Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 67




Quỷ kế thất bại, Nhậm Cực đang ảo não vạn phần, Mạc Kỉ Hàn đã muốn từ trên đầu tường đáp xuống, nói: “Đi hướng đông nam, lách qua mấy khúc cua là có thể trở về.“

Vừa dứt lời, bỗng nhiên tâm trí ngưng đọng lại: “Thanh âm gì thế?” Nghe như là tiếng khóc, thế nhưng rất nhỏ rất nhỏ, nghe thấy cũng không quá mức rõ ràng.

Nhậm Cực không yên lòng, đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến hai người ở chung dài thêm một chút, thuận miệng đáp: “Có thanh âm gì chứ, nơi này đã sớm không có ai.“

Mạc Kỉ Hàn không dấu vết liếc hắn một cái, đã sớm không có ai? Xem ra hôm nay hắn đề nghị đi một chút cũng không phải là thiện ý nhất thời, thế nhưng không biết rốt cuộc có tâm tư gì, lại muốn dẫn đến đây? Tóm lại hãy thận trọng, mọi sự đều để ý cho thỏa đáng.

Bất quá hiện tại toàn bộ lực chú ý của y đều bị tiếng khóc như có như không kia hấp dẫn, xác định phương hướng một chút, hình như là hướng tây nam, chính là con hẻm phía tay trái của bọn họ.

Nhậm Cực rốt cục cũng nghe thấy thanh âm kia, trong lòng mắng ai lại không có mắt như vậy, không phải mọi người đều đi ra ngoài hết rùi sao, tại sao lại còn có tiếng người như vậy, còn khóc giống như gần chết không muốn sống nữa vậy, quả thực là xui xẻo!

Mạc Kỉ Hàn đã theo thanh âm đi đến nơi phát ra, nơi phát ra tiếng khóc có lẽ cách bọn họ không xa, thế nhưng tường cao tầng tầng khiến y mất thời gian không thể nhìn thấy, tiếng khóc kia cũng bởi vậy mà đứt quãng vừa gần vừa xa, chờ đến khi đến nơi, tiếng khóc càng ngày càng gần càng ngày càng rõ ràng, có thể nghe rõ là tiếng khóc của nữ nhân.

Nhậm Cực rất muốn nắm lấy thắt lưng của Mạc Kỉ Hàn, tay vươn đến một nửa, cuối cùng vẫn phải cắn răng thu tay về, đi theo Mạc Kỉ Hàn đến nơi kia, trong lòng thề sau khi trở về phải kêu người đem nữ nhân kia ném ra ngoài cung.

Sau khi đi ra đường hẻm là một tòa cung cực kỳ rộng lớn, thế nhưng nơi này rõ ràng là thật lâu rồi không có người quét tước, trên mặt đường bao phủ những vệt tuyết trắng cùng những phiến lá khô vàng đã muốn bắt đầu hư thối. Phía bên kia tòa cung là một bức tường cao vững chắc, nước sơn trên mặt tường đã sớm bóc ra, cảnh sắc suy bại không hề phù hợp với hoàng cung một chút nào.

Bức tường kia rõ ràng là sau này đã cố ý xây cao thêm, Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy, trong lòng loáng thoáng có chút ấn tượng, Nhậm Cực mới vừa nhấc đầu, mày cũng nhanh chóng nhíu lại, hắn dẫn người đi tham quan, thế nhưng lại đi vào khu vực lân cận của lãnh cung.

Tiếng khóc từ khi bọn họ đi vào đây càng nghe càng rõ ràng, khóc thảm mang ý tuyệt vọng khiến trong lòng người ta khơi sự trắc ẩn, tuyệt đối không thể nhẫn tâm rời đi.

Mạc Kỉ Hàn biết, nơi này cho dù là lãnh cung trước đây từng nán lại, nhưng khi đó nơi đây vẫn còn rất quạnh quẽ, không thể tưởng tượng được bất quá mới một năm, nơi này lại có người bị vứt bỏ.

Phù Ly Tuyển Văn đế rất yêu thích sắc đẹp, hàng năm cử người đi khắp toàn nước tuyển tú chỉ vì ham muốn cá nhân, thế nhưng trong số đó nữ nhân được hắn lâm hạnh lâu dài thì lại rất ít, sau khi thất sủng sẽ bị hướng lãnh cung, ở nơi thâm cung vắng vẻ chờ đợi vô vọng đến khi tuổi già đến. Cũng chính vì ham muốn mà tự tiện bắt cóc mỹ nhân tiến cống cho quân Khải Lương, vì vậy mà khiến đất nước bị báo thù.

