Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi
Anh Minh nghe xong có chút hoảng hốt, tối lửa tắt đèn, hắn vào làm gì? Còn nhìn mập hay gầy, từ bao giờ nàng và hắn đã quen thuộc nhau như vậy rồi!
Vội đứng lên, không muốn hắn đi vào, nàng đành phải ra ngoài. Nhưng nàng mới định cất bước, hắn đã đẩy cửa đi vào, cái đầu cao như vậy, ngọn đèn sau lưng hắn chiếu vào, đường nét cơ thể như được mạ vàng, Trước đây chỉ biết hắn cao ráo, hôm nay hắn mặt y phục đen, đứng ở trước mặt tựa như một ngọn núi. Lòng nàng nhảy loạn, muốn nói hắn ra ngoài, nhưng cổ họng căng lên, nói không ra lời.
Trong cung điện, chính giữa gọi là minh gian, nối liền với minh gian là thứ gian, sao gian thì sao, nằm ở chỗ sâu nhất, bây giờ cảm giác như thoát khỏi ba ngàn hồng trần, tự do ở ngoài dương thế. Không có cung nhân hầu hạ cũng không có đèn đuốc, chỉ có một ngọn đèn sáp yếu ớt, phát ra ánh sáng nhạt chập chờn.
Hắn bước lên trước, nàng lập tức lùi về sau một bước, loại tình cảnh này, vừa hồi hộp lại vừa do dự.
Dù sao Anh Minh cũng là cô nương chưa trải sự đời, không giống người từng trải trăng gió, dù trong lòng thích hắn, nhưng hắn cũng là nam nhân, không hiểu tường tận, vẫn có chút sợ hãi. Mùi long tiên trên người hắn tràn ngập khắp không gian nho nhỏ này, hoa văn hình rồng bằng sợi vàng chỉ bạc trên vai chiết xạ ra ánh sáng đẹp mắt.
Đầu óc không thể nào tự hỏi, một mảnh lộn xộn, không biết nên làm thế nào. Đôi tay dưới tay áo nắm chặt lại, nàng ngập ngừng: "Ngài..."
Tay hắn chầm chậm đưa lên, đầu ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ, quả thật có thể tưởng tượng một đôi tay như vậy, khi kéo hết dây cung thì có vẻ đẹp như thế nào. Bàn tay kia đang hướng dần về mặt nàng, từng chút từng chút đưa tới, Anh Minh hầu như đã quên hít thở, trong đầu nghĩ hắn sắp phủ lên mặt nàng rồi. Lần trước là sờ tay, bây giờ là mặt, bá vương ngốc này dường như cũng không ngốc như trong tưởng tượng. Hắn sát phong cảnh đều là do nói chuyện, chỉ cần ngậm miệng, phần mị lực kia các cô nương khó mà chống lại được.
Anh Minh thở hổn hển, nai con chạy loạn, thấy những ngón tay tinh tế như hoa lan kia đến trước mặt, nàng sợ đến mức không dám có một cử động nhỏ nào. Dáng vẻ cô nương cụp mắt là thẹn thùng nhất, nàng nhớ hắn cho là như vậy. Nàng đỏ mặt, dần đợi sự tiếp xúc ôn nhu kia, thậm chí nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hẳn là hắn sẽ thuận thế ôm nàng vào lòng, sẽ hôn lên tóc mai của nàng...
Cũng may hôm nay đã gội đầu, nàng vui mừng vô cùng, đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra lúng túng vì hôn một miệng đầy dầu. Đầu ngón tay kia rốt cuộc đã chạm lên mặt nàng, nàng có thể cảm nhận được độ ấm, nàng chờ sự ngọt ngào dào dạt kế tiếp. Thế nhưng cuộc sống lúc nào cũng đầy những nhấp nhô, tưởng tưởng vốn tốt đẹp như vậy bị sụp đổ trong nháy mắt, hay ngón tay của hắn nắm má của nàng, kéo rất kiên quyết: "Thật sự mập này!"
