Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 4 - Chương 10: Hoàng Hậu




Bước chân bên dưới thoáng dừng lại, Thượng Trang lại nghe Phục Linh thấp giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta hồi cung thôi." Việc này có liên quan tới Linh Khuyết hay không, nàng đều không hi vọng tiểu thư nhà mình nhúng tay vào. Nàng chán ghét Linh Khuyết.

Nghĩ nghĩ, Thượng Trang gật đầu, cùng Phục Linh đi về phía trước.

Gần tới Cảnh Nhân Cung, xa xa, hai người thấy Linh Khuyết cùng cung nữ đi về hướng này. Thượng Trang có chút cả kinh, mà Linh Khuyết lúc này cũng nhìn thấy nàng, liền tiến lên, thấp giọng hỏi: "Nghe nói Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện, ngươi vừa từ Quan Sư Cung về, việc đó có thật hay không?"

Thượng Trang giật mình, trong đầu nhớ tới lời Mộ Dung Vân Sở nói.

Linh Khuyết đây là đang dò xét tình hình của Hoàng Hậu sao?

Phục Linh hành lễ với nàng ta, nói: "Hồi Thục Viện nương nương, Hoàng Hậu nương nương đã không sao, hiện tại Thừa Tướng đại nhân đang ở Quan Sư Cung." Dứt lời, nàng kéo ống tay áo Thượng Trang.

Thượng Trang sao lại không biết ý của Phục Linh, nàng ấy chỉ là muốn tốt cho mình. Miễn cưỡng với Linh Khuyết một cái, hai người liền nâng bước rời đi.

Phục Linh thở phào nhẹ nhõm, đợi đi xa, nàng mời nói: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ sợ người mềm lòng đi giúp nàng ta."

Thượng Trang cười nói: "Ta có thể giúp được gì sao?"

Mộ Dung Vân Sở đã hoài nghi nàng ta, việc này hắn chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, nếu nàng ta không làm thì cần gì phải sợ? Nếu Linh Khuyết đã làm gì đó, cho dù nàng muốn giúp cũng giúp không được.

Lúc này, nàng không khỏi nghĩ tới Nguyên Duật Diệp.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, Nguyên Duật Diệp chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ta tới cùng, điểm này, nàng không cần phải lo lắng.

Trở về Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Linh Khuyết, hẳn đây chỉ là hoài nghi của Mộ Dung Vân Sở nhưng bằng chứng lại không rõ ràng.

Qua hai ngày, buổi tối Nguyên Duật Diệp đều qua Quan Sư Cung.

Thượng Trang đang tản bộ trong nội viện, Trương công công vội vàng chạy tới, thấy nàng, hắn liền nói: "Nương nương, Hoàng Thượng sai nô tài tới hỏi, Hoàn Vương điện hạ sắp rời kinh, người có tới đưa tiễn không?"

Nắm chặt khăn lụa trong tay, đúng rồi, hôm nay y phải đi.

Hôm đó, nàng nói với Nguyên Duật Diệp mình sẽ không đi, nhưng việc đó khiến nàng đắn đo tới hiện tại, không ngờ hắn lại kêu Trương công công tới hỏi.

Phục Linh mang trà lên, nghe Trương công công nói chuyện liền vội tiến lên, hỏi: "Hôm nay Vương gia đi sao?"

"Đúng vậy, bằng không sao Hoàng Thượng lại bảo ta tới hỏi nương nương?" Trương công công trả lời, lại quay đầu nhìn Thượng Trang, "Nương nương mau quyết định đi, Hoàng Thượng còn đang chờ."

"Tiểu thư." Phục Linh gọi một tiếng, giữ chặt ống tay áo của nàng, cau mày nói, "Tiểu thư còn do dự gì sao? Lần này Vương gia đi cũng chẳng biết khi nào mới gặp lại."

Phục Linh sốt ruột, nói năm gấp gáp. Tuy biết tiểu thư nhà mình và Vương gia đời này sợ là không có duyên, nàng cũng biết Hoàng Thượng đối với tiểu thư có tình có nghĩa, nhưng nàng vẫn muốn tiểu thư ra ngoài gặp Vương gia.

Nàng chỉ đơn giản nghĩ như vậy.

Thượng Trang do dự, giờ phút này, một câu "Không gặp" sao lại khó nói như thế?

"Nương nương..." Trương công công gọi.

Phục Linh xoay người đặt chén trà xuống, đẩy Thượng Trang: "Công công còn thất thần làm gì? Chuẩn bị kiệu đi, chúng ta lập tức ra ngoài."

"Phục Linh!"

"Tiểu thư nhanh lên, đừng để Hoàng Thượng chờ lâu." Nàng chỉ cúi đầu đẩy Thượng Trang lên phía trước.

Trương công công thấy vậy liền nói: "Cỗ kiệu sớm đã chờ bên ngoài, chỉ đợi một cái gật đầu của nương nương."

Dứt lời, hắn liền nâng bước đi trước.

Phục Linh đẩy Thượng Trang lên cổ kiệu, nhỏ giọng: "Tiểu thư, có những lúc có thể hờn dỗi, chỉ là thời điểm này không thể làm vậy. Cho dù tương lai người sẽ toàn tâm toàn ý ở bên Hoàng Thượng, nhưng hôm nay ra ngoài gặp y một lần thì có thế nào?"

Thượng Trang kinh ngạc nhìn Phục Linh, chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt thì có thế nào?

Đúng vậy, thì có thế nào?

Kiệu được nâng lên, Trương công công giục mọi người nhanh chóng lên đường. Phục Linh đi theo bên cạnh, tâm tình tự dưng vui sướng.

Ở cửa cung, từ xa Nguyên Duật Diệp nhìn thấy cỗ kiệu, khóe miệng khẽ nhếch. Kỳ thật, hắn không biết bản thân tại sao lại cười, hắn cũng không biết hôm nay chính mình rốt cuộc hi vọng nàng xuất cung, hay là không tới.

Thời điểm kiệu dừng, Thượng Trang thấy hắn đứng trước mặt mình, nói: "Đi thôi, bằng không tới tối hoàng thúc mới ra khỏi thành."