Từ sau khi Mạc Kỉ Hàn biết được chân tướng sự thật, đối với chuyện này càng căm thù đến tận xương tuỷ, nghe tiếng khóc bi ai sau bức tường cao, vẻ mặt của y đã phảng phất băng tố.

Nhậm Cực thấy thần sắc y đột nhiên lạnh xuống trong lòng lại ảo não vạn phần, đưa tay cản Mạc Kỉ Hàn đang chuẩn bị tiến lên trước: “Mạc tướng quân, nơi này ngươi không tiện tiến vào.“

Mạc Kỉ Hàn trầm mặc không lên tiếng liếc hắn một cái, bởi vì như thế này, cho nên trong hậu cung mới có thể trống trãi sao? Là chuyện gì khó lường đến mức có thể khiến tất cả phi tần trong hậu cung đều đày vào lãnh cung?

Nghe tiếng khóc bên trong truyền đến, Mạc Kỉ Hàn trả lời: “Đây là chuyện riêng của ngươi, tất nhiên không quan hệ đến ta.” Nói xong thay đổi hướng, hướng về nội thành mà đi.

Chờ đến khi hai người trở lại Thiên điện, cũng đã sớm qua giờ ngọ thiện, Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh đứng ở cửa Thiên điện chờ đến nóng lòng, xa xa nhìn đến bóng người liền chạy ra đón: “Hoàng Thượng, Mạc tướng quân.“

Vừa thấy, đã bị sắc mặt hai người một lạnh như băng một xanh mét khiến cho hoảng sợ, Liễu Oanh nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, ngọ thiện còn nóng, bây giờ có thể dùng không a?“

Nhậm Cực nhìn Mạc Kỉ Hàn liếc mắt một cái, trong lòng càng ngày càng luống cuống, nhưng nếu chỉ như vậy mà đi, lại cảm thấy chính mình chột dạ, cũng không cam lòng, nói với hai người họ: “Tất nhiên phải dùng!“

Nghiến răng nghiến lợi nói, phối hợp với biểu tình xanh mét kia lại càng phát ra nét dữ tợn, Liễu Oanh cảm thấy được chính mình muốn phát run, vội đáp không ngừng: “Dạ vâng, nô tỳ bây giờ liền đi chuẩn bị.“

Tiểu Mạc cũng tràn đầy lo lắng nhìn Mạc Kỉ Hàn, từ khi bọn họ rời đi nàng liền đứng ngồi không yên, trong lòng luôn luôn dự cảm bất hảo, hiện tại nhìn thấy biểu tình khi trở về của hai người, cảm giác bất an càng nặng. Nếu không phải Nhậm Cực còn ở đây, nàng chỉ sợ sẽ lôi kéo Mạc Kỉ Hàn muốn y một đường đi thẳng ra khỏi cung.

Liễu Oanh xoay người thì thấy Mạc Ngôn còn không có ý rời đi, tay dùng sức kéo lấy ống tay áo của nàng, đem nàng kéo ra ngoài, nhanh chóng đi đến phòng bếp, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Mạc, muội muốn nói gì làm gì, cũng phải đợi cau khi Hoàng Thượng rời đi.“

Mạc Ngôn ngậm chặt môi, chỉ tùy ý gật gật đầu coi như trả lời câu nói của Liễu Oanh, Liễu Oanh âm thầm thở dài, xem ra nàng đã nhanh chóng đem Mạc Ngôn tránh chỗ khác, tránh cho nàng mãng mãng chàng chàng làm chuyện không tốt đối với mình hay với người khác.

Không khí của tiểu thất trong Thiên điện hực áp lực, không ai nói chuyện, chỉ có đũa ngọc cùng bát tinh xảo va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ. Đợi khi ăn xong, Nhậm Cực rốt cuộc tìm không ra lý do để tiếp tục ở lại, đành phải mặt trầm như nước đứng dậy rời đi.

