Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 60: Tai Nạn






Sáng hôm sau Thẩm Đông Phong thức dậy cổ họng đau rát.

Anh gượng người ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.

Nhấn nút phía trên đầu giường anh chuyển tới kênh của nhà bếp.
"Mang lên đây cho tôi cốc nước ấm".
Bác quản gia nhanh chóng cho người mang lên.

Ông cho người mang cả bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên cho anh luôn.
Tác phong của mọi ngườu trong nhà đều đạt hiệu suất cao, họ bưng lên phòng giúp anh.
"Lão đại! Nước và bữa sáng của anh".
"Để đó đi".
"Anh còn cần gì nữa không ạ".
"Không cần"
"Vậy tôi lui ra ngoài trước".
Nhìn khay đồ ăn trên bàn anh chẳng buồn động tay.

Hết rồi! Không còn Diệp Thiên Kì lo lắng cho anh khi anh ốm, nấu cho anh bữa sáng hay cùng anh cãi lộn.
Buổi sáng thức dậy anh còn nghĩ thứ anh gặp chính là nụ cười chào buổi sáng của cô, nhưng chỉ anh với bốn bức tường lạnh lẽo.
Cầm chiếc muỗng lên nếm thử một miếng anh liền bỏ xuống, chẳng hợp khẩu vị anh chút nào tuy trông rất hấp dẫn.
Mở chiếc điện thoại lên, ánh mắt anh trở nên nhẹ nhàng.

Vuốt ngón tay lên màn hình, anh vuốt theo khuôn mặt.


Đó là bức anh và cô chụp chung khi ở phố cổ.
Anh tự hỏi không biết cô sống có tốt không, hi vọng là có.
Phong quay lại thăm anh tiện thể có một số tài liệu cần anh chứng thực.
"Lão đại đã dậy chưa".

Ngoài cửa anh hỏi mấy tên vệ sĩ.
"Dạ rồi ạ!" Gập người chào anh họ đáp lại.
"Được rồi! Các cậu có thể rời đi được rồi!"
"Rõ"
Đi vào cửa Phong hỏi thăm." Lão đại anh đỡ hơn rồi chứ!"
"Tôi không yếu tới vậy đâu!".
"Anh nên khỏe nhanh lên, còn rất nhiều chuyện chờ anh nữa!".
"Cậu có ý gì".
"Làm gì có ý gì chứ, chỉ là nghĩ vậy thôi".
"Lo tốt chuyện chú nên làm đi".
"Ồ! Tôi vẫn đang rất tích cực".
Phong nhìn bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn đã nguội lạnh." Sao anh lại không ăn sáng nữa, anh vừa ốm dậy".
"Tôi ăn không có vị!"
"Nhưng anh cũng phải cố ăn chứ!".
"Cậu lắm chuyện vậy! Tới đây làm gì.

Nếu không có thì cửa mở đó!".

Thẩm Đông Phong nóng tính đuổi Phong.
"Hải Vương đồng ý rồi! Việc buôn bán vẫn sẽ tiến hành như thường.

Chỉ là người phụ trách bên họ lần này có sự thay đổi.

Hộ tống là đội trưởng của Anphal- Sina, cánh tay đắc lực của Hải Vương.

Ngoài ra không có gì khác, cách thức vẫn được tiến hành theo yêu cầu chúng ta.
Cầm bút kí một loạt giấy tờ ngứa mắt Phong đưa cho Thẩm Đông Phong có vẻ đang rất khó chịu.
"Còn chuyện gì nữa không, tôi còn phải nghỉ ngơi".
"Ừm, thì là" Phong ấp úng, đây không phải là tác phong của anh.
"Nhanh lên".
"Diệp Thiên Kì cô ấy!".

Nhắc tới Diệp Thiên Kì, Thẩm Đông Phong trở nên khẩn trương hơn.
"Cô ấy dạo này có vẻ bận rộn, thường biến mất hai ba ngày liền mới chở về".
Thẩm Đông Phong còn nghĩ cô gặp nguy hiểm gì, vẫn an toàn là anh yên tâm rồi.
Kéo chăn nằm xuống giường, Thẩm Đông Phong giả bộ như mình không bận tâm.
" Liên quan gì tới tôi, tôi chỉ sợ cô ta chết tôi lại trở thành đối tượng bị tình nghi mang theo rắc rối thôi".

Phong thật sự không hiểu nổi những người yêu nhau họ nghĩ gì.

Rõ ràng là quan tâm mà.

Đại diện là lão đại anh đây rõ ràng tự vả mình rất nhiều lần vẫn không chịu nhận.
"Vậy tôi ra ngoài trước, anh nhớ ăn..".

Phong còn chưa kịp nói hết
"Cậu còn chưa ra".
"Ra, tôi ra bây giờ! Anh nghỉ ngơi tốt nhé!".

Nhanh chân lượn lẹ Phong khoái chí.

Chiếc gối bay không định bay theo anh ra cửa.
Lão đại nhà anh thích người ta mà không chịu nhận,đã nghiện rồi còn ngại.
Hôm nay Rebecca cũng như bốc hơi không quấy rầy anh nữa, có lẽ hôm qua bị anh dọa cho chết khiếp rồi.
Anh ra khỏi phòng đi xuống nhà, mọi người vẫn ai làm việc đó.
Thì ra là Rebecca đang chơi với bé con.

Thấy anh đến cô chỉ dám chào.
Ngoắc tay gọi cậu bé Thẩm Đông Phong cất giọng." Lại đây".
Cầm đồ chơi trên tay chậm chạm đi tới.
"Vui không?".

Câu nói thể hiện sự quan tâm nhưng giọng nói lại khiến người khác run sợ.
Nhưng với đứa hé mới hơn hai tuổi này làm sao mà hiểu được.
Đôi mắt to tròn ngây thơ ấy nhìn anh.

Nhìn lên Rebecca anh nói.
"Nói chuyện với tôi một chút".

Đưa thằng bé cho người giúp việc anh đi ra ngoài ban công.
"Ngồi đi".
Nhẹ nhàng ngồi xuống Rebecca hơi sợ.

Không vòng vo Thẩm Đông Phong vào thẳng vấn đề.
"Đợi một thời gian nữa thằng bé lớn lên tôi sẽ tự nuôi thằng bé.

Lúc đó cô vẫn có thể tới thăm nó!".
"Em, xin anh hãy cho em một cơ hội có được không?".
"Ngay từ đầu để cô ở lại đây chúng ta đã thỏa thuận".
Rebecca vô cùng tức giận đập tay xuống bàn.
"Nếu vậy em sẽ không đồng ý.

Con do em sinh ra em cũng có quyền quyết định.

Không chỉ riêng anh mới thể nuôi tốt nó".
"Tôi không muốn con cháu Thẩm gia phải lưu lạc ở bên ngoài".
Anh bỏ vào nhà bỏ Rebecca ở ngoài.

Cậu bé thấy mẹ mình khóc bèn tới ôm lấy chân mẹ.

Đang lúc tức giận nổi lửa Rebecca hất cậu bé ra khỏi người.
Ngay phía sau chính là cầu thang, thằng bé bị mẹ mình hất rất mạnh bèn ngã ra sau cứ thế lăn xuống cầu thang.