Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 25: Tiểu nhân




Đợi bóng người trong mưa tới gần, Thượng Trang mới thấy rõ mặt hắn.

Đúng là Nguyên Duật Diệp!

Nàng cả kinh nhìn hắn, nước mưa theo đường nét khuôn mặt chảy xuống, y phục, toàn bộ cũng đã ướt đẫm. Hắn vẫn mặc triều phục như lúc nãy, một khi ướt mưa thì vô cùng nặng.

"Vương gia!" Nàng sợ hãi muốn đứng dậy, lại bị hắn tự tay ngăn cản, còn tà tà cười nhìn nàng, "Bổn vương còn chưa cho ngươi đứng lên, một chút thành ý này ngươi cũng không có sao?"

Thượng Trang kinh ngạc nhìn hắn, đã đến lúc nào rồi mà hắn còn...

Cắn chặt môi, nàng không biết nên nói gì với hắn mới tốt.

Nguyên Duật Diệp ngồi xuống ghế đá, cuối đầu nhìn nàng, hắn thật không ngờ, không ai theo dõi, nàng vẫn một mình ở đây quỳ gối, không hề đứng dậy. Kỳ thật, cho dù nàng làm bộ cũng không có người ngoài biết, không phải sao?

Tuy rằng...

Trong lòng còn đang nghĩ ngợi lung tung, Thượng Trang đã lên tiếng: "Ngài căn bản không tới Tự Ninh cung gặp Hiền phi nương nương, đúng không?" Lúc nàng tới đây, sắc trời cũng đã u ám. Nếu hắn tới cung của Tề Hiền phi, cho dù lúc rời khỏi chưa gặp mưa, nhưng Tề Hiền phi chắc chắn sẽ nhắc hắn mang ô theo.

Hắn cười rộ lên, khen ngợi nhìn nàng: "Ngươi vẫn thông minh như vậy."

Quả nhiên bị nàng đoán đúng, vậy, hắn vẫn luôn ở này sao?

Nghĩ như vậy, Thượng Trang không khỏi tức giận, hắn rốt cuộc có ý gì chứ? Không tin nàng, cho nên ở đây giám thị nàng sao?

Đúng vậy, may là vừa rồi nàng không từ bỏ, nếu không chẳng phải sẽ vừa lòng hắn hay sao?

Mà hắn lại khăng khăng ở đây, điều đó chứng minh, chuyện của Phục Linh, hắn đồng ý rời.

Đây có lẽ là chuyện duy nhất làm nàng vui vẻ. Nàng cúi người với hắn: "Nô tỳ cảm ơn Vương gia trước."

Hắn hình như không giống với Tề Hiền phi. Không biết vì sao, trong đầu Thượng Trang lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Nguyên Duật Diệp cười nhạo một tiếng, sau đó nhíu mày: "Thật không ngờ mưa lại lớn thế này."

Thượng Trang kinh hãi, lúc này mới nhớ tới cả người hắn đã ướt đẫm. Mưa lạnh như vậy, hắn mặc y phục ướt sũng trên người chắc chắn sẽ sinh bệnh. Nhưng hiện tại, nàng nên làm gì bây giờ?

Thượng Trang vội vàng đứng dậy, lúc này, hắn cũng không ngăn cản. Nàng nhỏ giọng: "Vương gia ở đây đợi một lát, nô tỳ đi lấy ô." Nói xong, nàng xoay người muốn chạy ra ngoài.

Nguyên Duật Diệp kinh hãi, vội giữ chặt nàng: "Ngươi điên rồi, mưa lớn như vậy ra ngoài làm gì?"

"Nhưng..."

"Bổn vương đã ướt cả người, muốn đi cũng là bổn vương đi."

"Ngài là Vương gia."

Nàng nhìn hắn, vì sao trong lòng lại cảm thấy, thời điểm hắn nói chuyện còn mang theo chút gì đó cao hứng vậy? Chẳng lẽ chuyện bị ướt mưa khiến hắn vui vẻ vậy sao?

Nam tử đắc ý đứng lên, tiến tới gần nàng: "Đau lòng cho bổn vương sao?" Thời điểm hỏi chuyện, một tay hắn nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng.

Thượng Trang không khỏi chán nản, nếu không phải hắn nấp trong chỗ tối giám thị nàng, sao có thể ướt mưa?

Thật sự là... Tiểu nhân!

Trong lòng nàng thầm mắng.

Thượng Trang giãy dụa mấy cái, nhưng hắn quá dùng lực, nàng có làm gì cũng uổng phí sức lực.

Hắn lại xem như không có việc gì: "Ngươi ra ngoài dầm mưa, nếu bị cảm thì sẽ không tốt." Trong lòng nàng run lên, hắn nói tiếp, "Ngươi là cung nữ bị bệnh, nếu để lây cho chủ tử thì phải làm sao? Hơn nữa người đó lại là phụ hoàng."

Hít một hơi thật sâu, nàng còn tưởng hắn sẽ nói cái gì hay lắm.

Được rồi, là nàng nghĩ hắn quá tốt.

Thượng Trang xấu hổ rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, nói: "Nhưng ngài bị bệnh, Hiền phi nương nương sẽ không bỏ qua cho nô tỳ."

Hắn giống như bừng tỉnh, buông tay ôm nàng, kêu: "Đúng vậy, mẫu phi sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chỉ là, nếu ngươi làm bổn vương hài lòng, bổn vương tự nhiên sẽ không nói ra sai lầm của ngươi."

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nàng cố tình nói như vậy, còn hắn thì hay rồi, vô lại đem trách nhiệm đổ lên người nàng.

Nàng nén cơn giận: "Hiện tại nô tỳ là ngự thị." Ngoại trừ Hoàng đế, ai cũng đừng hòng sai nàng hầu hạ.