Liễu Oanh thu thập bát đĩa gần như còn đầy hơn phân nửa đi ra ngoài, Mạc Ngôn cầm khăn ấm áp cấp Mạc Kỉ Hàn lau tay, hỏi: “Đại ca, phát sinh chuyện gì sao?“

Mạc Kỉ Hàn cầm lấy khăn, hàm hồ nói: “Không có việc gì, chỉ là đi lầm đường.“

Nhậm Cực xử trí hậu cung hắn như thế nào đó là chuyện riêng của hắn, y hiện tại chỉ muốn biết một chuyện thôi. Đem khăn trả lại Mạc Ngôn, Mạc Kỉ Hàn hoạt động một chút cổ tay, y không thể chôn chân hao sức ở nơi này, muốn tìm biện pháp sớm một chút giải quyết mọi chuyện. Nhưng mà, làm sao mới có thể nắm chắc tuyệt đối để đánh bại Nhậm Cực đây?

Y lại không biết rằng, ngay tại đêm nay, chuyện xảy ra sẽ hoàn toàn đem những chờ đợi tương lai của y đánh nát.

Nhậm Cực trở về chính điện, lòng tràn đầy phiền não nếu không tiêu giảm ngược lại sẽ càng bốc lên dữ dội, lại không thể tìm được câu nào để phát tiết, chồng chất kêu gào suy nghĩ muốn bộc phát.

Chết tiệt hắn chỉ cần tưởng tượng biểu tình lạnh như băng của nam nhân kia thì nội tâm đã nôn nóng không ngừng, lúc đầu hắn còn không hiểu lý do vì sao khi đó biểu tình của Mạc Kỉ Hàn lại trở nên lạnh như vậy, nhưng mà tình cảm một khi nảy nở, rất nhiều việc cũng trở nên sáng suốt hơn rất nhiều, không quá một chén trà nhỏ, hắn đã nghĩ thông.

Mạc Kỉ Hàn là một người trọng tình cảm, hơn nữa Nguyễn Khinh Thường mà ngay cả hắn còn chưa gặp mặt kia cũng thực vĩ đại, có một nữ nhân như vậy làm thê tử, ngoại trừ yêu e rằng không thể thiếu sự sự tôn trọng, liên tưởng, tự nhiên cũng sẽ tôn trọng tất cả những nữ nhân khác, mà lãnh cung của chính mình, e rằng đã chạm tới cực hạn của y.

Hoặc là nếu vậy thì càng không xong rồi, khi thân chinh tới Phù Ly hắn tự mình mang theo y để khiến y thấy vị hoàng đế tốt mà y từng tin tưởng kia hoang *** vô độ đến mức nào, e rằng việc nhìn thấy ngày hôm nay, khiến cho bản thân mình trong mắt y cũng là bộ dạng kia. Chết tiệt, hắn còn có thể khiến mọi chuyện hỏng như vậy sao?!

Nhưng mà nghĩ thông suốt thì nghĩ thông suốt, hắn đối với việc giải quyết vấn đề này thì căn bản không hề có chút kinh nghiệm đáng nói nào cả, thậm chí ngay cả một cái biện pháp khả thi nhất bản thân hắn cũng không thể nghĩ ra.

“Rầm” một tiếng, Nhậm Cực huy chưởng đẩy cửa ra, không đi đường lộ, mà trực tiếp dùng khinh công phóng đến dừng trước Thiên điện.

Mạc Kỉ Hàn đang ngồi trên giường nhỏ đọc sách không quan tâm đến xung quanh, trong lòng một mực tính toán phải làm như thế nào mới có thể thắng lợi khi tỷ thí, cửa không đề phòng bị người dùng lực đá văng ra, gió lạnh đập vào mặt ngẩng đầu nhìn thấy, chính là Nhậm Cực đang đứng trước mặt y.

Vẻ mặt Nhậm Cực so với khi rời đi càng thêm vặn vẹo dữ tợn, toàn thân phát ra khí thế khiến Mạc Kỉ Hàn cơ hồ nhận sai đó là sát khí, toàn thân lập tức tràn ngập đề phòng: “Có việc?“

Nhậm Cực không có trả lời, đi từng bước đến trước mặt Mạc Kỉ Hàn, bước chân hắn rất nặng, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm mặt Mạc Kỉ Hàn: “Mạc Kỉ Hàn!“

Ánh mắt như vậy tựa như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi ngay trước miệng, chỉ thiếu một chút là cắn đứt cổ con mồi, khiến sau lưng Mạc Kỉ Hàn từng đợt lạnh cả người, bỏ sách xuống, hai tay nắm thành quyền, đề phòng nói: “Chuyện gì?“

Nhậm Cực càng trầm mặc xuống, chính là ánh mắt vẫn là chặt chẽ khóa trên mặt Mạc Kỉ Hàn, trong đầu cũng loạn rầm rầm một mảnh, không chút nghĩ ngợi đã đi đến đây, hắn nên nói cái gì? Lại nên nói như thế nào?

