Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 76: Hai năm sau




Thời gian in dấu lên bóng hình con người, người đang sóng vai trong khe hở thời gian nói chuyện cười đùa bên nhau. Chiếc ô giấy che trên đầu, che đi những hạt mưa lâm râm, con đường về nhà lát đá xanh ướt đẫm.

Nhân sinh trên đời, chia ly hội ngộ, gặp gỡ nghĩa là có duyên, có thể đi chung một con đường đã là may mắn mà mình phải nỗ lực giành lấy.

Động tác nghiêng đầu bất chợt của Thanh Hòa va vào ánh mắt trong veo mỉm cười của Tiểu tướng quân, tim nàng ngứa ran, môi lưỡi khẽ động: "Mãi mãi?"

Một tay Trì Hành cầm ô, không để ý nửa bên vai đã ướt đẫm nước mưa, gật nhẹ đầu, trịnh trọng, mạnh mẽ trả lời:

"Ừ!"

Thanh âm này dễ nghe, khơi gợi từng đợt tê dại.

Màn mưa che khuất bóng hình của mỗi người, trong chớp mắt, mùa xuân qua mùa thu đến trong lời hứa hẹn mãi mãi, những bông tuyết trắng như tơ liễu bao phủ đế đô rộng lớn, người đến người đi, trời đất phủ đầy sương.

Quay đầu nhìn lại, đã hai năm trôi qua.

Hai năm sau, Thịnh Kinh không có quá nhiều thay đổi. Giữa gió lạnh, người đi đường quấn chặt áo bông đi qua con phố dài, tiếng chân giẫm lên lớp tuyết dày phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Tuyết mịn rơi khắp thành, nhìn thoáng qua, mái hiên đều trắng xóa.

Món súp cay của nhà thím béo bán rất chạy vào mùa đông. Hơi thở của cuộc sống bình dị hòa quyện vào cái lạnh thấu xương của tuyết mùa đông, là vẻ đẹp mộc mạc giản dị nhất trong nhân gian.

Rời xa sự náo nhiệt của bá tánh bình thường vào mùa đông, ta nhìn thấy sự trầm mặc của hoàng thành nguy nga, toát ra vẻ uy nghi và xa cách chỉ hoàng quyền mới có.

Bức tường thành cao lớn giống như một tấm lưới, một nhà tù, giam cầm tuổi xuân quý giá của biết bao nữ tử.

Hôm nay Liên phi và Trác phi lại cãi nhau.

Đập vỡ đồ cổ trị giá vạn kim, móng tay của Liên phi cào xước mặt Trác phi, Trác phi giẫm vào cái chân chưa lành của Liên phi — Đây chính là "đạp trúng chỗ đau" của người khác.

Gỡ bỏ danh hiệu Hoàng phi cao quý, họ chỉ là hai kẻ đáng thương cầu mà không được.

Những năm tháng đẹp nhất của nữ tử đều bị lãng phí trong thâm cung ăn thịt người này, cuối cùng bên cạnh không có một đứa con để nương tựa. Ngoại trừ Hoàng hậu vừa mang long thai và Tiết quý phi của Lựu Hoa Cung được sủng ái, có nữ nhân nào trong cung mà không ôm mối uất hận trong lòng?

Không có, vậy nên vào một ngày tuyết rơi, vì một nhành hoa mai mà hai phi tần cãi nhau, đánh nhau kịch liệt.

Thấy có chuyện sắp xảy ra, đại cung nữ thông minh nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: "Đi gọi Trì hành tẩu!"

***

"Trì hành tẩu!"

Cung nữ bước nhanh tới, thở hổn hển, người bị nàng gọi lại nghe tiếng quay đầu.

Áo bào màu trắng hạc, eo thắt đai ngọc, vòng eo gầy như thanh đao, "sát" đến tận tâm can, khiến cho nam nữ đều say mê mất hồn.

Năm ngoái sứ thần Đông Vực đi ngựa dọc theo con phố dài, vô tình nhìn lướt qua người này trong đám đông. Chỉ một ánh nhìn, hắn đã mất hồn mất vía, ngã lăn xuống ngựa.

