Editor: Sakura Trang
Khi Lâm Hoài Thanh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân cũng muốn rời ra từng mảnh, nữ nhân vẫn còn ngủ say, một cái tay nhẹ nhàng khoác lên bụng cao ngất của y.
Y lẳng lặng nhìn một hồi, vẫn là không nhịn được đưa tay đâm đâm mặt nàng.
Nàng khẽ nhíu mày một cái, không tỉnh lại.
Lâm Hoài Thanh cười nhẹ ra tiếng, nhẹ nhàng đem lấy tay nàng ra, muốn xuống giường.
Này động một cái, y mới phát giác ra chút không đúng.
Y cắn môi, tay từ từ tìm kiếm đi xuống.
Cứng rắn cứng rắn, bị nhiệt độ cơ thể nhuộm ấm áp.
Lâm Hoài Thanh đột nhiên liền đỏ mặt, quay đầu tức giận nhìn về phía nữ nhân.
Nàng không biết đã tỉnh lại lúc nào, lúc này mắt mang nụ cười nhìn y.
“Nàng…” Y như là muốn nói gì, nhưng lại xấu hổ ngừng miệng.
Hạ Tịch Nghiễn không nhịn được cười lên, nửa ngồi dậy ôm người vào trong ngực, “Tối hôm qua ta bỏ vào, ngươi quá mệt mỏi đều không cảm giác.”
Lâm Hoài Thanh nghe nàng nói một chút, chỉ cảm thấy càng xấu hổ, “Vậy nàng… Vậy nàng cũng phải đánh thức ta, làm sao có thể cứ thả… thả… vào… như vậy”
Nàng ngược lại là hoàn toàn bị chọc cười, cúi đầu dùng sức hôn y một cái, “Tốt tốt tốt, sau này nhất định đánh thức chàng.”
Dứt lời liền đẩy người đè lên giường, cởi quần ra.
Lâm Hoài Thanh cả kinh, “Nàng đừng... Ta đau thắt lưng…”
Hạ Tịch Nghiễn vừa buồn cười lại có chút đau lòng, “Ta không làm, chỗ đó kẹp một đêm, ta đổi một cái khác cho chàng.”
Y bỗng dưng đỏ mặt, tựa như thật có thể nghe một tiếng “Oanh” bên tai.
Lâm Hoài Thanh rủ mắt, ngón tay khẩn trương nắm chăn.
Hạ Tịch Nghiễn khẽ hôn môi y, “A Thanh, đừng sợ.”
Hậu huyệt bị ngọc thể kia chống giữ cả đêm, lúc này thịt non bên trong trở nên đỏ tươi, hơi có chút lật ra bên ngoài.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay vào, chỉ nhẹ một chút liền mò tới đầu vật kia.
Nàng lo lắng móng tay xẹt qua làm y bị thương, động tác không dám quá lớn, ngón tay thận trọng đi sâu vào trong.
“Ngô...” Lâm Hoài Thanh cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn là không nhịn được tràn ra một chút rên rỉ.
Nàng thử bắt ngọc thể, nhưng bởi vì quá trơn, thường thường là lúc nhanh bắt được lại trượt đi, ngược lại là càng đẩy sâu vào trong hơn.
Y chịu đựng đến khó chịu, không tự chủ muốn khép chân lại.
Hạ Tịch Nghiễn lanh tay lẹ mắt đè lại chân của y, một cái tay khác vừa vặn bắt được vật kia từng chút từng chút rút ra bên ngoài.
Lần đầu tiên y dùng ngọc thể, Hạ Tịch Nghiễn không dám dùng lực quá lớn. Vật nhỏ dài kia đi ra ngoài từng chút, cọ vào nội bích lại càng ngứa khó chịu.
Lâm Hoài Thanh còn kém không khóc lên, đưa tay vượt qua bụng lớn đi kéo nàng, “Nàng đừng… Nàng nhanh chút… Ngô hừ...”
