Thái Tử

Quyển 4 - Chương 28




Yết hầu chua xót, nóng như lửa.

Trên người lại rất lạnh, giống như đang chôn ở trong tuyết. Xương cốt không tự chủ được mà run lên từng đợt… Run đến phát đau.

Mặt ai vậy, cao lớn như thế?

Ánh mắt có thần sáng quắc, như một mũi tên nhọn, có thể xuyên thấu lòng người, lại cũng có thể nhu nhược như nước mùa xuân. Làm cho người ta nói không nên những lời nói ấm áp ngọt ngào.

Là Vịnh Thiện…

Vịnh Thiện, ngươi có biết?

Thư tín do Cung Vô Hối tự tay viết… là do ta trộm.

Ta đốt nó…

Không… Ta không nghĩ sẽ hại ngươi.

Không!

Vịnh Kỳ đã bị cơn ác mộng quấy rầy đã lâu từ từ tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt, kinh hoàng đến nỗi thở dốc không ra tiếng động.

Lập tức kinh động đến người bên giường “A! Điện hạ tỉnh!”

“Vịnh Kì! Con đã tỉnh! Con cảm thấy thế nào? Hảo hài tử, thân mình thấy khó chịu chỗ nào?”

Giống như từ xa có một thanh âm truyền đến, màng nhĩ bị chấn động đến ong ong, nhất thời không nhận ra là ai.

Vịnh Kì gian nan quay đầu, cố gắng điều chỉnh tầm mắt, rốt cục tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng. Hóa ra đó là một khuôn mặt quen thuộc.

“Mẫu thân?” Vịnh Kì kinh ngạc nhìn người ngồi trước giường. Một lúc lâu sau mới chua xót thấp giọng hỏi: “Nơi này… là lãnh cung?”

Hành vi phạm tội đã bị vạch trần.

Vịnh Thiện cái gì cũng đã biết, hiện tại ngay cả Vịnh Lâm cũng xem thường hắn.

Giam vào lãnh cung, còn tốt hơn so với giam vào Nội Trừng viện.

“Điện hạ hôn mê từ tối qua đến giờ khiến nương nương sợ hãi vô cùng.” Gương mặt bên cạnh dựa vào cũng rất quen thuộc. Hóa ra là thị nữ tâm phúc bên người Lệ phi – Thanh Di: “Điện hạ, người thật đúng là bệnh đến hồ đồ, lãnh cung làm sao có thể ấm áp tinh xảo đến vậy? Người nhìn kĩ xem, đây là nơi ở trước đây của người.”

“Nơi ở trước đây của ta?” Vịnh Kì lờ mờ hỏi, nhìn xung quanh một chút. “Đây không phải là thái tử điện sao?”

Lệ Phi ở bên cạnh đứa con mê man cũng đã một ngày, tâm trạng lo lắng không nguôi. Nay thấy con mình đã tỉnh lại lo lắng cũng đã hạ xuống phân nửa. Dung nhan tuy tiều tụy nhưng trong mắt lại không giấu được tia vui mừng. Nàng ôn nhu vỗ về khuôn mặt gầy yếu đi không ít của Vịnh Kì, mỉm cười nói: “Đúng là thái tử điện. Chỗ ở trước của con, không phải là thái tử điện sao? Hiện tại con đã trở lại thành chủ nhân nơi này. Hảo hài tử, cái gì cũng đừng sợ, việc vui trước mắt là của mẫu tử chúng ta. Con chỉ bệnh một chút là trong cung đã muốn long trời lở đất rồi. Vịnh Kì, không phí công con phải chịu khổ, không phí công mẫu tử ta đã chịu đựng đến cùng.”

Vịnh Kì ngẩn ra, trái tim đột nhiên lạnh hẳn.

Hắn xoay đầu nhìn trái nhìn phải, môi run rẩy hỏi: “Chủ nhân cái gì? Cái gì đã trở lại? Đây là thái tử điện, là chỗ ở của đương kim thái tử Vịnh Thiện, con làm sao có thể làm chủ nhân? Vịnh Thiện đâu? Sao không thấy hắn? Mẫu thân vốn là ở lãnh cung, làm sao được thả ra?”