Những người hiếu kỳ hỏi hắn vì sao ngã ngựa, vị sứ thần ngay thẳng và trung hậu kéo lê thân mình đầy thương tích, liên tục thốt lên kinh ngạc, khen ngợi thiếu niên lang có vẻ ngoài oai phong lẫm liệt, mặt mày như tranh vẽ. Một thời gian sau, câu chuyện trở thành chuyện cười của thiên hạ.

"Trì hành tẩu!"

Cung nữ lại hét lên.

Trời tuyết rơi, đường trơn trượt, đoạn đường này còn chưa rải muối tan tuyết, Trì Hành nhìn nàng bước đi vững vàng, không nói một lời.

Thuộc hạ bên cạnh thúc giục: "Có chuyện gì thì nói, đại nhân đang vội về nhà."

Cung nữ lấy hết can đảm đưa mắt nhìn lên, bỗng thấy thiếu niên lang có cổ trắng như tuyết, môi đỏ không cần tô, sống mũi cao vút, đôi mắt lấp lánh như sao, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ kiêu hãnh bừng bừng, tràn đầy sức sống. Rõ ràng bề ngoài là một nhi lang, nhưng thoạt nhìn còn hấp dẫn hơn cả những phi tử xinh đẹp như hoa trong hậu cung.

"Chuyện gì vậy?"

Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng lọt vào tai, hai chân cung nữ ở dưới váy mềm nhũn, mặt đỏ bừng, môi run run: "Liên phi, Liên phi và chủ tử nhà ta đánh nhau rồi!"

Đánh nhau rồi?

Nụ cười của Trì Hành dần tắt, ròng rã hai năm làm Hành tẩu, việc chính đáng chẳng làm được bao nhiêu, phần lớn thời gian đều dùng để lo liệu việc nhà cho Bệ hạ.

Giữ gìn an ninh cho các cung là trách nhiệm của "Hành tẩu trong cung", nàng cố nén bực bội: "Đi, đi xem nào."

***

Đứng giữa các nữ nhân nghe hai vị hậu phi khóc lóc sướt mướt, trách móc lẫn nhau, tâm trí Trì Hành bay xa, nghĩ xem hôm nay nên tặng cho Uyển Uyển món đồ chơi vui nhộn nào.

Nàng chưa kịp nghĩ kỹ thì Liên phi và Trác phi đã khóc đến nỗi khàn cả giọng.

Không thể tiếp tục ngây ngốc thêm nữa, nàng đứng dậy ra khỏi cửa, đi đến một cây mai gần đó, bẻ hai nhành hoa mai trắng đang nở rộ: "Mỗi người một nhành, đừng đánh nhau nữa. Ngự y đâu, mời ngự y chưa?"

Phàm là chuyện liên quan đến nữ nhân, dù là vấn đề phức tạp đến đâu, chỉ cần Trì hành tẩu xử lý đều sẽ trở nên đơn giản hơn cả việc ăn cơm uống nước.

Ngự y xách theo hòm thuốc đến để khám và chữa trị cho hai người. Liên phi và Trác phi vừa kêu đau, vừa không quên dùng ánh mắt dõi theo bóng hình thiếu niên lang đang khuất dần.

"Phải đi rồi sao?"

Quý phi nương nương xuất quỷ nhập thần.

Hai năm qua Trì Hành trải qua nhiều chuyện, khả năng giả vờ giả vịt ngày càng tiến bộ, cúi người chắp tay: "Gặp qua nương nương."

Câu chữ rõ ràng, lịch sự văn nhã.

Tiết Linh nhìn nàng ngày một lớn lên thành dáng vẻ như hiện tại, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Mau đi tìm Thẩm cô nương của ngươi đi. Nhớ phải tắm trước khi gặp nàng, cả người toàn mùi son phấn của nữ nhân khác!"


Bỏ lại câu nói đó xong nàng nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại Trì Hành ngẩn người đứng tại chỗ. Nàng nhấc tay áo lên khẽ ngửi, lẩm bẩm: "Mùi son phấn à? Không có mà."

Nàng nghiến răng nghiến lợi, Quý phi tỷ tỷ lại nói dối!

Tuyết rơi trắng xóa trên bầu trời, từ cửa cung điện bước ra, Trì tiểu tướng quân như chú chim sổ lồng, khóe mắt không giấu được niềm vui.

