Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 81: Chương 81:





Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Khuôn mặt Anh Minh không có biểu hiện gì: "Lời của Vạn tuế gia thật hiếm thấy, người là Hoàng đế, hậu cung có ba ngàn giai lệ, sợ cái gì chứ. Nếu như phát tác..." Nàng đỏ mặt nói: "Nếu phát tác thì lật thẻ bài, chuyện như vậy không cần ta phải dạy người nha."
Đức Lộc vô cùng hồi hộp nhìn chằm chằm vào Vạn tuế gia, trong lòng gào thét, cơ hội tốt ngàn năm có một, lập tức nói người không cần người khác, chỉ cần nương nương!
Còn Anh Minh nói xong câu này thật ra cũng có chút suy nghĩ, hy vọng hắn dốc hết tâm tư thì dù là không nói thẳng ra, chỉ cần mượn chuyện lúc đầu kiên quyết muốn nàng dọn vào Dưỡng Tâm điện để nói, nàng cũng sẽ hiểu.
Nói đến cùng, nàng cũng chỉ cần hắn cho nàng câu trả lời chắc chắn mà thôi, ra vẻ thì ra vẻ, chính nàng cũng biết, nhưng thiếu câu nói kia, đời này sẽ như thiếu cái gì đó. Hắn và Hải Ngân Đài trước đây không giống nhau, hôn sự giữa nàng và Hải Ngân Đài là bình đẳng, hai thế gia liên hôn, không ai nói ai trèo cao. Nhưng Hoàng đế trị vì thiên hạ, nắm quyền sinh sát, chung quy không thể đối xử với hắn như với người khác được. Chính mình muốn yêu nhưng không dám yêu, nếu biết suy nghĩ của hắn, nàng sẽ chuẩn bị thật tốt. Nếu hắn yêu nàng, nàng có thể an tâm lớn mật; nếu hắn không yêu nàng, vậy nàng sẽ tuân thủ bổn phận, không vượt lôi trì nửa bước.
Vạn tuế gia, người phải nói một câu thật lòng chứ? Nàng chăm chú nhìn hắn, người ngồi dưới cửa sổ nghiêng đầu, khuôn mặt anh tuấn như thiếu niên. Anh Minh không phải người dạn dĩ, dũng cảm tiến tới phía trước chỉ vì chịu đựng, từ nội tâm mà nói, nàng ở thâm cung lúc nào cũng sợ hãi, mặc dù có chiếu thư phong Hậu, họa phúc sớm tối, ai biết được ngày mai có giữ được đầu để ăn cơm hay không. Một câu khẳng định của hắn chính là phương thuốc bảo mệnh của nàng, nàng chờ biểu hiện của hắn, cũng là chờ cho nội tâm bất ổn gần đây của nàng một câu trả lời.
Thật đáng tiếc, hình như nàng đã nghĩ quá nhiều, vị kia căn bản là không hiểu được ám chỉ của nàng, ngược lại còn có chút buồn bực, đứng lên nói: "Đúng, Hoàng hậu nói đúng. Trẫm không phải là Vạn tuế gia của một người, mà là Vạn tuế gia của toàn bộ người trong hậu cung. Đến lúc đó trẫm sẽ lật thẻ bài, nàng yên tâm, không nghẹn chết được trẫm đâu." Một câu vô tâm lúc trước của nàng hắn nhớ rất lâu, vốn không định tính toán truy cứu, nhưng nàng lại nhắc tới, hắn lập tức cảm thấy một tấm lòng nhiệt huyết của mình bị hất vào sa mạc. Nàng không hề quan tâm hắn, nguyện ý hắn mưa móc đều dính, đây có phải là yêu không?
Hắn ra khỏi Tây Tam sở, đi rất quyết tuyệt, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại. Lúc đi còn ném lại một câu: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi." rất vô tình, rất lạnh lùng, hắn nghĩ dù sao nàng cũng sẽ không lưu luyến, cũng không nhìn theo hắn. Đi thì đi, nàng có thể không tim không phổi mà vui vẻ, dù gì trước đây nàng vẫn luôn như thế.
