Dư Niệm chỉ huy cảnh sát dẫn người đến hiện trường, nơi này đã được phong tỏa, những người không liên quan đều rút lui khỏi hiện trường.
Chủ yếu là trong tay nghi phạm có súng, không thể để người dân vô tội mạo hiểm được.
Dư Niệm vẫn đứng yên không nhúc nhích, bên kia điện thoại truyền đến tiếng ù ù bí hiểm, giống tiếng gió, hoặc như là tiếng xe cộ qua lại, không thể phân biệt rõ.
Cô khát khao cầu xin hung thủ, tiếp tục nói gì đi chứ?
…để lộ ra chút thông tin, để tôi tìm được cô.
Dư Niệm nhắm mắt lại, một lũ hoa sương mong manh đọng lại nơi vùng giữa chân mày, hình thành nên mấy chấm trắng trắng, nổi bật dưới bầu trời đêm sương mù giăng kín.
Loáng thoáng, cô phát hiện một luồng cảm giác mất trọng lực, từ lòng bàn chân dâng lên, luồng nóng ấm kia dũng mãnh vòng quanh thân, chuyển thành khí ẩm, xuất mồ hôi ra.
Đây là biểu hiện khi Dư Niệm bị áp lực lớn.
Cô rất hiếm khi bị áp lực đè nặng đến khó thở như vậy, nhưng hiện tại thì có, hung thủ giao sinh mạng của cô bé kia vào tay cô. Nếu cô bé kia chết, chính là cô làm việc bất lực, bị hung thủ dắt mũi dẫn đi; nếu cha mẹ cô bé có suy nghĩ coi thường mạng sống của chính mình, thì cũng là lỗi của cô, dư luận xã hội không biết thế nào, nhưng nhất định sẽ công kích cô bằng lời lẽ ác liệt.
“Cô muốn thế nào?”
Chóp mũi Dư Niệm rịn mồ hôi, cô cảm thấy rất nóng, áo bó sát sau lưng, bị mồ hôi thấm ướt, như là bị khảm vào da thịt, vừa ngứa vừa đau, không biết làm thế nào.
Có thể đây là ảo giác của cô.
Trong lúc chờ đợi, cô nhớ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Nhớ đến bản thân chạy không đủ nhanh, không gặp được ba cô lần cuối trước khi ông chết.
Rất nhiều chuyện, đều là sơ suất của cô, là sai lầm của cô, cô phải nhận toàn bộ trách nhiệm này.
“Sao vậy? Chị Dư Niệm.” Tiểu Bạch đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, xúc cảm lành lạnh kéo Dư Niệm từ vực sâu hồi ức quay lại.
Cô hoàn hồn, linh hồn tự do trong thoáng chốc, bị tiếng nói Tiểu Bạch đánh thức, trở về lại với cái xác rỗng vô hồn.
Dư Niệm lắc đầu, mỉm cười, “Không có gì.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có bất cứ lời hồi đáp nào, hung thủ rất bình tĩnh, ngồi nghe tiếng động, hưởng thụ sự hoảng loạn của Dư Niệm.
Hung thủ nhất định rất tận hưởng, giống như vị thánh ngồi trên cao, dáng vẻ chễm chệ trách mắng thế gian vạn trạng.
Cô ta đang tuyên án cô sao?
Dư Niệm phải tìm chuyện gì đó để làm, để bản thân phân tâm, “Cha mẹ cô bé đến chưa?’
“Đang ở trên đường, vài phút nữa là đến.” Viên cảnh sát nói, “Cô Dư, sắc mặt cô không tốt lắm, sao vậy?”
“Không sao, hơi bị cảm chút thôi.” Dư Niệm nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Thẩm Bạc ở đối diện.
Cô sợ anh nhìn ra, chột dạ hỏi: “Sao vậy, anh Thẩm?”
“Không có gì.” Thẩm Bạc vẫn đúng mực như trước, rõ ràng đã nhìn ra sự sợ hãi của cô, nhưng không vạch trần.
Anh có sức quan sát nhạy bén, cô cũng có năng lực nhận biết sắc bén.