Tương đối không nói gì sau một lúc lâu, Nhậm Cực đột nhiên nói: “Ta thay đổi chủ ý.“

“Là ý gì?“

Nhậm Cực lại tiến lên trước một bước, khoảng cách hai người ngay lập tức chỉ còn nửa bước, hô hấp gần gũi Nhậm Cực trừ bỏ cặp mắt sáng ngời quật cường kia, đã gần như không còn thấy rõ vẻ mặt của y.

“Một điều kiện trao đổi, ta liền giúp ngươi tìm được Nguyễn Khinh Thường.” Khi nói lời này, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng trái tim của chính mình nện trong ***g ngực, kịch liệt tựa như muốn nhảy ra ngoài.

Mạc Kỉ Hàn trừng lớn ánh mắt, không thể tin nhìn Nhậm Cực: “Ngươi vừa mới nói gì?” Nhậm Cực càng ngày càng khiến y không thể hiểu, lần này hắn lại muốn từ trên người y đổi lấy thứ gì?

“Một điều kiện trao đổi, ta liền giúp ngươi tìm được Nguyễn Khinh Thường.“

Nhậm Cực lần này nói cực kỳ thong thả, phun ra từng chữ từng chữ rõ ràng, chẳng qua hai người đều không có phát hiện, Nhậm Cực tự xưng đã muốn từ “Trẫm” bất tri bất giác đổi thành “Ta”.

Mạc Kỉ Hàn nội tâm kịch liệt rối loạn, Nhậm Cực từ trước đến nay nói được thì làm được, chỉ cần gật đầu, hắn có thể tìm được Khinh Thường, nhưng mà, Nhậm Cực còn có thể bắt y trả giá bằng điều gì?

Nhậm Cực không đợi cho Mạc Kỉ Hàn trả lời, trong lòng ngược lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cực nhanh nói tiếp: “Đương nhiên ngươi sẽ có thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ thì tới tìm ta.“

Nói thật, hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt để nghênh đón biến cố kế tiếp, hắn thậm chí còn có chút sợ hãi, hắn sợ hãi bản thân không nắm chắc cục diện mà khiến cho nam nhân này thoát khỏi tay hắn, rốt cuộc vẫn không nắm được.

Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, giọng Mạc Kỉ Hàn lại vang lên, có chút khàn khàn thong thả, nghe không ra cảm xúc: “Ngươi muốn điều kiện gì?“

Nhậm Cực dừng bước bỗng nhiên xoay người, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên cảm thấy được ánh mắt hắn hiện lên rất nhiều ý tứ hàm xúc không rõ, y chỉ có thể cảm nhận được một chút, dường như là tia dao động lẫn sợ hãi?!

Nhậm Cực cảm thấy được tay của chính mình đều không thể khống chế được mà phát run, y thế nhưng hiện tại đáp ứng, vậy hắn nên nói như thế nào? Hắn cơ hồ có thể khẳng định lời hắn sắp nói ra thì sau đó Mạc Kỉ Hàn tuyệt đối sẽ muốn chém cổ của hắn. Thế nhưng, cơ hội như vậy chỉ có một lần, nếu đã muốn xảy ra trước mắt thì không còn biện pháp nào khác, vậy thì không bằng đơn giản là nói rõ ràng!

Cùng lắm thì sẽ đem người giam lại, thời gian sau, có thể dây dưa với y đến khi y mềm lòng!

“Rất đơn giản, muốn biết Nguyễn Khinh Thường ở đâu, ngươi đem bản thân mình đến đổi.“

Không ngoại lệ mà nhìn thấy đồng tử của Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt mở to ra rồi ngay lập tức kịch liệt co rút lại, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên lui hai bước, tay đã muốn gắt gao nắm lại: “Cái gì?!“

Nhậm Cực không áp sát đến, đứng tại chỗ hai tay dùng sức nắm chặt ống tay áo, trên mặt nhìn không ra biểu tình lập lại một lần: “Rất đơn giản, muốn biết Nguyễn Khinh Thường ở đâu, ngươi đem bản thân mình đến đổi.“

