Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 2 - Chương 20: Chuyển đi




Từ ma ma đã muốn kéo Phục Linh ra ngoài.

"Tiểu thư." Phục Linh khẽ gọi nàng.

Thượng Trang đứng thẳng người, dường như lúc này mới có phản ứng, tại sao người tới lại là Nguyên Duật Diệp?

Nàng không phải nói với Hoàn Vương, xin y đưa Phục Linh đi sao?

Từ ma ma lôi kéo Phục Linh ra ngoài, không ngừng giảng đạo lý: "Vương gia muốn là phúc khí ba đời của ngươi, lát nữa gặp Vương gia ngươi không được nhiều lời, nhớ chưa?"

"Vâng." Phục Linh cắn môi đáp.

Cách Hoán Y Cục không xa có một thủy tạ, nhìn qua đó đã thấy có hai bóng người.

Nam tử ngồi dựa vào lan can, nhấm nháp ly trà trong tay. Linh Khuyết đứng cạnh hắn, nhìn qua bên này, nói nhỏ: "Vương gia, người tới rồi."

Từ ma ma và Phục Linh quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương gia."

Nguyên Duật Diệp nhìn Từ ma ma, vẫy tay kêu bà ta lui xuống.

Phục Linh cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Sau một lúc lâu, Nguyên Duật Diệp mới lên tiếng: "Sao vậy, bổn vương giúp ngươi ra khỏi Hoán Y Cục, ngươi không nên nói gì với bổn vương sao?" Nói xong, hắn uống một ngụm nước, nheo mắt nhìn nữ tử bên dưới.

Phục Linh kinh hãi, vội đáp: "Nô tỳ tạ ơn Vương gia."

Nguyên Duật Diệp đắc ý cười, buông chén trà xuống, nói tiếp: "Thật ra bên cạnh bổn vương không thiếu tỳ nữ, bổn vương đã có tỳ nữ tốt nhất thiên hạ."

Thời điểm nói chuyện, Linh Khuyết đứng cạnh nhịn không được bật cười, vươn tay đấm sau lưng hắn. Hắn nhịn đau, lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng.

Phục Linh bị hắn làm cho hồ đồ, nếu đã như vậy, hắn muốn nàng làm gì?

Thanh âm của nam tử trước mặt lại truyền tới: "Bổn vương định đưa ngươi tới Tự Ninh cung cho mẫu phi, đến lúc đó, ngươi phải tận tâm hầu hạ."

Hắn nói vậy, nghĩ là muốn đưa nàng tới cung của Tề Hiền phi.

"Được rồi, bổn vương có việc, đi trước." Hắn đứng lên, tiện thể cúi người nắm cằm nữ tử bên dưới, cười cười, "À, nhớ nói với nàng, bổn vương muốn ngươi, ngày mai sẽ chuyển qua Tự Ninh cung."

Nói xong, hắn buông tay, đi về phía trước.

Linh Khuyết đi theo, nàng nhíu mày, hỏi: "Linh Khuyết không hiểu."

Hắn quay đầu, xoa mũi của nàng, cười mắng: "Ngươi ngốc như thế sao có thể hiểu?"

"Vương gia!" Nàng dậm chân, hận nhất là hắn mắng nàng ngốc. Nàng cắn răng: "Vậy ngài nói đi, vì sao?"

"Không nói cho ngươi biết."

"Vương gia, Vương gia tốt của ta..."

Nguyên Duật Diệp cười, nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết, cung nữ vừa rồi là ai đúng không?"

Linh Khuyết lắc đầu.

Hắn đột nhiên thu nụ cười lại: "Nàng ấy là tỳ nữ An Lăng Vu mang từ nhà mẹ đẻ." Nói xong, con ngươi hắn hiện lên một tia cân nhắc.

Mà ý cười trên mặt Linh Khuyết, cũng cứng đờ lại.

Hắn hồ nháo như vậy, thì ra, là vì An Lăng Vu.

Chuyện Tề Hiền phi lợi dụng An Lăng Vu hãm hại Thái tử, người khác không biết nhưng nàng không phải không rõ. Mặc dù sự tình không được thuận lợi, nhưng thù giữa Tề Hiền phi và An Lăng Vu, đương nhiên đã kết.

Đưa tỳ nữ của nàng ấy cho Tề Hiền phi, hậu quả thế nào, mọi người đều biết.

An Lăng Vu sẽ vì Phục Linh mà cầu xin Nguyên Duật Diệp.

Thật sự là như vậy sao?

Thời điểm Linh Khuyết ngẩng đầu đã thấy nam tử đi xa, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại, sau đó cắn răng đuổi theo.