Thời gian như con ngựa trắng quá khích, đã một lúc trôi qua.
Họ đã đợi lâu lắm rồi.
Dư Niệm như lạc vào cõi thần tiên, chốc lát nghĩ đến cái chết thảm thiết của nạn nhân trước, chốc lát lại nghĩ đến khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé kia.
Cô bé cũng là con của bạn học cũ của cô ta, tại sao lại đúng lúc gặp gỡ Tiểu Bạch như vậy?
Hung thủ dẫn cô bé đi, rồi mượn nó uy hiếp cha mẹ nó, buộc cha mẹ nó phải chuộc tội.
Nói cách khác, cha mẹ của cô bé đó cũng có hành vi bạo lực đúng không?
Khi biết đứa con mình sinh ra vốn kém cỏi, không thể nói chuyện, cho nên ở trước mặt mọi người thì giả bộ yêu thương, đóng vai cha mẹ tốt sao?
Chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa này cần phải được lột xuống, không thể lừa bịp người ngoài nữa, nhưng nhất định phải lấy cái chết để trả giá sao?
Hoặc là, ngay từ lúc bắt đầu, Tiểu Bạch chính là đối tượng bị lợi dụng.
Hắn nhạy cảm, lương thiện, giàu lòng đồng cảm, cho nên hung thủ lợi dụng điểm này của hắn, để hắn nhặt được mấy đứa bé đáng thương, rồi phát hiện nỗi đau của chúng, tiện đà bị hung thủ ám chỉ phải gánh vác tất cả hành vi phạm tội, nên cam tâm tình nguyện làm kẻ gánh tội thay.
Người phụ nữ này, rốt cục là muốn làm gì?
Vì sao trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy, bởi vì cái gọi là thù hận, có thể lên án mọi người, chính là cuồng vọng tự đại đến tự tiện quyết định sự sống chết của họ, nắm lấy sinh mạng của họ sao?
Cô ta không có tư cách này.
“Cô nghĩ được gì rồi?” Thẩm Bạc thấp giọng, hỏi cô.
“Từ lúc bắt đầu cô ta đã lên kế hoạch tất cả.” Dư Niệm mím môi, không cam lòng nói.
“Vậy sao?” Thẩm Bạc nhích môi cười nhạt, cười đến thâm sâu, lát sau, anh dừng một chút, rồi nói: “Có lẽ, không chỉ có vậy.”
“Không chỉ có vậy?” Dư Niệm nghe không hiểu ý của anh.
“Có mang dao găm không?”
“Có.” Dư Niệm ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi luôn mang dao găm bên người?”
“Tình cờ thôi, cô sẽ theo bản năng làm ra động tác phủ lên ống quần bên phải, cùng với độ cũ mới không đồng nhất của hai ống quần, còn có nhiều nếp nhăn nhắc nhở tôi, chuyện cô mang theo dao găm là thật.”
“Anh Thẩm thật tinh mắt.”
“Đó là bởi vì, lực chú ý của tôi đều tập trung trên người cô Dư.”
Lồng ngực Dư Niệm nghẹn lại, ngỡ ngàng nhìn anh chằm chằm.
Lại nữa rồi, anh lại bắt đầu nói mấy lời bóng gió đưa đẩy chọc ghẹo cô.
Dư Niệm đưa con dao găm lạnh lẽo cho anh, nhắc nhở: “Lưỡi dao rất bén, lúc rút ra cẩn thận một chút, khỏi phải bị đứt tay.”
Thẩm Bạc rút con dao găm ra khỏi vỏ, nhanh nhẹn quay nó giữa các ngón tay. Anh dường như là tay lão luyện, giỏi dùng dao, ngón tay tung ra, lòng bàn tay nắm vào, người xem không nhìn kịp.
Bỗng nhiên, anh túm lấy tay của Tiểu Bạch, bẻ quặp một cái, vặn tay hắn ra sau lưng.
Thẩm Bạc nhấc đầu gối, đè xuống tấm lưng hắn, nói: “Cậu thật sự vô hại à?”
