Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 13-2: Mây mù 2




Hai cung nữ như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc: "Nương nương, cầu người cứu chúng nô tỳ."

Nguyên Duật Diệp vội xoay người nhìn nàng, cau mày hỏi: "Thế nào rồi? Ngươi có biết mình vừa hù trẫm hay không?" Dứt lời, hắn liền nắm lấy tay nàng, cảm nhận bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay của mình, hắn mới cảm thấy an tâm.

Linh Khuyết nhìn hai cung nữ quỳ dưới đất, thấp giọng: "Các ngươi ra ngoài đi."

Các nàng cẩn thận đưa mắt nhìn hoàng đế bên cạnh, thấy hắn cắn răng, không có ý nói chuyện, lúc này mới vội vàng lui xuống.

Giờ phút này Nguyên Duật Diệp nào có tâm tư quản hai cung nữ kia, thấy nàng tỉnh lại, hắn nhịn không được mà hỏi: "Đang êm đẹp, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng là cung nhân vô ý, theo trẫm thấy, nên..."

"Vừa rồi là Hoàng Thượng cứu thiếp sao?" Nàng cắt ngang lời hắn. Thấy hắn thoáng giật mình, nàng lại hỏi, "Là ngài ôm thiếp ra ngoài, đúng không?"

Tuy khi đó mơ màng nhưng nàng vẫn ngửi được mùi Long Diên Hương trên người của hắn, hương vị quen thuộc này, nàng sẽ không ngửi sai, nhất định sẽ không lầm!

Không ngờ nàng đột nhiên hỏi như vậy, Nguyên Duật Diệp im lặng, qua một lúc mới nói: "Ngươi không biết vừa rồi trẫm..."

Vừa mở miệng, nữ tử trên giường khẽ động, duỗi tay ôm lấy thân thể của hắn, nức nở: "Thiếp biết ngài quan tâm thiếp, thiếp biết ngài sẽ không bao giờ bỏ mặc thiếp."

Lời nàng nói khiến Nguyên Duật Diệp cả kinh, trở tay nắm lấy tay nàng, cau mày hỏi: "Nàng nói cái gì?" Cái gì là nàng biết?

Một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu, hắn chấn động, chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, nàng thật sự không muốn sống nữa sao?

Linh Khuyết không màng thái độ của hắn, chỉ khóc lóc nói: "Cấm túc thiếp, lại không tới thăm thiếp, ngài có biết thiếp đau khổ thế nào không? Thiếp biết người trong lòng ngài là nữ tử kia, nhưng cho dù chỉ là liếc nhìn, ngài cũng không muốn bố thí cho thiếp sao?"

"Linh Khuyết!" Cái gì là bố thí chứ? Nàng trước nay vẫn là người hắn quan tâm, tám năm rồi, tất cả đều không thay đổi.

Nàng lắc đầu, vẫn khóc: "Thiếp muốn gặp ngài, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn gặp ngài, nhưng ngài đi đâu? Tại sao lại không tới Khánh Hợp Cung?" Nàng khóc lóc, cánh tay ôm lấy hắn thoáng buộc chặt.

Khi đó bọn họ ở cùng nhau, tới ngày hắn thành thân, bọn họ vẫn ở cạnh nhau, như vậy thật tốt, ai cũng không thể thay thế vị trí của nàng trong lòng của hắn, cho dù khi đó tiên hoàng có tặng hắn vài cơ thiếp, nhưng có ai không rõ trong Thành vương phủ, địa vị của nàng là cao nhất?

Chỉ là, sau khi An Lăng Vu xuất hiện, tất cả đều thay đổi.

Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn dốc hết sức, liều mạng muốn giữ lại chút ít, chỉ là tình cảm đó quá xa vời, nàng có khát vọng thế nào cũng không thể nắm lấy.

Nguyên Duật Diệp chỉ cảm thấy hít ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, cắn răng: "Là tự ngươi phóng hỏa sao?"

"Không như vậy, sao ngài tới thăm thiếp?" Thân thể nàng run rẩy, nhưng không hề có ý phủ nhận.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, chỉ vì muốn hắn tới Khánh Hợp Cung, nàng lại...