Thanh Di thấy hắn hỏi không được thích hợp, sợ Lệ phi sinh khí, chạy nhanh đến cười thấp giọng nói: “Điện hạ, đây là đại hỷ sự. Hoàng thượng hôm quá đã hạ chỉ lập tức thả nương nương ra khỏi lãnh cung, khôi phục lại tước vị cũ. Tội danh của điện hạ cũng được triệt bỏ toàn bộ. Cung điện của nương nương lâu ngày không có người ở, nhất thời không dọn dẹp sạch được. Hoàng thượng lại hạ chỉ muốn nương nương cùng điện hạ tạm cư ngụ ở thái tử điện. Chi tiêu hàng ngày của điện hạ, số lượng nội thị cung nữ, đều ấn theo cấp bậc của thái tử mà đáp ứng. Nghe nói cữu gia cũng đã được khôi phục lại chức vị, thật là chuyện tốt không ngừng đến, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Nô tỳ chúc mừng điện…”

“Không đúng!”

“Điện hạ?”

“Không đúng!” Vịnh Kì giống như chợt tỉnh táo lại, từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, quả quyết nói: “Vịnh Thiện là thái tử do phụ hoàng sắc phong, ta làm sao có thể chịu cấp bậc chi tiêu của thái tử? Hắn biết chuyện này, chẳng phải sẽ càng hận ta?”

Nói xong câu cuối lòng khẽ đau, trên khuôn mặt thanh dật tuấn mỹ tràn đầy vẻ thống khổ.

Lệ phi đem thân mình gầy trơ xương của hắn ôm vào ngực, ôn nhu nói: “Vịnh Kì, con đừng sợ. Vịnh Thiện làm nhiều việc ác, tránh không khỏi lưới trời. Hắn đã bị phụ hoàng con hạ chỉ giam vào Nội Trừng viện. Hắn hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, làm sao còn có tâm tư hận con đây.”

Vịnh Kì chấn động, từ trong ngực Lệ phi tránh ra hỏi: “Mẫu thân, người nói cái gì?”

Thanh Di thay Lệ phi nhắc lại: “Điện hạ, nương nương vừa mới nói, thái tử Vịnh Thiện đã bị giam vào Nội Trừng viện, tam hoàng tử Vịnh Lâm cũng bị giam vào theo. Chiếu theo cục diện này, phỏng chừng sẽ không đến mấy ngày, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ phế truất thái tử.”

Vịnh Kì sợ ngây người, nhìn thẳng chằm chằm vào Thanh Di, giống như là nhìn thấy quỷ, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng… không có khả năng… không có khả năng…”

Trên môi huyết sắc, thốn đắc một tia không dư thừa..

“Điện hạ, đây là thực a.” Thanh Di biết hắn bệnh nặng chưa lành, sợ kinh động đến hắn, giảm thấp thanh âm, chậm rãi nói: “Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm đều đã bị nhốt lại trong Nội Trừng viện. Ngay cả Thục phi, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, đem bà ta giam lỏng trong cung Thục phi, không được bước một bước qua khỏi cửa, toàn bộ tin tức tới lui cũng bị đoạn tuyệt. Điện hạ, thánh ý một lần nữa chiếu cố người, đây là thiên ý. Người nên vì chính mình, còn nên là vì nương nương mà cao hứng mới đúng.”

Vịnh Kì ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại.

Hắn thẳng lưng ngồi ở trên giường, ánh mắt lướt khẽ qua Lệ phi cùng Thanh Di, đầu hướng thẳng tắp ra xa, tựa hồ như cái gì cũng không thấy.

Sau một hồi lâu, lại dồn dập thở hổn hển, mới tựa hồ đem thần chí rút trở về, mở miệng hỏi: “Vì cái gì?”

“Điện hạ?”

“Vịnh Thiện vì sao lại bị giam vào Nội Trừng viên?” Vịnh Kì ngẩng đầu, đem ánh mắt tinh tế nhìn Lệ phi. “Việc này cùng cái tên là Ngự sử Cung Vô Hối, cả lá thư nữa có quan hệ gì? ”

Trong mắt lộ ra ý tứ chất vấn.

Hắn luôn luôn dịu dàng hiếu thuận, đối với Lệ phi là cung kính tôn sùng. Lần này còn đang bệnh, gầy yếu tiều tụy nhưng đôi mắt lại sắc bén làm cho người ta không dám đến gần.

