Tiệc mừng thọ kết thúc vào giờ Mùi canh ba, nội thị tiễn triều thần đến dự tiệc rời khỏi cung.
Trì Hành ngồi trên xe ngựa của phủ Tướng quân, nhịn không được vén rèm lên nhìn xung quanh. Trì phu nhân vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Bị thương mà còn không chịu ngồi yên, rụt đầu về, muốn gặp thì về nhà rồi gặp."
Không nhìn thấy bóng hình mảnh mai uyển chuyển của Thanh Hòa tỷ tỷ, Tiểu tướng quân thất vọng mím môi, ngoan ngoãn rụt lại thân mình đang nhoài phía trước: "A nương, vết thương của con không nghiêm trọng, đáng giá."
Trong lòng Trì phu nhân còn sợ hãi: "Quá mạo hiểm."
"Không mạo hiểm, sao Bệ hạ chịu tin chứ?"
Hổ dữ cắn người, ngay cả chủ nhân cũng không xem ra gì, có thể thấy người gọi là "chủ nhân" còn lâu mới có được "khả năng của Cao Tổ".
Nàng đã dùng máu để khiến Triệu Tiềm tin rằng ngày hôm ấy tại Vườn thú, nàng đã thuần phục hổ con bằng chính nắm đấm của mình.
Là nhi tử của tướng quân, có nắm đấm cứng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng khiến cho người ta yên tâm hơn những tin đồn thất thiệt, muôn hình vạn trạng lan truyền trong dân gian.
Nên hiểu rằng kẻ ngồi trên cao kia không sợ sức người, mà kỵ nhất là thiên mệnh, phàm là chuyện liên quan đến thiên mệnh đều là chuyện lay động căn cơ.
Tháng tư, nắng xuân rực rỡ chiếu rọi xuống Ngự Hoa Viên, soi sáng cả một khoảng trời rực rỡ sắc màu.
Thược dược, mẫu đơn, hoa hải đường đua nhau nở rộ.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, đích thân đưa Thái hậu hồi tẩm cung, vị Hoàng đế văn nhược ngồi trên xa giá, lòng tràn đầy niềm vui sướng kỳ lạ, hướng về phía Lựu Hoa Cung.
Gió thổi chuông xe, tiếng chuông vang vọng thanh tao, lòng Triệu Tiềm cũng theo đó mà nhộn nhạo.
Không biết hôm nay Quý phi thu hoạch được bao nhiêu?
Nếu Trì Hành là nữ cải trang thành nam, Trì gia phạm tội khi quân, ý đồ đáng chết, y hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này để ra tay trừng phạt, hoặc cũng có thể án binh bất động, tích lũy sức mạnh để giáng cho phủ Trụ Quốc đại tướng quân một đòn chí mạng.
Nếu Trì Hành là nam tử, chứng minh rằng hắn không phải là Đế tinh được trời chỉ định, lòng trung thành của Trì Diễn sẽ tăng thêm ba phần trong lòng y.
Không ai có thể cự tuyệt mị lực của Quý phi.
Nếu Trì Hành thật sự là nam tử...Đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, sao có thể nhịn được không chạm vào?
Hơi thở của y gấp gáp, đôi mắt lóe lên tia sáng kinh người.
Xa giá rất nhanh dừng lại ở Lựu Hoa Cung, Triệu Tiềm ra lệnh cho các cung nhân lui ra, một mình bước vào cung điện.
Chỉ trong chốc lát, cung nhân của Lựu Hoa Cung đã bị đuổi ra ngoài.
"Ái phi!"
Triệu Tiềm vội vã xông vào nơi Quý phi nương nương đang ngủ.
Vừa bước vào cửa đã thấy Tiết Linh như không có xương cốt mà dựa vào chiếc bàn con bằng gỗ hoa lê, cơ thể mềm mại, mị lực tràn trề: "Bệ hạ đến rồi."
Trông nàng có vẻ mệt mỏi, nhưng trong sự mệt mỏi ấy lại ẩn chứa một vẻ đẹp tươi ngon được tưới mát, cổ họng Triệu Tiềm khẽ nhúc nhích: "Ấu tử Trì gia, hắn ta là..."
"Là nam tử."
So với việc Trì Hành là nữ tử, Triệu Tiềm càng mong nghe thấy Trì gia không có ý mưu phản. Như vậy, đến một ngày nào đó, nếu y muốn thu hồi binh quyền và xử lý phủ Đại tướng quân thì sẽ dễ dàng hơn nhiều vì có thể tính toán trước mọi chuyện.
