Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 9-2: Nhập cung 2




Huyên Chu ở ngoài cửa, thấy Thượng Trang ra ngoài liền nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi sao?"

Thượng Trang gật đầu, nói: "Ngươi ở đây trông coi, nếu Hoàng Thượng có chuyện gì thì lập tức vào hầu hạ."

"Vâng."

Đi về trước vài bước, nàng mới thấy Phục Linh chạy tới. Thấy nàng, Phục Linh gọi: "Tiểu thư, sao người ra đây?"

Thượng Trang nhíu mày: "Đang êm đẹp y phục sao lại bị ướt?"

"À, không cẩn thận làm đổ một chén canh ở Ngự Thư Phòng." Phục Linh cười thần bí, ghé sát tai nàng, "Tiểu thư đoán xem canh đó là của ai?"

Nhìn bộ dáng của Phục Linh, Thượng Trang liền biết nha đầu này nhiều quỷ kết, sự tình hẳn không phải vì cẩn thận.

"Linh Khuyết." Thượng Trang khẳng định.

Phục Linh giật mình, sau đó cười nói: "Tiểu thư thật thông minh."

"Ngươi đó." Thượng Trang điểm nhẹ lên trán cung nữ, trầm giọng, "Sự tình này ngày sau không được làm tiếp!"

Phục Linh le lưỡi: "Biết rồi, chẳng qua là không cẩn thận đụng trúng cung nữ mà thôi." Nếu không phải ngại canh nóng, nàng đã trực tiếp đâm vào, hôm nay vẫn là tiện nghi cho cung nữ đó, chẳng qua chỉ đổ một ít mà thôi.

Thượng Trang lắc đầu bất đắc dĩ, nàng thật không có biện pháp với nha đầu này.

Phục Linh đầu nhìn, hỏi: "Thiếu gia trở về rồi sao?" Nếu đã trở về, tại sao Huyên Chu còn canh giữ ngoài cửa?

Thượng Trang gật đầu: "Về rồi, Hoàng Thượng đang ở đây."

Phục Linh "A" một tiếng, thật sự không ngờ thời điểm này Nguyên Duật Diệp lại ở đây. Từ sau hôm thọ thần của Thái Hậu, hắn rất ít khi tới Cảnh Nhân Cung.

Thượng Trang ra ngoài, mưa đã dứt, chỉ là dưới đất vẫn còn lưu lại một mảnh ẩm ướt. Phục Linh nhịn không được, nói: "Tiểu thư, Hoàng Thượng đang ở Cảnh Nhân Cung, người cứ như vậy mà vứt bỏ Hoàng Thượng, thật sự ổn chứ?"

"Không sao, ngài ấy ngủ rồi." Nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi của hắn, nàng nghĩ hắn sẽ không nhanh rời đi như vậy. Ngược lại Thượng Trang cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay rõ ràng nhìn không thấy Trương công công cùng hắn tới.

Hai người chậm rãi đi, sau cơn mưa, không khí trong hậu cung trở nên tươi mát.

Bất tri bất giác đã tới bên hồ, trên mặt hồ nổi lên một vòng sương trắng.

Cảnh trí bỉ ngạn này kéo dài không lâu.

Gió bắt đầu thổi tới.

Thượng Trang đỡ tay Phục Linh, chậm rãi đi dọc bên hồ. Thời điểm an tĩnh, nàng lại nhớ tới Nguyên Chính Hoàn. Nàng cười tự giễu, sau này, y và nàng đều sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Khoảng cách xa cũng tốt, nàng và y sẽ không còn cùng xuất hiện.

Phục Linh cũng trở nên an tĩnh.

Đi thêm một đoạn, bọn họ thấy một người đâm đầu đi tới, Phục Linh căng lớn hai mắt, Thượng Trang lại khẽ giật mình.

Mạc Tầm thấy nàng, thong dong hành lễ: "Tham kiến nương nương." Từ lúc quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn đối với nàng thong dong như thế.

Chỉ vì hôm nay nàng và chủ tử của hắn đã không còn... Bất cứ quan hệ nào.

Phục Linh nhíu mày: "Sao Mạc thị vệ lại ở đây? Vương gia còn ở trong cung sao?" Rõ ràng nàng nghe Vương gia nói muốn hồi phủ mà.

Mạc Tầm đáp: "Không phải, mấy ngày nữa rời kinh rồi, ta tới là để thăm Thục Viện nương nương."