Rốt cuộc Anh Minh cảm thấy mình muốn nổi điên, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng gạt tay hắn ra, giậm chân hét lên: "Vũ Văn Ý, ngươi cái bá vương ngốc này! Ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa!" Nói xong băng qua từng cửa lăng hoa, thẳng đến đầu khác của sao gian, sau đó rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Hoàng đế ngẩn người tại chỗ, xoay người lại vẻ mặt mờ mịt, Đức Lộc mặt ủ mày ê đứng ở minh gian dò xét: "Vạn tuế gia..."
Bước chân của Hoàng đế không vững, tim đập loạn đi hai bước: "Nàng vừa mới... gọi trẫm là gì?"
Đức Lộc sắp khóc tới nơi: "Nô tài không dám nói..."
"Nói!" Hắn cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề rồi, có thể là nghe lầm, cần phải xác nhận lại.
Đức Lộc lắp bắp: "Nương... Nương nương gọi thẳng... Thánh húy, nương nương còn nói ngài là... Nói ngài là... Ngốc ngốc ngốc..."
Hoàng đế vung tay lên, ý bảo không cần nói nữa. Tên kia từ sau khi lên ngôi đã không còn dùng, ngay cả hắn cũng đã sắp quên, đột nhiên từ trong miệng nàng nói ra, có loại cảm giác kiếp trước kiếp này. (Tiền thế kim sinh: như trải qua hai kiếp người)
Nếu như dựa theo quy củ, tên Hoàng đế là cấm kỵ, đừng nói là gọi thẳng, ngay cả lúc viết mà gặp phải, cũng không thể viết ra hết, cần phải viết thiếu nét thể hiện cung kính. Hiện tại nha đầu này lại gan lớn như vậy, chỉ nhéo nàng một cái, nàng lại dám nhăn mặt hô to gọi nhỏ, Thật ra gọi tên cũng không có gì, đáng giận là câu phía sau, nàng dám mắng hắn là bá vương ngốc!
Thì ra trong lòng nàng mình chính là người như vậy sao? Hoàng đế rất tức giận, trầm mặc hạ lệnh: "Cho tất cả lui ra hết, hôm nay trẫm phải thanh lý môn hộ."
Đức Lộc nghe xong hồn bay phách tán: "Vạn tuế gia, Vạn tuế gia... Người không thể, đó là Hoàng hậu nương nương, người không thể thanh lý nàng..." Năn nỉ một lúc không có tác dụng, ngược lại còn dẫn tới một tiếng hét lớn, bảo hắn cút, hắn không thể làm gì khác hơn là dẫn theo tất cả cung nhân cút vào ngồi trong một phòng.
Tùng Cách sợ đến mức không ngừng run rẩy: "Không thể cứu vãn ư, sắp xảy ra chuyện rồi ư? Chủ tử của chúng ta phải làm sao bây giờ!" Nàng gấp đến độ xoay vòng: "Còn quan tâm gì nữa, nhanh đến Từ Ninh cung báo Lão phật gia, cầu Lão phật gia tới cứu mạng thôi!"
Đức Lộc ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng, đưa lỗ tai về hướng Bắc nghe động tĩnh, quả thực nghe tiếng đập cửa rầm rầm, Vạn tuế gia cách cánh cửa mắng to: "Đồ kém cỏi nhà nàng, mở cửa ra cho trẫm!"
Anh Minh ở trong phòng lấy chăn bọc kín người, hắn ở bên ngoài la hét ra lệnh, nàng quyết định mắt điếc tai ngơ.
Còn có gì mất mặt hơn chứ, người ta thầm nghĩ muốn nghiệm chứng xem nàng có mập không, nàng lại tự mình đa tình cho là hắn muốn bày tỏ tấm lòng với nàng. Thật là một câu chuyện bi thương, nàng không biết dạo này rốt cuộc là mình bị bệnh gì, có lẽ là di chứng của quy linh tập lần trước, mới có suy nghĩ bậy bạ với tên ngốc kia! Nàng ở trong ổ chăn gào khan ô ô, hận không thể chôn đầu mình luôn, đời này không muốn gặp lại hắn.
