Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 57: Không Về Nhà






Rebecca sau lần gặp Diệp Thiên Kì ở trung tâm thương mại thì vô cùng sảng khoái.

Cô đã bước đầu thuận lợi để bước chân vào Thẩm gia.
Sau hôm đó hai ngày Thẩm Đông Phong cũng đưa họ về Trung Đông.

Trước khi rời đi đêm hôm trước Thẩm Đông Phong đã đến nhà Diệp Thiên Kì.
Trong nhà đèn điện tắt tối thui, chỉ có đèn ngoài vườn cùng ngoài khuôn viên vẫn rọi sáng.

Xem ra đúng như phong nói hai hôm nay cô không hề về nhà.
Vốn muốn nhìn cô một lần mữa rồi đi nhưng xem ra anh lại không có cơ hội nữa rồi.
Về Trung Đông Thẩm Đông Phong không hề ngó ngàng tới Rebecca dù chỉ một cái liếc mắt.
Mọi việc đều giao hết cho người nhà.

Mọi người cũng không ai bàn tán nhiều, chỉ cần nhìn sắc mặt của tứ đại chấp pháp họ cũng biết được phần nào.
Chuyện Rebecca tới đây cũng không phải lạ lẫm gì, chỉ là tính chất khác nhau mà thôi.

Chuyện này đã được thông báo trước khi cô ta tới.
Vào cổng Rebecca vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước vào.

Cô lườm huýt mấy tên vệ sĩ gác cổng nhà anh một cái đầy thách thức.
Phòng ở đã được chuẩn bị sẵn sàng, giúp mang hành lí lên phòng Vũ đi trước chỉ dẫn.


Dù sao trong bốn người thân cận của Thẩm Đông Phong cũng chỉ có anh mới phù hợp với việc này.
Vũ dặn dò vài điều với Rebecca.
"Ở đây cô cần tuân thủ một số quy tắc, nếu phạm phải dù có vô tình nhưng cũng sẽ mất đầu như chơi, nên tôi mong cô nên chú ý một chút".
Vũ nói với bộ dạng vô cùng nghiêm túc, càng tăng thêm vài phần quan trọng của sự việc.
Rebecca lại thích thú tò mò mà khiến anh nghiêm túc vậy." Không phải có gì đáng sợ tới mức phải chầu diêm vương chứ, cậu đừng trưng ra bộ mặt đó được không?".
"Thứ nhất, tuyệt đối không được phép lên lầu gây ảnh hưởng tới lão đại, kể cả thư phòng, lẫn phòng hội nghị".
"Thứ hai, việc của tổ chức cô tốt nhất đừng nên biết và hỏi nhiều, tuyệt đối cấm không được nhúng tay vào".
"Sợ vậy sao!" Rebecca bộ dạng sợ sệt nói.
Bộ mặt tối sầm của Vũ đã cho thấy anh đang không vui." Cô thử đi rồi biết".
"Tiếp theo, cô không được phép tới khu vục đặc thù của tổ chức, tóm lại là những gì liên quan tới tổ chức đều không được".
"Thứ tư, mối quan hệ hiện tại của cô và lão đại là bí mật tuyệt đối"
"Thứ năm...."
"Thứ sáu....."
.......
"Cuối cùng, đừng bao giờ chất vấn lão đại.

Tạm thời chỉ có mất chục điều trên thôi.

Đợi sau này có gì tôi sẽ bổ sung sau, mong cô ghi nhớ cho thật tốt.

Mai tôi sẽ đưa cho cô để cô học thuộc luôn".
Vũ tươi cười trước sự căm phẫn của Rebecca.

Anh cúi gập người chào." Chúc cô một ngày tốt lành, tương lai bình yên.

Tôi còn có việc xin phép đi trước".
"Anh đang cảnh báo tôi".
"Đương nhiên là tôi không giám, dù sau cô không được chấp nhận nhưng cô cũng là mẹ ruột của tiểu thiếu gia".
Vũ cũng không ưa gì người phụ nữ này.

Nhìn tổng quan thì đúng là thân hình bốc lửa, ngực to hơn não.

Cũng ra gì và này nọ lắm nhưng không phải gu anh.
"Này".

Rebecca gọi Vũ.
"Vũ là tên tôi.


Cô có thể gọi luôn tên tôi như vậy!"
"Gọi anh là gì không quan trọng, nhưng mấy quy tắc mấy người ra không phải rất bất công sao.

Tôi cũng phải có điều kiện chứ".
"Thật ngại quá tôi chỉ đúng chức trách của mình, cô có thắc mắc hay muốn mặc cả gì thì nói trực tiếp với lão đại".
"Còn chuyện trong nhà thì cô cứ hỏi quan gia.

Tôi phải đi rồi!".

Gập tập tài liệu vào túi, Vũ quay người bỏ đi.
Rebecca giận tím người, cô ngồi thụp xuống giường trút giận lên chiếc gối.
Bé con đang đứng ở cửa, đôi mắt ngây thơ nhìn cô.

Vẫy tay gọi cậu bé lại Rebecca bồng thằng bé lên.
"Con phải giúp mẹ giành được trái tim của ba con nhé!"
Từ đêm hôm đó hộp đêm và tổ chức chính là nhà của Thẩm Đông Phong.

Anh không hề bước chân về nhà.
Rebecca đều tự mình trổ tài nấu cơm nhưng Thẩm Đông Phong vẫn bặt âm vô tín.
Hôm đó Lôi tới nhà để lấy tài liệu thì bị Rebecca chặn lại.
"Thẩm Đông Phong đang ở đâu.

Sao anh ấy không về nhà chứ!"
Tâm hồn nhỏ bé của Lôi bị dọa cho một trận hú vía." Lão đại đang ở tổ chức, còn sao anh ấy không về sao tôi biết được"
"Chuyển lời cho anh ấy tôi có chuyện muốn nói.

Tối nay bảo anh ta về nhà".

Nhìn bộ dạng hung dữ như bà cô của Rebecca, Lôi chẳng để tâm mấy.
"Có chuyện gì cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại , nhắn một tin nhắn.

Thâm tình hơn là gửi một lá thư là được mà".
"Tôi muốn anh ta phải về nhà".
"Tôi không chịu trách nhiệm cho việc này".
"Được thôi! Vậy anh đừng mong mang tài liệu đi".

Giành lấy tập tài liệu từ tay Lôi, Rebecca chống nạnh.
Vốn dĩ chỉ một người phụ nữ chân yếu tay mềm không phải Vũ không xử lí được, chỉ là dù sao cũng là người của lão đại nên anh không muốn động vào.
Thấy Lôi đã đi lâu không trở lại, Phong sốt ruột gọi." Cậu vừa đi vừa hái hoa bắt bướm hay sao mà lâu vậy".
"Rebecca giữ tài liệu không cho tớ mang đi.

Nhất quyết đòi lão đại trở về".
"Cậu xử lí đi!".
"Dai như đỉa vậy".
"Có chuyện gì?".

Thẩm Đông Phong dừng cuộc họp hỏi Phong.
Đưa điện thoại ra xa anh nói lại với Thẩm Đông Phong.
"Được rồi! Tôi sẽ về đó!".