Lệ phi bị ánh mắt của đứa con làm cho ngượng nghịu. trong lòng run lên. Tuy vậy vẫn cố gắng cường ngạnh đứng lên, khuôn mặt cũng tự nhiên vì thế mà mang theo ba phần lạnh lùng, cũng không giấu giếm, nói với Vịnh Kỳ: “Con không biết sao? Cung Vô Hối chẳng biết vì sao lại chết ở trong thiên lao, Vịnh Thiện là kẻ duy nhất mật đàm cùng hắn trước khi chết. Cung Vô Hối lại đã từng dâng tấu ngăn trở sắc phong Thục phi làm hoàng hậu. Xâu chuỗi tất cả các sự việc thành một khối, Hoàng thượng hoài nghi Vịnh Thiện là hung thủ cũng không phải là không thể. Trừ khi hắn có đủ chứng cứ đích xác, chứng minh chính mình cùng Cung Vô Hối trong lúc đó không có thù hận, lén mật đàm cũng không có ác ý. Nếu không…”

“Lá thư…”

“Lá thư không phải là cho con đốt sao… ” Lệ phi chặn đứng lời nói của Vịnh Kì. Đứa con này là kẻ mềm lòng yếu hèn, so với bản tính chấp nhất dũng cảm của nàng kém xa vạn dặm. Lệ phi vừa đau vừa giận, nhịn không được lạnh lùng nói: “Ta vốn cũng không muốn mạng của hắn, không nghĩ tới con so với ta càng dứt khoát. Hiện tại chết không đối chứng, thư đã thành tro. Con không cho ta hại hắn, thì chính bản thân mình đã hại hắn rồi.”

Một câu này lợi hại tới cực điểm.

Khuôn mặt Vịnh Kì tái xanh một chút, so với giấy còn trắng hơn, thân mình lung lay sắp đổ, phảng phất có thể lại hôn mê.

Thanh Di lo lắng lại sợ có chuyện không may, xen vào nhẹ nhàng nói: “Điện hạ vốn đâu cố ý, chỉ là thế sự vô thường. Trong cung đình cái loại sự tình này là không thể tránh được. Hoàng thượng mới là người quyết định cuối cùng. Điện hạ nên an tâm dưỡng bệnh, ngày sau khi Hoàng thượng yêu mến điện hạ, một lần nữa sắc phong thái tử, nói không chừng điện hạ còn có thể thay hắn nói vài lời hay, giữ lại tính mạng cho hắn, cũng coi như là bảo toàn tình cảm huynh đệ.”

Vịnh Kì phảng phất như không nghe thấy lời nói của Thanh Di, thân mình run rẩy kịch liệt một trận, kiệt lực kiềm chế trấn định xuống, hít một hơi, trầm giọng nói: “Ta muốn gặp phụ hoàng.”

Ngữ khí dứt khoát đến mức khiến kẻ khác kinh ngạc.

Đôi mắt đẹp của Lệ phi rung động, tức giận nói: “Gặp phụ hoàng ngươi định nói như thế nào? Sự việc bắt đầu như thế nào? Ngươi định nói cho phụ hoàng ta sai ngươi đi trộm thư sao? Nói cho phụ hoàng ngươi đã trộm thư như thế nào? Rồi đem đốt nó trong bếp lò ra sao? Vịnh Kì, ngươi vì cái gì mà đốt thư? Được… cứ đem hết tất cả mọi việc ra mà nói cho phụ hoàng ngươi đi. Ta thật muốn nhìn xem thánh chủ phân xử thế nào. Sẽ thả Vịnh Thiện hay là đem đứa con không biết luân thường đạo lý như ngươi giam luôn vào Nội Trừng viện! Ngươi… ngươi…”

Nước mắt trên gương mặt chậm rãi chảy xuống, Lệ phi chỉ vào Vịnh Kì, nức nở nói: “Đi đi! Ngươi đi đi! Ta không có đứa con như ngươi. Ngươi cứ đi gặp phụ hoàng ngươi đi. Ta và cậu ngươi cùng lắm sẽ lại cùng bị giam vào một chỗ không thấy ánh sáng mặt trời.”