Mạc Kỉ Hàn trăm triệu lần không thể tưởng được Nhậm Cực thế nhưng lại đưa ra điều kiện như vậy, “Ngươi điên rồi!“

Nhậm Cực không biết vì sao bản thân thế nhưng lại cười rộ lên: “Nói không sai, ta vốn tưởng bản thân mình vừa qua ở trong cung cũng đã trở nên điên rồi, cũng không nghĩ đến lúc đó không đáng kể chút nào, hiện tại, mới là điên hoàn toàn.“

Ánh mắt hắn quả thực mang ý tứ điên cuồng, từng câu từng câu nói: “Đại khái khi gặp mặt ngươi lần đầu tiên ta cũng đã điên rồi, ngoại trừ ngươi, ta chưa từng trải qua những chuyện này trên người nam nhân khác.“

Mạc Kỉ Hàn mạnh mẽ đứng đối mặt với hắn, trong lòng sợ hãi giống như lốc xoáy đang liều mạng muốn kéo y xuống địa ngục, Nhậm Cực chạy tới trước mặt y, đột nhiên thu lại tất cả những biểu tình điên cuồng kia, dùng ánh mắt chìm đắm ôn nhu nhìn y, tay vuốt ve hai má y, nói: “Cho nên, ngươi chỉ có thể là của ta.“

Mạc Kỉ Hàn toàn thân tóc gáy nhất thời dựng thẳng lên, cảm giác lạnh lẽo đâm vào sau cổ y khiến da đầu y run lên, xoay đầu đột nhiên chém xuống một quyền: “Không được đụng vào ta!“

Nhậm Cực nghiêng người, giơ hai ngón tay nói: “Có hai con đường, đáp ứng điều kiện của ta đổi lấy tin tức của Nguyễn Khinh Thường, hoặc là ngay tại đây tỷ thí một trận, ngươi thắng, mang theo tin tức của Nguyễn Khinh Thường rời đi, thua, liền vĩnh viễn ở lại trong cung này.“

“Ta cho ngươi cơ hội, Mạc Kỉ Hàn, ngươi có muốn đánh cược một phen hay không?“

Hai mắt Mạc Kỉ Hàn đã muốn ẩn ẩn đỏ, thậm chí không đợi Nhậm Cực nói xong, y đột nhiên tung ra một quyền.”Phanh” một tiếng, là tiếng da thịt xương cốt chạm vào nhau, Nhậm Cực lơ đểnh tơ máu trên khóe môi: “Xem ra ngươi đã chọn con đường thứ hai.” Giơ lên cánh tay ngăn trở quyền thứ hai của Mạc Kỉ Hàn, lập tức tung chưởng chém vào mạch của cổ tay.

Trong khi hai người thật sự chiến đấu sinh tử, Mạc Kỉ Hàn pháp môn phòng thủ cái gì cũng không dùng, bổ nhào vào trước mặt Nhậm Cực quyền chưởng liên tục muốn đánh vào chỗ hiểm của hắn, hận không thể dùng một chiêu ngay lúc này đưa hắn vào chỗ chết.

Nhậm Cực ngay từ đầu không hề tung chiêu, đấu pháp một mất một còn của Mạc Kỉ Hàn khiến hắn phải chống đỡ hết sức, rất nhanh hắn liền ý thức được nếu cứ như vậy hắn nhất định thất bại, cắn răng một cái, đơn giản cũng không quản phòng hộ, tung chưởng đánh một quyền vào Mạc Kỉ Hàn đang lao đến, chen chân vào đá huyệt giữa của một bàn chân, buộc y phải lui lại, tạo ra một chút không gian.

Nhậm Cực lập tức bắt lấy cơ hội xông về phía trước từng bước liên tục tung chưởng ngăn tiếp ba chiêu tiếp theo của Mạc Kỉ Hàn, đoạt lại thế chủ động, cũng không chút khách khí, từng chiêu nhắm ngay vào chỗ hiểm của Mạc Kỉ Hàn, không chút lưu tình.

Hai người quyền cước lần lượt thay đổi, nội lực kích động lướt qua cái bàn bài trí bên trong “Rầm rầm” vỡ thành từng mảnh, động tĩnh lớn đủ đáng thức tất cả mọi người trong Thiên điện.

Mạc Ngôn cùng Liễu Oanh từ trong mộng bừng tỉnh, cuống quít khoác áo ngoài chạy đến, Mạc Ngôn nóng vội, thấy cửa phòng mở ra liền lao vào bên trong, Liễu Oanh sợ hãi hét lên một tiếng tay vươn đến nắm lại, nhưng cũng chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tiến vào vòng chiến đấu của hai người kia.

