Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 14: Khí sắc




"Trương Liêu!" Hắn lớn tiếng gọi.

Trương công công không dám đi xa, đương nhiên hầu hạ bên ngoài, giờ phút này nghe hoàng đế đột nhiên gọi, hắn không khỏi kinh hãi, chần chờ không biết có nên vào trong hay không.

Phục Linh không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, từ lúc ra đây, một chữ Trương công công cũng không nói. Nàng nhíu mày nhìn hắn, mở miệng: "Công công, Hoàng Thượng gọi ngươi kìa." Không phải là hắn lớn tuổi, không nghe thấy đấy chứ?

Sắc mặt Trương công công có chút khó coi, lại nghe người bên trong cắn răng gọi một tiếng.

Nhìn bàn tay nam tử đầy máu, sắc mặt Thượng Trang trắng bệch, nàng biết hắn vì sao lại làm như vậy, nhớ tới lời hắn vừa nói, nhất thời nàng không dám lại gần.

Hắn chịu đựng không nhìn nàng, chỉ duỗi tay kéo chăn giúp nàng che đậy thân thể. Đang muốn đứng dậy, cửa bị đẩy ra, Trương công công cuối cùng cũng tiến vào.

"Hoàng Thượng!" Cả kinh nhìn người trên giường, tay phải của hắn không ngừng rỉ máu, Trương công công vội vàng xông lên, thoáng nhìn Thượng Trang bên cạnh, không dám nói gì.

Nguyên Duật Diệp không màng vết thương trên tay, chỉ tựa vào Trương công công thở hổn hển, khó khăn mở miệng: "Cho người mang một thùng nước lạnh tới."

"Hoàng Thượng, không thể." Thời tiết lúc này, hắn làm vậy không phải sẽ đổ bệnh sao?

"Trương Liêu, ngươi muốn làm phản hả?" Hai mắt hắn đã đỏ ngầu, lạnh giọng quát.

Đúng vậy... Không thoải mái...

Trương công công đương nhiên có thể nhận ra, giờ phút này cũng không dám nhiều lời, chỉ đành nhanh chóng ra ngoài phân phó.

Cả người Thượng Trang run lên, hắn chỉ đưa lưng về phía nàng, không xoay người, cũng không nói chuyện.

Chốc lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng thùng nước va chạm vào tường. Trương công công đi vào, đỡ hắn đứng dậy, một mặt nói: "Hoàng Thượng, hay là..."

"Trương Liêu!" Hắn mở miệng quát. Hôm nay hắn sẽ không động vào nàng, cũng sẽ không truyền triệu phi tử khác tới thị tẩm.

Cả kinh nhìn bọn họ ra ngoài, đáy lòng Thượng Trang phức tạp không có từ ngữ nào có thể diễn tả, nàng nghe tiếng xối nước, nằm một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy, cầm y phục bên cạnh cẩn thận mặc vào.

Trâm cài trên giường còn dính máu tươi đỏ thẫm, nàng duỗi tay cầm lấy, nhịn không được mà run lên.

Hôm nay, nàng dường như lần nữa quen biết hắn.

Hắn yêu hận rõ ràng. Người hắn hận, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào đối phó. Đồ hắn quý trọng, hắn thà làm bản thân tổn thương chứ không muốn ủy khuất nó.

Nước mắt trào ra, máu trên trâm cài không ngừng nhỏ giọt xuống giường, tạo thành ấn ký màu đỏ.

Cách tấm bình phong, nàng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng nàng biết có Trương công công ở cạnh, hắn sẽ không có việc gì, chỉ là, lòng nàng không khỏi chua xót.

Thời điểm đi ra, nàng thấy Trương công công đứng cạnh thùng gỗ, nhưng lại không thấy Nguyên Duật Diệp. Thật sự kinh hãi, nàng tiến lên, lại thấy Trương công công lắc đầu, lúc này nàng mới phát hiện, hắn đã nhấn chìm cả người vào làn nước.

Động môi, cuối cùng một câu cũng không thể nói.

Nóng lạnh không ngừng luân chuyển, thân thể sẽ ngày càng khó chịu, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cưỡng bức thân thể của nàng.

Thượng Trang cắn răng, xoay người lao ra ngoài.

Phục Linh đứng ở cửa xoa xoa hai tay, thấy nàng lao ra liền vội chạy tới: "Tiểu thư, người sao vậy?"

Hít một hơi thật sâu, nàng mới mở miệng: "Không sao?"

"Sao có thể không bị gì? Tiểu thư khóc đúng không?" Phục Linh nhíu mày kéo nàng lại gần, cẩn thận quan sát, nàng mới chắc chắn bản thân không nhìn lầm, lúc này liền theo bản năng quay đầu nhìn vào bên trong, nhỏ giọng, "Hoàng Thượng... Khi dễ tiểu thư sao?"

Thượng Trang giật mình, hắn khi dễ nàng chỗ nào? Hắn là quá quý trọng nàng, quý trọng tới mức khiến nàng cảm thấy đau lòng.

Thấy nàng im lặng, Phục Linh cũng không dám tiếp tục truy vấn, dù sao, người đó cũng không phải Linh Thục Viện, hắn là đương kim hoàng đế. Cẩn thận dìu nàng, cung nữ nhỏ giọng: "Tiểu thư, hay là... Chúng ta về trước đi." Tiểu thư ra ngoài, hẳn là muốn hồi cung.

Lại không ngờ, Thượng Trang đột nhiên lắc đầu: "Không, không về."

Giờ phút này kêu nàng trở về, nàng nhẫn tâm sao?

Phục Linh tuy nghi hoặc nhưng nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, nàng cũng thức thời, không nói gì thêm. Duỗi tay giúp Thượng Trang chỉnh lại y phục, nàng nhỏ giọng khuyên: "Vậy tiểu thư qua bên này đi, đứng đây gió lạnh."

Để mặc cung nữ kéo mình đi, Thượng Trang tựa lưng vào cột trụ to lớn ngoài hành lang, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng, ánh mắt bất giác nhìn về phương xa.

Lửa ở Khánh Hợp Cung sớm đã dập tắt, chẳng biết tại sao, Thượng Trang lại phảng phất nhìn thấy một ngọn lửa, càng ngày càng lớn. Hai tay nắm chặt thành đấm, nàng cắn răng, bỗng nhiên muốn cười.

Căn bản không phải chỗ này bốc cháy, đó là lửa giận trong lòng nàng, không phải sao?

Nàng oán Linh Khuyết.

Nàng ấy yêu hắn tới mức làm ra sự tình này, ban đầu là phóng hỏa dụ hắn tới, sau là muốn dùng mị cười giữ hắn lại.

Nàng ấy cho rằng làm như vậy, bản thân có thể giữ được hắn sao?

Tính tình hắn quật cường, Linh Khuyết cho dù giữ được thân thể, nhưng mãi mãi cũng không thể có được trái tim hắn. Điểm này, Thượng Trang rất rõ ràng.