Thanh Di cũng là hoảng sợ bất an, ở một bên khuyên nhủ: “Điện hạ ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung. Đây không phải là chuyện nhỏ trong nhà, đây là quốc gia đại sự. Chốn cung đình vốn chẳng bình an… ngài và nương đã phải vất vả lắm mới chịu đựng được đến giờ. Thiên tâm khó dò, chỉ sơ sẩy đôi chút là đại họa giáng xuống đầu ngay. ”

“Ta muốn gặp phụ hoàng.” Vịnh Kì môi tái nhợt, khuôn mặt hiện màu đỏ tươi. Người bệnh nặng mà có màu đỏ loại này là điềm cực kỳ xấu. Thần thái hắn kiên quyết thật bất đồng với ngày xưa. Hắn trừng mắt lên, đôi mắt gắt gao nhìn xa xa phía trước, giống như đã muốn hoành tâm, cắn môi dưới, từng chữ từng chữ nói: “Ta vô tội, là đại hoàng tử, là do Hoàng thượng tự mình sắc phong làm Nam Lâm vương. Cho dù là mẫu thân người cũng không thể cấm hoàng tử cầu kiến phụ hoàng.”

Sự gan góc của Vịnh Kì khiến ngay cả Lệ phi nhìn mà cũng thấy kinh hãi. Nàng  thầm hối hận vì chính mình vừa nãy dùng ngôn ngữ khích hắn, dường như đã đem đứa nhỏ này khích thay đổi thành một người khác.

Giờ phút này không dám vọng động.

Lệ phi đổi vẻ mặt, cố cười nói: “Con nói đúng, con là hoàng tử, muốn gặp phụ hoàng thì ai cũng không ngăn được. Nhưng có phải muốn là được đâu, còn phải có sự đồng ý của phụ hoàng con nữa. Con hiện tại đang bệnh, không cần phải đi lại lung tung. Mẫu phi sẽ phái người đi thay con hỏi thăm một chút. Nếu Hoàng thượng đồng ý thì lúc đó con đi vấn an vẫn chưa muộn mà.”

Nói rồi nàng quay đầu lại phân phó cho Thanh Di: “Ngươi hãy đến Thể Nhân cung hỏi Ngô Tài xem khi nào Hoàng thượng có thể triệu kiện Vịnh Kì.”

Thanh Di “Dạ” một tiếng, lập tức liền bước ra khỏi cửa.

Vịnh Kì thấp giọng nói: “Mẫu thân nghĩ con bệnh đến hồ đồ rồi sao? Thanh Di sao có thể làm việc này cho con? Con sẽ tự mình đi.” Hắn xốc chăn trên người xuống, bắt đầu xuống giường.

Lệ phi chạy nhanh ra ngăn lại, vội la lên: “Vịnh Kì, con làm cái gì vậy? Con thật sự điên rồi sao? Mau nằm xuống!”

“Mẫu phi gạt con!” Vịnh Kì rống giận quát: “Các người đều gạt ta! Đều gạt ta!” Một bên la lên, một bên hướng xuống giường.

Một mình Lệ phi không ngăn được hắn, Thanh Di chạy nhanh quay lại, hai tay cũng hỗ trợ, trong miệng không ngừng nói: “Điện hạ, điện hạ, xin người bình tĩnh a! Người đang hồ đồ a. Điện hạ, đây là nương nương a, là thân sinh mẫu thân của người. Điện hạ, người đừng làm nô tì sợ…”

Có nàng hỗ trợ, Lệ phi cuối cùng cũng có thể ôm lấy Vịnh Kì. Thấy Vịnh Kì nửa điên nửa ngốc nghếch, chính mình cũng sợ, gắt gao dùng sức ôm lấy đứa con này, run giọng nói: “Vịnh Kì, hảo hài tử, con đừng như vậy. Mẫu thân cũng là bất đắc dĩ, mẫu thân về sau sẽ không lừa dối con nữa. Không bao giờ… lừa con nữa… ”

Vịnh Kì giống như hoàn toàn không có nghe thấy, vẫn cứ điên như trước mà giãy giụa: “Ta không tin! Ta không tin! Các người hại người! Các người vì sao hại người?”

Hắn nói được một nửa, rồi đột nhiên dừng lại.

Si ngốc sửng sốt một lát, lại chợt giãy giụa, ngửa ra sau, vươn chiếc cổ dài nhỏ trắng bệch, thanh âm thê thảm kêu lên: “Ta hại đệ! Ta hại đệ! Vịnh Thiện, là ta hại đệ! Vịnh Thiện, Vịnh Thiện, ta hại đệ! Đệ đệ! Đệ đệ! Ta hại đệ!”