Trì Hành là nam tử, không thể tốt hơn.
Ánh mắt lướt qua những vết hồng chưa phai trên cổ trắng như tuyết của Quý phi, y cởi giày ngồi quỳ gối đối diện với nàng, khàn giọng nói: "Đã làm chưa?"
Một chiếc hộp gấm ném xuống bên cạnh chân y.
Chiếc khăn trắng tinh khôi nhuộm những vệt máu nhỏ, Triệu Tiềm nâng niu chiếc "khăn tay đầu tiên" của nữ nhân mình âu yếm, chìm đắm trong một niềm hân hoan kỳ lạ.
Y thở dốc hai tiếng gấp gáp, hung hăng xé toạc vẻ nho nhã, đúng mực của một vị đế vương: "Ấu tử Trì gia mới mười lăm tuổi, dung mạo khôi ngô, thế nào, làm nàng có thoải mái không?"
Tiết Linh đã quen với sự biến thái của y, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cả người lười biếng, mềm mại không xương cốt kích thích cho miệng của Triệu Tiềm không ngừng tuôn ra những lời tục tĩu.
"Lớn không? Làm bao nhiêu lần rồi? Có lợi hại không? Ái phi có xin tha không?"
Đường đường là một đế vương, chưa già đã phát điên. Y đã quen giả vờ trước mặt người khác, nghẹn đến trong lòng đều là bệnh.
Tiết Linh cười đến mềm cả eo: "Lớn."
Trong đầu nàng thoáng qua bộ dáng ngây ngô của Tiểu A Hành chỉ mới khiêu khích một chút đã đỏ mặt. Nàng cười đến chảy nước mắt, "Lớn chết đi được, căng đến mức thiếp thân suýt ngất xỉu..."
Triệu Tiềm nhíu mày đau lòng: "Lần đầu phá thân luôn là như vậy, lần sau sẽ tốt hơn."
Giữa chốn hậu cung rộng lớn, chỉ có trước mặt Quý phi, y mới có thể là chính mình. Không thỏa mãn với những lời ít ỏi mình nghe được, y gặng hỏi: "Hắn có dùng miệng không? Ngón tay thì sao? Có thử nhiều tư thế khác nhau không?"
Nụ cười của Tiết Linh không chạm đến đáy mắt, nàng giơ tay hắt một chén trà nhỏ lên mặt Triệu Tiềm, sắc mặt yêu phi lẳng lơ trở nên lạnh lùng: "Tỉnh chưa?"
Khắp Vận triều có thể vô lễ với Bệ hạ như vậy, Quý phi nương nương của Lựu Hoa Cung nhất định là người đầu tiên.
Triệu Tiềm bị nàng hắt một chén trà vào người, không những không tức giận mà còn bật cười. Y bớt đi phần nào vẻ cuồng loạn, cất tiếng nói: "Ái phi, trẫm chỉ hỏi thôi mà."
"Ta mệt rồi."
"Được, ái phi nghỉ ngơi cho khỏe đi, trẫm không làm phiền nàng nữa."
Y nhanh chóng rời khỏi Lựu Hoa Cung.
Thần sắc Tiết Linh lạnh băng: "Hừ, đồ ngu xuẩn."
Khăn lụa thêu hoa ngọc lan nhẹ nhàng lau đi vết hằn đỏ trên cổ trắng như tuyết.
Quý phi nương nương không khách khí mắng vài câu, nụ cười lại nở trên môi, nụ cười ấy vô cùng đẹp, vừa quyến rũ, mê hoặc lại không hề dung tục.
Hôm nay nhìn thấy Tiểu A Hành của Trì gia, tâm tình của nàng cực kỳ tốt, bỗng dưng nhớ đến câu nói của Thẩm cô nương với nụ cười ẩn giấu dao găm "Kêu khó nghe", Tiết Linh cố gượng cười, xoa dịu nỗi uất ức trong lòng, thầm than thở "Không hay rồi".
Không biết A Hành có thể hái được "tiểu bạch hoa" bệnh tật, tàn nhẫn và độc ác như vậy hay không.
Nữ nhân hai mươi bảy tuổi đang ở độ tuổi chín muồi, vô cùng ghen tị với tình cảm gắn bó, ngọt ngào của tiểu bối.
***
Triệu Tiềm hỏi qua nô tỳ bên cạnh Tiết Linh, biết rằng Quý phi quả thực đã bị Trì tam công tử lăn lộn đến mức khàn giọng, trong lòng không nhịn được sảng khoái.