Vừa mới chạy đến cửa, Mạc Ngôn đột giác trước mắt hiện lên một cái bóng xám, tiếp theo liền hung hăng đam vào một bức tường người kiên cố, mũi đau đến mức muốn rơi lệ.

Tiếp theo cổ phía sau bị người ta bắt lấy, sắc mặt Minh Kiêu phiếm hắc, hung hăng trừng mắt với nàng nói: “Ngươi vọt vào thì ngoại trừ chịu chết, còn có thể làm gì!“

Trời biết hắn vừa mới nhận được báo cáo của thuộc hạ liền chạy đến thấy nữ nhân không có mắt này mà thiếu chút nữa tim ngừng đập, nếu khinh công của hắn không hảo, thì em rằng tiếp nhện sau đó là nội tâm chấn động khi thấy thi thể huyết nhục mơ hồ.

Mạc Ngôn rất phẫn nộ, tay chân đến tung ra đáp xuống trên người Minh Kiêu: “Hỗn đản! Ngươi buông ra cho ta!“

Minh Kiêu hung tợn nắm sau cổ nàng lắc lắc, đầu Mạc Ngôn nhất thời choáng váng, ngay cả áo khoác ngoài rớt xuống cũng không cảm thấy lạnh, giọng bên tai như sư tử rống: “Ngươi đi vào thì có ích lợi gì, ngươi chết bọn họ sẽ không đánh nữa sao?!“

Minh Kiêu dùng sức nắm khuôn mặt của Mạc Ngôn: “Ngươi nói giỡn sao? Hiện tại chúng ta ngoại trừ đứng nhìn, không thể làm cái gì cả!“

Liễu Oanh không dám tiến đến gần, ngừng bước thần tình lo lắng, nhìn thấy Việt Ninh đang chạy tới: “Việt thống lĩnh, vậy phải làm sao bây giờ?“

Việt Ninh nhíu mày nhìn hai người trong phòng, khẽ thở dài: “Chờ đi, không đánh đến khi có kết quả thì sẽ không thu tay đâu.“

Tình hình chiến đấu trong phòng càng thêm kịch liệt, Minh Kiêu kêu mấy ám vệ căn dặn phpng tỏa hết xung quanh Thiên điện, Mạc Ngôn vội la lên: “Ngươi làm cái gì vậy?“

“Thế nào? Ngươi ở bên người hoàng thượng hầu hạ cũng đủ lâu, cảm thấy được Hoàng Thượng còn có thể thả người rời đi sao?“

(Ôi!! Hoàng đế ai cũng thất hứa cả!!!)

Minh Kiêu nhìn thấy Mạc Ngôn đột nhiên trầm mặc xuống, thấp giọng nói: “Lần trước ở Ngũ Lão Phong Mạc tướng quân mất tích, ngươi cũng tham dự vào đó, đúng không?“

Mạc Ngôn kịch chấn, Minh Kiêu nhẹ nhàng tới gần nàng: “Ta cũng không phải ngốc tử, suy nghĩ một chút có thể biết, Mạc tướng quân dọc theo đường đi đều bị người quản, sau đó lại chữa thương, làm sao có cơ hội đi dò đường. Trên đỉnh núi những đường đi thường ta đều phái người bảo vệ, nếu không có ai giúp y đi tìm lộ, y làm sao có thể thoát được.“

“Có thể giúp y dò đường, chỉ có ba người, Đỗ thái y, ngươi và Liễu Oanh, Đỗ thái y phải giúp y chữa thương, bản thân ông ta không hề rảnh, thì chỉ có thể là hai người thị nữ chiếu cố bên cạnh, theo ta quan sát, Liễu Oanh không dám làm việc này, còn lại chỉ có ngươi.“

“Ta nói không đúng không?“

Mạc Ngôn hoàn toàn không nói gì, Minh Kiêu lại tiếp tục nói: “Hoàng Thượng là ai chứ? Ta có thể nghĩ thì hắn cũng đã sóm phát giác ra, Mạc Ngôn, ngươi vận khí tốt, Hoàng Thượng không truy cứu, nhưng không nhắc tới ngươi có thể lại tái phạm, làm việc ngươi được phân là tốt rồi, đừng quản những chuyện ngươi không nên quản. Đúng rồi, ngươi lạnh không?“

Mạc Ngôn bị lời nói của hắn khiến tinh thần hoảng hốt, sau đó đột nhiên biến chuyển khiến nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, đến khi một tấm áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể bao lấy nàng mới có thể hoàn hồn, cúi đầu nhìn, nguyên lai áo khoác của mình đã rơi mất, trên người chính là ngoại bào của Minh Kiêu.

