Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Tùng Cách thấy chủ tử ngượng ngùng, dùng hết khả năng để an ủi nàng: “Không có gì đâu, dù sao qua mấy ngày nữa thì chiếu thư cũng được ban ra, ngài và Vạn tuế gia sẽ trở thành người một nhà, cho dù bây giờ có bị người ta ôm trở về thì cũng không có gì quá mất mặt.”
Anh Minh phát hiện nàng thường xuyên vạch áo cho người xem lưng, lúc đầu nàng chỉ lo lắng chuyện thất lễ, bây giờ lại thêm chuyện này, thật là bực bội muốn chết.
Tại sao có thể như vậy, một người đang tốt, tại sao sau khi say lại không còn dáng vẻ của con người. Thật sự nàng không nhớ rõ, cảm thấy mặt mũi đều mất hết, không biết bản thân đã làm ra những chuyện xấu hổ gì không thể để người khác biết, thật điên khùng mà, mặc dù không nhớ được hết toàn bộ nhưng nhất định là vừa thô tục vừa ngốc.
Người ta là Hoàng đế, cả đời sống trong nhung lụa, cao cao tại thượng, không cần biết người đến là ai nhưng khi đến trước mặt hắn đều phải nói lời nhỏ nhẹ, hắn chưa bao giờ biết thất lễ là như thế nào. Nhưng mà bản thân mình thì sao, trông chẳng ra thể thống gì, lần trước khoác vai đàm luận với người ta đã đủ doạ người rồi, nhưng lần này sao lại liên quan đến truyện bạch xà chứ?
Đó thì đã tính là cái gì, nàng còn bị hắn ôm trở về, chỉ điểm này thôi đã đủ để người khác sụp đổ. Nàng bị cảm giác sống không bằng chết này bao trùm, sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy được! Mặt mũi Tề gia đều bị nàng làm mất hết rồi. Gì mà Tiểu Thanh với Hứa Tiên? Đầu óc của hắn tốt như vậy, nếu bị hắn nghe ra ẩn ý trong những lời này, lại liên tưởng đến Tiết Thâm Tri, thì những lời khi say rượu đó sẽ trở thành vấn đề chính trị, tiếp theo sẽ như thế nào, ai biết được!
Tùng Cách và đại Nga Tử trợn mắt há mồm nhìn nàng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rồi lại bỗng nhiên cúi đầu ở trên giường lăn qua lộn lại, hoàn toàn náo loạn đến không rõ nàng đang làm cái gì.
Đây là đang xấu hổ sao? Nga Tử dốc hết ruột gan khuyên nàng: “Cô nương chớ để trong lòng, hôm qua lúc Vạn tuế gia rời khỏi, vẻ mặt không hề có chút không vui nào. Ngài ấy là người đứng đầu thiên hạ, sẽ không so đo tính toán với cô nương những chuyện này.”
Tùng Cách nói Nga Tử cô cô nói đúng: “Chủ tử, đây cũng không phải lần đầu tiên ngài mất mặt trước mặt Vạn tuế gia, ngài không cần khổ sở như vậy, nên nhìn thoáng hơn một chút.”
Anh Minh ngồi thẳng dậy nhìn nàng, hầm hừ nói: “Ngươi còn đâm ta một dao? Không nhắc đến chuyện trước kia, được không?”
Tùng Cách ngập ngừng, thầm nghĩ lần trước cũng không thấy ngài đòi sống đòi chết như vậy, lần này ở cùng một trên thuyền hai canh giờ, sao lại thành ra như vậy.
Nhưng đại Nga Tử còn đang ở đây nên không tiện hỏi nhiều, chờ Nga Tử quay lại bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, nàng mới bò lên giường túm lấy chủ tử của nàng từ trong ổ chăn ra: “Đêm hôm qua, Vạn tuế gia chiếm tiện nghi của ngài à?”
Anh Minh nghe nàng hỏi liền ngẩn người, cảm thấy bản thân đã say thành như vậy, Hoàng đế là người thanh cao kiêu ngạo, tuy rằng tính cách chẳng ra gì nhưng nhân phẩm thì không có gì phải bàn cãi, sẽ không lợi dụng lúc người khác khó khăn mà ra tay. Nàng chỉ sợ … sợ bản thân làm ra chuyện gì doạ người, nếu nói lo lắng Hoàng đế sẽ chiếm tiện nghi của nàng, không bằng nói nàng lo lắng hành động và lời nói của mình khinh bạc hắn thì hơn. Sao lại lo lắng như vậy, thật ra rất khó để biểu đạt, có lẽ bởi vì khó mà dùng tư duy của người bình thường suy đoán người uống say được, cho nên nàng lo lắng bất an.