Sức khỏe của Bệ hạ vốn yếu ớt, trong chuyện ấy cũng không được tốt, thế nhưng hôm nay lại qua đêm ở tẩm cung của Hoàng hậu, không biết lấy đâu ra sức mạnh mà lăn qua lăn lại người ta.
Y có một số đam mê kỳ lạ mà ngay cả Hoàng hậu cũng không biết.
Tưởng tượng một mỹ nhân như Quý phi — một mỹ nhân mà chính y cũng chưa từng chạm tới — bị một thiếu niên lang eo thon chân dài đè xuống, lăn lộn không thương tiếc, y lại vô cùng hưng phấn, phớt lờ lời cầu xin của Hoàng hậu.
Y đã chuẩn bị tinh thần cho việc Trì Hành là nữ tử, cũng thầm nghĩ cách lợi dụng tình hình, nhưng diễn biến của sự tình thực sự khiến y vui sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trì Diễn không hề làm chuyện khi quân, Trì Hành cũng không phải là Đế tinh do trời giáng xuống.
Triệu Tiềm nghĩ thầm: Không gì có thể khiến ta hài lòng hơn thế này.
Những đam mê bị kìm nén nhiều năm đã được giải phóng, y rất hài lòng với nhi tử Trì gia.
Đặc biệt là Trì Hành tuấn tú, trẻ trung tràn đầy sức sống, quả thực là ứng viên hoàn hảo nhất. Chỉ là nên nghĩ cách nào để hắn tiếp tục duy trì mối quan hệ bí mật với Quý phi đây?
"Bệ, Bệ hạ..."
Triệu Tiềm mắt điếc tai ngơ.
Trì gia nhất định phải bị diệt.
Trước khi bị diệt, nếu như Trì Hành có thể khiến Quý phi to bụng thì tốt quá rồi, đứa con sinh ra y sẽ xem như con mình mà nuôi dưỡng.
Việc này sẽ được thực hiện một cách bí mật, không ai hay biết, trong cung lại xuất hiện thêm một vị Hoàng tử, ai mà không thầm khen ngợi Bệ hạ đang ở tuổi tráng niên nhưng vẫn phong độ, oai hùng?
Thiếu niên ngoại tình bị nhạc phụ bắt quả tang, dù hai nhà Trì Thẩm có liên hôn cũng sẽ lục đục. Chỉ cần Trì Hành ham mê sắc dục thì chắc chắn sẽ bị Thẩm đại tướng quân bắt được.
Trẫm sẽ giúp hắn nhìn rõ bộ mặt thật của con rể tốt, rồi sẽ đứng ngoài quan sát một thời gian để hai phủ trở thành kẻ thù truyền kiếp của nhau.
Một mũi tên trúng hai đích, Triệu Tiềm bội phục mưu tính của mình.
Y nhìn Hoàng hậu đang nằm ngã lăn ra trên long sàng, ngất lịm đi, trong lòng thầm nghĩ: Trẫm đã bị trấn áp quá lâu rồi.
***
Thánh chỉ đến rất nhanh.
Bỗng dưng được bổ nhiệm làm "Hành tẩu trong cung" chính tứ phẩm, tiễn thái giám truyền chỉ đi, Trì Hành hoàn toàn choáng váng.
Đừng nói nàng, Trì đại tướng quân cũng không tài nào hiểu nổi vì sao Triệu Tiềm lại đột nhiên tâm huyết dâng trào.
"Hành tẩu trong cung" là chức quan trong cung cấm do Cao Tổ sáng lập, thường do những thiếu niên tuấn tài mà Bệ hạ sủng tín đảm nhiệm.
Hai cha con nhìn nhau hồi lâu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trì Hành ngồi phịch xuống ghế nói: "Mặc kệ nó."
Tâm đế vương như kim đáy biển, có mấy ai thật sự có thể nhìn thấu?
Nàng ném xuống lá thư mà Tiết quý phi đưa tới, chạy vào phòng an ủi hổ con đang ủ rũ.
Phi Tuyết nghe lời, dùng một móng cào vào tay chủ nhân của mình, sau đó trở về ủ rũ, gục đầu, không thèm ăn thịt nữa.
Con hổ này có linh tính, Trì Hành ôm lấy nó, an ủi nó một lúc rồi mới dỗ được sủng vật nhà mình.