Nguyên Duật Diệp dùng sức đẩy Linh Khuyết ra, lạnh giọng: "Điên rồi! Ngươi sao có thể làm như vậy? Từ nhỏ tới lớn, có khi nào trẫm làm ra chuyện có lỗi với ngươi chưa?" Sao nàng có thể không rõ, hắn không tới, cũng là vì tốt cho nàng.

Hắn tức giận, nàng hơi sợ, nhưng lại không muốn sợ hãi.

Ngẩng đầu, nước mắt ào ào rơi ra, nàng đối diện với ánh mắt của hắn, mở miệng: "Ngài không tới là vì tới chỗ nàng ấy đúng không? Nàng ấy xảy ra chuyện, ngài không màng nguy hiểm, tự mình ra ngoài, vậy còn thiếp thì sao?"

"Linh Khuyết!" Nguyên Duật Diệp thở dài, duỗi tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nữ tử. Nàng tốt với hắn, hắn biết, chỉ là trong lòng hắn đã có một người, không thể chứa thêm bất kỳ ai khác.

"Hoàng Thượng, thuốc đã sắc xong." 

Cung nữ bưng chén thuốc đi vào, phía sau là Trương công công. Nhìn tình hình trong nội điện, trên mặt hắn thoáng có chút khó xử, tiến lên nhỏ giọng bên tai Nguyên Duật Diệp: "Hoàng Thượng, thị vệ đã điều tra, nói là... Lửa bắt nguồn từ tẩm cung của nương nương..." Trương công công thoáng nhìn qua Linh Khuyết, có mấy lời, hắn đương nhiên không thể nói.

Lửa rõ ràng bắt nguồn từ tẩm cung của Khánh Hợp Cung, mà khi đó bên trong chỉ có một mình Linh Thục Viện.

Nguyên Duật Diệp khẽ gật đầu, chuyện này kỳ thật hắn sớm đã biết. Giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn nhìn Trương công công, ra lệnh: "Qua Cảnh Nhân Cung nói với Vu Dung, tình hình bên này đã không sao, kêu nàng sớm nghỉ ngơi đi."

Trương công công gật đầu, xoay người lui xuống.

Cánh tay Linh Khuyết khẽ run lên, quả nhiên khi nãy hắn ở Cảnh Nhân Cung.

Cung nữ nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, thuốc của nương nương."

"Thổi nguội rồi hầu hạ chủ tử dùng đi." Dứt lời, hắn đẩy Linh Khuyết ra, đứng dậy.

"Hoàng Thượng..."

Hắn cúi đầu nhìn nàng: "Trẫm không đi."

Ra khỏi tẩm cung, hắn lại nghe cung nhân bẩm báo: "Bên cạnh đã được xử lý, tẩm cung bị cháy không bị hư hỏng quá nặng."

Linh Khuyết là người mạnh mẽ, nàng làm vậy chỉ vì muốn hắn tới thăm mà thôi. Không khỏi thở dài, đột nheien hắn cảm thấy hối hận.

Là hắn hồ đồ rồi, nếu hôm nay tương kế tựu kế, ve sầu thoát xác không phải tốt lắm sao?

Cắn môi, trong lòng hắn chỉ hi vọng Linh Khuyết đừng xảy ra chuyện, lúc đó nào còn tâm trí quản điều này?

Nguyên Duật Diệp đứng một lúc lâu ở cửa, mãi tới lúc cung nữ hầu hạ Linh Khuyết uống thuốc lui ra ngoài.

Thoáng chần chờ, lúc này đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, còn chưa kịp phản ứng, hai tay nữ tử từ sau đã ôm chặt lấy hắn, dần dần đưa lên, xoa xoa thân thể nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào sống lưng hắn.

"Linh Khuyết." Nguyên Duật Diệp thở dài.

Nàng nhắm mắt, trong miệng nhẹ nhàng gọi ra tên của hắn: "Diệp."

Nguyên Duật Diệp chấn động, vội duỗi tay kéo tay nàng ra, quay đầu, thoáng nhíu mày: "Không được gọi như thế!" Chẳng biết tại sao hắn lại nói với nàng như vậy, chỉ là, hắn không muốn.

Linh Khuyết sợ run lên, đáy mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng cũng rất nhanh đã đè ép nó lại. Ngẩng đầu nhìn gương mặt nam tử trước mắt, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ai gọi ngài như vậy?"

Ai...

Trong đầu hiện lên gương mặt vạn phần quen thuộc, chỉ là, nàng ấy chưa bao giờ gọi hắn như thế.