Nhưng người kia như âm hồn không tan, hắn ở bên ngoài đập cửa, tiếp đập cửa rầm rầm vang lên: "Trẫm nhất định phải tranh luận với nàng đàng hoàng, nàng mắng trẫm cái gì, nói rõ ràng cho trẫm!"
Anh Minh tâm phiền ý loạn, tiếng đập cửa như đang gõ vào não nàng, lửa giận đã tắt lại bắt đầu bốc cháy lên, nhịn hồi lâu cuối cùng không nhịn được nữa, bỗng nhiên nhảy xuống giường mở cửa, không nói hai lời lập tức bóp gò má hắn, vừa bóp vừa nói: "Mau để ta xem, người có gầy không!"
Hoàng đế lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám bóp mặt hắn, khiếp sợ đến mức quên cả phản kháng, mặc cho nàng với khuôn mặt dữ tợn, tùy ý làm bậy trên mặt hắn.
Ừm, nam nhân trẻ tuổi, da được bảo dưỡng tốt, bởi vậy cảm giác rất tốt. Nhưng có đẹp mắt đi nữa, cũng không nhịn được muốn xé hắn ra, xoa mặt hắn đến thay hình đổi dạng, cuối cùng uy nghiêm không còn, khó khăn nói "Dừng tay, dừng tay", lúc này trong lòng nàng tràn ngập ác ý và sảng khoái, bất mãn vừa rồi cũng bị quét sạch.
Rốt cuộc Hoàng đế cũng đoạt lại mặt mình dưới ma trảo của nàng, mặt đỏ lên không biết là do bị bóp hay là do tức giận, hắn đứng tại chỗ thở dốc, trách mắng nàng: "Tề Anh Minh, nàng thật to gan!"
Hoàng hậu của hắn không cho là đúng: "Cái này huề, ai cũng không được tức giận."
Hoàng đế nghĩ vậy cũng được, dù sao cũng là mình ra tay trước. Nhưng yên lặng một lát lại cảm thấy khoản nợ này tính chưa xong, nàng gọi cả tên lẫn họ của hắn, còn mắng hắn, nói thế nào cũng đều là hắn bị thua thiệt.
"Nàng... Ai cho nàng lá gan gọi thẳng thánh húy? Nàng còn mắng trẫm là bá vương ngốc?"
Người kia không sợ chết thẳng thắn hùng hồn: "Không phải ngài cũng mắng ta là đồ kém cỏi sao, ngài cũng gọi thẳng tên ta, ta không tức giận, sao lòng dạ ngài lại hẹp hòi như vậy chứ?"
"Trẫm là vua của một nước, ai nói lòng dạ với nàng!" Hắn tức giận đến gần một chút: "Nàng ở sau lưng mắng trẫm bao nhiêu lần rồi, đừng tưởng trẫm không biết."
Anh Minh nói như nhau như nhau: "Hết tám phần là người cũng mắng ta không ít, đừng ở chỗ của ta giả bộ nữa."
Nếu bàn về cãi nhau, Hoàng đế vẫn luôn không tranh cãi lại nàng, sau cùng tức giận đến mức không còn cách nào, chỉ vào mũi nàng nói: "Sao nàng lại giống thôn phụ phố chợ vậy, có còn vương pháp hay không hả?"
Nàng trưng ra bộ mặt vô lại: "Vương pháp là do người định ra, chúng ta sắp đại hôn rồi, người nói vương pháp với ta, thật sự không thích hợp đâu."
Hoàng đế thở ra một hơi, bản thân vô cùng ấm ức, đi vòng hai vòng trong phòng để giải nhiệt, lẩm bẩm nói: "Trẫm thật sự không nên tới, sợ nàng khổ sở vội vàng tới an ủi nàng, đúng là không cần, rõ ràng tâm địa người này làm bằng sắt, đâu cần ai an ủi. Mười ngày không gặp, trẫm không đến, nàng cũng không biết tới nhìn một cái, ai khóa chân của nàng phải không! Người không tim không phổi như vậy, trẫm hận không thể cả đời không biết nàng, lúc đó không có tình nghĩa gì mới tốt!"