Khi trời không còn sớm, nàng tỉnh dậy lần nữa, vẫn nên trang điểm thay y phục, đến thỉnh an Thái hoàng Thái hậu.
Lão phật gia ở Tập Phượng hiên, từ chỗ nàng đi qua mất một đoạn đường ngắn, nhưng vì phong cảnh bốn phía như tranh, không khí buổi sáng mát lạnh, bởi vậy đi bộ đến đó ngược lại càng thích ý hơn. Lúc trước ở trong phòng vừa hoảng loạn vừa luống cuống, sau khi sắp xếp tốt mọi thứ, đầu óc cũng được thông suốt, lại có thể thoải mái hào phóng nói nói cười cười.
Bước vào Tập Phượng hiên, cung kính thỉnh an Thái hoàng Thái hậu, lão thái thái đang ngồi ở trước cửa sổ tròn rửa mặt chải đầu, thấy nàng đến, liền cười với ảnh ngược trong gương, hỏi: “Hôm qua ngủ có ngon không?”
Nàng nhận cái ly trong tay cung nữ, hầu hạ Thái hoàng Thái hậu súc miệng, đỏ mặt nói: “Hôm qua nô tỳ thật mất mặt, mê rượu uống say. Ngày lành của chủ tử mà nô tỳ không lo chúc mừng chủ tử, thật sự là quá quá mất thể thống.”
Thái hoàng Thái hậu cũng không thèm để ý đến chi tiết nhỏ này, nếu đã để lại rượu thì cũng không cần bọn họ giữ quy củ gì nữa. Rượu là bà mối tốt nhất, trong khoảnh khắc như vậy, rất thích hợp dùng để trợ hứng. Bà rất tò mò, cuối cùng hôm qua bọn họ đã đi đến bước nào, nhưng nếu hỏi thẳng cô nương người ta thì có vẻ bà già này không tôn trọng lắm, bởi vậy có chút khó xử. Nhưng mà Anh Minh này thường xuyên giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt người khác, nếu ngươi đi đường vòng quanh co, chỉ sợ nàng cũng loanh quanh lòng vòng đánh thái cực quyền với ngươi. Thái hoàng Thái hậu do dự, nói bóng nói gió: “Rượu hôm qua là một mình con uống, chủ tử của con không cùng uống với con sao?”
Anh Minh lắc lắc đầu: “Nô tỳ ăn đĩa điểm tâm kia nên vô cùng khát nước, chủ tử thưởng hết rượu cho nô tỳ. Nhưng mà rất kỳ quái, tên thái giám kia để lại thức ăn cho bọn con, thật sự là một chuyện lạ. Vốn nô tỳ còn nghĩ hắn đã rơi xuống nước rồi, ai ngờ là không phải…” Vừa nói vừa mỉm cười nhìn Thái hoàng Thái hậu.
Thái hoàng Thái hậu có chút khó xử, phát hiện trong chuyện này nếu bà giả bộ làm người ngoài cuộc thì thật không thú vị, nha đầu này sẽ không tin. Dù sao việc đã đến nước này, bèn xua tay cho người lui xuống hết, cười nói: “Ta cũng không gạt con, ta vốn nghĩ ít ngày nữa con và Hoàng đế sẽ định thân, mà hiện tại ta thấy các con còn chưa thân thiết lắm, nên trong lòng có chút sốt ruột.”
“Lễ vạn thọ hôm qua chính là ngày lành, ngày thường có nhiều người ở bên cạnh, các con không thể tử tế nói chuyện với nhau, thừa dịp thuyền ở giữa hồ, mở rộng lòng mình, tin tưởng lẫn nhau, tương lai cũng có thể thành thật kiên định sống với nhau, có đúng không?”
Đương nhiên Anh Minh biết mục đích cuối cùng của Lão phật gia là gì, lão thái thái vì muốn thúc đẩy bọn họ đúng là đã vắt hết óc. Đáng tiếc hiệu quả không quá lớn, nàng ngoại trừ mê sảng nói một đống lời vô nghĩa thì quan hệ giữa nàng và Hoàng đế vẫn không tiến thêm được bước nào.
