Tim Thượng Trang đập rất nhanh, nàng thật sự không biết nên thoát khỏi tay hắn thế nào.
Chỉ là, câu nói nửa vời kia... Thật khiến Thượng Trang kinh ngạc.
Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn nam tử, chỉ thấy hắn nhếch môi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Thần trí hắn, đi rồi.
Hắn căn bản không hề chú ý tới cung nữ trước mặt đang nhìn hắn..
"Điện hạ." Nàng cố lấy dũng khí gọi hắn một tiếng.
Nguyên Duật Phong lúc này mới hoàn hồn, suy nghĩ dời về nữ tử trước mặt, thân thể hắn khẽ run, bàn tay giữ lấy nàng chậm rãi buông lỏng. Hắn cúi đầu, cẩn thận đánh giá nàng.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Tất cả lui xuống, bổn cung tự mình thẩm vấn nàng."
Phục Linh kinh hãi, vừa định mở miệng đã thấy Thượng Trang nhíu mi nhìn nàng, ý bảo không được nói chuyện.
Thái tử cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình nàng. Thượng Trang mặc dù không biết hành động này của hắn là vì nguyên nhân gì, nhưng nàng có thể khẳng định, hắn sẽ không gây bất lợi với nàng. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể ở trước mặt mọi người xử lý nàng.
Trực giác mách bảo, Nguyên Duật Phong không phải con người nhàm chán như vậy.
Tất cả mọi người đều lui xuống.
Thái giám cẩn thận đặt đèn lồng lên trên bàn đá.
Nguyên Duật Phong ổn định tâm thần mới đem ánh mắt dừng trên cung nữ trước mặt. Thượng Trang cúi đầu, nói: "Nô tỳ cảm ơn điện hạ trước."
Hắn bất động thanh sắc lên tiếng: "Vì sao cảm tạ bổn cung?"
Thượng Trang vẫn thong dong trả lời: "Tạ điện hạ nguyện ý một mình nghe nô tỳ nói." Nàng đã chống đối chủ tử, còn... Nàng còn làm ảnh hưởng tới mặt mũi của hắn. Nàng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, nói tiếp, "Điện hạ đã tới Hoán Y Cục điều tra, nô tỳ cho rằng, thứ ngài quan tâm không phải ngọc bội, mà món đồ đó hiện đang nằm trên người ai."
Nếu không có mục tiêu, hắn sẽ không tự mình tới đây.
Nguyên Duật Phong có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ, nàng lại có thể biết rõ sự thật. Hắn cười: "Cho nên..."
"Cho nên ngài hoàn toàn có thể chỉ điều tra một mình người nọ." Hắn căn bản không cần huy động nhân lực điều tra tất cả như vậy.
Hắn khẽ khụ một tiếng, âm sắc nặng nề: "Bổn cung làm thế, đương nhiên là có suy nghĩ của mình."
"Vâng." Thượng Trang cắn môi.
Suy nghĩ của hắn, Thượng Trang không phải không biết.
Ngọc bội, tất nhiên là thứ vô cùng quan trọng. Bên trong đã có mục tiêu, nhưng hắn vẫn lựa chọn kiểm tra từng người, đơn giản là muốn để tất cả nhìn thấy. Hắn muốn mọi người về sau không dám thò tay làm loạn.
Đương nhiên, người cuối cùng cầm đồ của hắn, tuyệt sẽ không có kết cục tốt.
Nàng chẳng qua là may mắn, bởi vì, nàng không cần phải chết.
Từ thời khắc hắn cho mọi người lui xuống, nàng đã biết. Về phần vì sao, nàng không rõ, cũng không có ý định hỏi hắn.
Nguyên Duật Phong khen ngợi nhìn nàng, nói: "Đúng vậy, ngươi rất thông minh, cũng rất gan dạ sáng suốt."
Thượng Trang không tiếp tục nói chuyện, nàng kỳ thật không phải to gan như vậy. Nàng chỉ là không muốn sống uất ức.
"Ngươi tên gì?" Nam tử lại hỏi.
Thượng Trang nao nao, trả lời: "Nô tỳ là An Lăng Vu."
An Lăng Vu, ở trước mặt Thái tử, nàng không phải Thượng Trang. Thầm thở dài một tiếng, nàng cúi đầu cười khổ.
Nguyên Duật Phong nhìn nàng, thì ra, nàng chính là tú nữ bị phụ hoàng giáng xuống tới Hoán Y Cục. Hắn không khỏi tiến lên một bước. Vừa định lên tiếng, cách đó không xa lại truyền tới tiếng kêu của thái giám: "Điện hạ, điện hạ, ngọc bội của ngài đã tìm thấy rồi." Thanh âm thái giám không lớn, chỉ sợ quấy rầy tới hắn.
Nguyên Duật Phong hoàn hồn, lạnh giọng nói: "Dẫn tới!"
Một cung nữ bị đưa lên, nàng ta không ngừng run rẩy, khóc lóc: "Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng! Nô tỳ không biết đây là ngọc bội của điện hạ, nếu không, cho dù nô tỳ có lá gan lớn như trời cũng không dám! Điện hạ tha mạng!"
Thái giám cẩn thận trình ngọc bội ra.
Hắn nhận lấy, nắm chặt trong tay, xem như trân bảo.
Nguyên Duật Phong lên tiếng: "Giải xuống, đánh ba đại bản."
Thái giám tiến lên kéo cung nữ xuống, nàng ta không ngừng hô hào tha mạng.
Thượng Trang cúi đầu, ba đại bản, chỉ sợ, nàng ta không thể sống nổi.
Hắn quay đầu nhìn nàng, thấp giọng: "Bổn cung cho rằng ngươi sẽ thay nàng ta cầu tình."
"Nô tỳ không dám." Nàng sẽ không rước phiền toái cho mình, nàng vì Phục Linh, chỉ vì không muốn nhìn Phục Linh chịu nhục vì nàng.
Mà cung nữ kia, ngọc bội thật sự tìm được trên người nàng ta, vì vậy cho dù thế nào, nàng cũng quản không nổi.
Hắn xoay người, Từ ma ma liền không ngừng nịnh hót, cầm đèn soi đường.
Hắn không bước lên, một lát sau mới lên tiếng: "An Lăng Vu, kể từ hôm nay, ngươi tới Đông cung, hầu hạ bổn cung."
Lời ngoài lề của tác giả: Ha ha ha... Hay cho một trận đùa giỡn...