Hoàng đế chắp tay vào nhau, chầm chậm đi trên con đường hẹp dài, ánh nắng chiếu lên người nhưng không hề cảm nhận được độ ấm. Tình yêu bị người khác khinh thường, nhìn bầu trời thấp thấp, tường đỏ ngói xanh không hề có màu sắc gì đáng nói, toàn là xám xịt, không có chút ý nghĩa nào.

"Đức Lộc," Hoàng đế nói: "Đời này của trẫm cứ như vậy đi!"
Lời sau đó hắn không nói ra, phụ mẫu không thân thiết, hôn nhân không như ý, một đám oanh oanh yến yến trong hậu cung đều là liên hôn chính trị, bao gồm Hoàng hậu của hắn cũng vậy, cho nên nàng mới không thích hắn, chỉ ứng phó theo lệ với hắn.
Đức Lộc lo sợ nói: "Vạn tuế gia đừng nói như thế ạ, người là người đứng đầu thiên hạ, trên đời này còn có thứ gì người muốn mà không được? Mặc dù nô tài ngu dốt, nhưng hầu hạ trước mặt Vạn tuế gia lâu như vậy, tâm tư của chủ tử nô tài cũng to gan đoán thử. Thật ra Hoàng hậu không phải là người có lòng dạ sắt đá, nàng ấy có tình có nghĩa với Vạn tuế gia."
Hoàng đế hừ cười một tiếng: "Có tình có nghĩa? Đến nay nàng vẫn còn đánh lôi đài với trẫm, loại người có tâm tư quá lớn này là khó nắm giữ nhất, ngươi tốt với nàng thì nàng cũng vô tri vô giác. Có đôi lúc trẫm thử ngẫm lại, vật không phải của ngươi, có cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa gì, để nàng làm ở trong điện cả đời cũng được."
Đức Lộc mỉa mai, thầm nghĩ, trong lòng người ngoài nàng thì còn có thể có gì chứ, nam tử hán đại trượng phu miệng phải thật như lòng, như vậy mới có thể dụ dỗ được đại cô nương, để cho nàng muốn sống muốn chết vì người. Còn người đây, không quá ba câu đã đâm chọc người ta, người ta cũng không phải cái sàng, càng nhiều lỗ càng tốt. Người ta là cô nương, cô nương thì phải ôn tồn, nói dễ nghe một chút, ấm áp một chút, người chưa kịp buồn phiền thì đại cô nương đã tự mình tới rồi.
Nhưng những lời này hắn không dám nói với Vạn tuế gia, dù là nói thì cũng phải uyển chuyển, hắn suy nghĩ một lúc mới nói: "Chủ tử gia đừng nản chí, không phải sắp tới trung thu rồi sao, ngắm trăng thưởng cúc, thời tiết rất tốt! Trong cung bày yến, chủ tử nương nương ngồi gần người một chút, người xem..."
Hai hàng chân mày của Đức Lộc vừa ngắn vừa thô, lông mi như tằm chết khô không nhíu lại được, ra vẻ muốn hiến kế cho Vạn tuế gia.
Hoàng đế nhìn hắn: "Ngươi làm mặt quỷ gì vậy, thiếu đòn à?"
Đức Lộc chớp chớp đôi mắt nhỏ, từ bỏ, nói Vạn tuế gia bớt giận: "Ý của nô tài là chủ tử nương nương ngồi gần người, nô tài cho người một chủ ý, lúc người thấy tay của nương nương đặt xuống, người lập tức nắm lấy, đừng quan tâm nàng tránh hay không, người nắm đừng buông ra, nương nương sẽ hiểu thôi."
Thế nhưng Hoàng đế rất do dự, cũng không quá tin tưởng lời của tên cẩu nô tài này, thậm chí hắn còn lo lắng cái người không rõ bốn sáu kia sẽ kêu lên, hoặc là dứt khoát gỡ tay hắn ra.
“Có được không đó?"

Đức Lộc gật đầu như giã tỏi: "Chủ tử gia tin nô tài một lần đi, nô tài dám bảo đảm, nếu như chiêu này không dùng được, cứ cho phụ thân của nô tài chết đi."
