Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 58: Sống Thiếu Anh






Lôi ngồi ở trong nhà nhàn nhã ăn hoa quả đợi Thẩm Đông Phong tới.

Sự giận dữ tràn đầy trong ánh mắt ấy.
Thẩm Đông Phong về nhà, Lôi kể hết mọi chuyện cho anh.
"Lão đại, em không mang được tài liệu về".
"Chú về tổ chức trước đi".
"Dạ".
Đứng nhìn Rebecca Thẩm Đông Phong cẩn thận xem xét." Gọi tôi về có chuyện gì!".
"Sao anh không về nhà chứ, em và con đều rất nhớ anh".

Vai diễn cô vợ hiền lành lại tiếp tục được Rebecca đảm nhận.
"Tôi không phải người rỗi hơi.

Muốn về tôi tự biết về không cần cô quản".
"Papa".

Bé con chạy tới ôm lấy chân Thẩm Đông Phong.
Anh nhíu mày muốn tách đưa bé ra nhưng không được.

Rebecca đắc ý." Bé con, tới đúng lúc lắm!".
Thùy mị đi tới Rebecca bế thằng bé lên." Em đã nói là thằng bé vô cùng nhớ anh mà!".
Đôi mắt di chuyển tới trên người bé con anh có chút dao động.

Nhưng anh mắt ấy nhanh chóng biến mất, lời anh thêm vài phần lạnh lùng.
"Tài liệu".

Ánh mắt níu kéo của Rebecca không muốn cho anh đi.

Níu lấy cánh tay áo của anh nhưng không thể giữ lại.
Rebecca đành chỉ cho Thẩm Đông Phong." Ở dưới gầm bàn trên phòng khách".
Cầm tệp tài liệu đi ra ngoài anh cảnh cáo cô." Không có lần sau và đừng bao giờ chất vấn tôi".
Rời khỏi khu nhà, chính anh giờ đây cũng cảm thấy nơi này xa lạ.

Có lẽ, thật sự là đã quá lâu anh không trở về.
Hôm cuối cùng Diệp Thiên Kì đã nói với anh." Anh cũng chỉ là đồ dùng lại" là có ý gì.

Anh biết rất rõ lần đó xảy ra quan hệ, cô không phải lần đầu tiên.
Chiếc xe lao như bay trên đường, xé gió đi về phía trước.
Cuộc họp lại tiếp tục diễn ra như bình thường.
Phong đang giải quyết một số vấn đề cấp thiết nhất." Lô vũ khí lần này mà ta nhập tôi đã tìm qua một lượt nhưng đều không có ai đạt yêu cầu về cung ứng cả".
Phong dừng lại nhìn Thẩm Đông Phong, từ lúc trở về anh luôn hị phân tâm vốn dĩ không hề chú tâm vào cuộc họp.
"Vẫn chỉ là Hải Vương là đạt chuẩn những yêu cầu mà Thiên Nhẫn đặt ra.

Không biết lão đại, ý của anh như thế nào!".
Cả phòng im lặng hướng mắt nhìn anh, anh vẫn không hề biết.

Vũ gõ gõ xuống mặt bàn gọi anh.
"Lão đai".
Anh mới ngước mắt lên nhìn." Chuyện gì".
Phong nhắc lại một lần nữa cho anh.

Anh xoay chiếc ghế ngồi trong phòng tựa đầu nghĩ ngợi.
Xưa nay Thẩm Đông Phong quyết định dứt khoát vậy mà hôm nay lại lưỡng lự.
"Giải tán đi, chuyện này tôi sẽ bàn bạc sau".
Ai nấy đều thu dọn tài liệu đi ra ngoài.
"Các chú ở lại".
"Dạ".

Phong, Lôi, Vũ vâng lời.
"Bên đó không hề từ chối sao!"
"Tôi đã thử thăm dò nhiều lần nhưng có vẻ cô Diệp không hề để tâm lắm".

Phong báo cáo với Thẩm Đông Phong.
Thẩm Đông Phong không kiềm chế được đập mạnh xuống bàn.

Phong, Lôi, Vũ đều lùi ra phía sau nửa bước cúi mặt.
"Lão đại, xin anh bớt giận".
Anh không ngờ, với cô anh lại không quan trọng tới như vậy.
"Dạo này cô ấy làm gì!".

Tay nắm thành quyền.


Thẩm Đômg Phong chống hai tay lên bàn tức giận.
Lôi là người nhận nhiệm vụ theo dõi báo cáo hành tung của Diệp Thiên Kì nhanh chóng báo cáo.
"Cô ấy vẫn không về nhà, đã chuyển tới nhà bạn của mình.

Sáng không đi đâu, buổi chiều sẽ ra ngoài mua thức ăn, tối cùng với bạn mình ra ngoài chơi.

Cuộc sống có vẻ rất tốt".
Vũ huých vào người Lôi một cú đau điếng, Lôi nhíu mày như muốn hỏi" cậu làm gì vậy".
Trừng mắt với Lôi." Cậu không thấy lão đại đang tức giận sao".
Giơ tay bất mãn." Mình chỉ nói sự thật thôi mà.

Chứ chẳng nhẽ mình nói dối".
"Thì cậu cũng phải lựa lời mà nói chứ!".

Phong cảm thấy đau đầu.
Ngồi lại xuống ghế, hai tay đan vào nhau xoay ghế ngồi quay lưng lại, anh nói." Đi ra ngoài đi"
"Dạ".

Phong và Vũ kéo Lôi đi ra ngoài.

Giờ hai người họ mà không kéo Lôi đi chỉ sợ mai anh không còn bước xuống giường được.
"La la la la".

Diệp Thiên Kì vừa tưới hoa miệng ngân nga khúc hát mình yêu thích.

Trở về làm bạn với thiên nhiên giúp cơ thể ta thoải mái nhất.
"Cậu vui vậy".

Đồng Ái Nhã nhìn Diệp Thiên Kì đang vui vẻ trước mắt.
"Cậu lại đây giúp mình đi".
"Không hứng thú".
"Không hứng thú đúng không?".


Cầm vòi nước lên Diệp Thiên Kì tinh nghịch phun hết lên người Đồng Ái Nhã.
Đồng Ái Nhã bị bất ngờ ướt như chuột lột.

Chỉ tay cảnh cáo Diệp Thiên Kì.
"Cậu giám".
"Mình dám đó.

Cậu làm gì mình".

Tiếp tục hướng vòi nước về hướng Đồng Ái Nhã khiến cô uống mấy ngụm nước liền.
Mắt cay xè Đồng Ái Nhã vùng lên tranh lấy vòi nước trong tay Diệp Thiên Kì.

Hai người giằng co một lúc ai nấy đều ướt nhép.
Vừa cười vừa giằng co hai cô gái nô đùa dưới ánh nắng buổi sáng mát lành.
Vườn hoa trực tiếp hứng chịu hậu quả của hai người.

Nước ngập lai láng tràn đầy.

Cả vường hoa ngập úng.
"Hứ".

Nhìn nhau hai người bỏ vòi nước quay ngoắt đi.
Tuy giận dỗi như vậy thôi chứ thật ra khi khuất ánh mắt của đối phương lại trộm cười.