Anh Minh đứng ở đó, nhìn hắn lòng vòng như con ruồi không đầu, trong miệng lẩm bẩm nửa nuốt nửa ngậm, cũng không biết rốt cuộc là hắn đang nói cái gì. Sau cùng nghĩ không cần quan tâm đến hắn, tự mình ngồi xuống kháng, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn. Cãi nhau nên có bộ dáng của cãi nhau, tư thế nghiêng đầu thể hiện thái độ, ngươi không cúi đầu, ta cũng sẽ không xin ngươi khoan dung.
Quả nhiên Hoàng đế tự mình đánh trống lui quân, chầm chậm đi tới, ngồi xuống bên kia kháng. Khóe mắt nhìn nàng một cái, nàng không hề có động tác gì, hắn ôi một tiếng: "Trẫm khát."
Đây là ý ngưng binh, Anh Minh cũng hiểu có chuyển biến tốt nên ngừng, đứng dậy rót cho hắn chung trà, đặt gần tay hắn: "Thanh mai cho thêm mật ông, vừa hay nhuận giọng. Vạn tuế gia mau uống đi, không thì ngày mai khàn giọng, không thể gặp thần công."
Uống một ngụm trà còn bị nàng chặn một câu, ngẫm lại thật là nghẹn khuất. Nhưng hắn là Hoàng đế, Hoàng đế so đo với một nữ nhân, khó tránh khỏi cách cục quá nhỏ. Hắn nếm thử một ngụm, nước trà ở chỗ nàng đều tràn ngập tâm tư tinh tế của cô nương, nếu trà như người, ấm áp kia, hương vị ngọt ngào trong veo từ cổ họng xuyên châu quá phủ chảy thẳng đến đáy phổi, hắn chậm rãi thở ra một hơi dài: "Nàng chỉ biết trẫm tên là Vũ Văn Ý, biết nhũ danh của trẫm không?"
Anh Minh cân nhắc, giống như thật sự không biết. Đối với hắn tên kỳ thật là dư thừa, dù sao vĩnh viễn cũng không dùng được, hai chữ Hoàng đế chính là giải thích tốt nhất.
Nhưng chính hắn vẫn còn chút nhớ nhung: "Nhũ danh của trẫm gọi là Hưởng Ấp, Hiếu Từ Hoàng hậu họ Quách giai, tên trẫm, là họ của mẫu hậu."
Nàng chợt hiểu ra, trước kia cho rằng hai chữ Hưởng Ấp chỉ là phong hầu hưởng ấp, là nguyện vọng tốt đẹp mà tổ tông gửi gắm đối với hắn mà thôi. Sau này nghe hắn giải thích mới phát hiện chữ Hưởng thêm bộ Ấp, không phải là chữ Quách sao, tên này lập tức trở nên có ý nghĩa sâu xa, nàng nháy mắt hỏi hắn: "Là tiên đế lấy tên cho ngài ư? Nói vậy, người tiên đế gia coi trọng nhất chính là Hiếu Từ Hoàng hậu rồi!"
Hoàng đế nhàn nhạt như trước: "Coi trọng hay không có gì quan trọng chứ, người cũng không còn nữa, ai còn đi kiểm chứng những điều đó! Sau này nếu nàng muốn gọi tên trẫm, đừng gọi cả tên lẫn họ, còn la lối khóc lóc, làm mất thể diện bản thân. Có thể gọi nhũ danh của trẫm --- vào lúc không có người ngoài!"
Hắn nói xong, kiêu căng hất cằm lên, dáng vẻ này mang hiệu quả giống như đang nói "Nào, tới ăn".