Hoàng đế rất không hài lòng với lời này của hắn: "Ngươi có mấy phụ thân để đánh chứ, phụ thân ngươi trêu chọc ngươi hả?"
Đức Lộc nói: "Nô tài không có nhiều phụ thân như vậy, nô tài là nghĩ lấy lão nhân gia ông ra thề, thì chuyện sẽ chắc chắn hơn."
Hoàng đế hừ hừ, có đứa con trai như thế xem như là xui xẻo, chuyện tốt đâu không thấy, lại lấy mình ra thề thốt.
Dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác, mà này coi vậy cũng có chút ý tứ. Tuy rằng hắn rất không muốn nói rõ lòng mình, sợ không được nàng đáp lại, sẽ mất mặt trước nàng. Nhưng tình cảm giữa nam nữ, thế nào cũng phải có người đâm thủng lớp giấy cửa sổ, dù được hay không thì cũng xem như đã dốc hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối.
Hắn bắt đầu yên lặng suy tính, tự định giá hồi lâu mới hỏi Đức Lộc: "Hoàng hậu có yêu trẫm chứ?"
Đức Lộc hầu như là không cần suy nghĩ đã khẳng định: "Người là ai chứ, trên đời này có cô nương nào không yêu người! Người xem người làm người ngay thẳng, cần chính yêu dân, thận trọng giữ gìn giang sơn xã tắc, trước khi nương nương tiến cung, người cũng không hề suy nghĩ gì đến tư tình nữ nhi. Mỹ nhân yêu quân tử, nếu nô tài là mỹ nhân, nô tài cũng yêu người."
Hoàng đế bị lời hắn nói làm cho buồn nôn, nhìn gương mặt này, thật là làm người ta váng mắt, hắn mở tầm mắt nói: "Đại yến trung thu ngươi sắp xếp cẩn thận, ngày đó trẫm muốn nắm tay Hoàng hậu, sau đó nếu như có cơ hội, trẫm sẽ nói hết lời trong lòng trẫm với nàng."
Đức Lộc vâng một tiếng, cười nói: "Vạn tuế gia, có lẽ nương nương đang chờ người đó. Chỉ cần người quyết định chủ ý, ôn tồn nói chuyện với nương nương, nương nương cảm động, xoay người ôm người vào lòng cũng không biết chừng."
Hoàng đế cảm giác có lẽ mình thật sự rất yêu nàng, Đức Lộc nói trong lòng nàng có hắn, nghĩ lại, lòng hắn hơi run lên.

Trở lại Càn Thanh cung, nghe các quan lại tấu lên cũng hời hợt. Quân cơ Chương Kinh đang bẩm báo trật tự rõ ràng động tĩnh gần đây của Khách Nhĩ Khách Tứ bộ, nói đến đoạn tá lĩnh Ô Lương Hải thượng tấu triều đình, hiện giờ nhân mã đã trú đóng ở Bố Sắc Sơn, nơi giao giữa Tạ Đồ Hãn và Xa Thần Hãn, hắn lại đang suy nghĩ gần gũi nàng thêm chút nữa sẽ nói lời trong lòng với nàng. Giữa bọn họ sẽ có chút cách trở về Tiết gia, Tề gia. Nhưng nếu như hai bên nói rõ ràng, nàng cũng không phải là người cố tình gây sự, như vậy có thể hiểu được sự khó xử của hắn.
Hắn đứng dậy đi tới sa bàn (bản đồ cát) nghiên cứu địa hình, cầm lá cờ trú quân lên, cắm vào chỗ hai con sông đổ vào: "Một nửa binh lực của Xa Thần Hãn đóng ở bên cánh phải, từ Bố Sắc Sơn đến Xa Thần Hãn cách hai con sông. Nghĩ cách đẩy binh cánh phải vào bán đảo, chặt đứt đường lui, như vậy nhất định có thể làm tiêu tan nhuệ khí của quân địch."