Đột nhiên, nàng cười khổ.

Có lẽ, Linh Khuyết căn bản không quan tâm tới việc trái tim hắn ở đâu.

Phục Linh cẩn thận nhìn nàng, qua nửa ngày mới thấp giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi Vân Phi nương nương có tới đây."

Thượng Trang kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Vậy sao Trương công công không vào trong báo?" Trương công công biết rõ sự tình bên trong, không muốn nàng ta vào nàng có thể hiểu, chỉ là Vân Phi...

A, với tính cách đó, nữ tử kia có thể chịu đựng sao?

Phục Linh lại lắc đầu: "Vân Phi không tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa, sau đó liền cùng cung nữ rời đi. Nô tỳ nghĩ có lẽ Vân Phi không phải tới gặp Hoàng Thượng, chỉ là đi ngang mà thôi."

Thượng Trang rơi vào trầm mặc, đã trễ thế này, nói chỉ đi ngang qua thật sự có chút gượng ép.

Thở dài một hơi, thôi, giờ phút này còn nghĩ mấy việc này làm gì?

Hai người đứng rất lâu, sương đêm xuống, thật sự rất lạnh, chỉ là Thượng Trang không muốn đi. Trương công công vẫn chưa ra ngoài, bên trong lại không có bất cứ động tĩnh, nàng cũng không biết hắn thế nào rồi. Hiện tại chỉ có thể an tĩnh chờ ngoài đây, nàng biết, hắn không muốn nàng vào.

Nếu đã vậy, nàng chỉ có thể nhịn không đi vào trong.

Qua thêm một lúc, Phục Linh lại mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu thư, nhìn sắc trời này chắc cũng sắp tới giờ Dần rồi, người định đứng ở đây tới hừng đông sao?" Nàng thật không rõ, Hoàng Thượng rốt cuộc đã làm gì vậy? Tiểu thư nhà mình khóc lóc chạy ra nhưng không chịu hồi cung, mà Hoàng Thượng lại không ra đây tìm nàng ấy!

A, Phục Linh lắc đầu, chuyện của chủ tử bọn họ, thật không hiểu.

Có điều, nàng lại khẳng định việc này có liên quan tới Linh Khuyết. Nghĩ tới đây, hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, nữ tử kia đúng là khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Rốt cuộc cũng nghe tiếng Trương công công gọi mấy cung nhân vào.

Thượng Trang hoàn hồn, nhìn mọi người cẩn thận bước vào, nội tâm lại bắt đầu lo lắng. Hắn không sao chứ?

Nhóm cung nhân vào trong rất lâu mới ra ngoài, Thượng Trang muốn tiến lên, đúng lúc bắt gặp Trương công công bước ra. Hắn nâng ống tay lau mồ hôi trên trán, thấy Thượng Trang vẫn còn ở bên ngoài, hắn kinh hãi, bước lên trước nói: "Sao nương nương vẫn còn ở đây? Người mau trở về nghỉ ngơi đi, đêm tối sương hàn, nếu sinh bệnh Hoàng Thượng sẽ đau lòng."

Phục Linh nhíu mày, có chút không vui, nếu đã đau lòng, vì sao ngài ấy không chịu ra đây? Chỉ là giờ phút này, nàng không dám mở miệng nhiều lời.

Thượng Trang gạt tay Phục Linh, trực tiếp tiến lên, hỏi: "Công công, Hoàng Thượng sao rồi?"

Trương công công lắc đầu, thở dài đáp: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi rồi, nô tài cho người tiễn nương nương về."

Dứt lời, hắn nháy mắt ý bảo Phục Linh giúp đỡ đưa Thượng Trang về, không ngờ Thượng Trang lại nói: "Công công, hôm nay bổn cung không muốn về Cảnh Nhân Cung." Thoáng chần chờ, cuối cùng nàng cũng nâng bước đi vào tẩm cung của Nguyên Duật Diệp.

"Nương nương..." Trương công công mở miệng gọi, nhưng không hề ngăn cản.

Phục Linh muốn đi theo lại bị Trương công công chắn ngang, nói: "Phục Linh cô nương vẫn là không nên vào trong, nếu ngươi đứng ngoài cảm thấy lạnh, ta dẫn người lui xuống. Hôm nay... Trời cũng sắp sáng rồi."

Mắt nhìn tiểu thư nhà mình vào trong, Phục Linh trả lời: "Không cần đâu, ta tuổi trẻ, có thể chịu đựng được, nếu công công lạnh cứ xuống làm ấm cơ thể đi."

Thấy nàng không chịu đi, Trương công công cũng không khuyên nữa.

Thượng Trang nhẹ bước đi vào, thùng nước vẫn còn để đó, trên đất vẫn còn đọng lại mấy giọt máu rõ ràng. Nàng lại nghĩ tới vết thương trong lòng bàn tay hắn.

Trong phòng đã đặt thêm mấy cái lò sưởi.

Hắn dùng nước lạnh khống chế dục vọng trong cơ thể, hiện tại, toàn thân có lẽ lạnh như băng. Trương công công sợ hắn sinh bệnh nên mới làm vậy, thật chu đáo.

Thượng Trang không đi vào, chỉ xuyên qua bức bình phong mà mơ hồ nhìn thấy nam tử đang nằm trên giường. Giờ phút này, bên trong vô cùng an tĩnh, nàng có thể nghe tiếng hít thở của hắn sớm đã không còn dồn dập như khi nãy.

Hít một hơi thật sâu, trái tim của nàng cuối cùng cũng buông lỏng.

Ngồi bên ngoài, nàng ôm chặt thân thể mình, chậm rãi khép hai mắt.

Thời gian phảng phất trôi qua rất nhanh, bên ngoài truyền tới tiếng động, sau đó là thanh âm của Trương công công: "Hoàng Thượng đã tỉnh chưa?"

Thượng Trang hoàn hồn, thời điểm ngước mắt mới phát hiện trời bên ngoài đã sáng. Nàng kinh hãi, lúc này hẳn đã qua giờ Mẹo.

Quả nhiên, bên trong liền truyền ra thanh âm của Nguyên Duật Diệp: "Sao không gọi trẫm dậy?"

Trương công công lập tức quỳ trước giường hắn, thấp đầu: "Hoàng Thượng tha tội, nô tài đã qua tiền truyền truyền lời với Thừa Tướng đại nhân, nói tối qua Hoàng Thượng nhiễm phong hàn nên hôm nay nghỉ một ngày."

Nhìn nội thị quỳ bên dưới, Nguyên Duật Diệp không hề tức giận, qua nửa ngày mới phất tay, nói: "Thôi, ngươi lui xuống đi."

"Vậy... Hoàng Thượng có muốn ăn gì không? Nô tài lập tức cho người đi chuẩn bị."

Hắn nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: "Không cần."

Trương công công còn muốn nói gì đó nhưng hắn đã nhắm hai mắt, lúc này, thái giám cũng không nói nhiều, chỉ đứng dậy lặng lẽ lui ra ngoài.

