Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 24




Mạc Kỉ Hàn nhìn Mạc Ngôn Liễu Oanh quỳ trên mặt đất trước cái bàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể trầm lặng không nói một lời.

Mạc Ngôn với Liễu Oanh thấy vẻ mặt y lạnh như băng, cũng không chịu được âm thầm rùng mình, lúc này đã là ngày thứ ba, y cũng không chịu đụng đến một hột gạo, vốn gầy yếu, sau khi Hoàng Thượng nói xong câu kia lại càng gầy hơn, nhớ đến mệnh lệnh của Hoàng Thượng cùng ngữ khí âm trầm kia, lại càng cảm thấy viễn cảnh trước mắt mình thật ảm đạm.

Hoàng Thượng vẫn chưa rõ lúc nào sẽ đến nữa, không rõ ràng lại càng giống như đem một lưỡi dao sắc bén lúc nào cũng khắc khắc treo trên đầu, nói không chừng ngay khi ngài đến đột xuất sẽ thu cái mạng của các nàng. Nhưng mà lời nên nói cũng nói rồi, chuyện nên làm cũng làm rồi, chuyện bây giờ các nàng có thể làm, chỉ có thể đem thân mình cúi càng thấp hơn, đợi Mạc Kỉ Hàn quyết định vận mạng của các nàng.

Thân thể đơn bạc mảnh khảnh quỳ trên mặt đất, mắt Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy lại giống như hai cây đinh cắm vào trong lòng y. Y bản lĩnh trên chiến trường đối với địch nhân không chút lưu tình mà giương đao, thế nhưng đối với hai tiểu cung nữ vô tội lại đơn bạc kia, y có thể làm thế với bọn họ được không?

Y dù sao cũng không phải lãnh huyết vô tình, cho dù luôn nhắc nhở trong lòng mình đó là người Khải Lương, nhưng lại không thể quên được sự biến mất của hai đám cung nhân kia, chẳng lẽ vẫn cứ giương mắt nhìn hai tiểu cung nữ đang phát run kia giống như bọn họ biến mất vô thanh vô tức hay sao? Giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hai người trước mắt đổi thành hai khuôn mặt xa lạ, y cảm thấy, hơi khó chịu.

Các món ăn phong phú bày đầy trên bàn từ nóng sốt đã chuyển sang lạnh tanh. Đầu mùa xuân nên trời tối rất nhanh, bên ngoài đã tối đen như mực, Liễu Oanh chỉ cảm thấy được hai đầu gối phát đau như bị kim châm, lại quay đầu nhìn Mạc Ngôn, tiểu nha đầu đang cắn răng chịu đựng, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống, làm vạt áo trước cùng làn váy biến thành một mảng ướt sũng.

Hồi tưởng lại ba ngày nay thời gian hai người bọn họ quỳ càng lúc càng dài, Liễu Oanh âm thầm thở dài, bàn thức ăn này bây giờ cũng đã hoàn toàn nguội lạnh, còn quỳ nữa cũng chỉ vô ích. Vì thế hai tay chống đất hơi run run đứng lên, tay bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Động tác Liễu Oanh kinh động tới Mạc Ngôn, nàng đầu tiên hơi khó hiểu, lập tức giật mình đứng lên theo, nhưng do quỳ lâu nên huyết mạch không thông, hàn khí trên mặt đất lại nhiều, lập tức lảo đảo, nếu không vội vàng chụp lấy mép bàn, e rằng có lẽ đã té trên mặt đất rồi.

Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn hiện lên vẻ áy náy, khóe miệng giật giật, lại không nói ra tiếng, yên lặng nhìn các nàng đi ra ngoài mới từ trên tọa ỷ đứng lên đi vào trong viện.

Gió lạnh cùng với hơn mười cặp mắt hướng trên người, khiến y không khỏi nhíu mày, nhắm mắt lại, xem nhẹ những tầm mắt kia, làm như không chút để ý bước đi thong thả trong viện.

Từ khi rơi vào tay Nhậm Cực, mọi nơi y đến đều bị quản chế, luôn bị trói buộc vào những hoàn cảnh phải ứng phó một cách mệt mỏi, cái giá của việc trả thù cực kỳ thảm trọng, lại không thể ngăn cản y tiến tới từng bước, nếu cứ để cục diện như vậy diễn tiếp, chỉ sợ rằng không được bao lâu sẽ thật sự bị phá vỡ, đối với bản thân mình có thể kiên trì trong bao lâu nữa cũng không dám nắm chắc, càng nghĩ càng cảm giác kinh hãi.

Hai tay nắm chặt rồi lại buông ra, nương theo bóng đêm mà nhìn, đôi tay này vẫn như trước, thế nhưng cánh tay lại rất gầy yếu, ngay cả bây giờ muốn nắm chặt một cây thương một thanh kiếm đều phải có gắng hết sức, không riêng gì nội lực, ngay cả khí lực cũng không nhiều, thân thể như vậy, làm cách nào có thể trốn thoát khỏi nhà giam này?

Trong đầu lại thoảng hiện ra hình ảnh hai tiểu cung nữ cầu xin cùng vẻ thất vọng, Mạc Kỉ Hàn chậm rãi nắm chặt nắm tay, cứ như vậy đi, ít nhất như vậy thì tất cả mọi người đều sống khá giả một chút, hơn nữa y cũng cần bổ sung thể lực. Nhưng mà… Vẫy vẫy đầu, đem vấn đề nhức nhói kia tiêu biến đi, hiện tại có muốn cũng không được, tốt nhất là cứ đi từng bước.

Đi vào nội thất, bên trong không một bóng người, phía sau bức bình phong hơi nóng tỏa ra dày đặc, quần áo tắm rửa đồng loạt khoát bên trên. Mạc Kỉ Hàn theo bản năng xoay đầu nhìn cửa phòng đang đóng, trong lòng đột nhiên cảm thấy giống như một khoảng không.

Mạc Ngôn và Liễu Oanh đang ở trù phòng, Liễu Oanh nhìn thấy Mạc Ngôn đem gạo trắng tốt nhất đãi rửa đổ vào trong nồi, rồi xoay người lại mần con gà, giận dữ nói: “Mạc Ngôn, muội uổng phí làm gì? Nấu cháo thì cũng có ai ăn đâu, ngày mai cũng vậy thôi.”

Mạc Ngôn buông con dao, thần sắc trên mặt cũng rất buồn rầu: “Muội biết chứ. Nhưng mà Liễu tỷ tỷ, lần này có thể uổng phí, nhưng cũng không chắc lần sau sẽ uổng phí, dù sao trong các món ăn, ngộ nhỡ có một món…… Mạc tướng quân rất đói bụng, chúng ta cũng không phải luống cuống tay chân.”

Liễu Oanh nhìn nàng bận rộn làm việc, vừa xắn tay áo lên lấy cái sàng chuẩn bị làm cái gì đó, vừa trả lời: “Tiểu Mạc, muội tâm địa hảo, tỷ cũng biết muội từ nhỏ khổ cực luôn trông ngóng để có một người thân nhân thân thiết… nhưng mà …” nói tới đây lại chần chờ, lại giống như hạ quyết tâm: “Muội đã gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, tỷ cũng xem muội như một đứa em, không thể không nhắc nhở, Tiểu Mạc, mọi chuyện trong cung rất phức tạp, đừng để bản thân mình bị cuốn vào, tỷ sợ muội sau này……”

Mạc Ngôn cười cười, lấy khăn sạch lau tay, đến gần kéo cánh tay Liễu Oanh: “Liễu tỷ tỷ, muội biết tỷ rất tốt với muội, yên tâm nha, những lời tỷ nói muội đều ghi tạc trong lòng.”

Nói xong nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bắt đầu toát ra nhiệt khí lại có chút buồn rầu: “Chúng ta làm trong này, Mạc tướng quân nếu vẫn không chịu ăn thì làm sao bây giờ?”

Liễu Oanh cắt ngang lời nàng liếc mắt một cái: “Vừa rồi không phải nói rất giỏi sao, sao bây giờ lại bày ra cái mặt đau khổ như vậy?” Dưới tay lại lưu loát thêm nước thêm đường nhào nặn bột mì, nói tiếp: “Chúng ta còn cách nào chút, chỉ có thể làm hết bổn phận của mình thôi, y ăn hay không ăn không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế được, Hoàng Thượng có lấy đầu chúng ta hay không, cũng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định được, cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.” Nói xong lời cuối cùng, vẫn nhịn không được sâu kín thở dài.

Hai người bọn họ cũng không ngờ, những vấn đề họ lo lắng cư nhiên không còn tồn tại vào ngày hôm sau, bất luận bưng lên cái gì, Mạc Kỉ Hàn đều ăn tất cả vào trong bụng, tuy rằng ăn rất chậm, nhưng lại hết sạch sẽ.

Nhìn thấy những món mình làm được ăn sạch sẽ, Tiểu Mạc thiếu chút nữa bật khóc, dáng vẻ xanh xao thiếu ăn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủn sắc mặt tái nhợt của Mạc Kỉ Hàn liền hiện lên một tia đỏ ửng.

Thể lực bắt đầu hồi phục, nhưng cũng không đến mức có thể lập tức bắt đầu luyện võ, Mạc Kỉ Hàn nắm chặt thời gian này để trùng tu nội lực, tuy rằng nội lực bây giờ chỉ còn ba thành công lực, nhưng chỉ cần điều chỉnh thích đáng, muốn khôi phục lại cũng không phải không có khả năng, mặc kệ có thể khôi phục nhiều hay ít, dù sao cũng có thể gia tăng lợi thế khi đối phó với Nhậm Cực.

Mà trong khoảng thời gian này Nhậm Cực cũng chưa đến, chỉ có Trịnh Hải có tới vài lần, nhiều lần rất vội vàng, hình như có chuyện gì đó rất gấp gápcần phải làm.

Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy thần sắc ông ta nghiêm cẩn, lập tức nghĩ đến chiến sự ngoài tiền tuyến, y bị phong bế tại Thiên điện này, tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, đối với tình hình bên ngoài không hề hay biết, cũng không biết bây giờ Phù Ly như thế nào, Khinh Thường ra sao rồi?

Càng muốn biết thì trong lòng càng sốt ruột, càng cảm thấy không thể đợi được, tâm tư thăng trầm lên xuống, thỉnh thoảng lúc luyện công hồn lại không nhập tâm, gân mạch yếu ớt làm sao có thể chịu được, vài lần suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Không thể không bắt buộc bản thân mình không được suy nghĩ bất cứ cái gì, thật chuyên tâm vào luyện công, để sớm ngày thoát ly khỏi nơi này.

Đợi cho thể lực khôi phục hơn phân nửa, nội công cũng có chút tiến bộ, Mạc Kỉ Hàn liền muốn luyện kiếm, yêu cầu này làm hai tiểu cung nữ bị dọa nhảy dựng, đừng nói đến chuyện trong Thiên điện có binh khí, mà nếu có, các nàng cũng không có lá gan mang ra cho y sử dụng. Hai người bọn họ không dám tác chủ, đem chuyện này báo cáo cho Trịnh Hải, Trịnh Hải vốn định cấp báo Nhậm Cực, nhưng nhìn hắn đang chuyên tâm đối phó với tướng tá, thì chuyện nhỏ này không đáng làm phiền hắn, vì thế phân phó thị vệ Thiên điện tìm một thanh kiếm cho Mạc Kỉ Hàn.

Đối với một vị tướng quân tất nhiên không thể thất lễ, thanh kiếm kia tuy không phải là danh khí (vũ khí nổi tiếng) nhưng có thể xem là thanh kiếm tốt được rèn đúc tỉ mỉ, chẳng qua là kiếm chưa được khai phong, để phòng ngừa y đột nhiên nổi loạn.

