Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, mấy người ở chung rất vui vẻ.
An Tuyết Tuyết cười nói: ""Mấy đứa muốn ăn gì cứ gọi đi, không cần khách sáo.""
Chị ấy đã nghe Nguyệt Nguyệt nói, Tô Chi giúp cô ấy rất nhiều, đồng thời cũng giúp cả chị ấy, giúp các cô ấy thoát khỏi sự khống chế của An Lan Giai, được sống cuộc sống của mình.
Tô Chi: ""Yên tâm, chúng em sẽ không khách sáo.""
Ra ngoài ăn cơm đương nhiên phải ăn thật ngon rồi, nếu không thì đúng là có lỗi với túi tiền của mình.
Cô chọn không ít các món thích ăn, mỗi ngày ăn cơm ngon là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Vì điều kiện của hai chị em An Tuyết Tuyết không quá tốt nên Tô Chi đương nhiên sẽ không để các cô ấy trả tiền, trong thẻ cô có không ít tiền, lúc cô lấy cớ đi vệ sinh đã thanh toán luôn.
Tiếp đó chính là một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị xong, một bàn thức ăn ngon đang chờ đợi cô nếm thử.
An Tuyết Tuyết còn muốn tìm nhà ở, chuyện này Tô Chi cũng có thể giúp một tay, nhà cô cũng kinh doanh cho thuê nhà, cô nhờ anh cả tìm một căn hộ cao cấp phù hợp, tiện nghi, kinh tế phù hợp, an toàn, cách nội thành rất gần.
Tô Chi giao phòng cho An Tuyết Tuyết, An Tuyết Tuyết không có quá nhiều kinh nghiệm xã hội, cũng không nghi ngờ giá lại rẻ như vậy, chị ấy và An Nguyệt Nguyệt dọn vào, chính thức bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Ngày dọn nhà, Tô Chi và Lâm Mạt cũng đi, còn tặng cho hai người hai giỏ hoa.
Việc này khiến An Nguyệt Nguyệt khóc rất lâu, nhưng sau khi ở chung với An Tuyết Tuyết, cô ấy rõ ràng vui vẻ hơn trước.
Tô Chi vô cùng hài lòng với kết quả này, sau khi giải quyết xong chuyện của An Nguyệt Nguyệt, cô trở nên rảnh rỗi.
Trước đó còn có An Nguyệt Nguyệt ở nhà nói chuyện với cô, bây giờ cô ấy đi rồi, cô có chút không quen.
Làm xong hai đề thi, Tô Chi nghỉ ngơi một chút, cô đăng nhập trò chơi, dạo này cô rất bận nên không có thời gian vào trò chơi tập luyện.
Ngay cả đồ đệ đã nhận lúc trước cũng không có thời gian mà quản, nhưng đồ đệ vẫn rất kiên trì gửi tin nhắn hàng ngày cho cô, dù vậy nhưng hình như không chơi trò chơi nhiều, trình độ vẫn tệ hại như trước.
Tô Chi yên lặng không nói gì thoát ra, cô thật sự kéo không nổi tên đồ đệ này.
Đang chơi đùa thì WeChat xuất hiện tin nhắn, là của Lục Úc.
""Tô Chi, đạo diễn Vương nhập viện rồi, em có thời gian đến thăm ông ấy không?""
Tô Chi đọc tin nhắn, không phải cô đã đi chệch khỏi cốt truyện ban đầu rồi sao, sao đạo diễn Vương vẫn nhập viện rồi?
""Tình hình thế nào? Có nghiêm trọng không?""
Lục Úc nhanh chóng trả lời cô: ""Không quá nghiêm trọng, buổi tối khi về ông ấy không cẩn thận nên ngã một cái, gãy chân.""
Tô Chi thả lỏng, chỉ cần không phải là bệnh đột nhiên xuất hiện là được, điều này có phải là cô đã thay đổi được bi kịch trong cốt truyện của đạo diễn Vương rồi không?
""Được, bây giờ em có thời gian, mọi người đang ở đâu vậy?""