Chậm rãi, hắn chậm rãi lắc đầu.

Linh Khuyết xấu hổ cười, nhưng trong một khắc đó, nàng lại cảm thấy thoải mái. Cũng may, không phải nàng ấy...

Lần nữa ôm lấy nam tử, nàng nỉ non gọi: "Tối nay ở lại, đừng đi được không?"

Cúi đầu nhìn ánh mắt trong mong của nàng, hắn cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đợi tới ngày nàng xuất cung, chỉ sợ không còn cơ hội như vậy, nếu đã thế, tối nay cứ ở lại với nàng đi. Kỳ thật, trong lòng hắn vô cùng phức tạp, nếu như nàng không phải Lê Quốc công chúa, như vậy nàng vẫn là muội muội của hắn, tương lai hắn sẽ chọn một mối lương duyên tốt cho nàng, để nàng phong quang xuất giá.

Chỉ là hiện tại, tất cả đều không còn sự lựa chọn.

Tối nay, bọn họ phải ở thiên điện, chính điện tuy không hư hỏng quá nhiều nhưng vẫn còn nồng nặc khó chịu, phải dùng huân hương đốt một đoạn thời gian.

Thời điểm trở về, hai người nghe thanh âm cung nữ từ sau truyền tới: "Hoàng Thượng, Thái Hậu phái người tới hỏi, Khánh Hợp Cung bên này không sao chứ?"

Nguyên Duật Diệp giật mình, không tin mà quay đầu nhìn cung nữ kia, Thái Hậu lại có lòng đi quan tâm chuyện của Khánh Hợp Cung sao?

Hắn lạnh giọng: "Quay về nói với Thái Hậu, bên này không sao, kêu bà ta không cần quan tâm."

Cung nữ đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Linh Khuyết bỗng nắm chặt tay hắn, vội hỏi: "Chuyện tàng hoa hồng, ngài tin là thiếp làm sao?"

Không nghĩ nàng lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Nguyên Duật Diệp nghĩ nghĩ nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu.

Nàng nở nụ cười, nói: "Thiếp biết mà, thiếp biết ngài sẽ tin thiếp, chỉ là có người không chịu buông tha thiếp."

"Việc này ngươi không cần lo lắng." Hắn an ủi. Thái Hậu muốn tra thì cứ tra đi, hiện tại chứng cứ chỉ thẳng vào Linh Khuyết, hắn không quản, tốt nhất là tra ra một tử tội.

Dù gì hắn cũng đã quyết định để Linh Khuyết xuất cung, nơi này quá nguy hiểm, hắn không thể lúc nào cũng chú ý tới nàng. Chỉ là những lời này, hắn đương nhiên không thể nói. Vu Nhi nói đúng, nhìn Linh Khuyết của hôm nay, hắn nên biết rằng, nàng sẽ liều chết không chịu ra ngoài.

Đỡ nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi, hắn đứng dậy.

Linh Khuyết vội giữ bắt lấy tay hắn, hỏi: "Hoàng Thượng đi đâu?"

"Trẫm ra ngoài phân phó Trương Liêu vài việc, nàng ngủ trước đi, rất nhanh trẫm sẽ quay lại." Dứt lời, hắn gạt tay nữ tử ra, xoay người rời đi.

Kỳ thật, Trương công công đã qua Cảnh Nhân Cung còn chưa trở về, hắn chỉ là muốn ra ngoài hít thở mà thôi.

Đối với Linh Khuyết, hắn một mực che chở nàng, coi nàng như muội muội mà yêu thương, chỉ là hôm nay, hắn ngược lại không biết phải đối diện với nàng thế nào.

Ra tới bên ngoài, hắn thở dài một hơi, thật kỳ lạ, đối với Vu Nhi, hắn có thể tức giận, có thể làm nũng, nhưng với Linh Khuyết, những điều này hắn chưa từng nghĩ tới.

Cung nữ bên ngoài thấy hắn đi ra liền vội vàng hành lễ, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng có gì phân phó không?"

Hắn liếc nhìn cung nữ, một mặt đi về phía trước, một mặt nói: "Pha trà ấm đi."

"Vâng." Cung nữ lui xuống.

Đi tới đình hóng mát ngồi xuống, hiện tại tháng hai, tối nay lại không có trăng, chỉ có ánh đèn yếu chiếu tới.  Hắn ngồi xuống một ghế đá, xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại.