Thượng Trang ngồi nghe thanh âm của hắn, tuy có vẻ hơi mệt mỏi nhưng nghỉ ngơi một đêm hẳn đã không còn gì đáng ngại. Nàng mặc dù không hiểu biết nhiều về mị dược, nhưng cũng biết thuốc này làm hại thân thể. Nàng khẽ cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài.

Nha đầu Phục Linh tựa vào cột hành lang, tựa hồ đã ngủ. Thượng Trang đi tới nàng ấy cũng không phát hiện, mãi tới khi nàng gọi một tiếng, nha đầu mới "A" lên, vội vàng dụi mắt, đợi nhìn rõ người trước mặt liền lên tiếng: "Tiểu thư."

Thượng Trang kéo tay nàng: "Ta đúng là quên mất ngươi rồi, mau về Cảnh Nhân Cung nghỉ ngơi đi."

Phục Linh lắc đầu, định mở miệng lại thấy Trương công công đi tới, nói với Thượng Trang: "Nương nương hồi cung sao?"

Thượng Trang gật đầu, lên tiếng: "Hoàng Thượng bên này làm phiền công công hầu hạ, cho dù ngài ấy không muốn ăn gì, công công cứ phân phó bên dưới chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm đi."

Trương công công cười đáp: "Việc này nô tài sớm đã phân phó xuống, nương nương không cần lo lắng."

Rời khỏi Càn Thừa Cung, Phục Linh ngáp một cái, rồi nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, hôm qua Hoàng Thượng sao vậy?" Hiện tại bốn phía đều không có người, lòng hiếu kỳ của Phục Linh lập tức nổi lên.

Thượng Trang cũng không có ý định gạt nàng, liền thấp giọng thì thầm bên tai nàng một câu.

Phục Linh "A" lên một tiếng, con mắt đang híp lại giờ phút này cũng mở lớn, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị xua tan. Nàng cắn răng, mở miệng: "Nàng ta thật to gan, dám làm ra chuyện như thế với Hoàng Thượng! Vậy..." Như nhớ tới một chuyện, ánh mắt Phục Linh lập tức khóa chặt Thượng Trang, "Vậy hôm qua Hoàng Thượng và tiểu thư..."

Nha đầu này rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, thời điểm nói loại chuyện như vậy đương nhiên sẽ ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn cũng đã đỏ lên, câu sau định nói cuối cùng lại thôi.

Thượng Trang cũng bị lời cung nữ nói làm cho quẫn bách, chỉ là sự tình này, nàng không muốn giải thích, dù sao tối qua bên trong cũng chỉ có mình nàng và Nguyên Duật Diệp, không phải sao?

Trở về Cảnh Nhân Cung, rửa mặt chải chuốt một lần, Thượng Trang chuẩn bị qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu.

Phục Linh vì chuyện trên đường mà tâm thần hơi không tập trung. Thời điểm ra ngoài, Thượng Trang lại muốn để Huyên Chu đi theo, Phục Linh thấy vậy liền cau mày nói: "Tiểu thư, tinh thần của nô tỳ hiện tại rất tốt, không cần nghỉ ngơi." Nghe tiểu thư đề cập tới mị dược, cơn buồn ngủ lúc trước đã hoàn toàn bị xua tan.

Thượng Trang chỉ cười nói: "Để ngươi ở lại không phải chỉ vì cho ngươi thời gian nghỉ ngơi, lát nữa, qua Càn Thừa Cung đi. Phục Linh, những thứ ngươi học mấy năm nay, nếu dùng được trên người Hoàng Thượng có thể kiếm được tỷ bạc! Giúp ngài ấy điều trị thân thể, ngươi biết chưa?"

Phục Linh giật mình, sau đó không ngừng gật đầu: "Tiểu thư yên tâm."

Theo Thượng Trang ra ngoài, Huyên Chu cười nói: "Tâm tình nương nương hôm nay hình như rất tốt."

Thượng Trang "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Hoàng Thượng..." Nói tới đây, hai má của nàng đã đỏ bừng.

Huyên Chu vội đáp: "Hoàng Thượng sủng ái nương nương, trong nội cung này không ai sánh kịp người."

Thượng Trang khẽ cười, không nói gì thêm.

Hai người qua tới Úc Ninh Cung, quả nhiên không thấy Linh Khuyết.

Nhóm phi tần nhỏ giọng nghị luận chuyện Khánh Hợp Cung bốc cháy tối qua, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc hả hê. Ai mà không biết Nguyên Duật Diệp từ Khánh Hợp Cung giận dữ trở về Càn Thừa Cung, còn cấm túc Linh Khuyết.

Chỉ sợ việc này so với Khánh Hợp Cung bốc cháy còn khiến các nàng vui vẻ hơn.

Hôm nay, Mộ Dung Vân Khương cũng tới, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Thấy Thượng Trang đi vào, nàng thoáng mỉm cười.

Thượng Trang hành lễ, ánh mắt bất giác dừng trên người Vân Phi, trùng hợp Vân Phi cũng đưa mắt nhìn qua đây, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ một khắc, Thượng Trang cũng có thể cảm nhận được trong ánh mắt đó là phẫn nộ cùng không cam lòng xen lẫn.

Nàng lặng lẽ thu hồi ánh mắt, tìm vị trí ngồi xuống.

Lúc này, Niên Tần ở cạnh đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, đêm qua Khánh Hợp Cung bốc cháy, Thục Viện nương nương không sao chứ?"

Thượng Trang liếc nhìn nang ta, cười hỏi lại: "Vì sao Niên Tần lại hỏi bổn cung?"

Nàng ta giật mình, lập tức giải thích: "Thần thiếp nghe nói đêm qua nương nương ngủ lại Càn Thừa Cung, Hoàng Thượng không phải từ Khánh Hợp Cung trở về sao?"

"Bổn cung không biết, Hoàng Thượng không nhắc với bổn cung."

Thấy nàng có chút không vui, Niên Tần phảng phất như nhớ tới cái gì, vội nói: "Là thần thiếp sơ sót." Hoàng Thượng sao có thể nhắc tới một nữ nhân khác trước mặt nàng?

Hôm nay Thái Hậu tới hơi trễ, Ti Y dìu bà ta ngồi xuống, bà ta mới cau mày mở miệng: "Ai gia đã qua Càn Thừa Cung thăm hỏi Hoàng Thượng, hôm qua Hoàng Thượng cảm nhiễm phong hàn. Vừa rồi ở ngoài ai gia nghe các ngươi nói chuyện bên Khánh Hợp Cung vô cùng hăng say, sao hả, không biết Hoàng Thượng bị bệnh sao?"

Mọi người đều kinh hãi, việc này các nàng thật sự không biết.

Ngược lại, Thượng Trang cảm thấy vô cùng kỳ quái, Thái Hậu sao lại để bụng như vậy? Còn đi thăm Nguyên Duật Diệp mới trở về. Chỉ là giờ phút này, nàng đương nhiên sẽ không tiến lên hỏi.