Lục Úc gửi cho cô địa chỉ, là bệnh viện trong thành phố.
""Hay em đợi anh, anh đến đón em.""
""Vậy cũng được."" Tô Chi đồng ý: ""Em sắp xếp chút đồ.""
Cô dọn sách vở, thay quần áo rồi cầm balo ra ngoài chờ.
Nửa tiếng sau Lục Úc đến, anh tự lái xe, thấy Tô Chi thì mở cửa xe.
"Lục Úc, anh đến nhanh vậy.""
Tô Chi lên xe, đầu tiên là cài dây an toàn, sau đó đưa chai nước cho anh: ""Muốn uống không?""
""Cảm ơn."" Đúng lúc Lục Úc đang khát, anh uống xong nước mới lái xe rời đi.
Trên đường đi anh đã nói chi tiết tình hình cho Tô Chi: ""Tình hình đại khái là vậy, bác sĩ nói nếu ngã mạnh hơn một chút thì nửa người dưới có khả năng sẽ bị liệt.""
""Cũng may cứu chữa kịp thời."" Tô Chi cảm thấy may mắn: ""Đạo diễn Vương nhập viện rồi thì đoàn làm phim làm sao bây giờ?""
""Phó đạo diễn tạm thời sẽ chỉ đạo quay."" Lục Úc nói tiếp: ""Bộ phim này đã quay được 2/3, rất nhiều cảnh quan trọng đều đã quay xong.""
Đạo diễn Vương đột nhiên xảy ra chuyện, nửa đoàn làm phim đều bị dọa sợ.
""Vậy là tốt rồi."" Tô Chi gật đầu: ""Hi vọng đạo diễn Vương có thể nhanh chóng hồi phục.""
Lục Úc cười: ""Nhất định sẽ.""
Tô Chi thấy anh cười thì vô cùng kinh ngạc mà nói: ""Lục Úc, anh cười lên rất đẹp đó, sau này nên cười nhiều chút.""
Mặc dù lúc không cười cũng rất đẹp, nhưng cười lên càng thu hút hơn, sự lạnh lùng trên người anh cũng lập tức tan đi.
Lục Úc vì câu nói của cô mà ngập ngừng một lúc mới trả lời: ""...Ừ.""
Ngày nhỏ anh thường nghe bố mẹ nói mình cười lên rất đẹp, đã nhiều năm qua đi, anh vẫn chưa quên được câu nói này.
Xe chạy đến quảng trường, Tô Chi thấy một tiệm trái cây trước mặt: ""Lục Úc, anh dừng ở phía trước một chút, em mua vài thứ.""
Đến thăm bệnh nhân cũng không thể đi tay không được.
""Không cần, tôi đã chuẩn bị rồi."" Lục Úc đã đặt sẵn ở trên mạng, khi họ đến bệnh viện thì hoa tươi và hoa quả cũng đã được đưa đến.
Tô Chi khen ngợi: ""Lục Úc, anh thật chu đáo, xử lí việc nào cũng tốt.""
Vô cùng đáng tin cậy.
Thời gian cũng không quá chênh lệch với tính toán của Lục Úc, lúc hai người đến bệnh viện thì người giao hàng cũng vừa lúc đến.
Tô Chi đi nhận đồ, một bó hoa to và một giỏ hoa quả, đóng gói rất đẹp.
Hai người cùng nhau vào bệnh viện, Lục Úc quen đường dẫn Tô Chi đến phòng bệnh của đạo diễn Vương, vết thương của ông ấy không quá nghiêm trọng nên đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Trong phòng bệnh có hai người, một là đạo diễn Vương, người còn là là Điền An An.
Hình như Điền An An mới đến, cô ta cầm một bó hoa hồng to đặt lên bàn, quan tâm ân cần hỏi thăm tình hình của đạo diễn Vương.
""Đạo diễn Vương, chân của chú còn đau không? Chú không sao chứ?""
Đạo diễn Vương lắc đầu: ""Không có việc gì nghiêm trọng cả, đã tốt hơn nhiều rồi, cháu ngồi đi.""