Đã khiến Lão thái thái thất vọng rồi, thật ngại quá, Anh Minh nói: “Thật ra nô tỳ ở chung với Vạn tuế gia rất hòa hợp, hiện giờ Vạn tuế gia đã không còn gọi cả tên lẫn họ của nô tỳ, cũng không thường bảo nô tỳ cút, theo thời gian, không cần lo bọn con không thể sống chung với nhau.”
Nhưng điều Thái hoàng Thái hậu muốn nghe không phải là điều này, nha đầu này trong lòng biết rõ mà còn giả bộ hồ đồ, khiến Lão phật gia lo lắng. Lão thái thái tức giận từ trên tú đôn quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hôm qua con với Hoàng đế ở chung với nhau trên thuyền gần hai canh giờ, đã nói cái gì, làm cái gì?”
Anh Minh há hốc miệng, nàng miễn cưỡng lục lại ký ức nói: “Vạn tuế gia và nô tỳ nhắc đến Hiếu Từ Hoàng hậu, nói bức họa treo trong Phụng Tiên điện vẽ không được tốt, Hiếu Từ Hoàng hậu xinh đẹp hơn so với trên bức họa… Còn có… Còn có suy đoán khi nào thì người trên bờ mới đến đón bọn con, sau đó thì không còn nữa.”
“Không còn?” Thái hoàng Thái hậu rất kinh ngạc, phát hiện mình phản ứng quá mạnh, nên điều chỉnh sắc mặt, thay đổi bằng giọng bình thản: “Nói về Hiếu Từ Hoàng hậu cũng không đến hai canh giờ, sau nữa thì sao? Con uống say, lúc đó có mấy phần say? Trong lúc say có xảy ra chuyện gì, có nhớ được hết không?
(*) Tú đôn (绣墩)
Cuối cùng Anh Minh cũng ngại ngùng, cúi đầu ngập ngừng nói: “Nô tỳ và Vạn tuế gia không có làm cái gì cả, Lão phật gia phải tin tưởng nô tỳ. Ngạc Kỳ Lý thị của nô tỳ cũng là nhà huân quý, từ nhỏ đến lớn nô tỳ đã được dạy “nữ tắc”, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Thái hoàng Thái hậu không khỏi thất vọng, thầm nghĩ vấn đề này không phải do con, con đã uống say rồi, quản “nữ tắc” nói cái gì. Vấn đề mấu chốt là từ Hoàng đế, đứa nhỏ này làm sao vậy, lại không phải mao đầu tiểu tử (*), rõ ràng trong lòng thích người ta, sao lại không biết nắm lấy cơ hội. Là bởi vì quá tự phụ, khinh thường trong tình huống như vậy gần gũi cô nương nhà người ta sao? Lúc trước khi hiểu lầm người ta và Hải gia ca nhi, vội vàng chạy đến Từ Ninh cung cáo trạng là vì cái gì? Khổ thân chết vì sĩ diện, không phải lúc nào cũng cậy mạnh được. Bản thân hắn không sốt ruột, nhưng người lo lắng lại là bà với Thái hậu, hậu cung không con, thêm một thời gian nữa thì chuyện Hoàng tự sẽ trở thành vấn đề được nghị luận trên triều đình. Các đại thần bức bách chính là thẳng thắn lên tận trời vào thẳng vấn đề, không rẽ trái rẽ phải gì cả, còn bà nhắc nhở hàm súc lại không bằng các đại thần sử dụng đao thương thúc giục bức bách sao?
Ôi… Thái hoàng Thái hậu thở thật dài, cảm thấy bất lực với chuyện của tôn tử, không muốn quản nữa. Hoàng tổ mẫu đã rất nỗ lực mới có thể trong muôn vàn khó khăn sáng tạo nên một cơ hội như vậy, trong lòng Hoàng đế không rõ sao? Lễ vạn thọ của hắn, đại lễ đã đặt trước mặt hắn, hắn lại trả về nguyên vẹn, đây không phải là thiếu đầu óc thì là cái gì? Đế vương bày mưu tính kế, thấy cô nương nhà người ta thì ngượng ngùng xoắn xuýt, phong thái Đế vương của hắn chạy đâu mất rồi? Thái hoàng Thái hậu tự cảm thấy làm đến như vậy đã hết sức, chẳng lẽ còn phải hạ thuốc với bọn họ nữa thì chuyện tốt mới có thể thành à!