Hoàng đế luôn hùng tâm bừng bừng khi nói đến vấn đề quân sự , người Kỳ ngồi trên lưng ngựa tranh đấu giành thiên hạ, hắn không bao giờ đánh mất nhiệt huyết của tổ tiên. Những năm gần đây bản đồ Khách Nhĩ Khách Tứ Bộ thay đổi mấy lần, hắn muốn giải quyết triệt để nan đề thiên cổ này, sau này giang sơn truyền tới tay con hắn sẽ không còn chịu cảnh du mục biên thùy hỗn loạn quanh năm, bách tính Ô Lan Sát Bố và Tích Lâm Quách Lặc sẽ không lo lắng bị đoạt dê, bò, bị đốt lều lớn.
Hoàng đế chỉ thị tác chiến, các bộ kinh lược lập tức tụ tập bày kế, tạm tính do Thiên Can điều động hai kỳ phối hợp với Ô Lương Hải, ba đạo đại quân bọc đánh, thẳng tay lấy Ôn Đô Nhĩ Hãn. Nhưng Hoàng đế cũng không phải người bảo thủ, bình thản cười nói: "Trẫm ở kinh sư quanh năm, trước đây từng một lòng muốn ngự giá thân chinh, cuối cùng bị Thái hoàng Thái hậu khuyên can. Lần dùng binh này rất quan trọng, chư vị thần công cứ bày tỏ ý kiến của mình, quân thần chúng ta cùng thương nghị."
Cuối lời nói này, ánh mắt rơi lên người Tiết Thượng Chương. Người khác luôn phục tùng việc Hoàng đế dùng bình, trước đây mấy vị Hoàng thúc nắm giữ trọng binh, hắn có thể mượn lực đánh lực tiêu diệt từng người, mặc dù nói không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng không thể bắt bẻ việc điều động quản lý. Nhưng phần lớn người phục tùng cũng không thể khiến những người cá biệt có ý định làm ngược lại sẽ cảm thấy thảnh thơi. Hoàng đế mỉm cười chờ đợi, chờ Tiết Thượng Chương phản đối lần nữa, chỉ cần ông ta không phục sẽ có cơ hội để hắn nắm được đầu đề câu chuyện.
Quả nhiên, lão Tiết ỷ mình có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, trắng trợn chỉ trích bài bố của Hoàng đế: "Thực chiến không phải là lý luận suông, Hoàng thượng có biết địa thế từ Bố Sắc Sơn đến sông Hô Mã Lặc Kham phức tạp thế nào không? Trên sa bàn bày trận hành binh thì cứ vung tay lên là xong, lội nước qua sông lại trắc trở trùng trùng, Hoàng thượng chưa đến tiền tuyến, e là không thể tưởng tượng ra được."
Tiết Thượng Chương trên triều từ trước tới nay độc đoán ngang ngược, có đôi khi giọng điệu còn giống Hoàng đế hơn so với Hoàng đế, nhưng loại mạo phạm này cũng không làm hắn tức giận, mười bảy năm nhẫn nại, sao có thể để ý chút việc cỏn con này.
Hoàng đế cười cười, thậm chí giọng nói rất khiêm tốn: "Vậy theo ý kiến của Tiết Trung đường, phải bố trí như thế nào mới tốt?"
Tiết Thượng Chương nói: "Chia binh làm hai đường, quân Ô Lương Hải vẫn chuyên tâm phá quân cánh phải, hai kỳ Thiên Can vòng qua cánh quân phải đánh chiếm Đà Nặc Sơn, đợi quan Ô Lương Hải phá được cánh quân phải, đến lúc đó trước sau giáp công, tất nhiên Ôn Đô Nhĩ Hãn sẽ không có sức đánh trả."
Người hiểu sách lược quân sự đều biết, lấy ba địch một khác với lấy một địch ba. Trong lòng Nạp Tân không khỏi nôn nóng, Tiết Thượng Chương muốn mượn Xa Thần Hãn để đả kích quân Ô Lương Hải, dù cho ông ta có bất mãn hay oán thù riêng với Hoàng đế hoặc mình, lấy tính mạng của mười mấy vạn người để mạo hiểm, thật sự là quá đáng.