Ánh mắt đám phi tần đều dừng trên người Thượng Trang, Thượng Trang chỉ khẽ cười, chưa từng ngước mắt.

Lần này, Mộ Dung Vân Khương là người đầu tiên mở miệng: "Thần thiếp có tội, thần thiếp không biết Hoàng Thượng sinh bệnh, ngược lại còn phải chờ mẫu hậu nhắc nhở."

Thái Hậu khẽ cười: "Mấy ngày trước Hoàng Hậu cũng bị bệnh, nội cung này đúng là không yên ổn, xem ra ai gia phải lên chùa cầu phúc cho Hoàng Thượng mới được."

Lời bà ta nói khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thượng Trang bất giác ngẩng đầu nhìn bà ta, lời Thái Hậu nói, nàng thật sự nghe không ra rốt cuộc là ý tứ gì. Khẽ than một tiếng, kỳ thật nàng cũng không định tìm hiểu.

Rời khỏi Úc Ninh Cung, Thượng Trang nghe Mộ Dung Vân Khương ở sau gọi một tiếng.

Dừng bước quay đầu, nhìn Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi dìu tới, nàng ấy không hỏi chuyện của Nguyên Duật Diệp, ngược lại chỉ nói: "Nghe ca ca nói Vu Tu Dung đã trở về, bổn cung thân thể suy nhược, vốn nên sớm hỏi thăm, chỉ là hiện tại xem ra, Vu Tu Dung tựa hồ không tệ."

Thượng Trang cười nói: "Hôm đó thần thiếp có tới muốn thỉnh an nương nương, nhưng Thừa Tướng lại nói nương nương đã nghỉ ngơi, vì thế mới không vào trong quấy rầy, hại nương nương phải lo lắng."

Mộ Dung Vân Khương đi lên trước vài bước, thở dài: "Thật không ngờ Từ Chiêu Nghi kia dám làm ra chuyện như vậy."

Nhắc tới Từ Chiêu Nghi, trái tim Thượng Trang thoáng động, nàng lại chợt nhớ tới cái người tên Trần Tĩnh kia. Cảm xúc dâng trào, nàng bật thốt lên nói: "Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ? Vả lại, người điên cuồng cũng không phải Từ thị."

Lời này khiến Mộ Dung Vân Khương ngẩn ra.

Đúng vậy, tình yêu chính là thứ khó lý giải nhất.

Trước mắt tựa hồ hiện lên gương mặt ai đó, khép nhẹ hai mắt, khóe miệng cong lên ý cười, qua nửa ngày, Mộ Dung Vân Khương mới mở miệng: "Tóm lại, Vu Dung Dung đúng là mạng lớn."

"Không có Hoàng Thượng, chỉ sợ thần thiếp không trở về được." Thượng Trang ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, hỏi, "Nương nương không qua Càn Thừa Cung thăm Hoàng Thượng sao?"

Mộ Dung Vân Khương mở mắt, lại lắc đầu: "Giờ phút này e là rất nhiều người qua đó, bổn cung vẫn là đợi ít người rồi qua. Vu Tu Dung trở về nghỉ ngơi đi, hôm qua hầu hạ Hoàng Thượng suốt đêm sợ là cũng mệt mỏi rồi." Dứt lời, nàng cùng Thanh Nhi lập tức rời đi.

Thượng Trang theo quy củ hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn nương nương."

Đứng lên, rời khỏi Úc Ninh Cung, từ xa nhìn thấy Vân Phi, Thượng Trang không khỏi giật mình. Cũng không biết nàng ta cố ý đi chậm hay vì lý do gì.

Chỉ là, nàng cần gì phải sợ?

Đi nhanh về phía trước, nghe tiếng bước chân phía sau, Vân Phi quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thượng Trang. Nàng ta mang sắc mặt nặng nề, miễn cưỡng nói: "Còn tưởng Vu Tu Dung phải về sớm để hầu hạ Hoàng Thượng, thật không ngờ Tu Dung lại rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm với Hoàng Hậu."

Thượng Trang thả tay Huyên Chu, cho nàng ta lui xuống, lúc này mới tiến lên, cười nói: "Lời này nương nương nói sai rồi, Hoàng Thượng có nhiễm phong hàn hay không, e là trong cung này chỉ có nương nương biết rõ."

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Vân Phi lập tức thay đổi.

Nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng ta cắn răng, nói: "Bổn cung không biết ngươi nói gì cả."

Sắc mặt Thượng Trang vẫn không thay đổi, chỉ cười yếu ớt: "Nội tâm nương nương hiểu rõ, có điều hôm nay gặp được nương nương, thần thiếp còn phải nói với người một câu "Đa tạ", nếu không nhờ nương nương, tối qua thần thiếp sao có thể cùng Hoàng Thượng... A, việc này còn không phải nên đa tạ người sao?"

Nàng vốn cho rằng Linh Khuyết hạ mị dược, nhưng vì Phục Linh nói nàng ấy thấy Vân Phi chỉ đứng từ xa nhìn, không hề tới gần Càn Thừa Cung. Chỉ cần nhìn thấy Phục Linh đứng ngoài, nàng ta liền biết, Thượng Trang đang ở bên trong.

Mặc dù tức giận nhưng Vân Phi chắc chắn không thể làm được gì, sự tình bản thân chuẩn bị, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một "Trịnh Giảo Kim ngáng đường"."

Khi nãy ở Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu, vừa vào bên trong, đối diện với ánh mắt của nàng ta, Thượng Trang càng khẳng định, mị dược ở Khánh Hợp Cung là do Vân Phi hạ. Nàng ta đoán Nguyên Duật Diệp nhất định sẽ tức giận rời khỏi Khánh Hợp Cung, sau đó nàng ta sẽ tùy tiện một cái cớ qua Càn Thừa Cung thăm hắn, chuyện kế tiếp cũng theo đó mà thuận lý thành chương.

Chỉ là nàng ta không ngờ, Thượng Trang đã tới Càn Thừa Cung trước một bước.

Mà Thượng Trang tuy chỉ nói dối, nhưng thời điểm nói được một nửa, hai má đã ửng hồng, bọ dáng này lọt vào mắt Vân Phi càng thêm chói mắt.

Nàng ta thật sự vì nàng ta mà may hỉ phục!

Suy nghĩ nửa ngày, nàng ta và Linh Thục Viện đều như hai con hề, chỉ có An Lăng Vu nàng mới là người đắc ý nhất!

Nắm chặt hai tay thành đấm, nàng ta không cam lòng! Chỉ là hôm nay, tức giận chỉ có thể ngậm chặt trong miệng, dù sao loại chuyện này ai cũng không dám đứng ra thừa nhận, đây là tội sẽ rơi đầu!