(*) Mao đầu tiểu tử: ý chỉ thiếu niên bồng bột chưa chín chắn
Nhưng mà chuyện này chỉ có thể buồn trong lòng, không tiện nói ra miệng, dù sao vẫn phải giữ lại chút mặt mũi. Thái hoàng Thái hậu không vui vẻ lắm, đứng lên đi hai bước, rồi quay người lại muốn dặn dò Anh Minh, nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng lại thôi.
“Con đến gặp chủ tử một chuyến, xem chỗ của hắn chuẩn bị như thế nào rồi. Hôm nay muộn một chút sẽ hồi cung, ở trong vườn tiêu khiển một ngày đi.” Thái hoàng Thái hậu đuổi nàng đi, nha đầu kia chân trước vừa đi, chân sau Hoàng Thái hậu đã đến.
Thái hậu vừa đi vừa nhìn bóng dáng Anh Minh xa xa, bà đến chậm hai bước, không thể hỏi chuyện nàng được nên lòng nóng như lửa đốt.
Thấy Thái hoàng Thái hậu liền hỏi: “Lão phật gia, ngài đã hỏi rõ chưa?”
Thái hoàng Thái hậu chán nản lắc đầu.
“Sao lại không hỏi rõ, để chúng ta còn tính ngày chọn vú nuôi mới được.”
Thái hoàng Thái hậu cảm thấy bà quá mức gấp rồi: “Bát tự còn chưa đưa đâu, tìm vú nuôi cái gì. Ngươi đi hỏi nhi tử tốt kia của ngươi đi, hôm qua bọn họ cứ ở trên thuyền uống rượu tán gẫu như vậy, sau đó Hoàng đế còn ôm cô nương người ta vào phòng, đặt ở trên giường. Ngươi muốn ta nói cái gì cho phải? Dù sao ta cũng đã đem cái mặt già này làm đến bước này, hắn lại lãng phí sắp xếp tốt của ta, nếu lần sau lại đến tìm ta oán giận, ta cũng mặc kệ.”
Thái hậu a một tiếng, cảm thấy không thể tin được: “Tại sao có thể như vậy chứ!”
Thái hoàng Thái hậu không còn cách nào khác đành nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Thái hậu lại không cam lòng, ngồi trước cửa sổ bắt đầu nghiên cứu lung tung: “Nếu ngài dùng rượu không được, vậy thì chúng ta dùng thuốc… Thái Y viện có một phương thuốc bí truyền tên là Quy Linh Tập, ngài có nhớ không?”
(*) Chú thích: *Nguyên từ là: 八字还没一撇- bát tự một nét còn chưa phiết. Bát tự là "八", gồm hai nét phẩy (phiết), một nét thì không thể thành chữ bát được, là một câu thành ngữ chỉ những việc không có dấu hiệu sẽ xảy ra, chưa rõ ràng, chưa chắc chắn.
Thái hoàng Thái hậu dừng lại, phương thuốc này như sấm bên tai, nó không phải là phương thuốc được nghiên cứu mới, mà đã tồn tại mấy trăm năm, được truyền từ triều đại trước đến nay. Nhà Đế vương chú trọng con cháu sum xuê, sử dụng Quy Linh Tập là chữa bệnh đúng thuốc, chuyên điều trị cho thân thể nam nhân. Đây là phương thuốc không chỉ được các quý nhân trong cung sử dụng, mà ngoài cung những đệ tử tôn thất ngoại trừ đấu gà nuôi chó đấu dế ra thì sở thích được ưu tiên nhất đó chính là sinh con, phương thuốc này đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bọn họ, có công dụng tráng dương, nhưng lại không giống xuân dược, dược hiệu quá mạnh, không hề tổn hại đối với thân thể. Cho nên ý của Thái hậu là điều dưỡng cho Hoàng đế?
Thái hoàng Thái hậu suy nghĩ một lát: “Vốn cũng nên điều dưỡng, chút bổ dưỡng này có trăm lợi lại vô hại. Nhưng tính tình của Hoàng đế ngươi còn không biết sao, nếu nói thẳng với hắn, sợ là hắn sẽ không đồng ý.”
Hoàng Thái hậu nói không có vấn đề: “Làm thành Quy Linh cao, trộn vào bên trong một muỗng hoặc nửa muỗng, từng chút một sẽ được thôi.”
