* Lập thu (立秋): Bắt đầu mùa thu, bắt đầu từ ngày 7 hoặc ngày 8 tháng 8 dương lịch.
Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
Hoàng đế làm việc gì cũng đều có quy tắc, nếu hắn đã hạ lệnh muốn Anh Minh ở ngoài cửa đợi giá thì nhất định phải làm đến cùng.
Tam Khánh cúi người lấy một viên gạch vỡ vẽ một vòng tròn trên sân của Càn Thanh cung. Trước kia hắn từng hầu hạ con cháu hoàng tộc luyện cưỡi ngựa bắn cung trong Tiễn đình vì thế rất có kinh nghiệm trong chuyện vẽ bia. Chỉ cần cho hắn một tờ giấy to rồi hắn xoay tròn cánh tay là đã vẽ ra được một vòng tròn đạt tiêu chuẩn rồi. Bởi vậy công việc nằm trong phạm vi của mình nên hắn vô cùng nhân đức không nhường ai hết.
Hoàng đế đứng trước vòng tròn đánh giá, cảm thấy cái vòng tròn này không chê vào đâu được, chứa vừa đủ một người lại không đến mức để nàng có không gian đi lại. Hắn cười cười, đây chính là kết cục của việc đắc tội hắn. Từ lần trước sau hành trình đi Củng Hoa thành, hắn thật sự chẳng làm khó nàng nữa rồi, nhưng đây là do nàng lại tiếp tục chống lại hắn, nhiều lần hắn đã tự nhủ bản thân đừng so đo với nàng. Vì sao lại như thế, đơn giản là vì trong lòng hắn có nàng, hắn không muốn tiếp tục bắt nạt nàng nữa. Nhưng dường như nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, một người chuyên gây khó dễ cho người khác như nàng làm sao có thể bỗng dưng trở nên tử tế được. Nàng không rõ hắn không đành lòng, có khi nàng còn tưởng rằng hắn nhận thua… Nghĩ thế, Hoàng đế cảm thấy không thoải mái chút nào, lần này nhất định phải dạy cho nàng một bài học, thứ nhất là để dựng lại hình tượng uy nghiêm của hắn trước mặt nàng, thứ hai là để nàng hiểu được tư vị tháng ngày bị người khác chèn ép khổ sở thế nào, đừng nghĩ có hắn dung túng mà quên mất trời cao đất rộng.
“Đứng vào thử xem.” Hoàng đế nói một cách hứng thú cứ như bảo nàng thử bộ xiêm y mới.
Anh Minh cũng không nói gì, im lặng đứng vào vòng tròn, cúi đầu nhìn một chút rồi khen Tam Khánh: “Đường viền này vẽ tròn thật đấy.”
Tam Khánh cười lúng túng, mong cô nương đừng thù mình vì mình là người vẽ vòng tròn. Hắn cũng không biết với tình hình trước mắt phải an ủi nàng như thế nào mới phải: “Cô nương xem thử đi, nếu độ rộng vẫn chưa vừa thì ta sẽ vẽ lại cho ngài cái khác.”
Anh Minh nói không cần: “Cứ thế này đi, khá được rồi.” Nói rồi nàng nhún người thỉnh an Hoàng đế, yên lặng nhận sự sắp xếp này.
Nhất định là bây giờ trong lòng đang khó chịu đúng không? Hoàng đế bĩu môi, ai bảo nàng không biết mềm dẻo. Nếu nàng chịu thua thì có phải sẽ đỡ được chút khổ sở, cũng không ầm ĩ đến mức không có màn trướng để dùng, phải đứng bên ngoài chịu muỗi cắn.
Tia nắng cuối cùng đã rơi từ trên tường cung xuống nhưng chút khô nóng vẫn còn ở lại. Mặt đất trong cung nơi nào cũng lát gạch, gạch lại hấp thu nhiệt lượng, người đứng ở đó không nhúc nhích có thể cảm thấy một luồng nhiệt lượn vòng quanh chân nhưng dù có nóng cũng không đến mức bị cảm nắng, coi như Hoàng đế đùa cợt nàng cũng sẽ không quá lỗ mãng. Dù sao chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn, bởi vậy phạt nàng đứng đến khi mặt trời xuống núi, sau khi cửa cung khoá lại, như thế sẽ không tổn hại đến thân thể nàng mà phi tần hậu cung cũng không có cơ hội chê cười nàng.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Hoàng đế lại cường điệu phân phó một câu: “Không ai được giúp nàng ta hết, ai dám xen vào việc người khác trẫm sẽ tru di cửu tộc.” Dứt lời hắn liếc nhìn Tùng Cách một cái, Tùng Cách sợ tới mức hai mắt hoa lên, chỉ thiếu nước ngất ra đó.