Vân Phi cắn răng: "Sáng sớm Vu Tu Dung không cần tìm bổn cung nói mấy lời không xuôi tay này, bổn cung còn phải qua Càn Thừa Cung thăm Hoàng Thượng, không có thời gian đôi co với ngươi!" Nói xong, nàng ta liền nâng bước đi về phía trước.

Thượng Trang cũng không có ý định đuổi theo, chỉ chậm rãi đi theo phía sau: "Nương nương muốn đi thăm Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không có ai ngăn, chỉ là, nương nương dám đi sao?"

Bất giác dừng bước, Vân Phi nghiến răng: "Ngươi có ý gì?"

"Thần thiếp không có ý gì cả, thần thiếp chỉ muốn nói, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm." Dứt lời, không thèm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, Thượng Trang lập tức rời đi.

Huyên Chu ở sau vội vàng đuổi theo.

Vân Phi cắn chặt môi, mãi tới khi nếm được vị tanh trong miệng, nàng ta mới lên tiếng gọi cung nữ tới, nói nhỏ bên tai một phen. Cung nữ gật đầu lui xuống, Vân Phi vẫn tiếp tục suy nghĩ, Vu Tu Dung làm sao có thể biết rõ việc này?

Có lẽ là vì người nàng ta an bài ở Khánh Hợp Cung không đáng tin! Nếu đã không đáng tin, vậy cũng không cần giữ lại.

Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Huyên Chu cau mày hỏi: "Nương nương không qua Càn Thừa Cung sao?"

Thượng Trang lắc đầu: "Giờ phút này qua đó làm gì?" Mộ Dung Vân Khương cũng nói, người qua đó lúc này rất nhiều, nàng cũng không rảnh để đi góp náo nhiệt. Huống hồ nàng biết, Nguyên Duật Diệp căn bản không phải nhiễm phong hàn.

Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Huyên Chu cau mày hỏi: "Nương nương không qua Càn Thừa Cung sao?"

Thượng Trang lắc đầu: "Giờ phút này qua đó làm gì?" Mộ Dung Vân Khương cũng đã nói, hiện tại người bên đó rất nhiều, nàng cũng không muốn qua góp náo nhiệt. Huống hồ nàng biết, Nguyên Duật Diệp căn bản không phải nhiễm phong hàn.

Huyên Chu hầu hạ nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi, sau đó chậm rãi buông màn trướng xuống, nhẹ nhàng ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang nhắm hai mắt lại.

Nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút, đợi tỉnh dậy qua đó cũng không muộn. Phục Linh hiện đang ở bên kia, chắc có lẽ cũng không gặp chuyện gì.

Thượng Trang trở mình, thở dài một tiếng.

Nữ nhân hậu cung vì tranh sủng thật sự không tiếc bất cứ thủ đoạn, cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, hôm nay nàng coi như đã được chứng kiến.

Như vậy, nghiêm khắc mà nói, Thượng Trang nàng không phải là chim sẻ sao?

Bất giác cười, chỉ là vĩnh viễn sẽ không có ai ngờ tới, Vu Tu Dung Hoàng Thượng sủng ái đến nay vẫn là một thân hoàn bích.

Mặc dù đêm qua hắn trúng mị dược nhưng vẫn một mực không đụng vào nàng.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, lòng nàng lại đau nhói.

Đó không phải đơn giản là cảm động, nhưng rốt cuộc là gì, nhất thời nàng không thể nói rõ.

Thật sự quá mệt, qua một lúc, nàng liền mơ hồ chìm vào giấc.

Thời điểm tỉnh dậy đã là buổi trưa, Thượng Trang xuống giường, vừa định dùng bữa thì thấy Huyên Chu tiến vào, nói: "Nương nương, khi nãy Ti Y cô nương bên người Thái Hậu tới, nói Thái Hậu truyền người qua Úc Ninh Cung."

Thượng Trang kinh hãi, bật thốt lên hỏi: "Sao không nói sớm?"

Huyên Chu cúi đầu: "Nô tỳ thấy người đang nghỉ ngơi, vả lại nhìn Ti Y cô nương trông cũng không phải gấp gáp, cho nên nô tỳ định đợi người tỉnh dậy rồi nói."

Sắc mặt Thượng Trang lập tức thay đổi, vội vàng ra ngoài, Huyên Chu vội vàng theo sau. Thượng Trang thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn không nói gì, hai tay siết chặt khăn lụa, xem ra không có Phục Linh bên cạnh vẫn là không ổn.

Tới Úc Ninh Cung, một mình vào trong, đúng lúc Thái Hậu vừa nghỉ trưa xong. Thấy Thượng Trang đi vào, bà ta lộ vẻ không vui, cười khẩy: "Vu Tu Dung đúng là bận rộn, người ai gia kêu đi trở về đã từ lúc nào, ngươi thì ngược lại, vô cùng thảnh thơi."

Thời gian lâu như vậy, Thái Hậu đương nhiên tức giận.

Thượng Trang quỳ xuống, cúi đầu: "Thần thiếp có tội, là thần thiếp ngủ quên, nhóm cung nhân không dám đánh thức." Giải thích nhiều cũng không có ý nghĩa, chi bằng cứ ăn ngay nói thật.

Thái Hậu hừ một tiếng, đỡ tay Ti Y xoay người vào trong.

Thượng Trang nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đứng dậy đi theo.

Ngồi xuống đệm êm, Thái Hậu mới lạnh giọng mở miệng: "Đừng tưởng ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái liền không coi ai ra gì!"

"Thần thiếp không dám." Thượng Trang cắn môi, lời Huyên Chu nói xem ra có vài thật vài phần giả, hiện tại nhìn thái độ của Thái Hậu là biết.

"An Lăng Vu, ngươi đúng là không thể khiến ai gia yêu thích." Thái Hậu trầm giọng.

"Là lỗi của thần thiếp." Thượng Trang hít một hơi thật sâu, lúc này nàng không cần phải giải thích nhiều, dù sao Thái Hậu vốn đã có thành kiến với nàng, hôm nay chẳng qua chỉ đeo thêm một tội bất kính mà thôi.

Thái Hậu vuốt ve hộ giáp trên tay, trầm giọng: "VẬy thì quỳ đi, ai gia không cần mạng của ngươi, phạt ngươi mấy lần là được."

"Vâng." Thượng Trang nghe lời quỳ xuống, đáp, "Được Thái Hậu dạy dỗ là phúc khí của thần thiếp."

Thái Hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm đó ngươi ở trước mặt ai gia vênh váo tự đắc là sự thật."

Thượng Trang giật mình, lúc này mới nhớ tới thời điểm bản thân vừa trở về cung. A, nàng nào dám to gan trước mặt Thái Hậu, chẳng qua là vì Nguyên Duật Diệp, nàng cảm thấy Thái Hậu không nên tăng thêm gánh nặng cho hắn mà thôi.

Nàng thấp đầu, không nói nữa.

Thái Hậu lại đột nhiên lên tiếng: "Thật đáng tiếc, hỏa hoạn đêm qua xem ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió."