Hoàng đế vẫn không nhanh không chậm như trước: "Phân tán lực tượng, sợ rằng bất lợi cho quân ta. Người Xa Thần Hãn quen thuộc địa hình, tùy tiện thâm nhập vào đất của quân địch, chỉ sợ toàn quân bị diệt."
Tiết Thượng Chương đã có sẵn đạo lý của ông ta: "Kỵ binh hoạt động linh hoạt, chỉ cần chỉ huy ổn thỏa, so với đánh vụn vặt từ bên ngoài thì mạnh hơn nhiều."
Hoàng đế ừ một tiếng, sau khi trầm ngâm thật lâu mới lại nở nụ cười: "Tiết Trung đường là nguyên lão tam triều, đánh thắng vô số trận, điều binh khiển tướng nhìn xa hơn trẫm. Nếu như vậy, trẫm trao cho Tiết Trung đường làm nhất đẳng Trung dũng Công gia Thái tử Thái bảo, qua lễ theo thủ dụ của trẫm làm Đề đốc tam quân, toàn quyền phụ trách việc công phá Xa Thần Hãn."

Các triều thần đều sửng sốt, không ngờ chỉ dăm ba câu Hoàng đế đã ủy nhiệm, gần như không hề có ý định thương nghị cùng mọi người. Trên mặt Tiết Thượng Chương mặc dù là thản nhiên, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ thầm, không biết trong thánh ý ẩn giấu điều gì. Hiện giờ thủ đoạn của Hoàng đế vô cùng lão luyện, trước tiên là thăng quan tiến tước để đánh tiên phong, làm cho người ta không còn đường lui, phía sau mới là mục đích chân chính, hắn muốn lấy cớ cựu thần già nua qua loa tắc trách, sợ rằng đây chỉ là lừa gạt thôi.
Bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, lệnh này không nhận cũng phải nhận, Tiết Thượng Chương đành phải chấp tay nói vâng: "Thần nhất định sẽ không phụ sự trông cậy của Hoàng thượng, toàn lực bình định bọn phản loạn Xa Thần Hãn."
Hoàng đế gật đầu, thở dài một tiếng: "Hai trăm năm qua quân Xa Thần Hãn năm lần bảy lượt quy phục rồi lại làm phản, cũng đến lúc nên dọn dẹp rồi. Tiêu diệt được, công của Trung đường, lợi ở thiên thu. Trung đường có thể điều động sáu kỳ đi trước, nếu phá không được, dâng tấu yêu cầu triều đình tiếp viện. Nếu trẫm đã có chủ ý, đương nhiên sẽ có chuẩn bị vẹn toàn." 
Hắn hơi nhếch khóe môi: "Mọi chuyện đành dựa vào Trung đường rồi."
Lần kêu gọi này tốn gần hai canh giờ, lúc giải tán thì mặt trời cũng đã sắp xuống núi. Hắn đi ra Chính Đại Quang Minh điện, trung tâm của đế quốc xây dựng trên nền cao, sau lưng là ánh tà dương chiếu lên mặt gạch vàng, mặt đất bóng loáng, chiết xạ thành gợn sóng nước sóng sánh trong điện. Nhìn về phía trước, đài ngắm trăng trang nghiêm mênh mông kết hợp với thềm son, người cao bảy thước ngẩng đầu đứng trước cung điện sẽ sinh ra khí phách hào hùng của kẻ làm chủ thiên hạ.
Kế hoạch đã tiến hành đâu vào đó, người tiếp nhận sáu kỳ của Tiết gia quân cũng lựa chọn xong, chỉ đợi diệt trừ Tiết Thượng Chương, quân vụ sẽ thuận lợi chuyển giao, tuyệt đối không gây ra rung chuyển gì. Đây là do hắn nghĩ ra, cách tốt nhất để bảo toàn Tề gia. Trước một đám đại thần lang sói, Nạp Tân theo Tiết Thượng Chương đã làm không ít chuyện xấu. Hôm nay rút củ cải ra khỏi bùn, nếu xử lý Tiết Thượng Chương ở kinh thành thì Nạp Tân khó thoát khỏi liên quan, hắn cũng không muốn Hoàng hậu của hắn rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường. Nếu muốn tìm lý do, ngay trên đường Tiết Thượng Chương phụng mệnh ban sai bí mật xử tử ông ta, như vậy có thể bảo toàn danh dự hai nhà, triều đình nhiều nhất chỉ thêm một lần truy phong, chuyện này có thể được giải quyết mà không phải thương gân động cốt gì.
