Thái Tử Vô Sỉ

Chương 52




Thái hậu ngồi trên giường êm, tay nâng một ly trà Thanh Hoa chậm rãi uống. Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ càng lên cao càng sáng, Lý ma ma khom người nhanh chóng đi vào Từ Ninh cung, đi tới trước người Thái hậu, phúc thân hành lễ sau đó nhỏ giọng nói: “Thái hậu tối qua lão thân đã truyền khẩu dụ của ngài đến Miểu chủ tử rồi. Nhưng tối hôm nay lão thân đến sương phòng, không ngờ Miểu chủ tử lại ngủ thiếp đi rồi. Hơn nữa nến trong phòng vẫn sáng, lão thân có gõ cửa phòng một lúc lâu, cũng không mở cửa, sợ bị cung nữ ở sương phòng nhìn thấy nên lão thân đành bất đắc dĩ quay trở về.”

Sau khi nghe những lời Lý ma ma nói, chân màyThái hậu nhíu thật chặt, vẻ mặt bình thản bỗng chốc thay đổi, ly trà Thanh Hoa đang cầm trên tay bị ném rơi trên mặt đất. Choang một tiếng, ly trà Thanh Hoa thượng hạng bị nát bấy, Lý ma ma đứng bên cạnh thân thể run lên, hai mắt chỉ dám nhìn chân mình chứ không dám nhìn Thái hậu lấy một cái.

“Nha đầu hoang dã không biết điều, chẳng qua là nha đầu của một huyện nhỏ vắng vẻ mà thôi. Đã như vậy, Lý ma ma giao phó xuống để cho ma ma dạy lễ nghi thật tốt mà dạy dỗ Miểu chủ tử. Để nàng ta biết rõ quy củ trong cung, không phải chỉ cần dựa vào chút linh khí là có thể leo lên làm phi.”

Lúc này hai hàng chân mày của Thái hậu đã khôi phục bình thường, đưa tay cầm lấy một ly trà Thanh Hoa tinh xảo khác ở trên bàn bên cạnh giường êm chậm rãi uống, Lý ma ma không dám chậm trễ, liên tiếp không ngừng cúi đầu lên tiếng: “Dạ, lão thân sẽ đi gặp ma ma ngay.”

“Lão thân tham kiến Thái hậu.” Lưu ma ma lúc này vào phòng khách Từ Ninh cung, trên mặt mang nụ cười nhìn Thái hậu cung kính nói. Lưu ma ma là ma ma thân cận bên cạnh Thái hậu, thân phận so với Lý ma ma cao hơn mấy phần, vậy nên khi Lưu ma ma xuất hiện Lý ma ma lập tức rời đi, khom người lui ra khỏi phòng khách.

Sau khi Lưu ma ma phúc thân thi lễ với Thái hậu một cái, đi tới sau lưng Thái hậu, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bên vai Thái hậu. Vừa xoa vừa chậm rãi nói: “Thái hậu, tội gì vì chuyện này mà tức giận. Trong sương phòng tổng cộng có năm tiểu chủ, trừ Miểu tiểu chủ, còn lại bốn vị tiểu chủ khác. Dựa vào thân phận của Thái hậu, ai lại không lập tức nịnh bợ người chứ. Đừng vì một Miểu tiểu chủ tử không biết điều mà tức giận hại đến thân thể chính mình.”

Lực vuốt ve của Lưu ma ma khống chế vừa phải, