Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 5 - Chương 17: Nửa bên là ngày nắng, nửa bên là âm trầm




Thả lỏng tay nắm chặt phía sau, kỳ thật Nguyên Chính Hoàn biết, nghi vấn này nàng nhất định sẽ hỏi, từ một khắc biết nàng là công chúa Lê Quốc, y đã muốn nói với nàng, chỉ là khi đó xảy ra quá nhiều chuyện.

Thượng Trang nhìn theo bóng lưng của nam tử, trái tim buộc chặt, nàng rất muốn biết rõ chân tướng, lại sợ hãi khi lắng nghe nó.

Có điều giờ phút này đã hỏi, nàng đã không cần trốn tránh nữa rồi.

Nguyên Chính Hoàn chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, y thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mười sáu năm trước, ngày Lê Quốc bị công thành, muội vẫn còn nằm trong tã. Người Tây Chu xông tới..." Tình cảnh ngày đó lần nữa hiện lên trước mắt, hai tay hoàng hậu dùng lực bóp lấy cổ y. Không tự chủ mà hai mắt nhắm chặt, sắc mặt theo đó mà tái nhợt, y thấp giọng gằn từng chữ, "Mẫu hậu không muốn chúng ta rơi vào tay người Lê Quốc, vì thế muốn tự mình kết thúc chúng ta."

Thượng Trang không khỏi run lên, không thể tin mà nhìn nam tử trước mặt.

Y nói, kết thúc...

Nhớ lại ngày đó ở Hưng Viên, trong mộng y gọi "Mẫu hậu, đừng" liệu có phải vì mơ thấy cảnh tượng đó không?

Trái tim đã không thể tiếp tục bình tĩnh, nàng run giọng hỏi: "Vậy... Vì sao..."

Vì sao bọn họ không chết?

Nếu như ngày đó bọn họ đều chết đi thì hiện tại đã không thế này rồi. A, không khỏi cười chua xót, từ khi nào nàng lại nghĩ tới sự tình như vậy chứ? Nàng luôn muốn sống, muốn sống thật tốt tới cuối cùng, không phải sao?

Nguyên Chính Hoàn cũng cười cười, y không biết bản thân tại sao lại như vậy, chỉ là lúc cười, trái tim thật sự đau đớn.

Nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ, y tiếp tục: "Bùi tướng quân tới cứu chúng ta, sau đó Bùi tướng quân đưa ta đi, mà muội ngay lúc ấy được giao cho ma ma chăm sóc. Mẫu hậu không kịp giao ngọc bội cho từng người chúng ta, vì thế dưới tình huống cấp bách, bà ấy đã đặt hết vào trong tã của muội. Chỉ đáng tiếc, sau khi xuất cung, ma ma đó và Bùi tướng quân bị thất lạc."

Thượng Trang ngơ ngác nhìn Nguyên Chính Hoàn, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao ngọc bội lại có hai phần. Thì ra, đúng là như thế.

Nàng theo bản năng xoa xoa lồng ngực, lúc này mới nhớ nó sớm đã không còn ở trên người.

Nguyên Chính Hoàn lấy ngọc bội ra, nắm chặt trong tay, cúi đầu nhìn, rất lâu vẫn không nói chuyện.

Hốc mắt Thượng Trang đỏ lên, khi đó có lẽ vì miếng ngọc bội này mà Tiên Hoàng bí mật phái người giết hết dân chúng ở Tây Lương trấn. Yết hầu có chút khó chịu, hai phần ngọc bội này tượng trưng cho thân phận hoàng thất Lê Quốc, hôm nay chỉ còn một, mà trái tim bọn họ cũng giống như phần ngọc bội bị vỡ nát của Linh Khuyết đã không thể gắn bỏ trở lại.

Nàng tới Nghê gia thế nào e rằng chỉ có mình ma ma kia biết, mà bà ta đi đâu, ai cũng không rõ. Thượng Trang chỉ biết, nương không thể là ma ma kia.

Những manh mối này tới hiện tại đều đã bị cắt đứt, không thể điều tra nữa rồi.

Chậm rãi nắm chặt ngọc bội trong tay, trước mắt phảng phất như lần nữa nhìn thấy cảnh tượng khiến cả đời y không thể quên.

"Ta bị thương, Bùi tướng quân không dám trì hoãn, vì thế lập tức sai người đưa ta tới chân núi Hội Sơn. Sư phụ của ta ẩn cư ở đó." Đó là lần đầu tiên y đặt chân vào quốc thổ Tây Chu, không ngờ, thời gian mới đó đã trôi qua mười sáu năm.

Thượng Trang biết sau lần bị thương ở đầu đó, đã mười sáu năm y không thể nhìn thấy mặt trời, thậm chí còn có chứng bệnh đau đầu, Thanh phu nhân cũng vì việc này mà khổ tâm nghiên cứu hơn mười năm.

Nguyên Chính Hoàn khẽ cười, cũng chính ở nơi này, cuộc đời y đã có thay đổi rất lớn.

"Hoàn Vương Tây Chu một thân tàn tật, mặt không thể nhìn thấy, chân không thể đi lại. Hắn cũng nghe nói y thuật của sư phụ thiên hạ vô song, vì thế tìm tới." Khi đó tuy còn nhỏ nhưng y đã biết quốc gia diệt vong mang hàm xúc gì, mà Hoàn Vương đến lại khiến y tựa như cảm thấy bản thân tìm thấy cơ hội.

Thượng Trang nhớ lại lời Nguyên Duật Diệp từng nói, Nguyên Chính Hoàn từng đi xa tìm thần y, nhưng mãi vẫn không tìm thấy, y còn ở bên ngoài nhiều năm, kết quả vẫn như vậy. Chỉ là có ai ngờ đến, sự thật đã không phải như trước mắt.

Nhìn y, nàng trầm giọng hỏi: "Tại Hội Sơn, ngài giả mạo hắn?"

Hài tử bốn tuổi ở ngoài chu du nhiều năm, An Lăng Tễ từng nói, ba năm trước Hoàn Vương mới hồi kinh, khi đó y đã trưởng thành, từ diện mạo đương nhiên không thể nhìn ra thay đổi.

Y khẽ gật đầu. Tại Hội Sơn, người Lê Quốc giết sạch đội thị vệ Hoàn Vương mang tới, bất cứ lúc nào y cũng có thể nhớ tới tình cảnh trong căn nhà gỗ khi đó, khắp nơi là máu tươi, khắp nơi là tử thi, còn cả mùi máu tanh nồng đậm, giống hệt thời điểm y rời khỏi hoàng cung Lê Quốc.

Hít một hơi thật sâu, tuổi nhỏ y đã phải tiếp xúc với cảnh máu me tàn nhẫn này, lại không thể trốn. Bởi vì y là thái tử Lê Quốc, bởi vì y đang gánh vác huyết hải thâm thù.

Phụ thân không còn, mẫu hậu ly thế, còn cả việc giang sơn Lê Quốc đã đổi chủ.

Tất cả, y bắt đầu phải thừa nhận.

Mà một khắc tìm được Hoàn Vương, y như nhìn thấy cơ hội, một cơ hội để báo thù.

"Hắn đương nhiên không ngờ lần tới Hội Sơn đó hắn thiếu chút đã bước vào Quỷ Môn quan. Muốn ngụy trang một người không thể dùng cái tên, ta phải biết tất cả về hắn, hiểu rõ về hắn, vì thế để lấy tín nhiệm của hắn, sư phụ giả vờ chữa trị, nhưng trên thực tế là đem những gì hiểu biết về hắn kể lại với ta." Y không khỏi cười chua xót, "Kỳ thật hắn cũng rất đáng thương, sư phụ nói bệnh của hắn không phải do bẩm sinh mà có. Sư phụ nói khi hoàng hậu Tây Chu mang thai, chén thuốc đã bị hạ độc, vì thế hắn mới bị vậy."

Thượng Trang cắn môi, kỳ thật việc này nàng sớm đã hoài nghi, sự thật thì ra đúng là như thế.

Trái tim dần bị xáo trộn, nàng mở miệng hỏi: "Sau khi tìm hiểu tất cả, ngài giết ngài ấy, đúng không?" Thiên hạ chỉ có thể có một Hoàn Vương, điểm này y đương nhiên rõ ràng.

Nguyên Chính Hoàn không đáp, chỉ gật đầu.

Lại không ngờ mạng của Mộ Dung Vân Sở lớn như vậy, hắn thậm chí không chết, còn sống tốt mà trở thành thừa tướng Tây Chu.

Thượng Trang đột nhiên nhớ tới lời Mộ Dung Vân Sở nói tối hôm đó, hắn nói ân oán giữa hắn và y cũng nên kết thúc rồi.

A, sợ là mười sáu năm qua, Mộ Dung Vân Sở luôn điều tra lai lịch của Nguyên Chính Hoàn. Nàng nghĩ, nàng cuối cùng cũng rõ vì sao Mộ Dung Vân Sở có thể ẩn nhẫn như vậy, năm đó hắn gặp chuyện ở Hội Sơn, ai cũng sẽ nghĩ tới Tiên Hoàng.

Hắn cho rằng là Tiên Hoàng cố kỵ thận phận của hắn, vì thế bí mật phái người ám sát, lại sợ khó chặn miệng lưỡi thiên hạ, vì thế mới tìm người thay thế. Cho nên, Hoàn Vương này là người của Tiên Hoàng. Mười sáu năm, hắn một mực cẩn thận, không dám hành động suy nghĩ.

Thật sự chấn động, bí mật của hoàng thất Tây Chu không ngờ lại phức tạp như thế.

Bước chân của nam tử khẽ động, đi đến trước mặt Thượng Trang thì dừng lại, y nghĩ nghĩ, đưa tay qua. Thượng Trang dường như theo bản năng run lên, rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay y run lên, nghe y nhẹ giọng: "Ngọc bội này, trả cho muội."

Một khắc biết thân phận của nhau, y và nàng đã chủ định phải xấu hổ cả đời.

Lồng ngực lại bắt đầu đau đớn, y đã từng vô số lần hỏi chính mình, có thể không yêu sao?

Bất lực cười thành tiếng, không thể.

Nếu loại chuyện này có thể khống chế, đó đã không phải tình yêu nữa rồi.

Thượng Trang động môi, chỉ là một câu vẫn không thể nói nên lời. Nàng không biết nên nói cái gì, cũng không biết phải xưng hô với người trước mặt thế nào, thậm chí y gọi nàng là "Thượng Trang", nàng cũng cảm thấy hoảng hốt.

Nàng không phải Thượng Trang, không phải An Lăng Vu, ai cũng không phải.

Cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Nguyên Chính Hoàn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng vẫn bước tới đeo ngọc bội lên cổ nàng, thoáng chần chờ, y xoay người rời đi.

"Kỳ thật hôm nay, ngài hoàn toàn có thể tha cho hắn."

Sau lưng truyền tới thanh âm của nữ tử, Nguyên Chính Hoàn dừng bước, y không quay đầu, chỉ hỏi: "Muội trách ta làm hắn bị thương sao?"

Thượng Trang không đáp. Đứng trên lập trường Lê Quốc, nàng không có tư cách nói lời này, nhưng nàng là Nghê Thượng Trang, một chút nàng cũng không hi vọng nhìn hắn bị thương. Nếu hôm nay Mộ Dung Vân Sở không cứu nàng, nàng không biết sẽ như thế nào.

Rất may mắn, không phải sao?

Đối diện với thù nhà và hận nước, Mộ Dung Vân Sở đã chọn cái thứ hai. Đây cũng là nguyên nhân hắn làm việc cho các triều hoàng đế Tây Chu nhiều năm vậy sao? Mặc kệ hận Tiên Hoàng thế nào, hắn cũng sẽ không lấy Tây Chu ra đùa giỡn.

Thời điểm hoàn hồn, Nguyên Chính Hoàn đã rời đi, cánh cửa đóng lại.

Bên ngoài, Mạc Tầm thấy y, không khỏi kinh hãi, vội buông tay Phục Linh ra, tiến lên trước: "Chủ tử, ngài..."

Y lại phất tay, ý bảo hắn không cần nói gì cả, nâng bước rời đi.

Phục Linh thấy y như thế, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn theo.

Sau nửa ngày mới nhớ tới tiểu thư còn ở trong phòng, bất chấp tất cả, nàng nâng bước định xông vào.

"Phục Linh!" Mạc Tầm theo bản năng muốn giữ nàng, nhưng nàng đã chạy đi.

Cửa bị đẩy ra, Phục Linh gọi: "Tiểu thư!"

Thượng Trang giật mình, lập tức quay đầu, nhìn thấy đúng là Phục Linh, hốc mắt liền ửng đỏ.

"Tiểu thư!" Phục Linh chạy tới ôm nàng, "Tiểu thư không sao chứ? Nô tỳ lo cho người gần chết! Tiểu thư..." Nói tới đây, nha đầu lại buông nàng ra, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sợ nàng có chỗ nào thấy không thoải mái.

Mạc Tầm đuổi vào, lạnh giọng: "Theo ta ra ngoài!" Chủ tử không chuẩn cho nàng ấy, cũng không thể vào trong.

Dứt lời, hắn duỗi tay kéo lấy nha đầu, nhưng Thượng Trang một tay đã kéo nàng ra sau, lạnh lùng nhìn Mạc Tầm, cắn răng: "Không phải ngươi nói ta là công chúa sao?"

Mạc Tầm ngây ra, thấy trong mắt nữ tử lộ ra tia sắc bén.

Ánh mắt rơi ở trường kiếm trong tay hắn, ánh mắt Thượng Trang càng trở nên lẫm liệt, hắn chính là dùng trường kiếm này đả thương Nguyên Duật Diệp!"

"Trước khi ta thay đổi chủ ý, ra ngoài!" Thượng Trang kéo tay Phục Linh, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Ngày thường, Mạc Tầm dù có đối xử không tốt với nàng thế nào, nàng đều có thể lý giải, nhưng hôm nay, hắn đánh lén Nguyên Duật Diệp, vô luận ra sao nàng cũng không thể tha thứ.

Mạc Tầm cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, biết nàng vì sao lại đột nhiên khác thường như thế, vì vậy liền nói: "Nếu đã biết thân phận của mình, công chúa còn chấp nhất hoàng đế Tây Chu làm gì? Sống chết của hắn không liên quan tới công chúa. Mạc Tầm cáo lui." Dứt lời, Mạc Tầm liền xoay người ra ngoài.

Sắc mặt Phục Linh thay đổi, lúc này thấy nam tử đã ra ngoài, nàng vội kéo tay Thượng Trang: "Tiểu thư, Hoàng Thượng sao vậy?"

Thân thể nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, Thượng Trang nghẹn ngào: "Ngài ấy... Ngài ấy bị thương." Nhất định là bị thương rất nặng. Cho dù hắn không hận nàng, nàng cũng không biết nên dùng mặt mũi nào để đối diện với hắn.

Phục Linh hít ngụm hít lạnh, bộ dáng tiểu thư thế này, tình hình bên kia tất nhiên không được lạc quan. Cắn răng nhìn ra bên ngoài, Mạc Tầm chết tiệt, nhất định là hắn.

Ôm lấy Thượng Trang, Phục Linh cũng nức nở: "Tiểu thư đừng như vậy, Hoàng Thượng là thiên tử, chắc chắn sẽ có thiên thần phù hộ, khẳng định không sao, không sao..." Nói tới đây, không khỏi nghĩ tới thân phận của họ lúc này, Hoàng Thượng là hoàng đế Tây Chu, tiểu thư là công chúa Lê Quốc, tương lai hai người sẽ ra sao đây?

....................................

Nguyên Chính Hoàn ra ngoài, phía sau đột nhiên có người gọi y một tiếng.

Quay đầu, thấy là Thanh phu nhân, y liền đi tới: "Sư phụ."

Thanh phu nhân nhìn y, cau mày nói: "Độc trên người ngài..."

"Việc này đợi chuyện ở đây xử lý xong rồi nói, hiện tại ta không sao, sư phụ, ta cần một cái đầu thanh tỉnh."

Thanh phu nhân nhất thời im lặng, tuy thuốc dẫn kia bà đã điều chế thành thuốc giải, có thể bảo tồn lâu, nhưng bà lo cho thân thể y. Lần này trở về bà mới biết, thuốc mình đưa y đã dùng hết. Đó không phải giải dược, bên trong chỉ có thành phần gây tê, cho nên hiện tại y sẽ không còn đau đớn.

Vì vậy, bà cũng không tiếp tục khuyên bảo.

"Nếu không còn chuyện gì khác, sư phụ về nghỉ ngơi đi." Dứt lời, y liền nâng bước rời đi.

Thanh phu nhân đột nhiên nói: "Chính Hoàn, năm đó ta rõ ràng đã thấy hắn uống hết thuốc độc, cũng tự tay ta đẩy hắn xuống sông." Bà đích thực có chút không đành lòng, nhưng tới thời khắc cuối cùng vẫn không thu tay.

