Phong sau khi khi hiến máu xong thì trở ra.
Đôi mắt anh hơi cụp xuống, trên cánh tay vẫn còn miếng bông thấm một chút máu tươi.
Thẩm Đông Phong nói với anh." Chú về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cực cho chú rồi!".
"Không sao tôi khỏe lắm! Các cậu cũng về tổ chức lo việc đi, tôi một mình ở lại là được".
Sau khi mọi người đi Thẩm Đông Phong một mình ở lại.
Thân hình gầy guộc nằm trên giường khóe mắt vẫn còn ngấn nước.
Sửa lại chăn đắp cẩn thận cho co anh mới đi ra ngoài làm thủ tục nhập viện.
Mua một chút cháo cùng chút hoa quả quay trở lại.
Mở cửa đi vào, trên giường trống không.
Anh hốt hoảng đặt đồ xuống tìm cô.
Anh rất sợ cô sẽ nghĩ quẩn mà tìm tới cái chết.
Huy động cả y tá cùng tìm anh lật tìm khắp nơi.
Cô có thể đi đâu được chứ.
"Bên đó có không?".
Các y tá hỏi nhau nhưng ai nấy đều lắc đầu.
Có khi nào cô tìm con mình không, anh vội đổi hướng chạy tới khu điều trị đặc biệt.
Trước khung cửa kính trong suốt cô đứng chân trần trên sàn nhà lạnh như băng.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt của con mình qua mặt kính trong suốt.
Cô đau khổ không ngừng khóc.
Anh nhẹ nhàng tiến đến giữ lấy đôi vai gầy gò run run ấy.
Thân hình ấy dần dần trược xuống, cô ngồi thụp xuống.
Thẩm Đông Phong biết anh có nói gì cô cũng sẽ không nghe.
"Thằng bé sẽ không sao, chắc chắn sẽ tốt mà.
Em không thấy nó đã kiên cường vượt qua sao!".
"Xin lỗi anh Thẩm Đông Phong".
"Tại sao lại xin lỗi!".
Lau những giọt nước mắt lăn dài trên má của mình Rebecca nhìn thẳng mắt anh kiên định.
"Sau này em sẽ nói cho anh biết!"
"Được rồi! Nếu bây giờ em không muốn nói thì thôi vậy! Bây giờ điều quan trọng nhất là em nghỉ ngơi cho thật tốt mới có sức để cùng con chiến đấu chứ!".
Rebecca thật hạnh phúc vào lúc này.
Ít ra trước khi nói sự thật thì anh cũng đã từng dịu dàng và quan tâm cô.
"Chúng ta về thôi!".
Trở về phòng Thẩm Đông Phong không cho cô chạy lung tung nữa, anh giữ cô 24/24.
Buổi tối, Vân mang cháo và cơm tới cho Rebecca và Thẩm Đông Phong.
Thẩm Đông Phong đang tắm nên chỉ có mình Rebecca ở trong phòng.
"Này".
Đưa hộp cháo cho Rebecca Vân tỏ rõ sự ghét bỏ.
Đỡ lấy hộp cháo Rebecca nói." Cảm ơn".
"Không cần cảm ơn!".
Thái độ của Vân vô cùng lạnh lùng, đúng là khí chất khác hẵn với những người khác.
Cô bình tĩnh vô cùng yên ắng phẳng lặng một cách bất thường khiến người khác khó mà đoán được tâm tư của cô.
Thấy Rebecca luôn nhìn mình, Vân vừa lột vỏ quýt hỏi." Nhìn tôi không no được đâu".
Ánh mắt vẫn không hề nhìn về phía Rebecca.
"Tôi chỉ tò mò thôi!".
"Tôi cũng rất tò mò về cô đấy!".
Vân hỏi ngược lại.
Cười khổ Rebecca cúi gằm mặt.
Hành động của Vân hơi dừng một chút, trong ánh mắt của Rebecca như mang theo một phần tủi hổi.
Chẳng để tâm lắm Vân tiếp tục ăn hoa quả.
Người nhà của Rebecca khi nghe tin cũng tức tốc bay tới.
Họ tới rất đông chật kín cả phòng bệnh.
"Con không sao chứ! Cháu ngoại của ta thế nào rồi!".
Nắm tay ân cần mọi người đều hỏi han.
Cha của Rebecca còn ra dáng chửi Thẩm Đông Phong.
"Cậu đối xử với cháu ngoại của tôi như thế nào mà khiến nó thành ra như thế! Cậu dù khét tiếng trên chiến trường nhưng động tới nó tôi sẽ liều chết với cậu".
"Cha, chuyện không phải như cha nghĩ đâu".
Thấy cha mình sai vô cớ Rebecca ra sức ngăn cản.
"Con im đó! Nó chỉ lợi dụng tình yêu của con thôi!".
"Cha à!".
"Ông có thể làm gì thì làm nhưng đợi thằng bé tỉnh lại đã.
Tôi sẽ tiếp đãi thật tốt!".
Thẩm Đông Phong nói với giọng đầy thách thức.
Người nhà Rebecca ai cũng nghĩ là do anh gây ra.
Đến khi biết rõ ngọn ngành thì vô cùng bối rối.
"Con rể, chúng ta cũng hiếm khi tới đây có phải cũng nên gặp mặt hai bên gia đình rồi không?".
"Cha!".
Rebecca thật khó chịu với người cha khó chịu của mình.
"Có ở yên đó, người lớn đang nói chuyện không được xen vào!".
Để giữ chắc mối quan hệ này ông phải nhanh chóng thúc đẩy để Rebecca có một địa vị vững chắc trong Thẩm gia.
Thẩm Đông Phong không nói gì, chỉ coi họ như người vô hình.
Anh cũng không vui vẻ gì chỉ là ngoài mặt không thể hiện ra.
Tin tức anh có con riêng, người phụ nữ lại không được Thẩm Đông Phong thừa nhận vẫn luôn được giữ kín.
Kể ra cũng gần một tháng rồi.
Vũ đang ngồi bàn bạc với Phong về lần giao dịch vũ khí sắp tới thì nhớ tới Thẩm Đông Phong.
Ánh mắt Vũ sáng lên vỗ vỗ vai Phong gấp gáp.
"Phong, cậu nhóm máu A đúng không?".
"Ừm có vấn đề gì sao!".
Phong đang xem lại một lượt sổ sách chẳng hiểu Vũ muốn hỏi gì.
"Tớ phải nói ngay cho lão đại mới được!".
Định đi ra cửa thì Vũ bị kéo lại.
"Cậu định làm gì!".
"Chúng ta phải nhanh lên, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của lão đại đấy!".
"Cậu đang nhản nhí chuyện gì đó, nói lung tung lại mang vạ vào thân đấy!".
"Tớ thề với trời chuyện này vô cùng hệ sự, rất rất là quan trọng".
Chạy ra cửa Vũ vừa nói vọng lại." Về nói với cậu sau".