Điền An An cười gật đầu: ""Vậy là tốt rồi, sau này đạo diễn Vương phải cẩn thận chút, vết thương xương cốt vừa phải nghỉ ngơi một trăm ngày vừa là chuyện khó chịu nhất, nếu đạo diễn Vương có gì cần hỗ trợ thì có thể nói với cháu, cháu có thể giúp được sẽ nhất định giúp.""
""Tấm lòng này của cháu tôi sẽ nhớ kĩ."" Đạo diễn Vương gật đầu: ""Không có việc gì thì cháu về trước đi, không cần tốn thời gian.""
Điền An An xua tay: ""Cháu không bận, đạo diễn Vương muốn uống nước không? Cháu rót cho chú.""
Đạo diễn Vương: ""Không cần, tôi vừa uống rồi.""
Điền An An đành dừng lại, cô ta muốn tìm chủ đề để nói nhưng đạo diễn Vương lại ngồi trên giường bệnh đọc sách, trả lời câu được câu không, chủ đề tìm được cũng không còn gì để nói.
""Đạo diễn Vương, cháu...""
Điền An An vừa đứng lên định đi về thì thấy Lục Úc đi vào, cô ta đang định chào hỏi anh lại thấy Tô Chi ở sau lưng.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng lại nhưng vẫn kiên trì chào hỏi với Lục Úc: ""Lục Úc, Tô Chi, hai người đến rồi.""
Lục Úc gật đầu, tùy tiện đáp lại một tiếng.
Tô Chi không có cảm tình gì với cô ta nên chỉ gật đầu.
Đi đâu cũng có thể gặp nữ chính, biết vậy tối nay cô mới đến.
Cũng may biểu hiện của Lục Úc coi như bình thường.
Đạo diễn Vương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Lục Úc và Tô Chi đến, lập tức nở nụ cười.
""Chi Chi đến sao, mau lại đây ngồi đi.""
Thái độ hoàn toàn khác với khi đối xử với Điền An An.
Tô Chi là cô bé duy nhất không có suy nghĩ gì khác như những cô gái khác mà mấy năm nay ông ấy gặp, cảm nhận của ông ấy đối với cô rất tốt.
""Đạo diễn Vương, vết thương của chú thế nào?"" Tô Chi đi lại gần, cô ngồi xuống một cái ghế khác cạnh giường bệnh: ""Sau này chú đi đường phải cẩn thận nha.""
Cơ thể đạo diễn Vương đúng là không tốt lắm, người lớn tuổi, không thể ngã được.
""Được, tôi sẽ chú ý, hôm đó xảy ra chuyện người đúng là không dễ chịu, nghĩ kiên trì đến lúc quay xong là được, không ngờ lại nặng như vậy.""
Còn ngã nghiêm trọng như vậy nữa, chân phải không thể cử động, nếu như muốn tiếp tục quay phim thì ông ấy chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tô Chi chân thành nói: ""Chú đừng kiên trì như vậy, bị thương rất khó chịu, còn dọa cả Lục Úc nữa.""
Lục Úc bị gọi tên đang đứng bên kia rót nước: ""...""
Được rồi, đúng là anh đã bị dọa.
""Được được, tôi biết rồi, cái con nhóc này."" Đạo diễn Vương cười nói, tâm trạng cũng rất tốt: ""Cháu học hành thế nào? Ăn uống thế nào? Gần đây có mệt không? Sao không đến đoàn làm phim chơi?""
""..."" Tô Chi đã được cảm nhận không khí sang nhà hàng xóm chúc tết từ bây giờ.
Cô nói: ""Cháu rất tốt, chủ yếu là đạo diễn Vương phải chăm sóc bản thân thật tốt.""
Chỉ cần đạo diễn Vương còn ở đây thì bộ phim này có thể phát sóng thuận lợi, vậy thì cả thế giới mới thấy được tất cả những nỗ lực và cố gắng của họ.