Nguyên Chính Hoàn dừng bước, khẽ cười: "Chính Hoàn tin, sư phụ không cần dừng bước." Y không quay đầu, trực tiếp đi về phía trước.

Xuyên qua sân nhỏ phía trước, y nhìn thấy nàng đứng ở trước mặt.

"Trang Nhi?" Y nhíu mày nhìn nữ tử.

Nàng đứng đó đợi y đã lâu, nghe nói Thượng Trang đã trở về, nàng không biết y nói gì với nàng ấy, hiện tại thấy y ra ngoài, nàng không khỏi giật mình. Thoáng chần chờ, nữ tử nâng bước đi tới, ngước mắt nhìn y, thấp giọng: "Thiếp không phải Diệc Trang, ngày đó chẳng qua chỉ thuận miệng dùng cái tên Diệc Trang mà thôi. Hoàn, ngài không phải đã rõ ràng, không phải sao vẫn còn gọi thiếp là Trang Nhi như vậy?

Nàng không phải Diệc Trang, lại càng không phải Trang Nhi của y!

Nguyên Chính Hoàn ngây ra, đúng vậy, thời điểm Linh Khuyết nói mình là Diệc Trang, y đã biết.

"Thiếp là An Lăng Vu."

Nguyên Chính Hoàn mím môi, việc này, kỳ thật y cũng biết.

"Gặp ngài là duyên phận của thiếp. Hoàn, ngài có còn nhớ đoạn thời gian Thục Quận không?" Y đối với nàng thật ôn nhu, khi đó nàng cho rằng, trong lòng y chỉ có mình nàng.

A, hôm nay nghĩ lại, nàng vẫn nhịn không được mà muốn cười.

Dù biết "Trang Nhi" mà y gọi không phải mình, nàng vẫn nhịn không được mà nhớ tới khoảng thời gian ngọt ngào, thân mật kia.

Tiến lên, lấy hết dũng khí nắm tay y, nàng cười hỏi: "Chúng ta... Liệu có thể trở quay lại không?" Quay lại khi đó, trở về thời điểm bọn họ hạnh phúc nhất, thời điểm chỉ có hai người bọn họ.

Nam tử rút tay về, mở miệng: "Việc này ta đã nói..."

"Nhưng nàng ấy là muội muội của ngài, thân muội muội của ngài!" An Lăng Vu vội vàng cắt ngang, khi đó y nói không yêu nàng, nói người trong lòng y là Thượng Trang, tất cả nàng đều nhớ. Nhưng bây giờ thì sao? Trong cười bọn họ đang chảy xuôi cùng một dòng máu, y chẳng lẽ vẫn còn chấp mê bất ngộ?

Chán nản cười cười, đúng vậy, thân muội muội.

A...

Bất đắc dĩ mà lui một bước, duỗi tay đỡ cột trụ hành lang bên cạnh, trước mắt bất giác trở nên mơ hồ. Sự thật này kỳ thật không cần nàng nhắc, bởi vì chính y, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình.

Dù không cảm nhận được, nhưng y biết, rất đau.

Nhìn bộ dáng y lúc này, An Lăng Vu vô cùng khó chịu, duỗi tay qua, nửa đường lại thu về. Đôi môi khẽ run rẩy, nàng nhỏ giọng: "Được, thiếp sẽ không ép ngài, nhưng thiếp sẽ không rơi đi, thiếp chờ ngài, vĩnh viễn chờ ngài."

Nàng tin, một ngày nào đó y sẽ nhìn rõ quan hệ giữa mình và Thượng Trang. Bọn họ là thân huynh muội, đây là sự thật không có cách nào thay đổi.

Nguyên Chính Hoàn động môi, cuối cùng lại không biết nói gì. Nhìn nữ tử trước mặt, trái tim lại buồn vô cớ, đời này, y rốt cuộc vẫn phụ nàng.

Thanh phu nhân đứng từ xa nhìn hai người bọn họ, thầm than, người yêu y y lại không yêu, người y yêu cho dù thế nào bà cũng không ngờ đó là công chúa Lê Quốc.

A, đúng là tạo hóa trêu người.

Quay đầu, thấy Bùi Thiên Sùng đang đứng phía sau, Bùi Thiên Sùng không ngờ bà đột nhiên quay lại, cả hai cùng ngây ra.

.................................

Thời điểm Dương Thành Phong cho mọi người trở về nơi đóng quân, Linh Khuyết trùng hợp đang trốn trong doanh trướng của mình. Hiện tại nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cho rằng chuyện Thượng Trang mất tích đã bị phát hiện, nàng chỉ biết nắm chặt hai tay thành đấm, không dám ra ngoài xem. Nếu biết nàng làm, Nguyên Duật Diệp sẽ hận nàng tới chết.

Đi tới đi lui trong doanh trại, bên ngoài truyền tới thanh âm, hình như là bàn về Nguyên Duật Diệp.

Linh Khuyết kinh hãi, nhấc màn trướng lên, thấy bên ngoài có mấy tên thị vệ, nàng vội chạy tới hỏi: "Các ngươi nói gì?"

Nhóm thị vệ nhìn nàng, một kẻ trong số đó lên tiếng: "Hoàng Thượng bị thương, Dương tướng quân vừa đưa ngài ấy trở về."

Cái gì? Nàng còn tưởng bên ngoài hỗn loạn như thế là vì Thượng Trang, lại không ngờ, sự thật không phải thế. Chẳng màn gì cả, Linh Khuyết lập tức nâng bước chạy về phía doanh trại của Nguyên Duật Diệp.

Dương Thành Phong trông chừng bên giường hắn, Trương công công đi theo gấp tới độ sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói. Mộ Dung Vân Sở đứng bên cạnh, cũng duy trì trầm mặc.

Thái y rất nhanh được triệu tới, bắt mạch, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ.

"Hoàng Thượng sao rồi?" Dương Thành Phong gấp gáp hỏi.