Thái hoàng Thái hậu cân nhắc cẩn thận, cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, lập tức ra lệnh cho Chu Hưng Tổ đến Từ Ninh cung để chuẩn bị, dùng lượng nhiều hay ít bà đều phải đích thân giám sát, tuyệt đối không được xảy ra sai lầm. Hai bà là trưởng bối, có thể được xem là vì hắn dốc hết ruột gan, nếu hắn còn không thông cảm thì sau này có xảy ra chuyện gì cũng tự mình giải quyết đi.
Còn Anh Minh, nàng phụng mệnh của Thái hoàng Thái hậu đến Vân Nhai quán truyền lời đến Hoàng đế. Vân Nhai quán ở bên cạnh Kiếm Sơn, phía trước có Cửu Kinh Tam Sự điện, được xem như hành dinh của các Đế vương trong Sướng Xuân viên. Năm rồi Hoàng đế cũng ở chỗ này, hắn và các hậu phi không giống nhau, hậu cung có thể phân chia chỗ ở, còn hắn thì phải nghỉ ở nơi trung tâm, đề phòng nửa đêm có chính vụ quan trọng trong triều truyền đến, tìm không gặp được hắn.
Phong cảnh Kiếm Sơn rất đẹp, nhưng nó không thực sự là một ngọn núi, nó không có khí thế cao ngất ngập tràn trong mây, mà là một ngọn núi giả nhỏ tinh xảo do bàn tay con người tạo thành. Vân Nhai quán dựa lưng vào núi, có đình đài với mái vòm cong vút tận trời và sạn đạo (*) để đi vào, Anh Minh dẫn theo Tùng Cách đến chân núi, phải đi tiếp về phía trước nhưng bước chân của nàng ngày càng chậm.
(*) Sạn đạo: đường nhỏ bằng gỗ treo trên núi.
Chân nàng chần chừ, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Miệng của hắn rất ác, chỉ sợ hắn sẽ hung hăng chế giễu nàng.
Càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng đứng lại, Tùng Cách không hiểu đánh giá nàng: “Chủ tử, ngài đang xấu hổ à?”
Anh Minh rầu rĩ nói: “Còn không phải sao, ta là đang xấu hổ đó. Sao ôm qua ta lại mặt dày mày dạn bảo người ta ôm ta về, đến bây giờ ta chẳng dám nhớ lại.”
Tùng Cách rất giỏi khuyên nàng, nói không có việc gì: “Ngài cứ giả bộ không nhớ gì cả, nếu Vạn tuế gia muốn làm khó ngài, ngài chỉ cần lắc đầu, một mực khẳng định mình không làm là được rồi.”
Anh Minh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, chỉ cần sống chết không thừa nhận, thì ai có thể làm gì được nàng.
Nàng được tiếp thêm can đảm, ưỡn ngực đi qua sạn đạo.
Hoàng đế mới thức dậy không lâu, đang luyện quyền trong sân, đuôi mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng của nàng sợ tới mức lập tức dừng lại, đứng ở trong sân không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hoàng đế cũng có băn khoăn của hắn, bây giờ nàng đã tỉnh rượu, sẽ không nhớ đến chuyện tối hôm qua chứ? Nếu nàng đến chất vấn hắn, vậy hắn phải làm sao bây giờ? Dù sao trong lòng hắn có hổ thẹn, hoảng hốt nên tay chân đều không chịu nghe sai bảo. Chạy vào trong điện, trái phải đều có người, thật sự quá khó coi. Nhưng nếu không chạy, hắn chưa bao giờ hoảng sợ khi nhìn thấy nàng như lần này, vì thế trong lòng sinh bất mãn, khắc tinh này đúng là luôn không buông tha hắn. Một buổi sáng tốt lành như vậy, nàng không ở Thái Phác Hiên ngủ bù, chạy đến Vân Nhai quán làm cái gì!
Đức Lộc đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Vạn tuế gia, hắn không cần quay đầu nhìn cũng biết Anh cô nương đến. Một nô tài tốt thì phải giỏi xua đi không khí xấu hổ của chủ tử, hắn xoay người treo nụ cười tươi lên mặt, bước lên phất tay áo hành lễ: “Chủ tử nương nương đến, sáng sớm tinh mơ, ngài đã ăn sáng chưa? Vừa hay Vạn tuế gia cũng chưa ăn sáng, nô tài lệnh cho bọn họ đưa thêm một bộ bát đũa, ngài và Vạn tuế gia cùng nhau dùng bữa.”