Nghe nhắc tới Linh Khuyết, nụ cười trên mặt Phục Linh tan đi, trầm giọng: "Người ta hiện tại đã là nương nương rồi, ngài có tâm tư gì cũng đừng có nhúc nhích, bằng không ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng."

"Ngươi!" Mạc Tầm lập tức lạnh mặt, cắn răng nói, "Là chủ tử kêu ta mang chút đặc sản của Thục Quận tới, cho dù Hoàng Thượng biết thì như thế nào?"

Thượng Trang giữ chặt Phục Linh, hắn nói đúng, cho dù Nguyên Duật Diệp biết thì có thế nào? Chỉ cần sự tình này không truyền ra ngoài, Nguyên Duật Diệp sẽ không đi quản chuyện của Linh Khuyết.

Đối với Linh Khuyết, trong lòng hắn vẫn có sự áy náy. Nàng vẫn còn nhớ hôm ở Càn Thừa Cung, nàng ấy mời hắn qua Khánh Hợp Cung thưởng trà, thật sự không biết hắn rốt cuộc có đi hay không.

Phục Linh vẫn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hừ một tiếng.

Mạc Tầm không để bụng, ánh mắt dừng trên người Thượng Trang, cười lạnh: "Đương nhiên là có, chỉ là thuộc hạ cho rằng nương nương không hề kinh ngạc việc thuộc hạ thích tự mình chủ trương. Trong nội cung tất cả mọi người đều có, chỉ là một phần của Cảnh Nhân Cung, ngài ấy không tặng."

Thượng Trang biết hắn ám chỉ cái gì, đó là Nguyên Chính Hoàn đã quên nàng. Ngước mắt nhìn nam tử đứng đối diện, nàng mở miệng nói: "Tặng hay không không quan trọng, chỉ là bổn cung muốn khuyên Mạc thị vệ, đồ đã đưa rồi thì nên nhanh chóng trở về, dù sao nội cung này không phải chỗ có thể ở lâu."

Mạc Tầm lộ ra nụ cười khó thấy được, gật đầu nói: "Thuộc hạ tạ nương nương nhắc nhở, việc này thuộc hạ tất nhiên có tính toán. Cáo lui trước." Dứt lời, hắn nâng bước bỏ đi.

Thời điểm đi ngang qua người Phục Linh, hắn không khỏi nhìn thoáng qua nàng, Phục Linh tức giận, hung hăng trừng mắt một cái, kéo Thượng Trang: "Tiểu thư, chúng ta đi!"

Sớm biết Mạc thị vệ như vậy, trước kia đồ vào thức ăn của hắn đã không đơn giản là thuốc xổ. Trong lòng Phục Linh thầm nghĩ.

Kỳ thật nàng không phải chán ghét Mạc Tầm, chỉ là Mạc Tầm thích Linh Khuyết, nội tâm nàng thật không thoải mái. Nữ tử kia không phải người tốt, chỉ biết khi dễ tiểu thư nhà mình! Mạc Tầm cố chấp này... Đúng là chọc nàng tức chết!

Thượng Trang nhìn nha đầu bên cạnh, biết nàng vì chuyện mình mới đối xử với Mạc Tầm như thế, không khỏi bật cười. Mạc Tầm không khách khí với nàng, nhưng đối với Phục Linh trước nay đều không tệ, những việc này nàng đều biết.

Đi dạo ven hồ một lát, loáng thoáng nghe tiếng ca từ bờ bên kia truyền tới.

Thượng Trang không khỏi đưa mắt nhìn, Phục Linh cau mày hỏi: "Có phải Từ thị trong lãnh cung không?"

Lúc này, sắc trời vì cơn mưa vừa rồi mà có chút tối tăm, Phục Linh rụt rụt thân thể, tiếng hát kia phảng phất phát ra ai oán.

Thượng Trang lắc đầu, nhẹ giọng: "Không biết, về thôi."

Thấy nàng nói muốn về, Phục Linh liền nhanh chân hơn.

Lãnh cung là nơi kiêng kỵ nhất, nghe nói nữ tử bị đày tới nơi này đều có kết cục không tốt đẹp. Hiện tại tuy cách một cái hồ nhưng Phục Linh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Trở về Cảnh Nhân Cung, Huyên Chu vẫn còn canh giữ ngoài cửa.

Thượng Trang tiến lên, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng vẫn còn nghỉ ngơi sao?"

Cung nữ gật đầu, nói: "Vâng, khi nãy Trương công công có tới, nhưng chỉ một lát liền rời đi."