Mỗi lần luyện kiếm, tầm mắt giám sát càng nghiêm mật hơn, thời gian đầu khiến Mạc Kỉ Hàn rất khó chịu, các đốt ngón tay của y do mới bắt đầu tập luyện lại nên không thể hoạt động linh hoạt, mà điều này khiến cho khi luyện chiêu thức lại càng trúc trắc chậm chạp, khiến y hận không thể đem tất cả những tầm mắt kia chém hết đi.

Vài ngày sau y mới dần thích ứng được những tầm mắt này, lại thêm các đốt ngón tay bắt đầu khôi phục sự linh hoạt, tâm tư cũng bất tri bất giác hướng hoàn toàn vào kiếm thuật, hoàn toàn quên sạch sẽ những tầm mắt kia, chiêu thức cũng bắt đầu luyện trôi chảy hơn.

Mạc Ngôn chưa từng thấy người nào luyện kiếm trước đây, trong lòng lại càng hiếu kỳ, những lúc Mạc Kỉ Hàn luyện kiếm đều đứng ở góc hành lang uốn khúc xa xa ngóng nhìn, chỉ cần vừa thấy y dừng tay, thì lập tức với khuôn mặt tươi cười chạy tới lấy chiếc khăn sạch đã chuẩn bị trước giúp y lau mồ hôi hoặc là bưng một bát trà giúp y bớt khát, sau đó thật cẩn thận chọn một vị trí gần hơn một chút, mở to con mắt tiếp tục nhìn y tập luyện.

Thường xuyên đi qua đi lại, Liễu Oanh mới đầu còn kiềm nén sau cũng phải chú ý, cũng đi theo Mạc Ngôn đến xem Mạc Kỉ Hàn luyện kiếm, thấy đường kiếm bay lướt trong khuôn viên đầy hoa cũng cảm thấy hoa cả mắt, hâm mộ vô cùng, thường cùng Mạc Ngôn nói lén nếu bản thân mình có thể học hai chiêu thôi thì thật tốt biết bao.

Trong khoảng thời gian này Mạc Kỉ Hàn cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, Nhậm Cực không đến, y cũng rất vui vẻ đến mức không hề nghĩ gì đến hắn. Trong lòng cũng giảm bớt áp lực, hơn nữa thân thể y vốn không kém, tốc độ khôi phục thể lực cũng rất nhanh, tuy rằng nội lực tăng chậm, nhưng nếu so với thời gian đầu thì cũng đã tốt hơn rất nhiều, điều này làm cho tâm tình của y tốt lên không ít.

Nhưng y cũng không cao hứng được sau vài ngày, vì chung quy thì nỗi đau trong lòng bản thân mình vốn muốn quên đi lại bắt đầu ẩn ẩn sưng mủ, thân thể y đã khôi phục, nhưng kế tiếp đó phải tìm được cách rời đi. Mà y có thể khôi phục nhanh như vậy, toàn bộ đều do hai tiểu cung nữ kia chiếu cố, nhất là Mạc Ngôn, suy nghĩ chu đáo mọi thứ. Nếu y có thể thành công rời khỏi đây, y không biết, vận mệnh thảm khốc như thế nào sẽ chờ đón các nàng.

“Mạc tướng quân, ngươi đói bụng không, ta cùng Liễu tỷ tỷ mới làm chén đậu đỏ, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?”

Mạc Kỉ Hàn đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Mạc Ngôn đầy vẻ mong đợi, Liễu Oanh thì đang bưng một cái mâm nhỏ đứng cách đó không xa, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Ta muốn nghỉ ngơi.” Thu kiếm nhanh chóng rời đi.

Mạc Ngôn giật mình, nhìn Mạc Kỉ Hàn không hề quay đầu lại mà rời đi thì không giấu nổi vẻ thất vọng, nói với Liễu Oanh: “Liễu tỷ tỷ, trước đây vẫn tốt lắm mà, có chuyện gì rồi sao?”

Liễu Oanh trong lòng có chút bất an: “Tỷ cũng không biết, Tiểu Mạc, chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy không phải là chuyện tốt……”