Anh Minh nói ‘vâng’, sau đó phóng tầm mắt nhìn ra xa. Mặt trời đang lặn dần, cách đó không xa một hàng thái giám đang giơ sào đi qua Càn Thanh môn treo đèn lồng, đám thị vệ cũng đang giao ca. Thị vệ của Càn Thanh môn cũng là ngự tiền nhất đẳng thị vệ, đại đa số bọn họ đã từng nhìn thấy dáng vẻ nhóm lửa nấu cháo của nàng trong khu vực cắm trại rồi, vì thế bây giờ thấy nàng bị phạt bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nàng tự an ủi mình một lúc, dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh. Hoàng đế chưa từng thấy người chết đến nơi rồi vẫn không biết hối cải như nàng. Nhớ lại lần trước bắt nàng cầm nghiên mực, nàng cũng thà chịu chết chứ không xin tha, lúc ấy hắn liền biết nàng không phải là người dễ uốn nắn. Còn bây giờ thì sao? Thấy một con côn trùng đã kêu đến đứt giọng, nếu bây giờ cả một đám kéo đến thì hẳn là trông nàng sẽ rất khó coi cho mà xem!
Hoàng đế nhếch môi hừ một cái rồi xoay người đi vào Càn Thanh cung. Đức Lộc đi theo sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói: “Vạn tuế gia, Anh cô nương lá gan nhỏ lắm, nhỡ bị dọa đến mức sinh bệnh thì sao ạ?”
Trong lòng Hoàng đế cũng hơi xuôi xuống nhưng vẫn không nói sẽ tha cho nàng. Đức Lộc vẫn lải nhải bên cạnh, hắn liền quay đầu lườm một cái: “Nếu ngươi không cần lưỡi nữa thì cắt cho chó ăn đi.” Dứt lời hắn ưỡn ngực, ngẩng đầu rảo bước tiến vào Càn Thanh môn.
Tùng Cách đi tới đi lui, không nỡ để chủ tử đứng một mình ngoài trời. Nàng sợ côn trùng từ hồi trong bụng mẹ rồi, chỉ cần nhìn thấy một con sâu nhỏ thôi là nàng đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Bây giờ Hoàng đế lại lấy điều đó để trừng trị nàng, so với việc lừa nàng ăn thịt dê xíu mại [1] còn ác hơn nhiều.
[1] Thịt dê xíu mại: Món sủi cảo của người Hồi phương Bắc, nguyên liệu gồm bột lúa mì, thịt dê và hành tây các loại. Sau khi hấp lên vỏ bánh sẽ mờ đục, có thể chấm nước tương mà không sợ vỡ. Bên trên bánh có hình bông hoa vô cùng xinh xắn, da bánh mỏng, nhân đầy đặn, vị mặn vừa phải.
“Mang tiếng là nam nhân mà tính tình lại như vậy! Nếu là nữ nhân rồi được nạp vào hậu cung, thử hỏi các tiểu chủ tử có ai xứng là đối thủ của hắn cơ chứ, khéo đều bị hắn trừng trị đến chết luôn!” Tùng Cách lẩm bẩm. Vốn dĩ nàng là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng biết đạo lí hoạ từ miệng mà ra nhưng lần này thật sự là Hoàng đế quá đáng lắm rồi, nàng ấm ức thay chủ tử mình, cảm thấy hoàng cung đúng là không dành cho kẻ khờ.
Anh Minh vẫn cười, không có ý kiến gì: “Chúng ta quân đến tướng chặn, nước lên đất ngăn.”
Tùng Cách thở dài, mặt ỉu xìu như đưa đám: “Ngài chưa cảm thấy có gì là vì trời vẫn chưa tối đó thôi. Chờ lát nữa đến giờ lũ côn trùng hoạt động thì ngài phải làm sao đây?” Tùng Cách nảy ra một ý tưởng: “Hay là nô tì sai người đến Từ Ninh cung báo tin hoặc tìm Thái hậu cũng được, tìm người có thể chế trụ Hoàng thượng, bảo vệ tính mạng của ngài.”