Thượng Trang bất giác nắm chặt hai tay, Thái Hậu gọi nàng tới khẳng định không chỉ để nói những lời đơn giản thế này.

Thái Hậu tiếp tục vòng vo: "Hoàng Thượng sinh bệnh nhưng lại không truyền thái y."

Ổn định tâm thần, Thượng Trang cẩn thận đáp: "Hoàng Thượng sợ Thái Hậu lo lắng, mà bệnh tình cũng không nghiêm trọng, vì thế mới không truyền thái y."

"Hừ, ngươi cũng biết nịnh nọt ai gia sao?"

"Lời thần thiếp nói là sự thật." Nàng tin hôm nay Thái Hậu qua Càn Thừa Cung, Nguyên Duật Diệp đối đãi với bà ta rất khách khí, nàng tin Nguyên Duật Diệp rõ ràng sự lợi hại trong mối quan hệ này.

Thái Hậu đột nhiên im lặng, qua nửa ngày mới mở miệng nói: "Sáng nay nghe nói Hoàng Thượng long thể bất an không thể tảo triều, ai gia mới qua đó." Bà ta đương nhiên vẫn nhớ lời Thượng Trang nói, bà hôm nay là nữ nhân cao quý nhất của hậu cung Tây Chu, mà Hoàng Thượng thì vẫn là Hoàng Thượng.

Đột nhiên bà ta phát hiện, những việc mình đang làm thật sự không có nghĩa lý gì cả.

Bà là Thái Hậu do chính Tiên Hoàng sắc phong, vì vậy, quan hệ giữa cứng nhắc giữa bà ta và Nguyên Duật Diệp đương nhiên không thể công khai. Chỉ là, nếu ngôi vị hoàng đế này đổi thành người khác lên ngồi, bà còn có thể muốn gió được gió, vững vàng ngồi trên bảo tọa Thái Hậu này sao?

Cho nên, bà mới ma xui quỷ khiến qua Càn Thừa Cung thăm hắn.

A, có lẽ chính bà cũng không tin bà thật sự đã đi.

Nói cho cùng, tất cả đều là vấn đề lợi ích.

Bà già rồi, bà biết hiện tại nên làm gì để duy trì lợi ích của mình.

Ánh mắt dừng trên nữ tử quỳ trước mặt, nàng vẫn giữ bộ dáng khiêm tốn như ngày nào, không biết vì sao, giờ khắc này, Thái Hậu lại nhớ tới Tiên Hoàng, đột nhiên cười nói: "Thì ra Hoàng Thượng sớm đã muốn đem ngươi gả cho Hoàng Thượng." Cho nên ngày đó Nguyên Duật Diệp bị thương, ông ta mới để nàng ở lại Thành Vương phủ hầu hạ.

Tới bây giờ bà mới phát hiện, nàng xác thật là nữ tử hiếm có.

Mà bà khi đó chỉ biết liều mạng muốn Tiên Hoàng ban hôn Mộ Dung Vân Khương cho nhi tử của mình, lại không ngờ tới hôm nay, cả hai đều trở thành phi tử của Nguyên Duật Diệp.

Thượng Trang không khỏi chấn động, cũng không biết vì sao, giờ khắc này, nàng lại cảm thấy bình thường trở lại, một chuyện cũng không muốn giấu diếm.

Ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, nàng khẽ cười, mở miệng: "Thái Hậu hiểu lầm rồi, kh đó Tiên Hoàng muốn ban thần thiếp cho Thái Tử điện hạ."

Ngón tay vuốt ve hộ giáp lập tức cứng lại, Thái Hậu không tin mà nhìn nữ tử trước mặt. Nàng nói cái gì? Tiên Hoàng muốn ban nàng cho Thái Tử?

Nhớ tới Nguyên Duật Phong, khóe mắt Thái Hậu nổi lên một tầng nước, bà ta ngẩng cao đầu, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được mà rơi ra. Nỗi đau mất con, cả đời này có lẽ bà không thể quên được.

Phải, đúng như nữ tử này nói, sau khi hỏi Ti Y, bà không còn nghi ngờ Nguyên Duật Diệp nữa. Thời điểm đó mọi thứ hỗn loạn, ai cũng không dám cá cược mạng sống của mình như vậy.

Thái Hậu cười tự giễu, trời cao đối với nhi tử thật không công bằng. Bà bắt đầu tin, có một số việc bản thân bắt buộc phải cam chịu.

Thượng Trang thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất, thấp giọng: "Thần thiếp thay Hoàng Thượng đa tạ Thái Hậu hôm nay đã qua Càn Thừa Cung thăm ngài ấy."

Đưa tay lau nước đọng trên khóe mắt, thanh âm của Thái Hậu vẫn lạnh như trước: "Ngươi đừng tưởng như vậy ai gia liền thay đổi cách nhìn về ngươi."

Thượng Trang vẫn cúi đầu, nhẹ giọng: "Thần thiếp không dám."

Thái Hậu đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, phất tay: "Ra ngoài đi."

Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm: "Thần thiếp cáo lui."

Đứng lên lui xuống, ở bên ngoài, Ti Y lo lắng nhìn nàng, thấy nàng bình an vô sự bước ra mới thấy yên lòng.

"Nương nương." Huyên Chu tiến lên, gọi.

Thượng Trang chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, cau mày: "Bổn cung qua Càn Thừa Cung, bên đó đã có Phục Linh hầu hạ, ngươi về Cảnh Nhân Cung đi."

Huyên Chu thoáng chần chờ, cuối cùng chỉ đành gật đầu.

Lên kiều, giờ phút này Thượng Trang không rảnh suy nghĩ sự tình của Huyên Chu, chỉ khép nhẹ hai mắt tựa ra đệm êm phía sau, trong đầu lướt qua những lời Thái Hậu vừa nói, khóe miệng nhịn không được mà cong lên ý cười.

Lời Thái Hậu nói đa phần nàng nghe không hiểu, nhưng có một điểm nàng vô cùng rõ ràng, đó là chuyện tốt.

Nếu đã như vậy, nàng liền yên tâm.

Duỗi tay xoa xoa đầu gối có chút đau nhức, giờ phút này nội tâm nàng lại vô cùng cao hứng.

Trương công công đứng hầu bên ngoài Càn Thừa Cung, thấy Thượng Trang qua, hắn tựa hồ vô cùng phấn khích, vội vàng tiến lên chào đón: "Nương nương tới rồi."

Thượng Trang cau mày hỏi: "Nội cung của Hoàng Thượng có người sao?"

"Không có, Hoàng Thượng nghỉ ngơi, không có bất cứ ai quấy rầy, tất cả chủ tử đều đã hồi cung."

"Vậy..."

Thượng Trang vừa định hỏi tiếp, Trương công công ở cạnh đã khom người: "Nương nương, thỉnh vào trong."

Lời tới bên môi chỉ có thể nuốt xuống, Thượng Trang nâng bước đi vào.

