi, “…”
Cô yên lặng nhìn anh làm.
Tô Chi đứng dậy, “Anh ngồi ở đây, em đi tìm chút đồ ăn.”
Tô Cảnh Chu nhìn điện thoại không ai bắt máy, lại tiếp tục gọi vẫn không trả lời, anh đại khái xem qua cách bày trí của đại sảnh, đại sảnh rất lớn, có hơn hàng trăm người.
Trong lúc cảm thấy Tô Quân Bạch chơi anh, anh nhìn thấy có một người lén lén lút lút ở trong góc, đang che mặt, đeo khẩu trang, không phải Tiểu Bạch thì là ai.
Anh đi thẳng về phía Tô Quân Bạch, Tô Quân Bạch nhận ra không ổn, đang muốn bỏ chạy thì nghe thấy Đại Chu gọi một tiếng.
“Tô Quân Bạch, sao em ở đây?”
Vốn dĩ những cô gái có hứng thú với Tô Cảnh Chu đều đang chú ý tới hành động của anh, nghe thấy lời của anh, tất đều đứng dậy nhìn về phía Tô Quân Bạch.
Trong những người này hiển nhiên có fan hâm mộ của Tô Quân Bạch, rất nhanh đã nhận ra anh, la hét đầy phấn khích, “Vãi! Là Tô Quân Bạch đấy! Ông xã tôi vậy mà lại đi xem mắt!”
Các cô gái tạm thời từ bỏ Tô Cảnh Chu, tất cả đều chạy về phía bên này của Tô Quân Bạch.
Tô Quân Bạch, “…”
Thảm rồi, toang rồi, sao Đại Chu ác độc như vậy?! Em gái đâu? Em gái đi đâu rồi? Trời ơi, chạy ngay đi!
Tô Cảnh Chu bình tĩnh vẫy tay về phía anh, Tiểu Cạch còn muốn lừa anh, rõ là ngứa đòn.
Tô Chi ăn đồ ở trong góc, nghe thấy tiếng động liền bưng đĩa đi tới, đã nhìn thấy một nhóm cô gái đang đuổi theo phía sau anh hai, mà anh đang chật vật chạy trốn.
“…”
Nếu không muốn ăn nhiều, chỉ có thể nói đáng đời.
Tô Chi và anh cả gặp nhau, thấy trên người anh có chút nhếch nhác, “Anh cả, anh muốn đi rửa một chút không?”
“Anh đi sửa sang một tí, anh vào trong xe đợi anh.” Tô Cảnh Chu đưa chìa khoá xe cho cô, nói với cô chỗ đậu xe.
Anh hai không biết đã chạy đi đâu rồi, Tô Chi không đợi anh, đã đi trước.
Tô Cảnh Chu đến phòng vệ sinh, súc miệng rửa mặt và sửa sang xong mới ra ngoài, gặp phải bạn học cũ ở hành lang.
“Tô Cảnh Chu, trùng hợp quá, thật không ngờ sẽ gặp được anh ở đây.”
Nghiêm Giai Y thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, “Anh không nhận ra tôi sao? Anh đến đây làm gì vậy? Xem mắt sao? Người xuất sắc như anh cũng cần đi xem mắt?”
“Không liên quan đến cô.” Giọng điệu của Tô Cảnh Chu nhạt ra nước, “Tránh ra.”
“Anh vẫn còn tức giận vì chuyện trước kia sao? Em thật sự không cố ý, em đã muốn đến tìm anh từ lâu, nhưng em muốn đạt được sự xuất sắc giống như anh.” Nghiêm Giai Y chặn trước mặt anh giải thích, “Anh có thể hiểu được tâm trạng của em không?”
Tô Cảnh Chu lảng tránh cô ta, “Ngại quá, không hiểu được.”
Anh không nhìn cô ta nhiều, đi mất.
Tô Chi đã tìm được xe, ngồi ở ghế lái phụ, đợi một lúc anh cả mới đi tới, cảm thấy tâm trạng của anh không giống như trước.
“Anh cả, anh vẫn đang tức giận sao?”
Tô Cảnh Chu cười, “Không có, muốn đi ăn không?”
“Muốn.” Tô Chi gật đầu, “Anh hai làm sao đây?”
“Mặc kệ nó.” Tô Cảnh Chu an ủi, “Chuyện hôm nay sẽ không xuất hiện trên báo, không cần lo lắng.”
Tô Chi biết anh cả quá giàu, vậy được thôi, mặc kệ đi, ai bảo anh hai thiếu đòn như vậy.
*
Đừng hỏi, hỏi là hối hận.
Tô Quân Bạch bỏ nửa cuộc đời mới thoát khỏi sự truy đuổi của các cô gái, anh đâu biết Đại Chu lại đánh một chiêu như vậy, sắp giết ch.ết anh rồi.
Vẫn chưa tỉnh táo lại, đã nhận được điện thoại của Liên Phương, “Tiểu Bạch, cậu và Kim Mạch Nhi xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta mắng cậu rất kỳ quái ở trên mạng.”
“Chỉ là một mâu thuẫn nhỏ.” Tô Quân Bạch nói với anh ta chuyện xảy ra trước buổi thử vai, “Thế đó.”
“Nhưng ý tứ cô ta giãi bày ở trên mạng hoàn toàn không giống, cô ta nói cậu và Chi Chi không lịch sự đụng phải cô ta và mắng cô ta.”