Thái y lau mồ hôi: "Long thể Hoàng Thượng vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hôm nay lại bị thương..."

"Rốt cuộc như thế nào!" Dương Thành Phong nắm lấy vạt áo thái y, trừng mắt.

Thái y bị dọa sợ, chỉ có thể quanh co: "Chỉ cần... Chỉ cần Hoàng Thượng đừng mệt nhọc, cố gắng... Cố gắng tĩnh dưỡng..."

Dương Thành Phong cắn răng, lúc này kêu Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Hoàng Thượng phải nghỉ ngơi thế nào, với tính tình của hắn, cho dù có khuyên nhủ cũng không thay đổi được, huống hồ đối phương là thái tử Lê Quốc, trong tay còn có Vu Tu Dung!

Dùng sức đẩy thái y ra, Dương Thành Phong trầm giọng: "Đi kê đơn thuốc!"

Thái y nhận lệnh, vội vàng lui xuống.

Trương công công nhỏ giọng hỏi: "Dương tướng quân, phải làm sao bây giờ?" Gã không dám hỏi chuyện không thấy nương nương đâu, hiện tại, Hoàng Thượng vẫn là quan trọng nhất. Người tiến vào cũng không hỏi chuyện của nương nương, có lẽ vì không để ý tới, nếu để Hoàng Thượng biết gã làm việc bất lực để nương nương mất tích, cái mạng nhỏ này chắc chắn không thể giữ được.

Dương Thành Phong định mở miệng, lại nghe Mộ Dung Vân Sở nói: "Phong tỏa tin tức Hoàng Thượng trọng thương, không thể để truyền vào quân doanh. Thu hồi lệnh giới nghiêm, để tam quân hồi phục trạng thái bình thường."

Dương Thành Phong giật mình nhìn hắn, mà Trương công công đã vội vàng lui xuống an bài.

Người trên giường đột nhiên mở mắt: "Thừa Tướng đúng là tỉnh táo."

Dương Thành Phong quay đầu, cúi người: "Hoàng Thượng tỉnh rồi." Thấy hoàng đế định ngồi dậy, hắn liền ngăn cản, cau mày nói, "Thái y căn dặn, Hoàng Thượng cần phải nghỉ ngơi. Chiến sự đã có mạt tướng và Thừa Tướng."

Nguyên Duật Diệp nhìn Mộ Dung Vân Sở, miễn cưỡng cười: "Trẫm thật sự có thể yên tâm giao cho Thừa Tướng sao?"

Mộ Dung Vân Sở cúi đầu, trầm giọng: "Chỉ cần Hoàng Thượng dám giao." Hoàng đế dám giao, hắn liền dám nhận.

Nguyên Duật Diệp hừ một tiếng, hắn dám, nhưng không yên tâm, bởi vì thân phận của Mộ Dung Vân Sở.

"Thành Phong, đỡ trẫm ngồi dậy."

"Hoàng Thượng..."

Dương Thành Phong chần chờ, thấy hoàng đế ngoan cố muốn ngồi dậy, hắn không dám mạnh bạo, đành khom người hỗ trợ.

Nguyên Duật Diệp nhìn người trước mặt, qua nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Lần này, Thừa Tướng cùng trẫm đứng trên một con thuyền sao?"

Mộ Dung Vân Sở lui một bước, cúi đầu: "Thần vĩnh viễn đứng cùng chiến tuyến với Tây Chu."

Nguyên Duật Diệp khẽ cười.

Kỳ thật vừa rồi hắn chỉ hôn mê một lúc, lồng ngực đau đớn kích thích hắn phải tỉnh dậy. Câu nói nửa hỏi nửa đáp này khiến nội tâm hai người đều rõ ràng. Lúc này Mộ Dung Vân Sở nhìn hắn, không hề sợ sệt, hắn biết thân phận của mình, nhưng thế cục hôm nay, bọn họ đều không dễ nói toạc.

Dù sao ra, bọn họ đều đứng cùng một chiến tuyến.

Cuối cùng thấy Nguyên Duật Diệp phất tay, Mộ Dung Vân Sở đứng ngay ngắn lại, nghiêm giọng đáp: "Thần sẽ tận lực." Dứt lời, hắn liền xoay người ra ngoài.

"Hoàng Thượng, Thừa Tướng..."

Dương Thành Phong nhìn theo bóng lưng nam tử rời đi, nhịn không được mà mở miệng, lại bị Nguyên Duật Diệp ngắt lời: "Không đáng ngại, ngươi chỉ cần quản người trong tay mình là được."

"Vâng." Dương Thành Phong gật đầu.

"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết bỗng nhiên xông vào, nhìn tất cả bên trong lều trướng, sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng hỏi, "Bị thương thế nào?"

Lấy Linh Khuyết, sắc mặt Dương Thành Phong thay đổi, lập tức ngăn cản nàng, lạnh giọng: "Ngươi hại Hoàng Thượng như thế còn chưa đủ sao?"

Trương công công nói nàng đến doanh trướng của Hoàng Thượng, hiện tại Thượng Trang bị người Lê Quốc mang đi, nàng lại bình an không có chuyện gì, việc này nói nàng không có liên quan, ai tin! Hắn đúng là sai lầm, cho dù nàng không khóc không nháo, hắn cũng nên giam nàng lại, nếu không, nàng sao có thể giở những trò bịp bợm này!

"Ta..." Linh Khuyết kinh sợ lui nửa bước, lắc đầu, "Ta không có..." Nàng sao có thể ngờ Nguyên Duật Diệp sẽ gặp nguy hiểm?

Dương Thành Phong lạnh nhạt nhìn nàng, hôm nay bất kể nàng nói gì, hắn cũng đều không tin.