Ngoại bào mang nhiệt độ cơ thể lập tức liền hấp hơi khiến mặt nàng nóng, vừa muốn nói chuyện cầm quần áo tháo xuống, nội thất đột nhiên truyền ra vài tiếng kì lạ, tiếp theo sau đó là hai tiếng kêu rên rồi hoàn toàn yên lặng.

Nội thất hỗn độn cùng khói bụi che phủ tầm mắt, khó khăn lắm mới nhìn rõ Nhậm Cực ôm một người khác chậm rãi đi ra. bộ dáng Nhậm Cực thực chật vật, sợi tóc hỗn độn, long bào trên người bị xé rách vài chỗ, còn bị huyết dính lên, khóe miệng vẫn còn vươn tơ máu.

Nhưng mà lúc này đế vương kia đối với bộ dạng của bản thân lại không chút chú ý, thậm chí ngay cả tơ máu không ngừng chảy xuống cằm cũng không lau đi, hai tay chỉ lo gắt gao ôm lấy người trong lòng, hướng tẩm cung của mình mà đi.

Tẩm cung khổng lồ đặt một cái bể nước nóng, chiếm một khoản không nhỏ, Nhậm Cực ôm Mạc Kỉ Hàn trực tiếp đi đến bể dục lúc hiện lúc ẩn qua làn khói, sau đó mới bắt đầu giúp y cởi quần áo, thả búi tóc của y, đem những vết máu trên mặt lau sạch sẽ, mới nhìn cặp mắt kia nói: “Mạc Kỉ Hàn, Nguyễn Khinh Thường không thuộc về ngươi, ngươi nhất định là của trẫm.“

Quần áo thoát xong, miệng vết thương trên người của hai người liền bại lộ, Mạc Kỉ Hàn trên người chỉ có mấy chỗ xanh tím, tương phản, vết thương trên người Nhậm Cực thì loang lổ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Ngâm nước ấm, khiến hắn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, thật đúng là con mẹ nó đủ đau.

Bất quá trả giá này cũng đáng, nếu không liều mạng tung chưởng này, hắn chỉ sợ không thể áp chế nổi Mạc Kỉ Hàn đang không muốn sống, hiện tại có thể đem người nọ ôm vào trong lòng, hắn đã không còn muốn gì hơn nữa.

Mạc Kỉ Hàn bị điểm huyệt, một chút khí lực giãy giụa cũng không sử dụng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhậm Cực dựa vào càng gần, ngón tay miêu tả hình dạng ngũ quan của y, nhẹ giọng nói: “Ta tuy rằng trước kia thực hỗn đản, nhưng về sau chẳng lẽ lại không tốt với ngươi sao? Ngươi không phải cũng từng thay ta cản ám khí, chẳng lẽ thật sự không có một chút cảm giác nào hay sao?“

Mạc Kỉ Hàn ngâm mình trong ôn tuyền, sắc mặt cũng tái nhợt, tuy rằng không có khí lực, vẫn cắn môi dưới, nghiêng đầu không nói. Nhậm Cực liền như vậy ôm y, “Quên đi, cũng không trông cậy vào ngươi hiện tại có thể đáp lại ta. Mấy ngày nay trước tiên hãy dưỡng thương đi, thương tốt ta liền mang ngươi nhìn Nguyễn Khinh Thường.“

Nhìn thấy ánh mắt Mạc Kỉ Hàn lại mở to, Nhậm Cực nói: “Nhưng mà … ta cũng nói qua, nàng nhất định không phải của ngươi, sau khi nhìn xong, ngươi cũng nên hết hy vọng đi. Không cần muốn thoát khỏi ta, cơ hội đã cho ngươi, ngươi lại trở lại, vậy rốt cuộc trốn không thoát đi.“

Ba ngày sau, Nhậm Cực mang theo Mạc Kỉ Hàn ra cung, một đường theo hướng bắc ra kinh thành đi ra ngoại thành, nơi đó nguyên là một vùng cỏ, một dòng suối nhỏ uốn lượn ngay giữa, hai bờ sông rất nhiều cây cối, mùa xuân mà đi dạo ở đây thật tốt. Thế nhưng lúc này vẫn còn tuyết rơi cùng rét đậm, nên không hề có người.