"Không sao đâu, không sao đâu, nhãi con ngoan."Trì Hành xoa đầu nó, hôn lên trán nó, vui vẻ nói: "Phi Tuyết có thể thuận lợi lớn lên rồi."
Cũng là ở trong phòng, mở ra mật thư Tiết Linh gửi đến, Trì Diễm nhìn lướt qua, hai mắt mở to hơn chuông đồng, không thể tin nổi mà đọc lại từ đầu đến cuối một lần nữa, rồi thốt lên "Cái tên này".
Biết nhau hai đời, hắn chỉ cho rằng Triệu Tiềm ngu ngốc vô đạo, mười tám năm trước khi lên ngôi, y chỉ miễn cưỡng làm tròn bổn phận, không có công trạng gì, mười năm sau khi lên ngôi, y lại hoang đường vô lý, phá hủy hoàn toàn nền tảng mà Cao Tổ đã gây dựng.
Non sông tan nát, lê dân chịu khổ, trời giận người phẫn, hắn tưởng rằng đây đã là giới hạn của một hôn quân, không ngờ...Triệu Tiềm còn biến thái hơn hắn tưởng tượng!
Hay cho cái chức "Hành tẩu trong cung".
Muốn dụ dỗ "nhi tử" của hắn trở thành gian phu, cũng may A Hành là nữ nhi, cũng may là Tiết Linh đã đạt được sự đồng thuận hợp tác lẫn nhau với hắn.
Trì Diễn tức giận đến mức kích hoạt nội lực, giấy mỏng lập tức biến thành bột.
"Sao lại tức giận thế?" Trì phu nhân bưng chè hạt sen nấm tuyết bước vào.
Không muốn làm bẩn tai nàng, Trì Diễn không được tự nhiên nói: "Không có gì."
Hắn không muốn nói, Trì phu nhân cũng không buồn hỏi lại.
Sau khi nguôi cơn giận, Trì đại tướng quân ăn chè hạt sen do phu nhân nấu, khóe môi không khỏi cong lên.
Tiết Linh quả là một trợ thủ tốt.
Nếu một ngày kia Triệu Tiềm biết được Quý phi nương nương đứng về phía hắn, liệu y có tức giận đến hộc máu mà chết không?
Y dám để A Hành vào cung làm cái chức đồ bỏ "Hành tẩu trong cung" đó, chẳng khác gì rước sói vào nhà.
Trong lòng Trì Diễn thở dài.
An toàn rồi.
Ít nhất trong ba năm tới, nếu không có chuyện gì bất ngờ, A Hành sẽ được an toàn.
Trì Diễn ăn chè hạt sen, than thở biến thái cũng có cái hay của biến thái, Trì Hành tắm xong nằm trên giường ôm hổ con ngẩn ngơ.
Mái tóc dài của Tiểu tướng quân buông xõa ngang vai, môi hồng răng trắng, thỉnh thoảng lại khẽ vuốt ve bộ lông trắng muốt mượt mà của Phi Tuyết, đôi mắt long lanh như sóng nước trong veo.
Uyển Uyển hôm nay ghen dữ dội.
Suýt nữa đã giận đến bật khóc.
Trong ấn tượng của nàng, Uyển Uyển rất hiếm khi khóc, nhưng lần này mắt nàng đỏ hoe, Trì Hành thầm nghĩ: Từ giờ trở đi, tốt nhất là nên tránh xa Quý phi tỷ tỷ.
Cặp mắt kia của Uyển Uyển, đẹp quá đi, vành mắt đỏ hoe thật khiến người ta xót xa.
Nàng vỗ nhẹ đầu, câu nói đùa kia của Tiết Linh xông vào tâm trí đang hỗn loạn của nàng——
Quỷ nhỏ háo sắc, đã đính hôn được một thời gian rồi, ngươi còn chưa nếm thử Thanh Hòa tỷ tỷ của ngươi sao?
Trì Hành vùi mặt vào bộ lông mềm mại của hổ con, cảm khái Quý phi tỷ tỷ một chút cũng không thay đổi, luôn khuyến khích người ta làm chuyện xấu.
Không nghĩ đến, người như nàng càng trong sáng như nước, trêu chọc càng thú vị.
"Vẫn không yên tâm lắm ..."
Nàng sờ nhẹ cằm: "Ban ngày Uyển Uyển tức giận dữ dội như vậy, mình có nên đi dỗ dành tỷ ấy không?"
Tiểu tướng quân nhảy xuống giường, linh hoạt moi ra quần áo mà nội thị mang đến.