Anh Minh lại lắc đầu: “Tuy đây là một cách nhưng nếu việc chẳng có gì mà lại đánh động lên trên, không những khiến Lão Phật gia và Thái hậu bị liên luỵ mà còn khiến Hoàng thượng không xuống đài được.”
Tùng Cách suýt bật cười: “Ngài còn lo cho Hoàng đế không xuống đài được nữa?” Mấy lần đối đầu trước nàng còn chẳng hề nương tay. Nếu thực sự Hoàng đế bắt nàng ở lại để hầu hạ thì Hoàng đế đã không dùng côn trùng để trừng trị nàng rồi.
Anh Minh liếc nhìn Tùng Cách một cái: “Hôm nay ta cũng không trêu chọc hắn, là do hắn tự nói tự bực vậy mà còn trách ta cái gì.”
Dù sao cũng không cần biết chuyện bắt đầu là do ai, chẳng phải bây giờ hậu quả đã ở trước mắt rồi sao! Tùng Cách gấp đến độ xoắn xuýt: “Ngài mau nghĩ cách đi, một ngày tốt như thế này, ngài đừng để như Tam cữu lão gia, tết nhất rồi chủ nợ vẫn kéo đến ầm ầm trước cửa.”
Tam cữu lão gia mà Tùng Cách nhắc đến chính là Tam đệ của Phúc tấn, có nhà ai mà không có bà con họ hàng nghèo đâu. Sau khi Tam cữu lão gia lập gia đình liền hoàn toàn biến thành một người siêu cấp nghèo khổ. Việc náo loạn trong nhà ồn ào từ già đến trẻ, nhưng Tam cữu lão gia không muốn nhà nên đã đem sản nghiệp của tổ tiên mang đi cầm đồ để sống qua ngày. Người Kỳ cho dù có nghèo thì cũng không thể vứt bỏ nề nếp gia phong được. Có một dạo Tam cữu lão gia có một miếng ngọc cổ, đi một vòng mà không tìm được ai muốn mua. Trong cơn tức giận ông ta đã đưa thứ đáng giá ngàn vàng như vậy cho thính sai (người hầu nam). Sau đó qua được mấy ngày không chịu nổi ông lại đến chỗ tỷ tỷ vòi tiền. Tuy Phúc tấn hận ông ta là kẻ không ra gì nhưng vì nhớ đến tình thủ túc nên cứ cuối năm gặp mặt đều gửi tiền cho ông ta qua thái thái trong phủ. Sợ nô tài ở nhà không được việc nên hồi Đại tỷ tỷ còn ở nhà thì Đại tỷ tỷ đưa, sau này khi Đại tỷ tỷ xuất giá rồi chuyện cao cả này lại chuyển sang cho Anh Minh.
Có trời mới biết Tam cữu lão gia nợ bên ngoài bao nhiêu tiền, từ tửu quán, kỹ viện đến rạp hát cứ lần lượt mò đến nhà đông như châu chấu. Hôm nay Tùng Cách lấy chuyện Tam cữu lão gia ra so sánh với chuyện côn trùng thì phải tưởng tượng là nhiều đến mức nào rồi đấy.
Tam Khánh đi tới đi lui, đưa cho nàng một chiếc đèn lồng rồi nói: “Cô nương à, ta cũng là vâng mệnh bề trên mà thôi, ngài đừng trách ta nhé. Trong đèn này có nến rồi, ta đã chọn cho ngài cái nhỏ nhất, chỉ cần không sáng lắm thì cũng đỡ được mấy con dế trũi chạy ra.”
Anh Minh mỉm cười gật đầu: “Ta biết am đạt cũng là nghe mệnh thôi mà, nhưng chỉ có một chiếc đèn thôi thì không đủ dùng, phiền ngài lấy cho ta thêm một cái nữa nhé.”
Tùng Cách nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngài hồ đồ rồi sao, sợ côn trùng không đến đủ hả?”
Nàng không nói gì, Tam Khánh đành phải quay lại Dưỡng Tâm điện lấy thêm một chiếc đèn lồng nữa.
Tùng Cách không thể hiểu nổi, không biết rốt cuộc nàng có tính toán gì. Nàng để chiếc đèn còn lại cách xa hơn mười trượng, Tùng Cách cầm đèn lồng lưỡng lự: “Chủ tử, rốt cuộc người định làm gì thế?”