Anh Minh vì câu “chủ tử nương nương” kia của hắn mà cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhớ tới lúc đầu Hoàng đế cũng thẳng thắn lỗ mãng bất kể mà gọi Hoàng hậu, Đức Lộc là thái giám tâm phúc, đương nhiên phải theo ý chủ tử.
Ngự thiện ăn rất ngon, nhưng hôm nay thật sự ngại ngùng để ăn chực uống chực, nàng nói không cần, bước lên khụy gối hành lễ rồi nói: “Tối hôm qua Vạn tuế gia ngủ có ngon không?”
Hoàng đế nói ngủ ngon, không thể nói với nàng hôm qua hắn nằm mơ cả đêm, tất cả đều là mơ về nàng. Trên thuyền có rất nhiều chuyện, có thể nàng không hề ấn tượng, nhưng hắn lại nhớ rất rõ, nếu để nàng biết, không biết sẽ đối đãi với Hoàng đế này như thế nào nữa. Nhìn hai tay đang cầm khăn của nàng, còn có môi của nàng, tất cả đều khiến lòng hắn hoảng loạn, nhiều cảm xúc ngo ngoe rục rịch như vậy, suy nghĩ bậy bạ, hiện tại nhớ lại mặt còn đỏ. Khi đối mặt với nàng hắn luôn có cảm giác tội lỗi, giờ lại đứng dưới trời ban ngày, hắn cảm thấy tôn nghiêm của bản thân đều bị gió thổi bay đi hết.
Hắn vội vàng xoay người: “Vào bên trong nói chuyện đi.” Sau đó khoanh tay, ra vẻ trầm ổn đi vào trong điện.
Hắn càng thong dong, thì Anh Minh càng chột dạ, ổn định lại tâm trạng rồi chạy theo hắn đi vào Vân Nhai quán.
Nơi này không giống với Dưỡng Tâm điện, nó không có được sự huy hoàng như của Dưỡng Tâm điện, cũng không có sự vội vàng như Dưỡng Tâm điện. Ở đây rất đơn giản, rất nhàn tãn, đồ dùng được sắp xếp thanh lịch tao nhã, Hoàng đế lễ độ chính trực ngồi ở vị trí chính chủ cao nhất. Hôm nay hắn mặc một bộ hành phục lụa hồ màu xám tro, lộ ra ống tay áo hình móng ngựa ngay ngắn chỉnh tề màu xanh đá, hắn có một đôi mắt sắc bén sạch sẽ, mặc dù hiện tại thân đang ở thế tục, nhưng vẫn như trăng sao buổi bình minh yên tĩnh trong sáng.
Quá kỳ quái, Anh Minh lại có thể từ những điểm tính cách khiến người ta không thích kia phát hiện ra hắn rất đẹp trai, khó trách các vị lão tiền bối đều nói mỹ mạo của hoàng tộc Vũ Văn từ trước đến nay luôn là truyền kỳ.
Cho dù là một người đáng ghét, nhưng được sinh ra với một túi da dễ nhìn, cũng xem như may mắn hơn so với người bình thường, Anh Minh liếc nhìn hắn, tiếp tục cụp mi nói: “Nô tỳ đến truyền lời của Lão phật gia, Lão phật gia nói hôm qua các tiểu chủ trong cung chơi đùa rất mệt, hôm nay nghỉ ngơi sửa soạn một ngày, chờ trễ một chút sẽ hồi cung.”
Hoàng đế ồ một tiếng, ngồi ở trên ngai vàng tâm phiền ý loạn.
Trong điện không có người thứ ba, bọn họ một đứng một ngồi, cả hai đều cảm thấy áp lực rất lớn. Hoàng đế nhịn rồi lại nhịn, dù sao hắn cũng là người làm đại sự, trong lòng có nghi vấn lo lắng cũng không thể hàm hồ, đây là thói quen hắn đã tập luyện nhiều năm.
Nhưng hắn đang muốn mở miệng, liền nghe nàng nói: “Vạn tuế gia, hôm qua ta uống rượu say, không làm ra chuyện gì với ngài chứ?”
Hắn lập tức nhạy bén phát hiện tình hình có thể làm dịu lại, một người hồ đồ, hẳn sẽ dễ gạt gẫm hơn so với bình thường đây.