Dù sao cũng là chính tứ phẩm, Uyển Uyển còn chưa thấy nàng mặc quan bào đâu.
Với ý định làm người ta ngạc nhiên, Trì Hành cẩn thận chuẩn bị một phen, ra khỏi phủ trước bữa tối.
Trì phu nhân chậm chân chưa kịp gọi nàng, người đã nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng nữa.
Nhân gian tháng Tư, mặt trời lặn về hướng Tây.
Biệt uyển Tú Xuân.
Thẩm cô nương ngồi một mình trước cửa sổ.
Cảnh xuân tươi đẹp, biệt uyển yên tĩnh, đây chính là lúc để tâm hồn bay bổng.
Mối quan hệ giữa Quý phi và Trì gia là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, nàng rất vui vì A Trì đã thú nhận trước để dỗ dành nàng.
Lúc đó nàng bị dỗ dành, bốn phần là không muốn tranh cãi với nàng ấy trong thâm cung, sáu phần còn lại, ba phần mềm lòng, ba phần lo lắng không yên.
Mềm lòng là vì nàng bị thương ở cánh tay, lại vội vàng giải thích đến độ trán đổ mồ hôi.
Lo lắng là vì dù đã tính toán kỹ lưỡng, đến cuối cùng người đó vẫn không thuộc về mình.
Khi đó lửa giận là thật, sát ý là thật và bất lực, không biết phải làm gì cũng là thật.
Nàng không muốn nhìn thấy A Trì pha trộn với nữ nhân khác, càng không muốn nhìn thấy Quý phi cố tình nằm trên người nàng ấy, rên rỉ quyến rũ...
Thanh Hòa ho hai tiếng, cảm thấy tức ngực.
"Tiểu thư, đến giờ ăn rồi."
"Để đó đi."
Liễu Cầm Liễu Sắt lo lắng nhìn nhau, không tiện khuyên nàng nữa.
Thiếu nữ nhíu mày lo âu, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt, trắng bệch, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hoa đào nở rộ, lòng nặng trĩu tâm sự, bỗng chốc cảm thấy tình yêu thật khổ sở.
Nàng ấy mang đến niềm vui.
Nhưng cũng mang đến cả nỗi buồn.
Thanh Hòa tự nguyện đắm chìm trong đó, nhất thời khó có thể thoát khỏi dư vị đắng cay ngọt ngào.
Quý phi năm mười bốn tuổi đã nuôi nấng A Trì trong Lựu Hoa Cung vài tháng. Nàng biết ghen tuông là vô lý, nhưng nếu tình yêu phải dựa trên lý trí, nàng cần gì phải trao trái tim si mê của mình cho A Trì?
Chi bằng mua một quyển sách kinh, cả ngày vùi đầu, cặm cụi đọc, những lời nói ra đều là lời răn dạy của thánh hiền.
A Trì nói nàng là người nhỏ nhen, một chút cũng không sai.
Thanh Hòa dùng ngón tay cái vuốt ve Đường đao bằng gỗ được mài nhẵn bóng, mơ hồ như đang vuốt ve đôi lông mày thanh tú của người trong lòng.
Trong lòng nàng đang nghĩ đến A Trì, ánh mắt cũng nhìn thấy A Trì.
Hoàng hôn buông xuống, Trì Hành khoác lên mình bộ áo bào đỏ thẫm của chính tứ phẩm, vận khinh công bước đi uyển chuyển vượt qua hồ sen, nhẹ nhàng như mèo. Khi đáp xuống đất, nàng vỗ nhẹ lên con hạc thêu sinh động trên ngực áo, ngẩng cao gương mặt tươi cười rạng rỡ, bước đi với những bước chân nhẹ nhàng hướng về phía này.
Thanh Hòa nhìn thấy nàng ấy, không ngờ rằng nàng ấy sẽ đến vào lúc hoàng hôn. Mắt nàng chợt cay cay, trong lòng nóng bừng.
Cất gọn thanh đao gỗ tín vật đính ước, nàng vội vàng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Nàng cầm đôi đũa dài, vểnh tai lắng nghe.
Nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, Trì Hành dùng một tay vén rèm châu: "Tỷ tỷ, ta tới ăn chực đây."
Vừa bước vào cửa, nàng mang theo những tia nắng xuân đã tàn còn sót lại từ bên ngoài.
Một bông hoa thược dược vô cùng diễm lệ được đưa đến trước mắt Thanh Hòa, Tiểu tướng quân cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, cười một cái đi!"