Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 77: Diệp Thiên Kì Đã Biết






Xem ra Diệp Thiên Kì đã coi chuyện này là lẽ thường tình để khi nhắc đến cô không còn cảm giác đau đớn.

Cô đã chấp nhận nó để bản thân không phải bận tâm nữa.
Sina hỏi dồn Diệp Thiên Kì một câu mà cô không thể ngờ.
"Vậy chị cũng coi người mà chị đã xảy ra quan hệ như người qua đường và chuyện đó là đương nhiên sao!".
"Khác gì nhau sao!".

Quả thật Diệp Thiên Kì trả lời như vậy thật.
"Nhưng bản chất của nó không giống nhau".
"Em không hiểu đâu".

Diệp Thiên Kì nói với Sina.
"Sina nói đúng, là cậu đã tự giam cầm mình trong cái lí do mà cậu tự mình cho là nó đúng thôi".
"Vậy tớ phải nghĩ làm sao mới đúng chứ!".

Ánh mắt Diệp Thiên Kì chứa đầy những rối bời nhìn Đồng Ái Nhã.
Nhẹ nhàng an ủi Diệp Thiên Kì, Đồng Ái Nhã cất giọng trầm thấp ấm áp.
"Hôm nay tớ cùng Sina tới đây không có ý muốn cãi nhau với cậu, nhưng cậu phải nghĩ cho đứa bé trong bụng cậu!".
"Ý cậu cũng muốn mình phá hoại hạnh phúc gia đình người khác để mình hạnh phúc sao!".
"Ngốc à! Đó là lấy lại hạnh phúc thuộc về mình".

Nắm lấy tay Diệp Thiên Kì bắt đầu kể lại những gì mình biết.
"Tuy em không phải là người biết rõ nhưng em biết chị vẫn rất yêu anh ấy.

Nếu không còn tình cảm tại sao chị lại chọn nơi này để trở về ẩn cư chứ!".
"Trong thời gian qua từ hôm chị về đó anh ấy đều đứng trước nhà chị Ái Nhã đợi chị xuất hiện".
"Vậy tại sao anh ấy còn tìm chị chứ! Giờ anh ấy cũng có con và gia đình của mình rồi còn gì".

Diệp Thiên Kì khóe mắt cay cay, giọng hơi lạc đi nói.
"Cậu còn nhớ những lời hôm hai người chia tay đã nói".
Diệp Thiên Kì gật đầu.

Cô nhớ rất rõ từng câu từng chữ một làm sao quên được.
"Cậu có tin không?".
Lần này Diệp Thiên Kì lắc đầu, cô biết anh cố tình đả thương cô.
"Đứa bé đó không phải là con ruột của Thẩm Đông Phong, Rebecca cũng không phải là người đã khiến Thẩm Đông Phong thương nhớ suốt mấy năm qua".

Đồng Ái Nhã nói hết cho Diệp Thiên Kì.
"Sao có thể như vậy được chứ!".

Diệp Thiên Kì lắc đầu khó tin.
"Vậy người phụ nữ đó là ai?".
Diệp Thiên Kì không nói gì, dù là ai thì cũng không phải là cô.

Chỉ là cô vẫn chưa biết được rốt cuộc anh còn muốn điều gì mà Đồng Ái Nhã tới đây khuyên cô.
Đồng Ái Nhã không nghĩ Diệp Thiên Kì sẽ im lặng không nói gì.
"Cậu không hỏi người phụ nữ đó là ai sao!".
"Mình không muốn biết!".
"Là chị đó!".
Diệp Thiên Kì ngồi bật dậy, khoảnh khắc cô nghe được câu này hoàn toàn không dám tin.
Trong đầu Diệp Thiên Kì lúc này một mớ hỗn độn.

Cô không biết mình nên vui hay buồn, cảm xúc lẫn lộn ấy khiến cô không nói nên lời.
Đáp lại sự hoài nghi ấy chính là câu nói của Đồng Ái Nhã khiến cô chắc chắn điều này là thật.
"Cậu không nghe nhầm đâu, là cậu đấy!".
Diệp Thiên Kì ôm chầm lấy Đồng Ái Nhã và Sina.


Tự nhiên cô khóc, có lẽ là vì vui mừng.
"Chị! Chị".
"Tốt rồi!".

Sina vỗ vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô.
Có lẽ phụ nữ khi mang thai sẽ rất nhạy cảm nên mới vậy.
Tối hôm đó sau khi Đồng Ái Nhã và Sina đã ngủ, Diệp Thiên Kì nhẹ nhàng xuống giường đắp lại chăn cho hai người rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khoác một chiếc áo mỏng Diệp Thiên Kì lạc vào suy nghĩ.
Xem ra người thay đổi là cô, Thẩm Đông Phong vẫn vậy cố chấp mà không chịu nói với cô.
Suy nghĩ kĩ càng cô bật máy tính của mình lên.

Chần chừ một lát cô cắm chiếc USB vào máy tính.
Thật ra lúc đó khi xảy sự việc trước khi xóa mọi dữ liệu cô đã sao chép ra một bản gửi tới máy chủ của nhà cô.
Chỉ là không có đủ can đảm để mở ra xem.

Nhấn vào tệp lưu trữ Diệp Thiên Kì run run.
Cô sợ rằng mọi chuyện không đúng mình sẽ chịu tổn thương nhiều hơn.
Đoạn ghi hình dần dần hiện ra, đã qua năm phút rồi mà vẫn chưa thấy ai ra vào.
Đây rồi! Cuối cùng cũng xuất hiện.

Khoảnh khắc cô có thể nhìn rõ mặt người đó nước mắt cô đã tuôn trào.
Cô lấy tay bịt miệng mình lại để mình không phát ra tiếng động.
Vậy là cô đã có đáp án chắc chắn cho lòng mình.


Cô hết khóc rồi tự cười trong nước mắt.
Tắt màn hình máy tính, trả lại không gian yên tĩnh và màn đêm.

Lên tầng thượng ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo cô ngắm nhìn bầu trời.
Gió biển thổi tạt vào mặt cô, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm cõi lòng.
Trong bụng cô giờ đây có một sinh linh đang lớn dần, cô mỉm nguyện.
Cô trở vào nhà đắm mình trong chiếc chăn ấm áp cũng với chị em tốt của mình.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy Diệp Thiên Kì được chào đón bằng bữa sáng thơm nức.
Đồng Ái Nhã cùng Sina đã chuẩn bị bữa sáng xong.
"Dậy rồi à! Mau tới ăn sáng đi!".
"Sao hai người dậy sớm vậy!".
"Em phải về căn cứ xử lí một chút công việc chưa giải quyết xong".

Sina ngồi vào bàn ăn háo hức nói.
"Tớ cũng không ở lại làm phiền cậu nữa!".
"Đến không nói gì, lúc đi thì đi hết!".
"Tớ sẽ mang cậu về bên tớ sớm thôi".

Nhâm nhi bữa sáng Đồng Ái Nhã vui vẻ nói.