Anh Minh cũng phải phục nha đầu ngốc này. Nàng lấy hơi thổi tắt nến ở đèn lồng trên tay mình: “Vạn tuế gia nói ta cầm đèn tiếp giá nhưng không nói là đốt đèn hay tắt đèn. Ta đâu có khờ mà lấy mình ra thu hút côn trùng! Ngươi đặt chiếc đèn này ra xa một chút, như thế côn trùng sẽ chỉ tập trung ở đó, ta đứng ở đây sẽ không sao cả!”
Tùng Cách lúc này mới à một tiếng: “Thế mà nô tì không nghĩ ra!” Nàng ấy nhanh chóng đặt đèn ra thật xa, mặt khác lại nhét cho Anh Minh một chiếc quạt cười hì hì nói: “Ban đêm muỗi nhiều, ngài cầm lấy đuổi hết chúng đi!”
Cứ như thế, Anh Minh tay trái cầm đèn lồng, tay phải cầm quạt, một mình đứng trong vòng tròn, trái lại còn cảm thấy tự đắc.
Ban đêm ở Tử Cấm thành rất khác với ban ngày, màn đêm yên tĩnh xanh thẫm bao trùm cả toà thành son, đẹp đến nỗi không bút nào tả xiết, khung cảnh hài hoà đến vậy. Anh Minh đứng ở sân rộng thênh thang, trong lòng vẫn cảm thấy an nhiên như thể Hoàng đế có cố tình làm khó dễ nàng cũng không thể khiến nàng cảm thấy khó chịu được, bởi vậy càng không lo lắng thì lại càng đao thương bất nhập.
Trong Nam thư phòng, Hoàng đế tâm tình không yên, Hàn Lâm chưởng viện Học sĩ thao thao bất tuyệt nhưng chỉ như gió thoảng, không có một câu nào là lọt vào tai hắn.
Ngón tay hắn vuốt ve trang sách, tầm mắt mơ hồ vô định. Cuối cùng Đại học sĩ cũng phát hiện ra, ông kinh ngạc nhìn Đức Lộc một cái. Đức Lộc lắc đầu, tỏ ý hôm nay đúng là có chuyện ấy đấy, trong lòng chủ tử gia đang nhớ đến người khác nên bây giờ giảng có vào đầu hay không toàn bộ dựa vào ngài ấy cả.
Đại học sĩ khép sách lại, năm xưa ông là Tổng sư phụ Thượng thư phòng, từ khi Hoàng đế bắt đầu học vỡ lòng đã bái ông làm thầy nghiên cứu học vấn, khó tránh khỏi khoe khoang thân phận kiêu ngạo.
Hoàng đế phát hiện ra thư phòng an tĩnh mới đột nhiên hoàn hồn, hắn cười cười, nói: “Sao sư phụ lại dừng rồi?”
Đại học sĩ hơi ậm ừ: “Nếu hôm nay Hoàng thượng không có tâm nghe giảng thì nghỉ ngơi một ngày đi.”
Hoàng đế trước giờ hiếu học, bình thường bị nhắc nhở một chút sẽ thu tâm trạng lại ngay. Đại học sĩ đang chờ hắn tạ lỗi nói xin sư phụ tiếp tục, kết quả là đợi nửa ngày lại thấy hắn gật đầu nói ‘cũng được’: “Vốn dĩ hôm nay trẫm nảy sinh ý nghĩ bất chợt, cũng quấy nhiễu sư phụ không thể nghỉ ngơi. Đã thế thì hôm nay miễn đi.” Nói rồi hắn nâng giọng gọi Lưu Xuân Liễu: “Chọn hai người đưa sư phụ về phủ, trên đường nhớ phải cẩn thận.”
Lưu Xuân Liễu lĩnh mệnh, tiến đến dẫn Đại học sĩ, Đại học sĩ cũng đành bất đắc dĩ theo hắn xuất cung.
Đức Lộc nhìn đồng hồ nước liên hoa đặt trên bàn, hắn thấp giọng hồi bẩm: “Chủ tử gia, đã đến canh ba giờ Hợi rồi, Anh cô nương vẫn đang đứng ở ngoài sân đó.”
Hoàng đế nghe xong vẫn không tỏ vẻ gì, khép sách trên tay lại.