Thanh âm thê lương, tựa như xé rách tâm can.

Lệ phi dù sao cũng là mẫu tử liền tâm, làm sao có thể hận Vịnh Kì bất tài. Nàng cũng chỉ có một đứa con này, nhìn hắn kêu lên như thể mà tan nát cõi lòng, trên khóe miệng lại chảy ra sợi tơ máu, ôm hai tay Vịnh Kỳ run rẩy, đau khổ van xin nói: “Không cần kêu… Con à, van cầu con đừng kêu nữa. Con không cần tính mạng của mình nữa sao?”

Thanh Di biết Lệ phi đang luống cuống, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình. Nàng cố gắng trấn định, tay hướng tới vai Lệ phi mà nắm chặt, trầm giọng nói: “Nương nương, điện hạ đây là kinh hãi đến mất thần trí, gào thét như thế nhất định sẽ làm đại thương nguyên khí. Hiện tại không kịp triệu thái y, trước phải cho điện hạ dùng chút an hồn tán, làm cho người an tĩnh đã rồi nói sau.”

Phải, trước tiên phải cho Vịnh Kì an thần lại đã. Chuyện bức thư không thể để cho người ngoài biết được.

Lệ phi được nàng nhắc nhở, vội nói: “Mau mau! Mang an hồn tán lại đây!”

Do Vịnh Kì bị bệnh, Thanh Di vốn đem tất cả các loại thuốc cần dùng cất ở trong phòng.

Nàng chạy nhanh lại mở ra, lấy an hồn tán. Sợ Vịnh Kì không chịu uống thuốc, nàng đã đem bột trong bình đổ vào một chén nước nhỏ.

Vịnh Kì nhìn thấy cái chén càng thêm giãy giụa dữ dội, giống như điên mà rống lên: “Ta không uống! Ta muốn gặp phụ hoàng! Ta phải cứu Vịnh Thiện! Nên tiến vào Nội Trừng viện chính là ta! Chết tiệt là ta! Là ta trộm thư! Là ta đốt thư của Cung Vô Hối! Là ta hại Vịnh Thiện…”

Lệ phi thấy hắn cái gì cũng đều nói ra, hoảng sợ thất sắc: “Vịnh Kì, con nói bậy bạ gì thế?”

Liền quay sang Thanh Di: “Mau, mau ép hắn uống!”

Lệ phi dùng hết khí lực toàn thân, đem Vịnh Kì ấn xuống giường. Giờ phút này không thấy dáng vẻ của một hoàng phi đâu nữa, chỉ là một người mẹ đang muốn trấn trụ đứa con của mình. Nàng dùng đầu gối ép thật mạnh lên người Vịnh Kì, không cho hắn quay cuồng tránh khỏi.

Thanh Di cầm cái chén. Một nửa chén nước run rẩy, gợn sóng đung đưa một vòng đến kinh tâm động phách.

Cắn răng, đem cái chén để ở bên môi không còn chút huyết sắc của Vịnh Kì, liều mình đổ vào bên trong.

Vịnh Kì lắc trái lắc phải, không chịu tuân theo sự chi phối, nước mắt trên mặt chảy xuống, chính là vẫn không ngừng nói: “Vịnh Thiện! Vịnh Thiện! Đệ đệ, đệ đệ!”

Nước đổ vào trong miệng, khí quản bị sặc, nhất thời ho không thành tiếng một trận. Nước trộn lẫn với máu trong cổ chảy xuống hai bên khóe miệng.

Thanh Di mắt thấy thế thì kinh hãi, tay nhũn ra, cầm cái chén quay đầu lại nhìn Lệ phi: “Nương nương…”

Trong mắt Lệ phi đều là nước mắt, hung hăng nói: “Ta bảo ngươi đổ! Đổ cho ta!” Không đành lòng mà đem đầu quay sang một bên, hai tay vẫn cố sức ấn Vịnh Kì xuống.

Thanh Di chỉ có thể run rẩy mà tiếp tục.

Vịnh Kì cơ thể vốn yếu nhược, lại bệnh nặng chưa lành. Bị hai người ấn xuống đem hỗn hợp dược nước bắt ép uống vào, một bên kêu khóc một bên ho khan, dần dần không còn gào thét, cũng không giãy giụa nữa.

Hắn nằm ở trên giường, ánh mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn lên phía trên, môi hơi hơi khép mở, ho khan một trận từ từ mà mỏng manh vô lực.