“Anh Thẩm, anh muốn làm gì?” Dư Niệm tiến lên ngăn cản.
Thẩm Bạc không chịu buông tay, dùng sức mạnh hơn.
Cô ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo trắng tinh lau mồ hôi cho Tiểu Bạch đang đau đến nghiến chặt răng kia, cô dùng khẩu hình lần lượt nói với Tiểu Bạch, “Cậu đừng sợ, anh Thẩm chỉ muốn nhìn tay cậu thôi, đừng sợ, đừng lo lắng, nhé?”
Sự lo lắng ban nãy của Tiểu Bạch nhanh chóng tan biến, như là cực kỳ đau đớn, hắn cố nén lại, đầu đầy mồ hôi, gật gật đầu.
“Anh Thẩm, rốt cục anh định làm gì?”
Thẩm Bạc nho nhã, gật đầu với cô: “Tôi là muốn bảo vệ cô Dư.”
“Bảo vệ tôi? Thế này là bảo vệ tôi?” Dư Niệm hỏi anh, “Rốt cục anh muốn làm gì?”
Thẩm Bạc im lặng cười nửa miệng, tiện đà cứa một đường vào vết sẹo dài trên cổ tay hắn.
“Á…” Tiểu Bạch rên lên đau đớn, lại không đổi lấy được chút đồng tình nào của Thẩm Bạc.
Dưới tình thế cấp bách, cô giật súng của viên cảnh sát bên cạnh.
Dư Niệm nhanh như chớp mở chốt bảo hiểm, hai tay thẳng tắp, đặt lên cò súng, nhắm ngay trán của Thẩm Bạc: “Thả cậu ta ra cho tôi, anh Thẩm, rốt cục anh muốn làm gì?”
Viên cảnh sát quát Dư Niệm: “Cô Dư, cô làm gì vậy? Bỏ súng xuống!”
“Các người nói anh Thẩm dừng tay trước đi!” Cô la lớn hơn.
Thẩm Bạc làm như không nghe thấy, anh tiếp tục dùng dao, cẩn thận cạy miếng da ra, máu theo khe hở chảy xuôi xuống, hình thành một dòng đỏ chói, hội tụ trên áo khoác đen của anh.
Dư Niệm cắn môi dưới, thực tế thì cô không dám nổ súng, nhưng biết làm sao được, Thẩm Bạc mềm cứng gì cũng không ăn.
Nếu cứ anh tiếp tục, cô nhất định sẽ nổ súng bắn vào vai anh, để anh mất đi năng lực hành động.
Lịch kịt… đột nhiên có tiếng kim loại từ cổ tay rơi xuống, nhuốm đầy máu tươi, rơi ngay tại chỗ.
Thẩm Bạc tra dao vào vỏ, kính cẩn trả nó lại cho Dư Niệm.
Dư Niệm ngập ngừng buông súng, trả lại cho viên cảnh sát bên cạnh, giải quyết chuyện đã xảy ra.
Thẩm Bạc bất đắc dĩ thở dài, hình như có chút thương tâm, “Tôi không ngờ, cô Dư lại có thể không tin tưởng tôi như vậy.”
Dư Niệm im lặng không đáp, phản ứng của cô quả thực quá khích.
Nhưng, thứ ở trong cổ tay của Tiểu Bạch rốt cục là gì?
Cô nhặt thứ đó lên, giao cho cảnh sát kiểm tra, lại có thể phát hiện, đây là thiết bị nghe lén!
Nói cách khác, ngay từ đầu, hung thủ đã lợi dụng Tiểu Bạch, cô ta đã sớm sắp xếp hết thảy, bao gồm cả hướng hành động của họ!
Thế thì, liên quan đến quần áo của Dư Niệm, cũng là vì trước đó cô và Tiểu Bạch nói chuyện với nhau, nên hung thủ mới biết được, cố tình nói vậy để lừa cô, đúng không?
Cho nên…
Dư Niệm hít sâu một hơi, lạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng muốn đóng băng, “Cho nên, cô ta không có ở gần đây, chúng ta bị lừa rồi!”