Ánh mắt dừng trên người Nguyên Duật Diệp, Linh Khuyết nhịn không được mà bật khóc: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng cũng không tin thiếp sao?" Nàng sao có thể muốn hắn bị thương?

Nguyên Duật Diệp ho một tiếng, đau tới nhíu mày. Sắc mặt Dương Thành Phong lập tức thay đổi, nhưng nhất thời không biết phải làm gì.

Nguyên Duật Diệp lắc đầu, nhẹ giọng: "Thành Phong, ngươi ra ngoài trước đi."

Kỳ thật đối với Linh Khuyết, hắn đã rất thất vọng. Về mặt tình cảm, nàng vẫn như một hài tử chưa trưởng thành, tất cả chỉ dừng lại ở đoạn thời gian đó, hắn hết lòng sủng ái nàng. Có lẽ là hắn sai, hắn thật sự sai rồi.

Dương Thành Phong trầm giọng: "Vậy mạt tướng dẫn nàng ta ra ngoài, Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi."

Dìu Nguyên Duật Phong nằm xuống, vừa đứng dậy lại nghe hắn nói: "Không cần, trẫm có mấy lời muốn nói với nàng, ngươi ra ngoài đi."

"Hoàng Thượng..."

Nguyên Duật Diệp hít một hơi thật sâu, phất tay, ý bảo hắn lui xuống.

Dương Thành Phong cắn răng, lại thoáng nhìn Linh Khuyết, lúc này mới không cam lòng ra ngoài.

Linh Khuyết đứng trước giường hắn hồi lâu mới chậm rãi tiến lên, chần chờ, nàng cúi người lại gần hắn, run rẩy bật khóc: "Xin lỗi, thật xin lỗi, thiếp... Thiếp không ngờ bọn họ lại làm ngài bị thương..."

Nguyên Chính Hoàn có thể dễ dàng vào doanh trướng, bên trong đương nhiên có sự giúp sức của Linh Khuyết, việc này ngay từ đầu hắn đã nghĩ tới. Hiện tại thấy nàng khóc, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Hắn không cử động, chỉ trầm giọng nói: "Linh Khuyết, hôm nay ta thật sự không có khí lực đẩy ngươi ra..."

Linh Khuyết run lên, hắn là đang nói, nếu hôm nay hắn còn sức lực, hắn nhất định không chút do dự mà đẩy nàng ra sao?

"Linh Khuyết, ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi thật sự... Yêu ta sao?"

"Thiếp yêu ngài, thiếp sao có thể không yêu ngài!" Nàng kinh ngạc nhìn dung nhan tái nhợt người trước mắt, nàng luôn yêu hắn, chuyện tới bây giờ, hắn vẫn hoài nghi sao?

Nguyên Duật Diệp chậm rãi lắc đầu.

Nàng đối với hắn chẳng qua chỉ không muốn kẻ khác cướp đi sự quan tâm của mình mà thôi. Thay vì nói nàng yêu hắn, chi bằng nói nàng không muốn rời xa hắn. Trong tiềm thức nàng cảm thấy hắn là của nàng, nhưng hắn chỉ là hắn, không thuộc về bất cứ ai.

Trong mắt lộ ra sợ hãi, Linh Khuyết bỗng nhiên cúi người ôm lấy Nguyên Duật Diệp, lắc đầu: "Không, không phải, thiếp yêu ngài, thiếp luôn yêu ngài."

"Ưm..." Nam tử thống khổ rên một tiếng.

Linh Khuyết lúc này mới hoàn hồn, cuống quít buông tay, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Đau ở đâu?" Nàng sao có thể quên hắn đang bị thương chứ?

Hắn cắn răng, qua hồi lâu mới thở dài, nửa cười nói: "Còn mạnh tay hơn một chút, ta... Ta không thể chịu nổi."

"Ta... Thiếp không ngờ..." Vội vàng giải thích, nàng thật sự không hề muốn làm hắn đau.

Nguyên Duật Diệp nhìn nàng, cất lại ý cười, trầm giọng: "Thời điểm phụ hoàng băng hà, mẫu phi ta đi theo, tất cả nghi ngờ đều chỉ về phía y, nhưng Vu Nhi vẫn một mực che chở, lúc ấy ta rất hận, hận không thể giết cả hai người họ để giải mối hận trong lòng! Ta vốn muốn ban cho y ly rượu độc, để Vu Nhi hối hận cả đời. Chỉ là dù ý niệm đó lướt qua trong đầu vô số lần, ta vẫn không có cách nào hạ quyết tâm."

Ban đầu Linh Khuyết không khỏi giật mình, không rõ vì sao đang êm đẹp hắn lại nhắc tới Tiên Hoàng, nhưng nghe tới câu sau, nàng mới ngẩn ra. Hắn là đang nói, vì yêu tỷ ấy, cho nên dù hận, hắn vẫn có thể buông tha cho người tỷ ấy quan tâm.

Bất giác cắn môi, đúng vậy, nếu đổi thành nàng, nàng tuyệt đối sẽ không vì yêu mà buông tha như Nguyên Duật Diệp. Nếu là nàng, nàng chọn ban cho Thượng Trang ly rượu độc.

Đầu ngón tay run lên, ý niệm xẹt qua trong đầu, nếu Thượng Trang thật sự chết đi, Nguyên Duật Diệp sẽ như thế nào?

"Khi đó ta không biết mình yêu nàng ấy rất nhiều, có lẽ ta chỉ vì không cam lòng, cho nên mới ép buộc nàng ở bên cạnh, vì cái gì, đương nhiên là để người kia xem, nữ tử y yêu đang ở trong tay ta. Chỉ là, người rốt cuộc cũng sẽ thay đổi, có nhiều điều một khi tiếp xúc mới có thể rõ ràng. Không biết từ khi nào nàng đã ở trong tim ta, cho dù làm việc gì, ta cũng sẽ nghĩ tới nàng đầu tiên." Rõ ràng thân thể đã không có bao nhiêu khí lực, nhưng những lời này, hắn nói vô cùng rõ ràng.