Anh Minh thầm lầm bầm, thật là ân điển lớn, thưởng cho nàng gọi nhũ danh của hắn. Nhưng suy nghĩ đánh giá lại, trên đời này người có thể gọi tên hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn hào hiệp như vậy, đúng là xem nàng như người một nhà!
Đi tới ngày hôm nay, sự giao thoa giữa hai người họ, dường như là tích lũy từng chút một mà có, không thể nói là quá nhiệt liệt, nhưng có sự phát triển rất nhỏ, nói là có, thì không sâu đậm lắm; nói không có, nhưng cũng ngát hương. Bản thân mình có lẽ thu hoạch được tình yêu, nhưng thu hoạch này dựa trên sự tàn lụi của Tiết gia, hôm nay kiền a mã đã chết, Thâm Tri cũng mất, bản thân lại ở đây nghĩ đến chuyện tình yêu, thật sự là tự thấy hổ thẹn.
Nàng cụt hứng, cúi thấp đầu nói: "Vừa nãy ta nhất thời nói không lựa lời, to gan gọi thẳng thánh húy, mong Vạn tuế gia thứ tội."
Hoàng đế có chút thất vọng: "Vậy sau này nàng còn gọi tên trẫm không?"
Nàng suy nghĩ một lát: "Trước mặt chúng ta không phải là luôn có người sao, cũng không có cơ hội gọi tên người ở sau lưng, cứ dựa theo nề nếp cũ đi, đừng làm loạn quy củ."
Hoàng đế không nói thêm, thầm nghĩ chẳng liên quan gì, bây giờ nàng mạnh miệng, chờ đến ngày nào đó, chỉ sợ nàng sẽ quên sạch đống quy củ thể thống này.
Căn phòng nhất thời yên ắng xuống, trong lò Bác Sơn bằng đồng đen đang đốt kỳ nam [*], một làn khói mỏng bay lên, va phải cánh của giá nến Ngân hạc, từng sợi khói gợn lên dập dờn, sau đó tiêu tán. Anh Minh nhìn quỹ tích của làn khói, hồi lâu mới nói: "Hôm nay là mười một, tuy Lão phật gia và Thái hậu một lòng giữ ta lại trong cung, nhưng lễ phụng nghênh cần phải cử hành, cũng không thể không mang gì hồi cung được."
[*] Kỳ nam: tương tự như trầm hương, là phần gỗ thơm hình thành trên thân cây Dó Bầu, nhưng Kỳ là thứ trầm hương có nhiều tinh dầu hơn, mất nhiều thời gian hình thành hơn và do vậy mà hiếm gặp hơn Trầm rất nhiều.
Đây là ý vẫn phải về Tề gia, dù sao Hoàng hậu cũng phải xuất giá từ nhà mẹ đẻ. Ngoài miệng Hoàng đế không nói gì, nhưng trong lòng lại buồn bã do sắp phải xa cách, cũng bắt đầu cảm nhận được tâm trạng của Ngô Việt Vương nhớ thê tử, câu mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ [*],trong đó chứa biết bao trằn trọc.
[*] Chuyện kể là Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dịch ra là “Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về”.
Hắn chống đầu gối, cô đơn ừ một tiếng: "Nàng định lúc nào về?"
Anh Minh nói: "Cũng còn mấy ngày nữa, sáng mai đến Từ Ninh cung hỏi ý kiến Lão phật gia, Lão phật gia nói về lúc nào thì ta sẽ về lúc ấy."
Hắn chần chờ đề nghị: "Trẫm cảm thấy về trước ba ngày là được, nàng thấy thế nào?"
Anh Minh nhìn hắn một cái, nếu như làm theo tâm trạng của nàng, tốt nhất là nàng về ngay sáng mai. Linh cữu của Tiết Công gia đã về nhà, mặc dù nàng không thể đến, sai một gã sai vặt đi đưa chút phúng viếng, cũng làm hết tấm lòng của khuê nữ.
"Trước năm ngày được không? Ta muốn về tiểu viện kia ở mấy ngày, sau này không có cơ hội nữa."