Đạo diễn Vương cười: ""Được, cháu cũng phải học thật giỏi, nếu như có hứng thú đóng phim, tôi có thể đề cử thay cháu.""
Ông ấy thật sự cảm thấy Tô Chi rất có thiên phú ở phương diện đóng phim, nếu như cô có thể trở thành diễn viên thì tương lai nhất định rất tươi sáng.
""Cảm ơn đạo diễn Vương, tạm thời cháu không cần."" Tô Chi nói: ""Trước mắt chú nghỉ ngơi thật tốt đã, đừng lo lắng nữa.""
Lúc bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khỏe nhanh được.
Bên này vui vẻ hòa thuận, hình ảnh đẹp đẽ, còn Điền An An ngồi bên cạnh lại không chen được lời vào, dường như cô ta và họ là hai thế giới khác nhau.
Sao đạo diễn Vương lại đối xử với Tô Chi tốt như vậy chứ, ngay cả Lục Úc không thích qua lại với các diễn viên khác cũng rất thân thiết với cô.
Cô ta nắm chặt tay, cô ta chưa thua, cô ta cũng không thể thua.
Cô hỏi: ""Đạo diễn Vương có muốn ăn gì không? Cháu đi gọi.""
Cũng đã sắp đến giờ ăn cơm tối, bây giờ gọi rồi chờ mang đến thì cũng đến lúc ăn cơm.
Đạo diễn Vương lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, khẩu vị của tôi rất tốt, ăn gì cũng được.""
Ông ấy lại nói: ""Các cháu đến thăm là tôi vui rồi, cũng không còn sớm nữa, ai nấy về làm việc của mình đi.""
Ông ấy xua xua tay: ""Đi đi đi đi, tôi có người chăm sóc rồi, không cần lo.""
Đạo diễn Vương đã nói vậy, Tô Chi và Lục Úc cũng không ở lại lâu, trước khi đi họ lại dặn dò một lúc nữa rồi mới yên tâm rời đi.
Điền An An cũng đi theo cùng, cô ta đứng ở hành lang nhìn bóng lưng rời đi của hai người thì cầm điện thoại lên chụp mấy bức, sau đó để ảnh chụp vào một file khác.
Tô Chi hình như cảm nhận được, cô quay đầu lại nhìn, thấy Điền An An đang giả vờ sửa tóc, sau đó quay người đi hướng ngược lại với họ.
Vậy mà cô ta lại không đi theo, xem ra Lục Úc không phải là nam phụ trong cốt truyện của nữ chính.
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Lục Úc hỏi: ""Sao vậy?""
Anh thấy cô dừng lại nên quay lại nhìn, không biết cô đang nhìn gì.
Tô Chi nói: ""Nghĩ đến một chuyện vui mà thôi.""
Lục Úc tò mò: ""Chuyện gì?""
Tô Chi cười nói: ""Cuộc sống của anh nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.""
Không bị cốt truyện khống chế, cuộc sống sẽ rất tốt, cô cũng hi vọng anh hai có thể nhanh chóng thoát khỏi cốt truyện đau khổ, trở thành một người tốt hơn.
Lục Úc không ngờ cô lại nói vậy, sâu trong trái tim lại bị kích thích một chút: ""Cảm ơn lời chúc của em, cũng chúc em thuận buồm xuôi gió.""
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ: ""Bây giờ em có rảnh không? Tôi mời em ăn cơm.""
Có người mời cơm đương nhiên là rảnh rồi, Tô Chi gật đầu: ""Có.""
Cô nói trước: ""Nhưng em ăn hơi nhiều, anh tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lí.""
Khẩu vị của cô vẫn luôn rất tốt, hơn nữa bây giờ còn đang trong độ tuổi trưởng thành, hay làm đề, xử lí rất nhiều việc vặt vãnh nên thường xuyên tốn rất nhiều sức.
Lục Úc cười nói: ""Yên tâm đi, em cũng không ăn đến mức anh nghèo đi được.""
Anh đã được chứng kiến lượng cơm mà Tô Chi ăn, cảm thấy vẫn ổn.