"Biết rồi." Phục Linh giúp Thượng Trang mở cửa, Thượng Trang nhẹ bước đi vào.

Vén mở rèm che, vừa tới gần, nàng đã nghe hắn mở miệng: "Về rồi sao?"

Thì ra hắn sớm đã tỉnh! Thượng Trang mỉm cười: "Hoàng Thượng định ngủ bao lâu?"

"Mệt mỏi, muốn nằm ở đây một lúc, sao vậy? Việc này nàng cũng muốn quản sao?"

Nàng nhẹ giọng: "Không quản." Hắn là hoàng đế, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy, những việc này, chỗ nào cần nàng tới quản?

Xoay người, tự mình rót ly trà uống, Thượng Trang lại nghe người sau lưng mở miệng: "Cũng rót cho ta một ly."

Thượng Trang mỉm cười quay đầu nhìn hắn: "Có cần gọi nha đầu vào đổi trà đặc không?"

Hắn trầm giọng: "Nồng quá rồi, làm ta một chút cũng không có cảm giác buồn ngủ."

A, bất đắc dĩ nhìn hắn, nàng sớm nói rồi, nào có người uống trà đậm đặc như vậy mà muốn ngủ? Đưa trà tới, hắn mở mắt, uống trà, mới mở miệng: "Hôm nay mọi người đều qua Hoàn Vương phủ mừng đại hôn của y, ta đương nhiên cũng phải góp mặt."

Thượng Trang giật mình, trách không được không thấy Trương công công, hắn hẳn đã tới Hoàn Vương phủ.

Nguyên Duật Diệp lại nói: "Hai ngày nữa y sẽ rời kinh."

Thượng Trang nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nàng biết bọn họ sẽ không thể ở đây quá lâu, huống hồ hiện tại, nàng có thể như vậy? Nàng không có lập trường để nói chuyện.

Bàn tay rộng lớn bao trùm lấy tay nàng, kéo nàng qua, hắn thấp giọng: "Hoàn Vương Phi nói hi vọng nàng tới tiễn bọn họ."

Lời hắn nói khiến Thượng Trang thật sự cả kinh.

An Lăng Vu muốn nàng tới tiễn bọn họ!

Nàng đương nhiên kinh ngạc, đang êm đẹp, vì sao lại muốn nàng tới đưa tiễn? Còn Nguyên Duật Diệp, hắn cố ý nói chuyện này với nàng, rốt cuộc là có ý gì?

"Xem ra nàng cũng kinh ngạc. Ta cũng có chút giật mình, làm sao có thể để nàng đi đây?" Hắn cười, "Ta ngược lại thật muốn đi tiễn hoàng thúc."

Dứt lời, hắn liền ngồi dậy.

Thượng Trang nhíu mi, hỏi: "Hoàng Thượng có hỏi vì sao nàng ấy muốn ta đi tiễn hay không?" Nguyên Chính Hoàn đã quên nàng, tất nhiên đây không phải ý của y, chỉ là An Lăng Vu... Nàng thật đoán không ra nàng ấy đang nghĩ cái gì.

Hắn cũng nhíu mày: "Người của ta nói nàng và Hoàn Vương Phi hợp y, nàng ta muốn gặp lại nàng."

Thượng Trang ẩn ẩn cảm thấy sắp có chuyện, nàng hầu hạ An Lăng Vu năm năm năm, giữa bọn họ khẳng định sẽ có tình cảm chủ tớ. Nhưng khi đó, phu nhân không thích, không muốn nàng và tiểu thư quá thân cận. Lần này nàng thật sự nghĩ không ra An Lăng Vu định nói cái gì.

Nhìn nam tử trước mặt, nàng thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng trả lời thế nào.

Hắn cười nhạo: "Nghĩ không ra lý do cự tuyệt." Lần này đi Thục Quận, không biết khi nào mới có thể tương phùng, cho dù gặp mặt một lần thì có thế nào?

"Có điều ta cũng cùng đi." Hắn bổ sung một câu.

Thượng Trang không đáp, hắn muốn đi, vậy thì cứ đi.

Chỉ là nàng thật sự không ngờ trước lúc Nguyên Chính Hoàn rời đi, nàng còn có thể xuất cung, gặp y.

A, thế sự luôn khó lường như vậy, không phải sao?

Cánh tay nam tử ôm chặt thân thể Thượng Trang, hắn dựa vào nàng, nhẹ giọng nói: "Mùi hương trong phòng nàng thật thơm."