Đức Lộc vừa thấy hắn trì hoãn liền rủ tay áo, nói: “Để nô tài đi nhìn hộ chủ tử một chút xem bây giờ Anh cô nương đang thế nào nhé.”
Cố tình đâm thọc nàng là để tận mắt nhìn thấy nàng chật vật, có như vậy hắn mới cảm thấy sảng khoái. Hoàng đế nói không cần, hắn đứng lên: “Để trẫm tự đi xem, đằng sau không cần cầm theo đèn.” Nghĩ đến cảnh nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của nàng là lòng hắn lại kích động không kiềm chế được.
Đế vương đoan chính, thận trọng gì đó đều bị ném hết sang một bên, Vạn tuế gia đang vô cùng sốt ruột muốn đi ra ngoài chế giễu đây mà! Đức Lộc suýt thì không đuổi kịp bước chân của hắn, vừa đi vừa nói: “Chủ tử gia ngài chậm một chút…” Kết quả là từ hành lang hữu môn đi ra, bước chân của Vạn tuế gia bỗng khựng lại. Đức Lộc không hiểu gì, hắn ló đầu liếc mắt thăm dò một cái liền cảm thấy có chút hoảng sợ. Hắn thấy phía xa xa có một chiếc đèn lồng sáng yếu ớt đặt trên mặt đất, thế nhưng lại không thấy Anh cô nương đâu cả.
“Này… Này…” Đức Lộc nói lắp bắp: “Người đâu?”
Hoàng đế vừa tức giận vì nàng kháng chỉ bất tuân lại vừa giật thót tim, hắn lo lắng đến mức sắp bị nàng hù chết rồi. Hoàng đế vội vàng đi ra từ hữu môn, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay vạt áo của hắn, xung quanh trái phải không có ai bảo vệ khiến Tử Cấm thành có chút không giống ngày thường. Từ nơi có ánh sáng xông vào bóng tối khiến hai mắt hắn phải mất một lúc mới thích ứng được, hắn đi vào màn đêm tối tăm nhưng sao trong lòng lại trống trải đến thế nhỉ? Bảo nàng đứng ở đó chờ, rốt cuộc là chẳng thấy tăm hơi đâu khiến hắn cảm thấy thật thất vọng vì bị phụ lòng.
Nhưng quả nhiên là hắn buồn lo vô cớ rồi, khi mắt đã thích ứng với bóng tối rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra có một bóng người đang đứng ở đó. Trong chớp mắt một cảm giác kỳ quái dâng lên, dường như chỉ cần người đó xuất hiện ở đây thì hắn sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.
Anh Minh cầm quạt quạt phần phật, thấy hắn đến liền kêu một tiếng Vạn tuế gia: “Ngài hết bận rồi ạ?”
Khuôn mặt Hoàng đế chìm trong đêm tối có chút mơ hồ, chỉ nhìn thấy một thân như ngọc và bóng dáng uy nghi. Hắn nhìn chiếc lồng đèn phía xa, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: “Ngươi lại giở trò?”
Anh Minh giơ đèn trong tay ra, ậm ừ: “Đèn lồng của nô tì vừa mới tắt ạ.”
Hoàng đế nghe xong liền cười nhạo: “Nếu tắt tại sao ngươi không thắp lên tiếp mà lại đặt một chiếc đèn khác ở kia? Ngươi cảm thấy trẫm là một tên ngốc nên tuỳ tiện đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?”
Anh Minh nói không dám: “Chủ tử nói như thế có thể ép nô tì không sống được…”
“Lúc nào ngươi mới nghe lời trẫm?” Hoàng đế ức đến nghẹt thở, bỗng nhiên cổ hắn dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, sau đó hắn theo bản năng giơ tay lên vỗ một cái, máu văng tung toé lòng bàn tay.
Anh Minh vội vàng quạt cho hắn, ra vẻ chân thành tha thiết: “Lúc nào nô tì cũng nghe lời chủ tử mà. Chẳng qua là do chủ tử có thành kiến với nô tì, bình thường hay coi thường nô tì thôi.”
Hoàng đế nói vậy sao: “Chẳng lẽ ngươi không có thành kiến đối với trẫm sao? Bởi vì sau khi Tiên hoàng hậu chết ngươi vẫn canh cánh trong lòng cho nên ngươi mới nghĩ ra mọi cách để làm trái lại trẫm, ngươi muốn trẫm tức chết.”