Có sự cam kết của anh, Tô Chi yên tâm: ""Vậy đi thôi.""
Hai người chọn một nhà hàng kín đáo, sau khi vào bàn, Tô Chi bắt đầu gọi món, tiếp xúc với Lục Úc lâu như vậy, cô đã biết sơ qua về sở thích của Lục Úc, cô chọn đầy một bàn ăn toàn món yêu thích của mình và anh.
""Chuyện mấy ngày trước không ảnh hưởng gì đến em chứ?""
Thời gian đó Lục Úc đang quay cảnh quan trọng, bận rộn nhiều việc, dù đã dành thời gian hỏi thăm Tô Chi nhưng chưa hỏi được rõ tình hình.
""Không có, bị ảnh hưởng là antifan."" Tô Chi đã được chứng kiến năng lực tiền tệ của anh cả mình, chặn antifan đến mức không còn chỗ trốn.
Lục Úc cười: ""Vậy là tốt rồi, ăn nhiều chút.""
Tô Chi vừa ăn vừa hỏi: ""Sau khi anh quay xong bộ phim này còn công việc gì không? Có tiện nói qua không?""
Cô có thể lợi dụng năng lực biết trước của mình để giúp anh đề phòng nguy hiểm.
""Vẫn còn rất nhiều."" Lục Úc nói với cô toàn bộ hành trình công việc: ""Có lẽ sẽ bận đến năm sau.""
Ngày tết anh còn phải tham gia tiết mục cuối năm, bây giờ đã nhận được thiệp mời.
Tô Chi suy nghĩ cẩn thận, cuộc sống sau này của Lục Úc không có vấn đề gì, cũng sẽ không cần dự báo trước.
Hai người ăn cơm rất vui vẻ, Tô Chi ăn được rất nhiều đồ, cô vô cùng thỏa mãn.
Lục Úc đưa cô về, đúng lúc anh có thể đến nhà ông.
Gần đây anh hai bận rộn công việc, đêm nào cũng về nhà, Tô Chi không để anh đưa về quá gần: ""Lục Úc, dừng lại ở phía trước đi, cũng không cách quá xa, tự em có thể về được.""
Lục Úc dừng xe: ""Vậy em cẩn thận.""
""Ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"" Tô Chi xuống xe: ""Bai bai, tối nay cảm ơn anh đã mời cơm, về nghỉ ngơi sớm chút.""
Tô Chi gật đầu: ""Được.""
Tô Chi về chưa được bao lâu thì anh hai về, anh còn mang về không ít đồ ăn vặt.
""Chi Chi, đây là đồ ăn vặt mới của bên nhãn hàng, em xem thử xem thích ăn cái nào.""
Gần đây anh nhận quảng cáo cho mấy hãng đồ ăn vặt, ngọt, mặn, cay cái gì cũng có, những thứ này vẫn chưa tung ra thị trường, vẫn đang còn trong giai đoạn thử nghiệm.
Tô Chi nhìn đồ ăn vặt trong hộp: ""Tất cả đều được nha.""
Cô không kén ăn, hơn nữa đồ ăn vặt này nhìn không tệ chút nào, nhìn khá hấp dẫn.
""Vậy đều cho em, nếu không thích ăn cái nào thì đưa anh."" Tô Quân Bạch đưa đồ ăn vặt cho cô.
Thật ra Tô Chi cũng không cần nhiều như vậy: ""Để ở phòng khách đi, mọi người đều có thể ăn.""
""Được, dù sao cũng là cho em, em cứ sắp xếp."" Tô Quân Bạch hít một hơi, không hiểu sao lại ngửi được mùi nước hoa quen thuộc.
Anh lại gần em gái, hít sâu thêm hơi nữa, có chút nghi ngờ hỏi: ""Chi Chi, sao trên người em lại còn mùi nước hoa của Lục Úc?""
Tô Chi: ""...""
Trên xe của Lục Úc đúng là có nước hoa, mũi của anh là mũi gì vậy? Như vậy cũng đoán được à?