Ôi, làm việc như mọi khi nào có phức tạp như vậy, Tiết gia và Tề gia đều là cây đinh trong mắt hắn, ngày nào cũng muốn nhanh chóng diệt trừ. Nhưng bây giờ không giống như vậy, bởi vì người không có năng lực kia, ngay cả Nạp Tân cũng không còn đáng ghét như thế nữa. Quốc trượng hoa mắt ù tai một chút thì không phải là chuyện không thể tha thứ được, vì Anh Minh, cũng không thể quá tổn thương nguyên khí nhà mẹ đẻ của nàng được.
Chỉ là trình chính đại sự hắn có thể bày mưu nghĩ kế, nghĩ tới chuyện nắm tay trong yến tiệc trung thu lại làm cho hắn khẩn trương đến mức hai đêm không ngủ ngon. Thật ra nếu nói tiếp xúc thân thể, cũng đã từng ôm chặt nhau, thậm chí là cởi xiêm y, cách một tầng lụa cực mỏng mà quấn quýt si mê, cũng xem như là gần gũi khăng khít đi. Nhưng đáng tiếc là, không phải tiến dần từng bước như hắn tưởng tượng. Hắn còn chưa nắm tay nàng, còn chưa hôn môi nàng, tuy hắn không phải là người ngây ngô, nhưng vẫn thành thật muốn sống cùng một nữ nhân cả đời, quá trình này không thể qua loa, phải thực hiện theo đuổi theo trình tự.
Đại yến trung thu sặc sỡ loạn mắt người. Tiền triều và hậu cung có các yến tiệc cần hắn tham gia, nhiệm vụ hàng đầu của Hoàng đế vẫn là tiền triều, cùng các thần công uống rượu ngắm trăng, củng cố quan hệ quân thần.
Còn hậu cung, trung thu của nữ nhân có ý tứ hơn nhiều so với nam nhân. Nam không bái nguyệt, nữ không tế táo (nam không bái trăng, nữ không cúng ông táo), các nữ nhân chờ lúc mặt trăng lên thật cao lập tức mang hương án (bàn thờ) để ở góc Đông Nam của đình viện, chêm mã thần vào, hướng về mặt trăng và Thỏ nhi gia trên mã thần mà tế bái.
 Theo tổ tiên người Kỳ, quản Thỏ nhi gia gọi là Thái Âm quân, đây là cách xưng hô tương đối trang trọng, không thân thiết như Thỏ nhi gia. Năm rồi trong cung không có Hoàng hậu chủ quản, đều do Thái hoàng Thái hậu dẫn mọi người bái nguyệt, hiện giờ Anh Minh phong Hậu, lão thái gia lập tức bỏ gánh xuống, nói: "Bái nguyệt đều nên do chủ phụ dẫn đầu, bà lão ta đây ở bên cạnh uống rượu, tất cả đều giao cho con."
Anh Minh đáp vâng. Hôm nay trong cung bày yến, bất kể là cáo mệnh ấm phong (được phong do cha ông có công) hay là phúc tấn cách cách tông thất đều phải tới dự. Đây cũng coi là triều kiến chính thức một lần, phải nhận biết được người, Thái hậu hứng thú bừng bừng giới thiệu hết một lượt. Cuối cùng Đông Sùng Tuấn thái thái đứng trong góc dẫn một cô nương đi đến, Đông Sùng Tuấn mới lập công lớn ở Tây Ninh, là một nhân vật chạm tay sợ bỏng trong triều, các chủ tử trong cung cũng muốn cho bà mấy phần mặt mũi, Thái hậu liếc mắt đánh giá một cái, cười nói: "Lúc nãy sao không thấy ngươi, làm khổ ta phải nhìn một vòng lớn... Đây là cô nương nhà ngươi à? Lần trước thấy chỉ mới cao bằng cái bàn, nay đã lớn thế này rồi!"