Những lời này nghe thật nghiêm trọng. Có một số chuyện nếu trong lòng đã hiểu rõ mà không nói ra, mọi người thường trở nên hồ đồ, một khi đã nói ra sẽ tổn thương tình cảm của cả hai, cũng tổn thương cả sĩ diện.
Anh Minh nói không hề: “Vạn tuế gia có tâm nghi kỵ nên mới đề phòng nô tì nhiều như thế. Nhưng nô tì cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, dù giao tình với Tiên hoàng hậu có nhiều thế nào cũng không dám có nửa điểm trái ý Vạn tuế gia.”
Hắn nghe xong liền chậm rãi gật đầu: “Đúng là ngươi không nên động vào vảy ngược, chỉ cần trẫm muốn thì có thể phạt ngươi như đêm nay bất cứ lúc nào.”
Anh Minh nói vâng: “Nô tì không dám.”
Tâm tình của Hoàng đế thật phức tạp, hắn nhìn xuống đánh giá nàng, dù bây giờ đang là ban đêm nhưng vẫn thật là oi bức, cứ đứng mãi như thế này, không có bát đá hay giường lạnh xem ra cũng khó sống! Hắn nghiêm mặt hỏi: “Ngươi biết sai chưa?”
Anh Minh thầm nghĩ ngài muốn gây phiền với ta bao lâu nay có lý do đứng đắn nào à? Nhưng nghĩ một chút, thật ra nàng cũng tuyệt đối không dám cãi lại, chỉ vâng vâng dạ dạ đáp lời: “Nếu chủ tử không vui thì nhất định là nô tì sai rồi. Lần tới nô tì không dám nữa. Ngài xem… Chuyện này cứ bỏ qua đi, có được không?”
Hoàng đế cân nhắc một chút rồi gật đầu, sấm vang chớp giật trừng phạt rồi lại rơi xuống vài giọt mưa nhỏ, thế là xong việc. Chính hắn cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ nguyên nhân chính là cảm giác bị vứt bỏ trong chốc lát kia. Sau khi phát hiện ra mình sợ bóng sợ gió một hồi liền quên mất ý định muốn dạy dỗ nàng một trận. Thật ra nếu như nàng thật sự ngốc nghếch, cứ ngơ ngác đứng ở đây thu hút côn trùng rồi sợ tới mức xiêm y xộc xệch, nước mắt nước mũi giàn dụa có khi hắn lại cảm thấy nàng không đủ thông minh. Lúc nãy hắn nói những lời tàn nhẫn rằng nếu nàng dám giở trò thì hắn sẽ trói nàng ở Tiễn đình, vậy mà bây giờ hắn đã quên sạch. Hoàng đế chắp tay, xoay người ngước nhìn mặt trăng nhỏ như sợi chỉ trên bầu trời đêm đen tuyền, tiện thể liếc nhìn nàng một cái.
“Tề Anh Minh, ngươi không muốn về nhà à?” Hắn đột nhiên hỏi.
Trái tim Anh Minh đập thịch một cái, mặc dù trước kia hắn cũng từng hỏi câu này một lần rồi, không những thế còn dương dương tự đắc nói cho nàng có muốn về cũng không được nhưng sao lần này nàng lại cảm thấy hơi khang khác nhỉ. Nàng hơi do dự một chút rồi cẩn thận hỏi: “Vạn tuế gia, ngài muốn cho nô tì trở về sao?”
Hoàng đế nói không muốn, câu hỏi kia chỉ là buột miệng thốt ra mà thôi, gần như không hề suy nghĩ gì hết. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn, vì thế liền nghĩ nát óc tìm ra một đống lý do: “Đuổi người trong cung cũng phải có lý do, trừ phi có ai phạm lỗi khiến chủ tử không thể chấp nhận được thì mới bị đuổi. Ngươi muốn quay về thì phải chuẩn bị tinh thần chịu được cảm giác bị người khác đàm tiếu. Ngươi không thể tưởng tương được miệng lưỡi bọn họ xấu xa đến mức nào đâu. Bọn họ sẽ nói ngươi và Hoàng thượng không trong sạch, một khi ngươi bị chụp cái mũ này thì từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện gả cho nhà nào tốt. Những lời trẫm muốn nói chỉ có vậy thôi, cái nào nặng cái nào nhẹ, tự ngươi hãy ước lượng.”