Lệ phi thấy hắn bất động, mới dám buông tay ra, ghé sát tai vào gần trên môi hắn.

Nghe thấy hắn vẫn là thì thào “Vịnh Thiện… Vịnh Thiện… Đệ đệ…”

Hơi thở mỏng manh.

Lệ phi sửng sốt một lát, khí lực toàn thân như bị rút hết, nằm trên người đứa con mà khóc lớn: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Không biết rõ có bao nhiêu hoàng tử, tại sao ngươi lại là kẻ ngu ngốc nhất? Thục phi, Thục phi, ngươi giáo dục đứa con thật là tốt. Hắn đem Vịnh Kì của ta hại thành cái bộ dáng gì thế này? Ta sẽ không tha cho ngươi, không tha cho ngươi!”

Biết Vịnh Thăng trở về từ Nội Trừng viện, Cẩn phi chạy nhanh lại triệu đứa con đến, há miệng liền hỏi: “Sự tình ra sao rồi?”

Vịnh Thăng trong lòng ảo não, sắc mặt cực kì khó coi. Vội cầm lấy trà nóng được cung nữ đem tới đưa lên miệng, uống liền hai hơi.

Chết tiệt!

Chén trà bị đập nát trên mặt đất, nước tràn một mảnh.

Vịnh Thăng nhảy dựng lên, tát cung nữ kia một bạt tai: “Đồ đê tiện, muốn bỏng chết ta sao?”

Cung nữ kia quỳ trên mặt đất, hai chân nhũn không thể đứng dậy, không ngừng phát run.

Cẩn phi vừa thấy bộ dáng của Vịnh Thăng, biết sự tình không thuận lợi, lại dỗ dành Vịnh Thăng nói: “Đứa trẻ này, con phát hỏa lớn như vậy làm cái gì? Cung nữ hầu hạ không tốt, kêu tổng quản kéo ra ngoài đánh một chút là tốt rồi. Việc gì phải chính mình động thủ. Đưa cho mẫu thân xem, tay đánh có đau không?”

Một bên cầm lấy bàn tay Vịnh Thăng xem xét, một bên xé khăn tay thêu hoa của mình xoa nhẹ trên tay. Cẩn phi gọi người đem cung nữ làm sai lôi ra ngoài cho tổng quản xử lí, rồi vội vàng sai kẻ khác mang trà nóng lên.

Chờ trà đưa đến, Cẩn phi tự mình cầm lấy đầu ngón tay ở trên mặt chén thử nóng một chút.

“Uống đi.” Nàng lúc này mới đem trà đưa cho Vịnh Thăng, miệng lải nhải nói: “Mẫu thân đã nhắc nhở con rồi. Con sắp là thái tử cũng nên cẩn thận một chút. Mệt mỏi ở bên ngoài, trở về nên tĩnh tâm. Đừng có hơi một tí là vung tay đánh chửi kẻ dưới. Việc này nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt đâu.”

Vịnh Thăng biết mẫu thân nói đúng, cầm chén trà, rầu rĩ cúi đầu uống một hớp lớn.

Cẩn phi đem tất cả bọn người hầu hạ xua ra ngoài, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc ra sao?”

“Cái gì ra sao?”

“Thì Nội Trừng viện ấy, không thu được gì à?”

Nhắc tới việc này, Vịnh Thăng hỏa không đánh mà đến, oán hận nói: “Thu được cái rắm! Vịnh Lâm, còn có cái tên Tuyên Hồng Âm do phụ hoàng phái tới nữa. Chúng luôn tìm cách gây sự với ta. Vịnh Thiện cứng đầu trong lời đối đáp không hề có một lỗi lầm. Ta hỏi hắn có phải hay không là Vịnh Kì đã trộm thư của Cung Vô Hối, hắn lại giả vờ câm điếc, ngậm miệng không đáp.”

“Không đáp?” Cẩn phi nhíu mày. “Hắn không đáp, vậy con làm sao?”