Vào trong liền thấy Nguyên Duật Diệp ngồi bên giường nói chuyện với Phục Linh, trông bộ dáng hai người hàn huyên vô cùng vui vẻ. Phục Linh thấy nàng đi vào, liền vội đứng dậy: "Tiểu thư tới rồi!"

Thượng Trang tiến lên hành lễ, nhìn thần sắc hắn lúc này liền biết hắn đã không sao.

Hắn duỗi tay kéo nàng qua, khẽ cười: "Cung nữ này của nàng đúng là thâm tàng bất lộ."

Thượng Trang cười cười: "Hoàng Thượng không chịu truyền thái y, ta chỉ có thể kêu nha đầu này tới." Kỳ thật nàng cũng không biết y thuật của Phục Linh thế nào, chỉ là nhìn thần sắc của Nguyên Duật Diệp, hẳn là mọi thứ đều mỹ mãn.

Hắn tựa hồ có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng: "Chi bằng nàng tặng cung nữ này cho ta, sau này để nàng ấy ở lại Càn Thừa Cung hầu hạ được không?"

Phục Linh kinh hãi, nhìn Thượng Trang cau mày đáp: "Trong cung Hoàng Thượng nhiều cung nữ như vậy, tội gì phải đoạt một nha đầu bên người của ta." Nàng vẫn còn nhớ, khi đó hắn muốn giành Phục Linh, còn ép nàng quỳ trong đình thật lâu, hiện tại nhớ lại, chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh mắt thoáng nhìn qua Phục Linh: "Có được nha đầu bảo bối này, ta còn sợ nàng không qua Càn Thừa Cung sao?"

Thượng Trang không khỏi giật mình, không ngờ hắn lại có tâm tư như vậy. Nàng thở dài, nhẹ giọng: "Hoàng Thượng đã có khí lực đùa giỡn, xem ra là không có việc gì rồi."

"Có việc." Hắn cười nói, "Ta phát hiện bên trong Cảnh Nhân Cung của nàng có bảo bối khiến ta ngày ngày thương nhớ, hận không thể đưa toàn bộ Cảnh Nhân cung tới đây."

Hắn vừa dứt lời, Phục Linh liền nhịn không được mà cười theo.

Thượng Trang cũng cười, để mặc hắn ôm mình trong lòng.

Một khắc rời khỏi Khánh Hợp Cung, một chữ hắn cũng không nhắc tới Linh Khuyết, nàng biết không phải hắn đã quên, chỉ là tận lực không muốn đề cập, mà nàng cũng không muốn nhắc tới.

Ở trong vòng tay ấm áp của hắn, Thượng Trang bất giác giật mình, lúc này lại nghe Phục Linh lên tiếng: "Hoàng

Đụng chạm lấy thân thể của hắn, có chút cảm thấy ấm áp. Có chút giật mình mà nhìn hắn, nghe Phục Linh nói: "Hoàng Thượng nhớ ngâm nước nóng để đừng cảm nhiễm phong hàn."

Đúng vậy, thời tiết thế này lại ngâm mình trong nước lạnh, không sinh bệnh đã là may mắn lắm rồi.

Thượng Trang cẩn thận nhìn hắn, đang định mở miệng thì Trương công công đã hấp tấp chạy vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương tới." Nếu là phi tần khác hắn đã trực tiếp cự tuyệt, nhưng Hoàng Hậu dù sao vẫn là Hoàng Hậu, hắn đương nhiên không dám.

Thượng Trang vội vàng đứng dậy: "Ta về trước đây."

"Vu Nhi." Hắn gọi nàng một tiếng, thấy nàng quay đầu nhìn, hắn chỉ cười cười, lắc đầu nói, "Đi đi."

Cùng Phục Linh nghiêng người đứng cạnh bình phong một lát, đợi Mộ Dung Vân Khương tiến vào, Thượng Trang mới đi ra. Kỳ thật cũng không có gì cần phải tránh mặt, chỉ đơn giản là nàng không muốn gặp nàng ấy mà thôi.

Thời điểm đi xuống bậc thang, Trương công công ở sau đuổi theo, gọi: "Nương nương xin dừng bước."

Quay đầu lại, thấy Trương công thở hổn hển chạy tới đây, mở miệng: "Tin tức bên Khánh Hợp Cung truyền tới nói Thục Viện nương nương nháo nhào muốn gặp Hoàng Thượng. Người cũng thấy đấy, Hoàng Thượng không muốn gặp Thục Viện nương nương."

"Hoàng Thượng không muốn gặp có liên quan gì tới nương nương nhà ta?" Phục Linh tức giận hỏi.

"Phục Linh!" Thượng Trang quát lớn một tiếng, sau đó ra hiệu ý bảo Trương công công tiếp tục.

"Sự tình đêm qua chỉ có một mình nương nương biết rõ, nô tài thật sự không biết tìm ai, chỉ có thể nói với nương nương, người của Khánh Hợp Cung qua đây đã năm lần rồi. Người cũng biết đấy, nô tài sợ Thục Viện nương nương lại làm ra chuyện gì không hay. Hoàng Thượng hiện đang tức giận, không muốn gặp Thục Viện nương nương, sợ là tới lúc đó xảy ra chuyện lại không trở tay kịp..." Trương công công nói chuyện vô cùng thành khẩn.

Nguyên Duật Diệp tức giận, nội tâm Thượng Trang cũng vô cùng phẫn nộ. Linh Khuyết, để nàng đi gặp.

Thượng Trang lên tiếng: "Bổn cung biết rồi, bổn cung sẽ qua Khánh Hợp Cung."

"Tiểu thư!" Phục Linh nhíu mày.

Thượng Trang chỉ cười cười, ý bảo không sao.

...................

Khánh Hợp Cung vô cùng an tĩnh, Linh Khuyết ở trong cũng không khóc nháo nhào như tưởng tượng.

Chỉ là thời điểm vừa tới cửa, các nàng liền nghe tiếng cung nữ bên người Linh Khuyết thì thầm với nhau, nghe nói là sợ chủ tử xảy ra chuyện, tới lúc đó chính mình phải đền mạng. Thượng Trang nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhưng nàng không hề nhiều lời, chỉ dẫn theo Phục Linh nâng bước vào trong.

Thị vệ bên ngoài giúp nàng mở cửa, thiên điện Khánh Hợp Cung lúc này vô cùng ôn hòa, chỉ sợ có Linh Khuyết ở đây, nơi này không còn an tĩnh như thế.

Ánh mắt dừng trên bàn, nơi đó vẫn còn đặt một cái ly, có lẽ là ly đêm qua Nguyên Duật Diệp uống trà.

Nâng bước vào trong, nhẹ nhàng phất rèm, nàng mới nhìn thấy nữ tử cuộn tròn thân mình ngồi bên mép giường.

Nghe tiếng bước chân, Linh Khuyết ngước mắt, đợi thấy rõ người trước mặt, nụ cười trên môi lập tức biến mất, lạnh giọng: "Ngươi tới làm gì?"

