Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 22: Chờ




Mộ Dung Vân Khương cũng không định ở lại, mỉm cười nhìn Thượng Trang rồi rời đi.

Thượng Trang quay đầu nhìn bóng lưng nữ tử, thân phận hiện nay của nàng quả thật có chút khó xử. Lúc trước, Hoàng đế có ý định chọn nàng làm Hoàn Vương phi, tuy hiện tại đã hủy hôn, nhưng ông cũng không thể sắc phong nàng làm phi tử của chính mình.

Nhưng, cho dù có thế, nàng vẫn không thể xuất cung. Dù sao, nàng tới đây với thân phận là tú nữ.

Thượng Trang lắc đầu, tiền đồ của Mộ Dung Vân Khương cũng không phải là chuyện nàng có thể đi quản.

...................

Một đêm này, Thượng Trang căn bản không thể ngủ được. Trong đầu nàng không ngừng lặp đi lặp lại chuyện của Phục Linh.

Chưa tới giờ Mão, nàng đã đứng dậy tới chính điện. Hiện tại nàng là ngự thị, cho nên phải tới hầu hạ Hoàng đế lâm triều.

Mặc long bào cho Hoàng đế, mỗi một động tác đều phải hết sức cẩn thận. Thỉnh thoảng Hoàng đế chỉ ho khan mấy tiếng, cũng không nói chuyện với nàng. Thượng Trang cúi đầu, làm xong tất cả rồi lui sang một bên đứng.

Hoàng đế bệnh đã lâu nhưng mỗi ngày đều cố gắng thượng triều. Không thể không thừa nhận, với chính sự, ông ấy quả thật tận tâm.

Thấy Trần Trung dìu Hoàng đế ra ngoài, Thượng Trang mới thở phào nhẹ nhão.

Nàng nên ra cửa cung chờ Nguyên Duật Diệp, sau khi hạ triều, hắn muốn xuất cung thì đương nhiên phải đi qua đó.

Ra ngoài, nàng tình cờ thấy thái giám bên ngoài cao hứng, nàng nhịn không được mà hỏi: "Chuyện gì mà làm công công vui vẻ như vậy?"

Thái giám cười nói: "Vu Thượng nghĩa không cảm thấy bệnh tình của Hoàng Thượng đang chuyển biến tốt sao? Chuyện này không đáng phải vui vẻ sao?"

Thượng Trang còn đang ngẩn ra thì thái giám đã lướt qua người nàng. Nói tới Hoàng đế, sức khỏe của ông quả thật đã tốt hơn trước. Chẳng qua, thái y trong cung đều là người có y thuật cao minh, có thể chữa trị cho Hoàng đế cũng không phải điều gì kỳ lạ.

Một mình tới cửa cung, cô không trực tiếp đứng ngay cửa mà tìm một nơi trốn đi để tiện quan sát tình hình cửa cung. Giờ phút này, cửa cung đóng chặt, nàng đành phải đứng chờ tới thời điểm hạ triều.

Không bao lâu đã có người đi ra.

Thượng Trang căng mắt nhìn, người đi tới rất nhiều nhưng lại không có Nguyên Duật Diệp. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không phải hắn lại tới Tự Ninh cung rồi chứ?

Chờ tới lúc cửa cung đóng lại, Nguyên Duật Diệp vẫn chưa đi ra.

Cắn răng, nàng do dự không biết có nên đi tìm hắn hay không. Lúc hoàn hồn, nàng đột nhiên phát hiện phía sau có người, nhất thời kinh hãi, nàng theo bản năng ôm ngực lui ra sau.

Nâng mắt, hắn không phải là Nguyên Duật Diệp mà nàng đợi nãy giờ sao?

Trong lúc nhất thời, nàng quên hành lễ.

Nam tử trước mặt hiển nhiên không so đo với nàng, hắn chỉ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Lén lút ở đây làm gì?"

Từ Tuyên chính điện đi ra, xa xa, hắn đã thấy nàng trốn ở góc này. Hắn cũng biết, nàng tới đây làm gì. Chỉ là khi thật sự đối diện với nàng, hắn lại muốn giả bộ cái gì cũng không biết.

"À, bổn vương biết rồi, ngươi tới chờ hoàng thúc đúng không?" Hắn khẽ cười, lắc đầu nói, "Ngươi không phải không biết, với sức khỏe của hoàng thúc, y không cần phải thượng triều."

"Ngươi!" Thượng Trang nhíu mày, nàng không thể để hắn vũ nhục Nguyên Chính Hoàn.

Hắn một chữ một câu đều là hoàng thúc, nhưng bên trong ẩn chứa bao ý kinh thường.

Nhìn nàng tức giận, hắn vui vẻ.

Hắn bỏ đi, một mặt nói: "Nếu không tin thì ngươi cứ tiếp tục chờ đi. Bổn vương phải hồi phủ ngủ một giấc."

Thấy hắn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Thượng Trang duỗi tay nắm lấy ống tay áo của hắn...