Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 23: Đổ tội (Giá họa)




Thái giám mang Thượng Trang tới Hoán Y Cục liền gặp một ma ma tươi cười nghênh đón,nói: “Không biết ngọn gió nào đưa công công tới đây?” Ánh mắt bà ta khá sắc bén, liếc mắt một cái liền nhận ra thái giám Càn Thừa Cung, ai không đến nịnh bợ được chứ?

Thái giám khẽ hừ một tiếng chỉ vào Thượng Trang đang đứng đằng sau: “Nàng ta, về sau chính là cung nữ của Hoán Y Cục.” Hắn ngừng nói, và nở nụ cười châm biếm, lại nói: “Ma ma, đây là khẩu do Thánh Thượng đích thân ban xuống.”

Ma ma hiểu ý, vội gật đầu trả lời: “Dạ dạ.”

“Được rồi, người ta cũng đã đưa, giờ còn phải trở về bẩm báo lại.” Nói xong cũng không nhìn lại Thượng Trang một cái, đã quay người vội vàng rời đi.

Đợi cho bóng dáng thái giám khuất dần sau lối rẽ, ma ma mới thu lại ánh mắt. Nhìn nữ tử ở trước mặt, ma ma có hút kinh hãi, đúng là xinh xắn! Mặc dù nàng không rõ vì sao Thánh Thượng lại muốn điều nàng ta đến Hoán Y Cục, bất quá nhìn quần áo trang sức trên người cũng có thể biết được thân thế của nàng ta.

Mà vừa trước lúc rời đi, thái giám còn cố ý nói cho nàng biết Thánh Thượng đã truyền lệnh đưa nàng đến đây thì không cần phải khách khí với nàng.

Biết đâu không khách khí với nàng, chính là thể hiện lòng trung thành với Thánh Thượng.

Cúi đầu ho nhẹ, nói: “Ta là quản sự ở đây. Ta họ Từ. Mọi người đều gọi ta là cô cô.”

Giọng điệu lạnh như băng, Thượng Trang khẽ thở dài, ma ma ở trong cung đều là những cung nhân phải trải qua bao năm nhẫn nhịn mà đạt tới, mà với thân thế của nàng, ngày sau có mong muốn sống an ổn sợ là cũng khó.

Cúi đầu ngoan ngoãn đáp: “Nô tỳ là An Lăng Vu, sau này phải làm phiền đến cô cô chỉ dạy.”

Đuôi lông mày Từ ma ma nhếch lên với vẻ khinh thường, cười nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, sau này gọi ngươi là Vu Nhi đi, họ kia của ngươi cũng không có tác dụng, sớm đã không còn rồi.”

Ai chẳng biết việc Hoàng Đế tuyển tú, nhưng chỉ chọn ‘họ tên’ của tú nữ, bởi vì đằng sau nó là quyền lực. Mà nàng, nếu không được Hoàng đế thích thì xem ra cái ‘họ tên’ này của nàng cũng không quan trọng mấy.

Thượng Trang nhỏ giọng đáp lại,

Không có ‘họ tên’ ……

Aiz, nhưng họa cũng là do ‘họ tên’ gây ra.

Đúng lúc này, một cung nữ bưng chậu đầy quần áo từ xa đi tới, Từ ma ma gọi nàng lại, nói: “Qua đây, đem cái này đưa cho người mới tới.”

Cung nữ kinh hãi, thấy sắc mặt Từ ma ma u ám vội vàng bước tới. Nhìn về phía người đứng bên cạnh Từ ma ma, nàng không nhịn được nói: “Cô cô, nàng … nàng còn chưa thay quần áo …”

Từ ma ma cười lạnh nói: “Vừa hay, làm việc, bẩn thì thay. Giao cho nàng là được!”

Cung nữ biết điều ngậm miệng, đem chậu gỗ đang bưng đưa cho Thượng Trang. Thượng Trang sau một hồi sửng sốt, cuối cùng đưa tay đón lấy.

Thật nặng đấy.

Từ ma ma không nhìn nàng nữa, vừa xoay người đi về phía trước vừa nói: “Đi theo ta.”

Cung nữ kia liếc nhìn Thượng Trang, muốn nói gì đó thì thấy Thượng Trang đã xoay người theo kịp bước chân của Từ ma ma, cuối cùng nàng đành nuốt xuống.

Thượng Trang đi theo sau Từ ma ma cũng không hỏi nàng muốn dẫn mình đi đâu. Chỉ có điều, theo nàng đi đã được vài vòng trong sân cũng không thấy nàng có ý định dừng lại. Trong khi Thượng Trang gần như không thể bưng được cái chậu gỗ kia, nó vốn đã không hề nhẹ, còn bắt nàng đi lâu như vậy.

Từ ma ma đột nhiên nhìn nàng, thấy Thượng Trang cắn môi, hai tay đã bắt đầu run run nhè nhẹ. Nàng hừ lạnh nói: “Aiz, đúng là thiên kim tiểu thư việc gì cũng chưa từng làm. Có điều, đã đến đây rồi thì cái gì cũng đều phải làm. Cô cô ta đang rèn luyện ngươi, để tránh cho sau này ngươi làm gì cũng lực bất tòng tâm!”

“Tạ ơn cô cô.” Thượng Trang cắn răng cố nói.

Ngày trước ở An Lăng phủ, tuy nàng là a hoàn nhưng cũng chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc.

Mới chỉ nhớ lại, hai tay đã mất hết sức lực, chỉ kịp nghe thấy tiếng “ầm……”, toàn bộ quần áo trong chậu từ từ rơi vãi ra ngoài.

“A!” Từ ma ma hét lên, chỉ vào nàng và mắng, “Ngươi muốn chết hả, những thứ này đều là quần áo của chủ tử các cung, nếu làm hỏng một sợi tơ ngươi cũng đừng mong sống được!”

Thượng Trang không nói lời nào, hai tay run run đi nhặt.

Đầu ngón tay vừa chạm tới bộ đồ vàng nhạt, bỗng nhiên phát hiện chỗ vạt áo kia bị rách.

Nàng giật mình, đưa tay cầm lấy chỗ bị rách.

Đúng lúc này, bỗng thấy phía sau có người kêu lên: “A, cô cô, ngài mau nhìn xem, nàng xé rách quần áo của chủ tử!”

Người nói chính là cung nữ lúc nãy đem chậu gỗ giao cho nàng.