“Cái gì làm sao? Đương nhiên là tra tấn. ”

Cẩn phi tim nhảy dựng, không tán thành nói: “Làm như thế có thỏa đáng không? Phụ hoàng con còn chưa hạ chỉ phế truất hắn. Con lại dám đánh thái tử…”

Vịnh Thăng trong lòng đang phiền muộn, dùng sức đem chén trà đập mạnh xuống bàn một cái. “Tại sao ngay cả mẫu thân cũng học giọng điệu của những người đó? Đã đến Nội Trừng viện, còn thái tử cái gì? Mẫu thân không biết Vịnh Thiện thật có bao nhiêu cái đáng giận đâu. Hắn đã thành tù nhân mà ta còn phải dùng nghi thức đối với thái tử với hắn. Nói cái gì mà ta sẽ không chịu nổi cái quỳ của hắn. Còn nói phải đánh hắn bằng thiết trượng có bọc vải màu vàng. Hừ, hắn tưởng bọc vải vàng rồi thì không phải là thiết trượng nữa ư? Ta vẫn có thể đánh cho hắn đến da tróc thịt bong.”

Cẩn phi truy vấn: “Thế hắn có khai không?”

Vịnh Thăng lại hừ một tiếng, phẫn nộ nói: “Vịnh Kì là tâm can của hắn. Muốn hắn đem Vịnh Kì dìm xuống có thể dễ dàng như vậy sao? Hắn đã trúng năm mươi trượng, vẫn là không chịu mở miệng. Ta lúc ấy cắn răng một cái, cầm thiết trượng muốn đánh lên lưng hắn một chút. Không chết thì cũng phải đánh cho hắn tàn phế. Ta là phụng chỉ thẩm vấn, hắn cự tuyệt trả lời, đánh chết cũng không hề oan uổng. Không nghĩ tới cái tên quan ngũ phẩm họ Tuyên kia lại chui ra quấy rối, chỉ bức tranh trên trần nói cái gì mà hình bộ luật điển, ta không thể động thủ tự mình cho dù là hình phạt riêng. Sau đó ngay cả tiểu quan là quản sự Nội Trừng viện cũng đi ra nói hươu nói vượn. Cái gì mà chưởng hình Nội Trừng viện không thể tùy tiện thay đổi người. Vịnh Lâm kia lại còn thừa dịp ta không chú ý lao tới, dùng đầu đâm vào ngực ta một cái. Thực hỗn đản!”

Cẩn phi đau lòng nhìn đứa con, nhanh chóng vươn bàn tay mềm ra, nhu nhu ngực bị Vịnh Lâm làm đau cho hắn.

“Vịnh Lâm kia vốn chuyên đi gây chuyện khắp nơi. Thục phi kia dạy dỗ hai đứa con chả ra gì. Một kẻ thì âm lãnh, kẻ kia lại ngông cuồng, thật giống với mẫu thân của bọn chúng. Chúng xứng đáng bị giam vào Nội Trừng viện.”

Cẩn phi mắng Vịnh Lâm một hồi cho Vịnh Thăng hết giận, đôi mi thanh tú lại nhíu lại rồi đứng lên, nói với Vịnh Thăng: “Vịnh Thăng, con nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Vịnh Thiện cung khai mới được. Đồng thời cũng phải đem cả Vịnh Kì vùi xuống. Con lúc đó mới là nắm chắc ngôi vị thái tử.”

“Đã biết, việc này mẫu thân người còn phải lải nhải bao nhiêu nữa mới đủ?” Vịnh Thăng không kiên nhẫn. “Ta chẳng lẽ không muốn làm cho Vịnh Thiện cung khai? Hắn là thái tử không nhận tội, không phế truất, khi nào thì mới đến phiên ta?”

“Vịnh Thiện đã bị giam vào Nội Trừng viện, sớm hay muộn cũng sẽ bị phế. Ta hiện tại lo lắng chính là Vịnh Kì.”

“Vịnh Kì? ” Vịnh Thăng vô tình cười lạnh. “Hắn đã từng bị phế. Mẫu thân còn lo lắng hắn làm gì? ”

Cẩn phi nghiêm mặt nói: “Con đừng khinh thường. Phế đi sao lại không thể lập lại? Vịnh Thiện bị giam vào Nội Trừng viện. Thái tử điện nay thành trống không, phụ hoàng con cho ai ở? Là Vịnh Kì đó! Còn chiếu theo cấp bậc của thái tử mà cung cấp chi phí. Chỉ thế thôi cũng biết phụ hoàng con đối với Vịnh Kì hiện tại vẫn còn yêu thương. Lệ phi cũng đã từ trong lãnh cung mà thả ra. Nữ nhân kia có bao nhiêu lợi hại, ta đã được biết qua. Ở trong lãnh cung cũng vốn không an phận. Nay lại được thả như cá vào biển rộng, ai biết sẽ lại giở thủ đoạn gì khiến cho phụ hoàng con vui lòng. Rồi đem đứa con của chính mình ngồi lên ngôi vị thái tử?”