Liên Phương cũng cạn lời, hai bên đều có lỗi, Kim Mạch Nhi đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tô Quân Bạch và Tô Chi.
“Bây giờ câu đăng Weibo giải thích, không phải là những gì mà cô ta đơn phương nói.”
Tô Quân Bạch lái xe đến nơi an toàn mới mở Weibo lên, nhìn thấy những lời mà Kim Mạch Nhi đăng.
Kim Mạch Nhi V: Hôm nay thử vai gặp phải hai người vô cùng cạn lời, bọn họ đổ trà sữa vào tôi, còn nói kiểu móc mỉa thần kinh tôi có vấn đề, tôi không muốn tranh cãi với họ, nhưng bọn họ rất quá đáng.
Phía dưới là mấy nhãn dán, mặc dù đã làm mờ, nhưng khuôn mặt của Tô Quân Bạch vẫn lộ ra một chút, rất nhanh đã bị cư dân mạng nhận ra.
“Đây không phải là Tô Quân Bạch sao? Cô ta làm mờ không đều, cố ý cho chúng ta xem nhỉ?”
“Cho nên nói hai người này là Tô Chi và Tô Quân Bạch sao? Đoán mò Tô Chi đổ trà sữa vào cô ta, Tô Quân Bạch mắng cô ta.”
“Tô Quân Bạch mắng người ta ở trong giới cũng không phải là bí mật, thực sự giống những chuyện mà anh ấy sẽ làm.”
“Ông xã tôi đã từng chửi người ta đâu, anh ấy chỉ đang dạy dỗ anti-fan, giáo dục những người ngứa đòn.”
“Fan hâm mộ của Tô Quân Bạch đừng tẩy trắng nữa, đã làm thì chính là đã làm, thừa nhận sẽ chết chắc?”
“Ôm Mạch Nhi một cái, sao chị gặp phải chuyện này, quá xui xẻo nhỉ?”
“Mạch Nhi sắp bắt đầu nhận vai sao? Mong chờ phim mới của chị quá.”
“Phim mới gì vậy? Có thành viên nào biết không?”
“Thử vai gặp phải Tô Quân Bạch, nói không chừng là phim mà Tô Quân Bạch đóng vai chính.”
“Tô Chi nhỡ đâu không cẩn thận, tốt nhất chuyện này đừng vội kết luận trước, đợi một lời giải thích của Tô Quân Bạch và Tô Chi.”
…
Sau khi Mạch Kim Nhi trở về, càng nghĩ càng tức, vốn dĩ chuyện này không phải là lỗi của cô ta, Tô Chi đổ trà sữa vào cô ta, đã làm hỏng quần áo của cô ta, dựa vào đâu phải bị Tô Quân Bạch mắng chửi.
Vì thế cô ta đã đăng Weibo này, nhận được rất nhiều lời an ủi của fan hâm mộ, tâm trạng cô ta mới tốt hơn một chút.
Cũng là Weibo như vậy thật không ngờ khiến cho cô ta leo lên bảng hot search, bình luận và sự quan tâm của fan càng ngày càng nhiều, cô ta cảm nhận được lưu lượng như ngôi sao nữ nổi tiếng một lần nữa.
Người đại diện đã biết toàn bộ quá trình và bảo cô xoá Weibo, “Bây giờ em xóa Weibo vẫn còn kịp đấy, đến khi Tô Quân Bạch giải thích, em không hoàn toàn có lý, fan của anh ta nhiều như vậy, đều sẽ bênh vực anh ta. Nếu em muốn nổi tiếng thì chăm chỉ đóng phim, đừng dùng cách thức này.”
“Buổi thử vai của Uông đạo diễn thế nào? Có thể qua không?”
Kim Mạch Nhi rất có lòng tin, “Uông đạo diễn rất công nhận với màn biểu diễn của em, vai diễn này chắc chắn là của em.”
“Vậy tốt nhất.” Người đại diễn nhắc nhở cô ta xoá Weibo lần nữa, “Nếu em không nỡ xoá, để chị giúp em xóa.”
“Ban đầu chuyện này không phải là lỗi của em, tại sao em phải xoá, em còn có thể sợ Tô Quân Bạch sao?” Kim Mạch Nhi đã lâu không cảm nhận được tác động lưu lượng này, cô ta thực sự không nỡ xóa.
Người đại diện là thật lòng muốn tốt cho cô ta, “Nhưng em cũng không hoàn toàn có lý, chuyện này làm ầm ĩ quá lớn, sẽ bị cư dân mạng bóc phốt sự hẹp hòi của em.”
Từ lúc Kim Mạch Nhi mười mấy tuổi, chị ta đã mang theo cô ta rồi, chị ta xem như một nửa đứa con gái, trước đây Kim Mạch Nhi khiến chị ta tự hào bao nhiêu, Kim Mạch Nhi của bây giờ lại khiến cô ta thất vọng bấy nhiêu.
“Dù sao em cũng không sai, người sai là bọn họ.” Kim Mạch Nhi không có thời gian cứ nói chuyện với chị ta, “Em cúp máy trước.”
Cô ta vẫn phải xem bình luận trên mạng, phần lớn đều quan tâm cô ta, mắng chửi Tô Quân Bạch và Tô Chi.
Vốn dĩ nên như vậy, cô ta từ nhỏ đã là cô gái quý giá được tất cả mọi người tâng bốc.
Cô ta chỉ bị người ta lãng quên một năm, cuộc sống sau này nhất định sẽ lại xuất hiện rực rỡ.