"Hoàng Thượng nói huân hương sao? Hôm trước Nội Vụ Phủ mới đưa tới."

Hắn khẽ cười: "Là ta cố ý để lại cho nàng, thích không?" Đồ tiến cống đưa tới, hắn lập tức muốn mang qua cho nàng, chỉ là phải qua Nội Vụ Phủ mới đưa tới đây, nghĩ lại, hắn nhịn không được mà bật cười.

Thượng Trang giật mình, không tin đưa mắt nhìn nam tử, nàng sao có thể ngờ huân hương này là hắn ban cho?

Bàn tay được hắn nắm chặt, nàng cảm thấy ấm áp, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: "Cánh tay... Đã tốt hơn chưa?"

"Ừ." Hắn đáp. Hắn tựa như muốn bao lấy nàng như vậy, chăm chú ôm nàng thế. Nghĩ vậy, cánh tay bất giác buộc chặt.

Thượng Trang giật giật thân thể, nhỏ giọng: "Thái y nói không thể dùng lực.

Hắn khẽ cười: "Không sao, cẩn thận là được." Gương mặt dán chặt vào thân thể của nàng, thật thơm, so với huân hương trong phòng càng quyến rũ hơn. Khóe miệng cong lên, hắn thật thỏa mãn.

Thượng Trang không nói chuyện, mùi Long Tiên Hương trên người hắn ngày càng nồng đậm, theo mũi nàng chui vào, lan tràn khắp thân thể.

Đưa tay xoa lồng ngực nam tử, nàng lại hỏi hắn: "Còn ở đây? Cũng khá rồi sao?"

"Rất tốt." Chỉ cần một câu hỏi thăm của nàng, không tốt của hắn đều trở nên tốt hơn.

Nàng cúi đầu cười, qua nửa ngày mới đột nhiên mở miệng: "Ngày Vương gia rời kinh, ta sẽ không đi tiễn." Thời điểm nghe Nguyên Duật Diệp nói, nội tâm nàng vẫn luôn giãy giụa, không biết rốt cuộc có muốn đi hay không.

Giờ phút này, không biết dũng khí từ đâu tới, nàng lại nói không đi.

Hắn khẽ giật mình, có chút không tin nhìn nàng, hắn cho rằng đi tiễn y, nàng cầu còn không được, lại không ngờ nàng lại nói, không đi. Nàng không đi, hắn cho rằng bản thân nghe xong sẽ rất cao hứng, nhưng sự thật không hề như vậy, là vì sợ quên không được mà chạy trốn, một chút hắn cũng không vui vẻ.

Như vậy, nên khuyên nàng đi sao?

Giãy giụa trong lòng vẫn không thể tan đi.

"Vì sao lại không?" Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Thượng Trang nhìn hắn, hỏi lại: "Hoàng Thượng hi vọng ta đi sao?"

Nhất thời nghẹn họng, Nguyên Duật Diệp cười cười: "Không biết, chỉ hi vọng nàng không hối hận là được. Chờ y trở về Thục Quận, tương lai muốn gặp, ta sẽ không cho nàng tới đó."

Biết hắn vui đùa, Thượng Trang cũng thuận theo bật cười.

Nói không đi, kỳ thật là nàng nhất thời xúc động. Nhưng nếu nói đi, chỉ sợ đó cũng là xúc động nhất thời của mình.

Nàng có chút thống hận, từ khi nào nàng lại biến thành nữ tử không quả quyết như vậy?

Nguyên Duật Diệp lại nói: "Nàng đi, đương nhiên là vì tiễn y, chỉ là muốn nàng đi lại không phải y, là Vương Phi của y."

Thượng Trang chậm rãi thu hồi suy nghĩ, đúng vậy, là An Lăng Vu muốn nàng đi, không phải Nguyên Chính Hoàn.

Là nàng tự khiến bản thân rối loạn!

Cánh tay ôm nàng thoáng buông lỏng, nam tử đứng dậy, mở miệng: "Thôi, ngày đó nếu nàng muốn đi thì hãy cứ đi."

Thấy hắn phải đi, Thượng Trang nhịn không được mà hỏi: "Hôm nay Hoàng Thượng sẽ đi đâu?"

Hắn quay đầu nhìn, cười nói: "Không đi đâu cả, chỉ qua Ngự Thư Phòng."

Thượng Trang giật mình, nàng chẳng qua là thuận miệng mà thôi, không có ý tứ gì khác.