Sau khi khó xử đắn đo thật lâu, Hoàng đế nói: "Nếu nàng nghĩ như vậy, cũng không phải không được, nhưng nàng phải đồng ý với trẫm, tuyệt đối không được bước ra khỏi Nghĩa Công phủ nửa bước. Chuyện của Tiết gia nàng không cần nghĩ đến, ông ta là hoăng (chết) trên đường hành quân, sau khi ông ta chết trẫm sẽ cho lễ tang long trọng. Nhưng hiện giờ sợ bóng sợ gió, triều đình không yên ổn, về nhà trẫm sẽ điều động thân quân đóng giữ chỗ ở của nàng, trẫm không muốn trước khi đại hôn xảy ra nhiễu loạn gì."
Anh Minh nói được: "Đều làm theo phân phó của người." Trong lòng nàng thổn thức, rời nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về nhìn lại.
Nàng được như ước nguyện, Hoàng đế lại vô cùng thẫn thờ, vốn tưởng nàng ở ngay trước mặt, muốn gặp thì sẽ gặp, dễ phát triển tình cảm giữa hai người, Bây giờ nàng phải về, tuy rằng chỉ năm ngày thôi, ý trung nhân không ở trong cung, hắn không an tâm trăm điều, sợ Tề gia xảy ra sai lầm, sợ thân quân bảo vệ không tốt...
Thật sự thích đến mức độ, hận không thể cất nàng vào trong túi tiền, mỗi ngày đeo trên lưng. Nhưng mà hắn cào tim cào phổi, nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ nhã nhặn trầm tĩnh ngồi ở kia, chầm chậm phẩm trà thanh mai của nàng.
Không giống đêm dạo chơi đó, ngồi trước hoành thánh giơ tay là có thể chạm, hiện giờ muốn đụng vào nàng cũng cảm thấy thật quá xa xôi. Hắn giãy giụa thật lâu, suy tính tạo cơ hội, biến tất cả mọi việc như là vô tình, sau đó đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, trẫm phải về."
Anh Minh tất nhiên phải đứng dậy đưa tiễn, hắn thong thả bước về phía cửa, nàng đi theo phía sau hắn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng như gần như xa, hắn nắm chặt hai tay, chỉ cần bây giờ đứng lại, xoay người là có thể ôm lấy nàng. Bản thân ăn nói vụng về nên không nói được lời ngon tiếng ngọt, nếu ôm nàng, nàng hiểu lòng người như vậy, nhất định có thể hiểu rõ lòng hắn.
Thế nhưng khi đã góp đủ dũng khí, đang định xoay người, trên bắp chân không biết bị cái gì quấn lấy. Hắn hoảng sợ, cúi đầu nhìn, đúng là con gấu con, hai chân trước của nó ôm chặt chân hắn, ngước gương mặt nhỏ lên, đôi mắt gấu tròn xoe đen nhánh nhìn hắn. Lần đầu tiên hắn nảy sinh hoài nghi với quyết định của mình, sớm biết như vậy sẽ không mua nó về, để cho kẻ xấu lấy mật chặt tay gấu của nó mới tốt.
Hắn thở dài: "Sát Bất Đắc, hiện giờ trẫm thật sự muốn giết ngươi."
Nếu như gấu có thể nghe hiểu tiếng người, tám phần mười sẽ hỏi tại sao! Tại sao... Rất khó giải thích, hắn lại thở dài, nghĩ đêm nay xong rồi, không thể tiếp tục được nữa. Vốn chuẩn bị ra khỏi cửa, lại phát hiện tay áo bị nàng kéo, nàng đứng trong ánh sáng chiếu qua song cửa hình thoi, đầu ngón tay nắm lấy góc tay áo dài của hắn, khẽ nói: "Ta trở về, cũng sẽ nhớ ngài. Ngài ở trong cung mọi chuyện phải cẩn thận, mấy ngày này ngoại trừ người của Quân Cơ xử ra, đừng gặp ai cả... Chờ ta trở lại"