Nàng lớn thêm hai tuổi, ngoại trừ mặt mày nảy nở đẹp mắt hơn thì tính cách của nàng vẫn không thay đổi nhiều so với hai năm trước, vẫn nhiệt huyết và tràn đầy sức sống.

"Tiểu tướng quân!"

Thấy nàng, Liễu Cầm vội vàng vẫy tay, dù trời đang tuyết rơi mà trán vẫn toát mồ hôi.

Trì Hành tinh mắt, thấy biểu tình của nàng không ổn liền chạy tới mấy bước: "Sao lại là ngươi, Uyển Uyển—"

"Hàn độc của tiểu thư phát tác, Tiểu tướng quân mau quay về xem thử đi!"

Một luồng khí lạnh đột nhiên xộc thẳng vào tim phổi, nàng vội vàng nhảy lên xe ngựa: "Hồi biệt uyển!"

Biệt uyển Tú Xuân.

Thẩm đại tướng quân mặt mày nặng nề đứng gác ở đình viện, đuổi vị đại phu vừa được mời đến ra ngoài, cửa đóng then cài chặt, không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Cách một cánh cửa, tay chân Thẩm Duyên Ân lạnh ngắt.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ nhi khi bị hàn độc phát tác.

"Độc này...thật sự không có cách nào sao?"

Đám đại phu già xấu hổ cúi đầu.

"Tỷ tỷ!" Trì Hành vội vã bước vào, gặp Thẩm đại tướng quân, vội vàng gật đầu hành lễ.

Nàng đi tới gõ cửa: "Tỷ tỷ, ta đây!"

Cánh cửa đang đóng chặt nghe tiếng mở ra, người mở cửa cho nàng chính là Liễu Sắt đang ở trong phòng.

Cánh cửa mở ra rồi lại đóng sầm lại, một luồng khí lạnh mơ hồ bay ra từ khe cửa.

Vì nữ nhi, Thẩm Duyên Ân cho phép Trì Hành một mình ở trong phòng, hơi thở nghẹn ứ nơi cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống.

Liễu Cầm Liễu Sắt đứng hai bên canh cửa, đề phòng Đại tướng quân nổi cơn thịnh nộ kéo con rể tương lai ra khỏi phòng.

Ai mà ngờ được Đại tướng quân quay người lại, dẫn theo một đám đại phu để bàn cách giải độc, hiếm khi hắn biết thấu hiểu lòng người.

Vừa vào cửa, luồng khí lạnh gần như ngưng tụ thành sương mù ập đến trước mặt, trong lòng Trì Hành lo lắng, nhanh chóng đi đến bên giường.

Lại nhìn thấy thiếu nữ được bọc trong chăn dày đang run rẩy, ý thức mơ hồ, miệng ngậm khăn gấm, khóe môi có một vệt máu nhàn nhạt chảy ra.

Nàng không nghĩ tới lần này hàn độc lại nghiêm trọng như vậy, gần như hoảng sợ mà cởi đai ngọc ra, chỉ mặc áo trong leo lên giường.

Chăn gấm được vén ra, người đang bị hàn độc hành hạ theo bản năng nhào vào lòng nàng, đột nhiên chạm vào nàng ấy, Trì Hành rùng mình, nhắm mắt lại vội vàng vận chuyển chân khí thuần dương.

Luồng khí lạnh tràn ngập tứ chi dần dần bị chân khí thuần dương chế ngự. Có người đang giúp nàng khai thông hàn độc, Thanh Hòa rốt cuộc không cần phải cắn răng chống cự nữa, kiệt sức mà hôn mê.

Khăn gấm trong miệng được cẩn thận rút ra, giọng nói của Trì tiểu tướng quân có hơi khàn khàn: "Ngủ một giấc, ngủ một giấc là không sao rồi."

Nàng hôn lên khóe mắt đẫm nước của Thanh Hòa, nàng đang được ôm mà còn được ôm rất chặt, chẳng mấy chốc nở nụ cười: "Đồ dính người, Uyển Uyển là đồ dính người."

Dù cho có "nói xấu" thế nào, người trong ngực cũng không thể nghe thấy. Trì Hành khẽ hít hà hương thơm trên mái tóc nàng, dần dần chìm vào giấc ngủ say.