Vịnh Thăng vẫn là không lo lắng, lắc đầu nói: “Mẫu thân chung quy vẫn là phụ nữ, chỉ coi trọng cung điện, tiền nhiều hay ít. Vấn đề thật sự không phải ở đó. Mẫu phi không thấy phụ hoàng hiện tại đã cho ta hay mặt hắn phê tấu chương sao. Cái này là đại biểu cho tâm ý của phụ hoàng. Có hoàng tử nào có thể thay hoàng đế xem tấu chương? Phụ hoàng không nhìn trúng ta, có thể đem việc quan trọng như vậy giao cho ta làm không?”

Cẩn phi tưởng tượng, cảm thấy được hắn nói cũng có chút đạo lý, vẫn là dặn dò nói: “Con cũng đã lớn, tự mình lo đi. Nhưng ta vẫn phải nói một câu, tranh giành ngôi thái tử, không phải đơn giản. Tốt nhất nên cố gắng làm cho Vịnh Thiện khai ra Vịnh Kì. Bọn chúng nguy khốn thì vị trí này của con mới coi như ổn được.”

“Ta đương nhiên biết.”

“Phụ hoàng con chỉ sợ còn chưa xác định, mà đang đánh giá con. Ngàn vạn lần không được tự mãn ngang ngược, cẩn thận làm sai. Chuyện duyệt tấu chương phải xem xét thật cẩn thận.”

“Mẫu thân người thật sự là càng ngày càng đáng ghét.” Vịnh Thăng nóng nảy nói: “Ta cũng không phải tiểu hài tử, chuyện này chẳng lẽ còn không rõ? Tối hôm qua khi từ chỗ phụ hoàng trở về, ta có rút một ít tấu chương xem thử. Bên trong có mười bản thì có ba, bốn bản là cầu tình cho thái tử. Thật quá buồn cười, nói thái tử vô tội thì chẳng khác nào coi hoàng thượng là kẻ có tội sao? Ta phê bọn họ nếu còn dám dâng tâu chương như vậy thì sẽ bị khép vào tội vũ nhục thánh quân.”

Hai mẫu tử ở trong phòng mật đàm thật lâu sau. Đối với tương lai là tràn ngập hy vọng. Tuy nhiên hiện tại còn một số việc cần phải giải quyết ngay.

Việc thứ nhất chính là mau chóng xử lí được Vịnh Thiện đang trong Nội Trừng viện. Nếu có thể thì giải quyết nốt được Vịnh Lâm là tốt nhất.

Thục phi hiện tại đang bị giam lỏng, ngược lại không nên đụng tới.

Hiện tại Vịnh Thăng đã có quyền xem và phê tấu chương. Một số triều thần bên ngoài trung thành với Cẩn phi, phải nhanh một chút đề bạt lên.

Hai người đắn đo hơn nửa canh giờ, mới từ trong phòng đi ra.

Lữ nội thị tổng quản đã chờ đợi ở bên ngoài từ trước, chạy nhanh đến nghênh đón, tiến đến bên tai Cẩn phi mà bẩm báo.

“Nương nương, bên thái tử điện có động tĩnh.”

“Như thế nào?”

“Vịnh Kì điện hạ đã tỉnh lại. Tuy nhiên vừa tỉnh lại như hóa điên, kêu khóc không dừng. Nghe nói sau đó còn ho ra máu rồi lại chìm vào hôn mê.”

Hào quang trong mắt Cẩn phi bỗng nhiên ánh lên, nàng cố giấu giếm sắc mặt vui mừng trên mặt, còn nói: “Thoạt nhìn, bệnh này của Vịnh Kì thật hung hiểm.”

Lữ hiểu được nên nịnh nọt phụ họa: “Là do Vịnh Kì điện hạ sinh không đủ tháng. Từ hai năm nay càng ngày càng yếu. Tiểu nhân lần trước từ xa liếc mắt qua một cái, thấy thật là gầy, chỉ cần gió thổi là bay. Sao có thể so được với thân thể tráng kiện của điện hạ chúng ta.”