Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 26: Ghen tị




Nguyên Duật Diệp không hề e ngại, vẫn cười: "Không phải chính ngươi cầu xin bổn vương muốn ngươi sao?"

Chắc hắn chỉ đang vui đùa, Thượng Trang mở miệng đáp trả: "Nếu thu nhận nô tỳ, ngài không sợ Hiền phi nương nương sẽ mất hứng sao?" Dùng từ mất hứng vẫn còn rất nhẹ, nếu Nguyên Duật Diệp làm vậy, chỉ sợ Tề Hiền phi sẽ tức tới hộc máu.

Nụ cười trên mặt cuối cùng cũng cứng lại, hắn nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Chuyện mẫu phi tính kế, ngươi vẫn còn nhớ sao?"

Hiện tại hắn nói chuyện thật thoải mái, nhưng đối với nàng là một lần dạo quanh quỷ môn quan.

Không biết vì sao, giờ khắc này, nàng không hề sợ hắn, liền trả lời: "Nô tỳ không thể không ghi nhớ, nếu không nhớ thì sẽ có lần tiếp theo. Nhưng, nô tỳ muốn sống, có nằm mơ cũng muốn bản thân được sống." Tất cả đều là tiếng lòng của nàng.

Nam tử không khỏi run sợ, nhưng hắn vẫn cố ý tỏ ra không đồng tình, cười hỏi: "Ngươi sống không được tốt sao?"

Đúng vậy, nàng còn sống.

Nhưng như vậy hắn liền quên những chuyện kinh tâm động phách lúc trước hay sao?

Thượng Trang tức giận, cắn răng nói: "Đó là vì Hoàn Vương điện hạ tới kịp lúc." Nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, trái tim của nàng cũng thoáng dịu bớt, bởi vì, y vì nàng mà tới.

Nghe nàng nhắc tới Hoàn Vương, lửa giận trong lòng Nguyên Duật Diệp lại lần nữa nổi lên. Hắn nắm chặt cổ tay của nàng khiến nàng đau tới nhíu mày, theo bản năng muốn rút ra.

"Vương gia..."

"Ngươi cho rằng y cứu ngươi, một lòng một dạ muốn cứu ngươi sao?" Hắn chưa bao giờ tin Nguyên Chính Hoàn sẽ vì một nữ tử mà mạo hiểm như vậy.

"Vương gia..." Kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, nàng đột nhiên cảm thấy buồn người, bất giác hỏi, "Vì sao ngài lại ghen tị với y?"

Mỗi một lần, những chuyện có liên quan tới Nguyên Chính Hoàn, hắn đều tức giận. Bản thân hắn luôn cố tình kìm nén, nhưng đôi mắt kia sẽ không gạt người.

Ghen tị.

Không biết vì sao, trong đầu Thượng Trang lại nghĩ tới hai chữ này.

Chỉ là nàng nghĩ không ra, Nguyên Chính Hoàn đối với hắn mà nói đến tột cùng có gì mà khiến hắn buông xuống không được?

Mọi thứ của hắn đều không thua Thái tử, hắn còn có một mẫu phi sau lưng, tiền đồ vô lượng. Mà Nguyên Chính Hoàn, y có cái gì? Ngay cả hôn sự được Hoàng đế ban xuống cũng có thể bị Mộ Dung Vân Khương từ chối.

Nghĩ tới, trong lòng không khỏi khó chịu.

Cố tình, Nguyên Duật Diệp còn nhắm tới y khắp nơi. Cho nên, nàng mới không thích hắn.

"Thu lại sự thương hại của ngươi đi." Nhìn vẻ mặt không đành lòng của nữ tử, hắn cũng cảm thấy tức giận.

Thượng Trang sợ hãi, lắc đầu: "Nô tỳ không thương hại y, y không cần bất cứ ai thương hại."

Y nói, nếu có thể, y vẫn sẽ bảo vệ nàng. Còn nàng lại bất tri bất giác hy vọng y đừng bị thương, hy vọng y có thể vui vẻ.

Bên ngoài, mưa vẫn lớn như vậy. Từng giọt theo gạch ngói chảy xuống giống như thác nước, đem những thứ xung quanh mái đình ngăn cách với nơi đây. Khắp nơi chỉ có tiếng "ào ào" của gió mang mưa bụi bắn vào.

Trong đình, hai người vẫn nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng buông tay giữ nàng ra, tức giận ngồi xuống.

Thượng Trang vỗ vỗ cổ tay của mình, hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, hắn thật là hỉ nộ ái ố vô thường. Quay đầu nhìn ra bên ngoài, nàng thật hy vọng mưa có thể nhanh chóng ngừng lại, như vậy, nàng sẽ không cần ở cùng với hắn.

Qua một lát, nam tử đột nhiên mở miệng: "Bổn vương hối hận."

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, hối hận gì chứ? Chuyện của Phục Linh, chẳng lẽ hắn lại thay đổi suy nghĩ của mình đấy chứ?