Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 24: Nhận tội




Thượng Trang theo bản năng quay đầu nhìn nàng, cung nữ kia chột dạ cúi thấp đầu.

Trong cung mà phạm lỗi chỉ có hai kết cục. Thứ nhất là nhận lỗi, nếu vậy chắc chắn sẽ bị phạt, còn về phần phạt thế nào thì đa dạng phương thức có thừa. Còn loại thứ hai, tốt nhất là gán tội cho người khác.

Nếu là người có chút tâm cơ, nói chung đều lựa chọn loại hai.

Thượng Trang định nói thì bộ y phục trong tay đã bị Từ ma ma chặn ngang đoạt lấy, bà ta cẩn thận nhìn, đồng tử co lại, đưa tay túm lấy tóc nàng, mắng: “Ta chỉ bắt ngươi đi vài vòng, ngươi liền tỏ thái độ? Còn nghĩ ngươi là thiên kim tiểu thư muốn thế nào thì như thế ý chắc?”

“A….” Thượng Trang không chịu nổi kêu ra tiếng.

Từ ma ma giựt tóc nàng lắc qua lắc lại, quay đầu hướng cung nữ kia nói: “Đi tra xem là y phục của chủ tử nào, gọi người áp giải tiện tỳ này đi nhận tội!”

Cung nữ kia cũng chưa hề lui xuống, chỉ run giọng nói: “Cô cô, đây là … là y phục của Hiền phi nương nương, lúc sáng đưa tới là do nô tỳ nhận.”

Thượng Trang nhìn nàng, xem ra nàng đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ đem củ khoai nóng ném ra. Mà cũng do vận may nàng không tốt, đụng phải ngay lúc này.

Nhưng mà, là y phục của Hiền phi, có lẽ …

Nàng cố chịu đau không phản kháng lại. Chỉ là nàng hiểu rõ, ở nơi này có phản kháng cũng không tác dụng gì. Sẽ chỉ khiến chính mình bị thương thêm mà thôi. Cho nên nàng phải nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội.

Cuối cùng Từ ma ma cũng buông tay, lạnh lùng nói: “Vậy đem tới Tự Ninh cung.”

Cung nữ gọi người, hai thái giám tới, mỗi người túm lấy một cánh tay Thượng Trang. Chỉ nghe trong đám đó có một người nói: “Bây giờ mới biết sợ?”

Nàng đâu phải vì vậy mà run rẩy không ngừng, sự thật là do bưng lâu nên mới chịu không nổi mà run rẩy.

Thái giám áp giải nàng ra ngoài, cung nữ cũng vội vàng đón lấy bộ y phục bị phá từ Từ ma ma rồi theo sau.

Mọi người mới bước tới cửa, đột nhiên gặp một người đúng lúc cũng tiến vào, thấy tình huống này, sửng sốt buột miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng trang giật mình, người vừa tới là một cô nương xấp xỉ nàng.

Y phục hồng nhạt, chỉ có điều Thượng trang thoáng nhìn đã nhận ra không phải phục sức của cung nữ. Nhưng cũng không hiểu vì sao nàng lại có cảm giác cũng không phải tú nữ tiến cung đợt này.

Tú nữ thì không nên một mình tới nơi này.

Nàng liếc nhìn Thượng Trang, vừa định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng của Từ ma ma truyền tới: “Ôi, Linh Khuyết cô nương sao lại tới đây?” Bà ta vừa nói vừa tới nghênh đón.

Từ ma ma kêu nàng là cô nương, như vậy là cung nữ của chủ tử cung nào rồi, có điều nhìn quần áo của nàng lại không giống.

Linh Khuyết thu lại ánh mắt đang nhìn Thượng Trang, hướng Từ ma ma nói: “Y phục của Hiền phi nương nương đã giặt xong chưa?”

Sắc mặt Từ ma ma trầm xuống, chỉ vào Thượng Trang nói: “Vốn là đã xong, nhưng lại bị tiện tỳ này xé rách, ta đang kêu người áp giải nàng tới cho nương nương trừng trị!”

“Hửm?” Linh Khuyết lại nhìn Thượng Trang, nàng trông thấy hai tay nàng ấy không ngừng run rẩy. Chỉ có điều, không biết vì sao nàng cảm thấy, không phải vì sợ hãi mà run rẩy.

Nàng xoay người lại nói: “Đã như vậy thì mang nàng tới Tự Ninh cung đi.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thái giám áp giải Thượng Trang vội vàng đuổi theo, cũng nữ cầm y phục kia cũng vội vã theo sau.

….

Tự Ninh cung.

Linh Khuyết vào tới đại sảnh liền dừng lại, quay người chỉ vào Thượng Trang và cung nữ kia nói: “Hai người các ngươi ở lại, những người khác đi xuống đi.”

Hai thái giám vội vàng rời đi.

Lúc này, nghe thấy bên ngoài có người kêu “Nương nương”, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần.

Mọi người trong phòng vội vàng quỳ xuống.

Cửa bị đẩy ra, Thượng Trang nghe thấy có người vào nhưng không phải chỉ có mình Hiền phi, nàng cúi đầu, nghe thấy tiếng của Hiền phi truyền tới: “Bình thường muốn gặp mặt con còn khó hơn lên trời, hôm nay Thánh Thượng ban thưởng tú nữ cho con, con lại nhanh như vậy đã đến tạ ơn?”

Nam tử khẽ cười nói: “Ai nói là nhi thần tới tạ ơn?”