Hạ Tịch Nghiễn dùng cái tay trống không kia sờ một cái bụng y, cảm nhận được bên trong hơi ngọa nguậy.
“Đừng nóng, quá nhanh ta sợ càng không thoải mái.” Dứt lời, cuối cùng tay vẫn nhanh hơn chút, một bên còn cẩn thận quan sát biểu tình của y.
Thật vất vả hoàn toàn đi ra, hai người đều là thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán Lâm Hoài Thanh tràn đầy mồ hôi nhỏ, trên mặt đỏ ửng một mảnh, nhìn nữ nhân vốn rục rịch càng thêm vừa lòng.
Hạ Tịch Nghiễn ôm y trấn an một hồi, lại cầm lên ngọc thể đã rửa sạch, bôi dược cao vào đỉnh chóp của vật kia.
“Tô Tử Nhược nói vật này mỗi năm ngày đổi một cái, chẳng qua trước khi ngủ cùng sáng sớm cũng phải đổi một lần thuốc.” Trong miệng nàng nói liên tục, thực ra là muốn dời đi sự chú ý của y.
Hậu huyệt trong chốc lát còn chưa hoàn toàn khép lại, Hạ Tịch Nghiễn vẫn là thoáng làm chút khuếch trương, sau đó để ở nơi đó kiên quyết đi vào trong.
Cảm giác hậu huyệt bị chống đỡ từng chút một rất kỳ quái, Lâm Hoài Thanh không ngừng hít thở sâu, muốn cho mình bình tĩnh lại, trong cơ thể nhưng dâng trào từng trận sợ hãi.
Ngọc thể được bôi dược cao có chút lạnh như băng, kích thích hậu huyệt khó khống chế co rút lại, bài tiết ra nhiều chất lỏng trong suốt.
Nàng chật vật đem ngọc thể đẩy vào từng chút một, tiếng hít thở cũng thô trọng.
Đợi cả cây đều đi vào, Hạ Tịch Nghiễn vội vàng mặc vào quần vào cho y, rửa tay, ôm chặc lấy người bị kích thích suýt nữa khóc lên một bên trấn an, một bên lặng lẽ lắng xuống tình dục trong cơ thể.
Thai nhi trong bụng tựa như cũng bị thức tỉnh, mở rộng tay chân hoạt động, ngược lại là đau đến đỏ ửng trên mặt mất hết. Hạ Tịch Nghiễn ôm người ở trong ngực, hai tay ở trên bụng y y thuần thục ấn xoa, khi thì còn chăm sóc được eo đau nhức của y. Chốc lát, thân thể căng thẳng mới hơi buông lỏng, Hạ Tịch Nghiễn lau đi mồ hôi trên trán y, vừa đau lòng trăn trở trên đôi môi tái nhợt của y.
“Khổ cực ngươi, A Thanh...” Mấy tiếng nỉ non nhỏ bé tràn ra từ môi nàng, người vốn là đóng mắt nhịn đau nhưng đột nhiên mở mắt ra, nụ cười ôn nhuyễn nhìn nàng.
Sắc mặt y còn có mấy phần tái nhợt, giữa trán lưu lại chút mệt mỏi chỉ có một đôi tròng mắt, sáng trong suốt, giống như chấm nhỏ tan vỡ trong đêm.
Trong lòng nàng không còn hình dạng, hơi dùng sức nhu người vào trong ngực, nhưng cũng sẽ không để cho y cảm thấy khó chịu.
“A Thanh... A Thanh...” Nàng hôn môi của y từng chút từng chút, nam tử phối hợp hơi ngẩng đầu lên đáp lại.
Làm sao cũng không đủ...
Hận không được cùng người hòa làm một thể, hận không thể để cho y không phải chịu nửa điểm hành hạ...
Hạ Tịch Nghiễn đau lòng vô cùng, lại cảm thấy càng thêm yêu y nhiều thêm.
Lo được lo mất, vốn cũng không chỉ là cảm giác của một mình y.