Vị trí của số điện thoại kia hiện giờ vẫn chưa tra ra được, căn cứ theo cuộc đối thoại trước, rút ra phán đoán họ sẽ không thu hoạch được gì ở gần đây, đã rơi vào bẫy của hung thủ.
Chết tiệt!
Chết tiệt, chết tiệt!
Cô phải sớm nghĩ đến.
Dư Niệm không biết nên phản ứng thế nào, là tự trách sao? Hay nên trách bản thân quá sơ ý?
Rất hiển nhiên, Tiểu Bạch cũng không biết hung thủ đã bố trí hết thảy chuyện này.
Hắn bị lợi dụng, còn biết ơn hung thủ, suýt nữa làm Dư Niệm rơi vào nguy hiểm.
Tiểu Bạch ngồi xổm xuống, liên tục giơ tay vuốt gáy mình, đây là biểu hiện lo âu, hắn có bệnh tâm lý nghiêm trọng.
“Chị Dư Niệm, xin lỗi chị, chị Dư Niệm, xin lỗi chị…” Hắn một lần lại một lần nỉ non, máu bết lên tóc hắn, chảy xuống vệt máu nhạt, thấm vào da đầu.
“Không sao đâu, Tiểu Bạch, đừng sợ, không sao mà.” Dư Niệm trấn an hắn.
Tiểu Bạch vùi đầu vào giữa gối, run rẩy, thấy không rõ khẩu hình của cô, cũng không có bất kỳ đáp trả nào.
“Tiểu Bạch! Phấn chấn lên một chút!” Dư Niệm mạnh mẽ mở vai hắn ra, để hắn nhìn thẳng vào mình, “Không sao hết, chúng ta đã lấy máy nghe lén ra, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt, không có việc gì nữa rồi, hiểu chưa?”
Tuy tình hình đã rơi vào trạng thái nguy ngập, nhưng cô không thể suy sụp được, còn chưa đến lúc xác định thắng thua, cô làm sao mà đầu hàng được?
Nếu cô thua, thì ai sẽ cứu vớt Tiểu Bạch?
Chàng trai này, không nên bị đối xử như vậy…
“Chị Dư Niệm, em…”
“Cậu có khiếm khuyết bẩm sinh, đích thực là như vậy, không sai, nhưng cậu hoàn toàn có thể có một cuộc sống bình thường như bao người khác, thậm chí còn mạnh mẽ giỏi giang hơn họ, hiểu chưa?”
Tiểu Bạch cụp mắt, cấp bách tránh né mặt cô, không muốn nhìn khẩu hình của cô.
Dư Niệm kéo xoay mặt hắn lại, đối diện với hắn, nói: “Nếu cậu còn tự ti như vậy, tự giam vào thế giới của chính mình, gặp chuyện không chịu giải quyết, chỉ biết nói xin lỗi, vì vậy mà không chịu nói chuyện, thì chính chị cũng sẽ bỏ mặc cậu, không ai có thể đến cứu cậu.”
Hắn quá sợ hãi: “Đừng bỏ mặc em.”
“Vậy hãy trưởng thành một chút, phải như một người đàn ông thực thụ! Chúng ta đi tìm cô ấy, để hỏi cho rõ ràng, hiểu chưa?”
Tiểu Bạch mím môi, cuối cùng kiên định nói: “Được!”
Dư Niệm thở phào, vỗ gáy, lại nhận điện thoại: “Tất cả mọi chuyện cô đều biết hết rồi, bây giờ hài lòng chưa?”
Người ở đầu dây bên kia không chút trốn tránh, đáp: “Không cần lục soát này nọ nữa, tôi nói cho các người biết, tôi ở lớp 1/3 trường tiểu học Dương Quang, trực tiếp dẫn cha mẹ con bé đến đây đi, tôi cũng muốn gặp gỡ… bạn học cũ của mình.”
Dư Niệm không nắm bắt được suy nghĩ của cô ta, nhưng vẫn nghe theo, ngay khi cô bước lên xe, trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói âm u: “ Đường dài đằng đẵng, chi bằng tôi kể một chút cho cô nghe chuyện cũ của tôi?”
“Được!”