Một nơi cách dòng suối một chút có một tòa đình nhỏ, Nhậm Cực cách một khoảng thì xuống ngựa, mang theo Mạc Kỉ Hàn chậm rãi đi tới, đợi đến khi cách tòa đình kia một chút thì dừng lại.

Mạc Kỉ Hàn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh thướt tha kia trong đình, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, y cũng có thể lập tức nhận ra —— đó là Khinh Thường.

Khinh Thường ngồi ở chỗ kia, trên người là một tấm áo khoác lông chồn trắng, hình như đang đợi người, rất nhanh sau đó, hướng bên kia có một chiếc xe ngựa, trong xe đi ra một người nam nhân, nam nhân đi đến bên người nàng, hai người thấp giọng nói chút gì đó, rồi sau đó, nam nhân kia đỡ Khinh Thường đứng lên, chậm rãi trở về xe.

Đoạn đường Khinh Thường trở về xe kia rất dài nhưng trong mắt y lại rất ngắn ngủi, mà cái mỉm cười bên môi kia của Khinh Thường lại giống như đại chuỳ hung hăng đập vào trong lòng y, nguyên lai kết quả là, quả nhiên bản thân mình không thể cho nàng bất cứ cái gì.

Đến khi xe ngựa biến mất một lúc lâu, Nhậm Cực mới kéo Mạc Kỉ Hàn theo hắn trở lại xe ngựa: “Thế nào? Ta nói không sao chứ, nàng nhất định không phải là của ngươi.“

Mạc Kỉ Hàn cúi tầm mắt giấu đi cảm xúc: “Ngươi đã sớm biết?“

“Đương nhiên không phải, ta quan tâm cũng chỉ mình ngươi, lúc trước thu được tin tức nói Nguyễn Khinh Thường lấy chồng thì sau đó ta không hề lưu tâm đến nàng nữa.“

Nhậm Cực lại gần rồi chút, “Mạc Kỉ Hàn, ngươi nhất định là của ta. Ngươi cho là, những nữ nhân trong lãnh cung kia, là vì sao bị ta dời vào đó?“

Mạc Kỉ Hàn cả người run lên, dùng lực đẩy hắn ra, Nhậm Cực lại một tay kéo y vào trong lòng: “Hậu cung đã không cần các nàng nữa, bất quá ngươi lại không thích các nàng bị nhốt trong lãnh cung, hai ngày trước ta cũng đã cho thả các nàng ra cung.“

Ngón tay Nhậm Cực chậm rãi chuyển xuống huyệt Khí Hải nơi bụng của Mạc Kỉ Hàn: “Thế nhưng, nội lực của ngươi ta không thể dễ dàng như vậy trả lại cho ngươi, chỉ cần ngươi một ngày còn tính toán muốn chạy trốn khỏi ta, nội lực của ngươi sẽ không thể khôi phục.“

Hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của y, nếu y vẫn còn một chút không phục tùng, hắn sẽ không để cho y tự do bay lượn trong không gian. “Mạc Kỉ Hàn, ngươi hiện tại cái gì cũng chưa có, ngay cả vướng bận cũng chưa, hãy đem ta, đặt vào trong lòng của ngươi được không.“

Hô hấp của Nhậm Cực đã muốn gần ở bên môi y, Mạc Kỉ Hàn yên lặng nhắm mắt: “Chuyện đó không có khả năng.“

Nhậm Cực lại cười rộ lên: “Chuyện không thể sao? Vậy ngươi mở to mắt mà nói rõ ràng lại với ta.“

Tay hắn chưởng áp trên ngực Mạc Kỉ Hàn, cảm thụ được nơi đó tiếng tim đập: “Lúc ngươi hận ta, chẳng lẽ không đem ta đặt vào trong lòng ngươi? Ngươi phát hiện lúc bản thân không xuống giết ta, chẳng lẽ không phải đã nhớ kỹ ta? Mạc Kỉ Hàn, về sau chúng ta có thời gian, đến cuối cùng ta cũng có thể nghe được lời muốn nghe.“

Xe đi xa dần, tuyết rơi che đi dấu vết xe ngựa chạy qua.

Hoàn Thâm Cung Tù I =========