Thời điểm tới, thấy bộ dáng của hắn lúc này, cung nữ cũng không dám quấy rầy, chỉ đành ôm bình trà lẳng lặng một bên.

Qua thật lâu, mãi tới khi gió lạnh thổi tới, thân thể co lại, cung nữ cố lấy hết dũng khí mở miệng: "Hoàng Thượng, vào trong thôi, ở đây gió lạnh, cẩn thận long thể."

Hắn như hoàn hồn, quay đầu nhìn cung nữ: "Không cần rót trà nữa." Dứt lời, hắn đứng dậy, đi vào bên trong.

Cung nữ không dám nhiều lời, chỉ đành khom người lui xuống.

Nghe tiếng bước chân truyền tới, Linh Khuyết mở miệng: "Hoàng Thượng quay lại rồi sao?"

Nguyên Duật Diệp không khỏi cả kinh, hắn tưởng bản thân ra ngoài như vậy, nàng khẳng định đã ngủ. Chỉ "A" một tiếng, nam tử tiến lên phía trước, hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"

Linh Khuyết cười cười, xuống giường, tới cạnh bàn rót một ly trà đưa cho hắn: "Hoàng Thượng còn nhớ không? Thiếp từng nói, thiếp luôn ở Khánh Hợp Cung rót trà chờ ngài."

Nhớ, hắn sao có thể không nhớ? Chỉ là, hắn không muốn tới mà thôi.

Cúi đầu nhìn ly trà trước mặt, hắn bất giác cười cười, đưa lên uống cạn.

Lúc này, nữ tử duỗi tay cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng sao lại không quan tâm thiếp?" Cánh tay bất giác đưa lên trên, xoa xoa gương mặt của hắn.

"Linh Khuyết!" Hắn kinh ngạc một hồi, nhanh chóng đẩy nàng ra.

"Hoàng Thượng có biết không, hậu cung này có rất nhiều người chê cười thiếp, nhưng thiếp không quan tâm. Thiếp không màng ngài có bao nhiêu nữ nhân, thiếp chỉ muốn làm nữ nhân của ngài, ngài vì sao thiếp không thể?" Nàng là một phi tử hữu danh vô thực, tất cả mọi người đều thấy. Kỳ thật, đây không phải chuyện quan trọng gì, mấu chốt chính là thái độ của hắn. Tối nay, nàng muốn hắn ở lại, chẳng lẽ hắn còn không đụng vào nàng sao?

Không, nàng không cho phép! Đây là cơ hội duy nhất của nàng, thủ đoạn này chỉ có thể dùng một lần, không thể có lần thứ hai. Nếu không, hắn sẽ chán ghét nàng, nàng sợ hắn chán ghét nàng.

Dùng sức đẩy nữ tử ra, Nguyên Duật Diệp hít một hơi thật sâu, lạnh giọng: "Linh Khuyết, ngươi hẳn biết rõ lý do tại sao. Nếu không phải ngọc bội trên người ngươi, trẫm cũng sẽ không phong ngươi làm Thục Viện. Trẫm thương ngươi như muội muội, ngươi hiểu không?"

"Không, thiếp không hiểu, thiếp không muốn hiểu." Liều mạng lắc đầu, nước mắt trên khóe bất giác rơi ra, nàng không muốn đi, chỉ đơn giản là không muốn hắn đi.

Hắn đẩy nàng ra, nàng lại cắn răng, dứt khoát cởi nút áo. Y phục của nữ tử theo đó rơi xuống, hai bờ vai trắng nõn hiện ra, xương quai xanh rõ ràng, hương thơm mê người trên thân thể thiếu nữ lan tỏa.

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, hắn chưa từng nghĩ nàng lại làm như vậy!

Cánh tay nhanh chóng bắt lấy y phục rơi xuống, hắn kéo nó lên, giúp nữ tử che đậy thân thể. Vừa định mở miệng, chẳng biết tại sao, trong cơ thể lại dâng lên một cảm giác khác thường.

Từ bụng nhỏ bắt đầu trở nên nóng rát.

Nữ tử trước mắt bất giác trở nên mơ hồ, hắn căng lớn hai mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn ly trà trên bàn, lạnh giọng: "Ngươi cho trẫm uống thứ gì?"