Linh Khuyết khiếp sợ nhìn hắn, hắn nói, hắn làm bất cứ việc gì đều sẽ nghĩ tới Thượng Trang đầu tiên.

Đây là yêu?

Vậy còn nàng? Nàng luôn miệng nói yêu hắn, nhưng chuyện nàng làm trước nay chưa từng cân nhắc tới hắn. Rất nhiều chuyện nàng làm, kết quả kỳ thật đều bi thương sâu sắc, nhưng nàng lại gọi nó là yêu...

Nước mắt không ngăn được mà rơi ra, trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất. Nàng rõ ràng vẫn yêu hắn, không phải sao?

Nàng chỉ là...

A, chỉ là gì chứ?

Trong lòng tự hỏi, vậy mà không biết đáp án.

Nam tử xoa xoa lồng ngực, mở miệng: "Ngươi có biết lúc ngươi dẫn y tới đưa nàng đi, trái tim ta đau đớn thế nào không?" Chuyện đó còn xảy ra trước mặt, bất lực nhìn y dẫn nàng đi, hắn cơ hồ đau tới chết.

"Nhưng nhìn ngài chỉ quan tâm nàng, trái tim thiếp cũng rất đau."

Thân thể khó chịu, hắn vẫn cố gắng tiếp tục: "Linh Khuyết, ngươi có biết ta muốn điều gì nhất không?"

Nàng im lặng, cắn môi, không nói lời nào.

Hắn nhìn nàng, chán nản hỏi: "Ngươi thà hủy hoại nàng ấy cũng muốn nói yêu ta tới vậy sao?"

Sắc mặt Linh Khuyết trắng bệch, nàng không biết.

Nguyên Duật Diệp ngồi dậy, nhịn không được mà ho khan. Mùi máu tươi trong yết hầu ngày càng nồng đậm, hắn khụ một tiếng, máu tươi liền phun ra dính đầy vạt áo và chăn đệm.

"Diệp!" Linh Khuyết sợ hãi, vội đỡ lấy hắn, khóc lóc, "Đừng... Đừng làm thiếp sợ..."

Hắn thở hổn hển, chỉ nói: "Hôm nay quốc sự ở trước mắt, ta... Ta có lẽ không quản được nàng ấy, nhưng ta sẽ không quên, trừ phi... Trừ phi ngươi muốn ta chết, hoặc là, ngươi thật sự yêu ta..."

Nếu như yêu, vậy hãy tha cho hắn.

Tay dìu hắn nhịn không được mà run rẩy, hắn nói nghe thật nặng nề, nặng tới khiến nàng cảm thấy chính mình thật độc ác.

Khóc ngày càng lớn hơn, nàng nỉ non gọi: "Diệp."

"Không." Hắn cắt ngang lời nàng, "Không được gọi ta như thế."

Từ rất sớm hắn đã nói, không thể gọi hắn như vậy. Hắn chỉ hi vọng một người gọi hắn như thế, cho dù người đó tới hiện tại chưa từng mở miệng.

Nhưng hắn sẽ chờ.

Vĩnh viễn chờ.

"Vẫn là vì nàng ấy sao?" Lúc này, nàng dường như không thể tiếp tục hận, không còn khí lực để hận. Kỳ thật nàng rất muốn hỏi, nếu hắn biết "Vu Nhi" của hắn không phải An Lăng Vu, ngay từ đầu tỷ ấy đã mắc tội khi quân, mà Nguyên Chính Hoàn từ sớm đã biết tỷ ấy tên Thượng Trang, hắn sẽ như thế nào?

Thân thể cứng đờ, đối mặt với hắn như vậy, lời này nàng đột nhiên không dám hỏi. Nàng không dám kích thích hắn, mà thôi, một thân phận công chúa Lê Quốc chẳng lẽ còn không vượt qua tội khi quân giả mạo An Lăng Vu ngày đó sao?

Bàn tay to lớn của hắn run rẩy gạt đi nước mắt trên gương mặt nữ tử, để lộ nụ cười yếu ớt: "Còn nhớ trước kia, ngươi từng gọi ta là ca ca."

Linh Khuyết gật đầu, đúng vậy, nàng làm sao không nhớ? Khi đó vừa vào vương phủ, mỗi lần theo theo sau hắn, nàng đều gọi hắn là "Vương gia ca ca". Khi đó hắn đối với nàng thật tốt, ở vương phủ, hắn nói với mọi người, nàng là muội muội của hắn, nàng chính là tiểu thư.

Đúng vậy, nàng sao lại quên, cho tới hiện tại nàng chỉ là muội muội.

Lớn hơn một chút, nàng biết hắn sẽ phong phi, sẽ có cơ thiếp, hắn không phải Vương gia ca ca của riêng nàng. Trưởng thành hơn nữa, nàng biết ca ca và phu nhân khác nhau, vì thế liền ngoan cường không chịu gọi hai tiếng "Ca ca", bởi vì nàng không muốn trở thành muội muội của hắn. Nhưng nàng lại quên, nàng là muội muội của hắn, trong lòng hắn luôn là muội muội.

Dù xóa đi hai chữ "ca ca", sự thật này vẫn không thể thay đổi, chỉ là, khoảnh khắc đó nàng như biến thành kẻ mù, tầng quan hệ này lại không nhìn thấy.

Linh Khuyết nhìn hắn, nức nở: "Linh Khuyết thật sự không gọi được."

Thần sắc Nguyên Duật Diệp trở nên ảm đạm, bất giác nhíu mày.

Linh Khuyết khẩn trương đỡ hắn: "Thiếp dìu ngài nằm xuống được không?" Hắn đang bị thương, còn ép buộc bản thân ngồi dậy, nàng thật sự sợ hắn đột nhiên không chịu nổi.