Phục Linh vốn không muốn tiểu thư nhà mình tới, giờ phút này gặp Linh Khuyết có thái độ này, lửa giận lại dâng lên.

Thượng Trang thả tay nàng ra, một mình đi qua, mở miệng: "Ta cũng không tới, chỉ là không thể không tới."

Linh Khuyết cắn răng, lớn tiếng: "Ngươi ra ngoài, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ngươi gọi Hoàng Thượng tới đây, ta muốn gặp ngài ấy!"

"Ngươi làm nhiều chuyện tốt như vậy, ngươi cho rằng Hoàng Thượng còn muốn gặp ngươi sao?"

Linh Khuyết bị làm cho sững sờ, lập tức phản bác: "Ngươi tới giáo huấn ta sao? Dựa vào cái gì?" Nữ tử ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.

Lại không ngờ, Thượng Trang tiến nhanh về phía trước, đưa tay tát xuống một cái bạt tai. Đừng nói Linh Khuyết, ngay cả Phục Linh cũng giật nảy mình, tiểu thư nhà nàng từ khi nào... Từ khi nào biết ra tay đánh người vậy? Nàng há miệng, bộ dáng không thể tin được.

Linh Khuyết không phản ứng kịp, ngày thường, mặc kệ bị nàng châm chọc thế nào, Thượng Trang cũng chưa từng có phản ứng như ngày hôm nay.

Lần đầu tiên động thủ nóng người, lòng bàn tay đương nhiên nóng rát, Thượng Trang lặng lẽ thu tay về, cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, trầm giọng: "Ngoại trừ gây thêm phiền toái cho Hoàng Thượng, ngươi còn có thể làm gì? Phóng hỏa dụ ngài ấy tới đây cũng không sao, ngươi còn dám cho ngài ấy uống gì đó, trong lòng ngươi tự hiểu!" Kỳ thật Thượng Trang vô cùng rõ ràng, chuyện mị dược và Linh Khuyết không có liên quan, chỉ là nàng không ngờ Linh Khuyết lại đơn thuần, dễ dàng để người khác lợi dụng như vậy. Nàng muốn nhân này nhân cơ hội mà nghiêm túc nói chuyện, để nàng ấy biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên động tới.

"Ngươi nói bậy!" Linh Khuyết hét lớn, "Ta không cho Hoàng Thượng uống gì cả!"

Thượng Trang trầm giọng: "Hoàng Thượng trúng mị dược trong Khánh Hợp Cung, chẳng lẽ ngài ấy oan uổng ngươi sao?"

Bên tai Linh Khuyết ong ong lên, mị dược!

Nhớ lại đêm qua, thời điểm hắn tức giận rời đi, thì ra đúng là cho rằng...

Không, không, Linh Khuyết liều mạng lắc đầu, nàng không làm, nàng không làm gì cả!

Hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thượng Trang, giọng nàng run rẩy: "Hoàng Thượng không tin ta?" Nếu tin nàng thì tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức? Nàng sai người qua Càn Thừa Cung mấy lần, bên đó đều nói Hoàng Thượng không muốn gặp nàng.

Nghĩ như vậy, thân thể nhịn không được mà run rẩy.

Thượng Trang không muốn tiếp tục nhìn bộ dáng này của nàng ấy, chỉ xoay người rồi nói: "Ngày thường Hoàng Thượng đối đãi với ngươi thế nào, trong lòng ngươi vô cùng rõ ràng. Cái gì nên làm cái gì không nên là, ta nghĩ ngươi cũng biết, ngươi vốn không phải kẻ đánh mất lý trí như vậy!" Trước là chuyện của tàng hoa hồng, sau lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Linh Khuyết tựa hồ chấn động, đúng vậy, lúc này, nàng thật sự mất hết lý trí rồi.

Nhưng, nàng chỉ muốn hắn quan tâm mình, muốn hắn tới Khánh Hợp Cung, nàng nào ngờ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại, hắn hoài nghi nàng, cho rằng nàng chỉ là một nữ tử hèn hạ...

Nước mắt khống chế không được mà rơi ra, Linh Khuyết nức nở: "Để ta gặp Hoàng Thượng, ta muốn giải thích với ngài ấy, ngài ấy sẽ tin tưởng ta." Chuyện tàng hoa hồng, hắn chưa từng hỏi nàng, cũng nói tin tưởng nàng, chỉ là lần này...

Thượng Trang hít một hơi thật sâu, trầm giọng: "Hoàng Thượng sẽ không gặp ngươi."

"Không, ngươi để ta gặp Hoàng Thượng, ta nhất định phải gặp Hoàng Thượng, ta muốn giải thích với ngài ấy!"

Phục Linh chán ghét nhìn nữ tử ngồi trên giường, cắn răng: "Nương nương, người từ bỏ hi vọng đi. Người của Khánh Hợp Cung qua đó, Hoàng Thượng ngay cả gặp cũng không muốn, liền trực tiếp cự tuyệt." Trương công công không bẩm báo, Nguyên Duật Diệp đương nhiên chưa gặp được người.

Thanh âm của Linh Khuyết nhịn không được mà phát run: "Không, không đâu, sẽ không đâu..."

Thượng Trang trừng mắt liếc Phục Linh một cái, mở miệng: "Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần an phận ở đây, có lẽ sẽ có một ngày Hoàng Thượng suy nghĩ thông suốt rồi tha thứ cho ngươi, cho nên trước đó đừng nháo nhào nữa." Nàng vẫn còn nhớ chuyện Nguyên Duật Diệp muốn để Linh Khuyết xuất cung, cho nên trước khi ra ngoài, nàng ấy không thể xảy ra chuyện, nếu không, e rằng ngay cả Nguyên Duật Diệp cũng không thể bảo vệ được nàng ấy.

Lời cũng đã nói xong, Thượng Trang xoay người, nâng bước ra ngoài.

Trong nháy mắt, Linh Khuyết trở nên ngây dại, tính tình Nguyên Duật Diệp nàng vô cùng rõ ràng, một khi hắn đã nhận định, cho dù là ai cũng rất khó thay đổi. Không nhắc tới mị dược, chuyện phóng hỏa đúng là nàng làm, như thế, nàng còn cách nào giải thích mị dược kia đây?

Chỉ là, muốn nàng đợi, nàng phải đợi đến khi nào?

Bỗng nhiên ngước mắt nhìn bóng lưng nữ tử trước mặt, Linh Khuyết đứng dậy, cắn răng tiến lên.

Cảm nhận được phía sau có người xông lên, Phục Linh kinh hãi, vừa quay đầu đã thấy Linh Khuyết níu giữ ống tay áo Thượng Trang lại.

Thượng Trang cũng cả kinh, chưa kịp phản ứng đã nghe Linh Khuyết khóc lóc: "Đừng đi, tỷ, hiện tại chỉ có tỷ mới có thể giúp muội! Chỉ có tỷ mới giúp được Diệc Trang thôi!"