Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 47: Chia sẻ




Cánh cửa đóng lại. 

Nhìn Nguyên Chính Hoàn đẩy xe lăn đi về phía trước, Nguyên Duật Diệp cười nói: "Hoàng thúc có chuyện gì muốn nói với điệt nhi mà lại đuổi khéo Vu Nhi vậy?" Nhìn y nhíu mày, hắn biết bề ngoài y chỉ tỏ ra mạnh mẽ.

Xe lăn dừng trước giường, Nguyên Chính Hoàn thấp giọng: "Bổn vương đương nhiên là lo lắng cho Diệp Nhi." Nói xong, y duỗi tay về trước.

Nguyên Duật Diệp không khỏi kinh hãi, đột nhiên hắn bật cười ra tiếng, ngoan ngoãn đưa tay mình ra trước đặt dưới tay y, nhẹ nhàng nói: "Điệt nhi cây ngay không sợ chết đứng, hoàng thúc có thể tự mình bắt mạch."

Y không nói chuyện, chỉ yên lặng bắt lấy cổ tay hắn, nhíu mày.

Mạch tượng vô cùng suy yếu, xem ra việc hắn bị thương là sự thật. Đột nhiên, y cảm thấy thật buồn cười, thì ra hắn cũng không dám khi quân. Nhưng chuyện của Lâm Thụ...

Nhìn sắc mặt y, Nguyên Duật Diệp nhịn không được mà nói: "Hoàng thúc nghĩ gì vậy?"

Nguyên Chính Hoàn thu tay lại, nói: "Cố gắng tĩnh dưỡng, ba bốn ngày sẽ khỏi."

Nguyên Duật Diệp cười nói: "Ba bốn ngày? Sợ rằng điệt nhi không thể khỏi nhanh như vậy." 

Thấy y nhíu mày, hắn càng đắc ý: "Mấy ngày nay được Vu Nhi hầu hạ, điệt nhi cảm thấy tốt lắm." Hắn không tin y không để ý nàng.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Nam tử trên xe lăn cuối cùng cũng lên tiếng.

Nguyên Duật Diệp ho một tiếng, nửa nằm xuống giường, mở miệng: "Không có gì, chỉ là điệt nhi muốn chia sẻ với hoàng thúc chuyện cao hứng này thôi. À đúng rồi, Phục Linh đi theo hoàng thúc chắc cũng nhu thuận, nếu không ngài sao có thể mang nàng ta tới đây chứ?"

Nguyên Chính Hoàn cười khẽ: "Chẳng qua nghe nói Vu thượng nghĩa ở đây, bổn vương chỉ muốn để chủ tớ bọn họ gặp mặt mà thôi."

"Thế sao? Nói như vậy, hoàng thúc là đang suy nghĩ cho Vu Nhi?" Hắn nhìn y, ánh mắt sắc bén.

Nguyên Chính Hoàn khẽ hừ một tiếng, không hề trả lời.

................

Bên ngoài, từ xa Thượng Trang đã nhìn thấy Phục Linh.

Phục Linh thấy nàng liền chạy lên, ánh mắt hồng hồng: "Tiểu thư, nô tỳ cứ tưởng cả đời này không được gặp ngài nữa."

"Khóc cái gì, ngươi đi theo Vương gia, ngài ấy nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi." Thượng Trang thấy nàng không xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Phục Linh gật đầu lia lịa, cười nói: "Vương gia thật sự là một người tốt, nô tỳ đi theo ngài ấy không hề chịu chút ủy khuất nào."

Gật đầu như thế, vậy là tốt rồi.

Phục Linh lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, thấp giọng: "Tiểu thư vẫn ổn chứ? Vương gia nghe nói ngài ở Thành vương phủ, trong lòng vô cùng sốt ruột, cứ sợ Thành Vương sẽ khi dễ ngài."

Cảm nhận được một tia ấm áp, nàng lắc đầu: "Giúp ta nói với Vương gia, ta tốt lắm."

Nghe vậy, Phục Linh cuối cùng cũng an tâm. Hai người dựa vào lan can, từ từ nói chuyện.

Mạc Tầm đứng từ xa nhìn bọn họ, mím môi không nói lời nào.

........................

Thời điểm Mạc Tâm giúp Nguyên Chính Hoàn rời khỏi phòng, một nha hoàn đột nhiên chạy tới, bẩm báo: "Vương gia, Linh Khuyết cô nương nói có chuyện gấp muốn nói với ngài."

Sắc mặt Mạc Tầm tối xuống, trầm giọng: "Nực cười, một tiểu nha hoàn lại muốn chủ tử nhà ta qua gặp hay sao?"

"Mạc Tầm." Y lên tiếng.

Cẩn thận nhớ lại nữ tử tên Linh Khuyết kia, nàng ta là tỳ nữ thân cận của Nguyên Duật Diệp, y không khỏi tò mò, nàng ta tìm y để làm gì?