Hắn lại lắc đầu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mở miệng gọi: "Trương Liêu."

Trương công công đang ở bên ngoài dựng lỗ tai lên nghe, sợ hắn gọi mình không nghe thấy. Lúc này nghe hắn lên tiếng, gã liền lập tức chạy vào.

"Có nô tài." Gã lặng lẽ quan sát Nguyên Duật Diệp.

Hắn nhắm mắt, trầm giọng: "Gọi Dương Phong tới cho trẫm."

Dương Thành Phong rất nhanh liền tới, tiến lên khom người đứng trước mặt hắn: "Hoàng Thượng có gì phân phó?"

Nguyên Duật Diệp lúc này mới mở mắt, nói: "Ngươi đi an bài, phái người đưa Linh Khuyết hồi kinh, tạm thời an bài ở Thành vương phủ."

"Thiếp không đi!" Từ lúc Dương Thành Phong tiến vào Linh Khuyết đã có dự cảm chẳng lành, hắn nói với nàng nhiều như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn tiễn nàng đi.

Nguyên Duật Diệp không nhìn nàng, chỉ trầm giọng: "Thành Phong, đi làm đi." Lúc này thật sự không còn gì để thương lượng, những gì phải nói hắn đã nói, việc Linh Khuyết làm khiến hắn quá thất vọng. Hôm nay quá nhiều sự tình, hắn không biết hiện tại Vu Nhi ra sao, cũng không có tinh lực đi quản Linh Khuyết. Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra để bảo vệ nàng.

Dương Thành Phong gật đầu, xoay người nói: "Người đâu, đưa Linh Khuyết cô nương ra ngoài."

Hai thị vệ tiến vào không nói hai lời đã mời Linh Khuyết đi. Một tay Linh Khuyết vẫn nắm chặt tay Nguyên Duật Diệp không buông, Dương Thành Phong hoảng sợ, định bước lên trước muốn động thủ, lại nghe Nguyên Duật Diệp nói: "Dừng tay!"

"Hoàng Thượng..." Dương Thành Phong cắn răng, phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt, chẳng lẽ nàng không biết Hoàng Thượng đang bị thương sao?

Nguyên Duật Diệp không thể làm gì ngoài cười cười, đúng là do hắn chiều hư nàng.

Trương công công sợ tới mức nói thẳng: "Linh Khuyết cô nương mau buông tay, trên người Hoàng Thượng còn thương tích!"

Linh Khuyết lúc này mới buông tay.

Thị vệ không chút chần chờ, trực tiếp kéo nàng ra ngoài. Nàng nhìn chằm chằm nam tử nằm trong doanh trại, nàng sao có thể không nghĩ tới hắn đầu tiên chứ? A, tình huống vừa rồi, nàng thế mà nhiều lần quên mất chuyện hắn bị thương.

"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong thấy hắn không thể tiếp tục gắng gượng, vội đỡ lấy hắn.

Hắn lại cười lắc đầu, chỉ hỏi: "Lê Quốc có tin tức gì truyền tới không?" Vu Nhi rốt cuộc đã đi đâu?

Dương Thành Phong thoáng chần chờ, lắc đầu.

Người bọn họ dẫn đi không phải dùng làm con tin, Lê Quốc sao có thể phái người thông tri với họ?

Đạo lý này kỳ thật Nguyên Duật Diệp không phải không biết, chỉ là hắn vẫn nhịn không được mà hỏi.

Lúc này thuốc được đưa tới, Trương công công mang lên, lại nghe hắn gọi: "Dương Thành Phong..."

"Còn hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, Hoàng Thượng uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi." Dương Thành Phong mở miệng cắt ngang, bên ngoài có người Lê Quốc, cạnh bọn họ còn có Mộ Dung Vân Sở, điểm này Hoàng Thượng quên rồi sao?

Trương công công vội nói: "Nô tài hầu hạ Hoàng Thượng uống thuốc."

Nguyên Duật Diệp cuối cùng không nói gì thêm, để Trương công công hầu hạ mình uống thuốc, lại giúp hắn thay bộ y phục sạch sẽ, mới dìu hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Ép chính mình phải nhắm mắt lại, nhưng hắn lại không thể vào giấc.

Trong đầu lần nữa văng vẳng câu nói của nàng: Là thiếp muốn đi với đi, là thiếp tự nguyện.

A, chuyện tới bây giờ hắn còn không rõ sao? Nàng sợ bọn họ làm hắn bị thương, trong lúc gấp gáp mới nói như thế.

Trong lòng nhịn không được mà bắt đầu căng thẳng, nàng quan tâm hắn, trong tim nàng có hắn.

Thế nhưng, hắn lại không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ dẫn nàng đi.

Trương công công thấy hắn nhíu mày, định mở miệng, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ hắn đã ngủ, sợ đánh thức hắn, lúc này chỉ có thể nhìn Dương Thành Phong bên cạnh. Sắc mặt Dương Thành Phong cũng không tốt, thở dài một tiếng rồi ra ngoài.

Hôm sau, thái dương còn chưa lên, bên ngoài đã đổ mưa.

Trương công công đi tới bên cạnh cẩn thận xoa xoa cánh tay hắn. Thấy Nguyên Duật Diệp mở mắt, gã vội hỏi: "Nô tài đánh thức Hoàng Thượng sao?"

Nguyên Duật Diệp lắc đầu, hiện tại cả người hắn đều đau đớn, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc đau đớn ở đâu.

Đúng lúc này, Dương Thành Phong vén màn đi vào, áo giáp trên người vẫn còn ẩm ướt, hắn vội tới, bẩm báo: "Hoàng Thượng, An Lăng Tễ, đang ở bên ngoài chờ ngài."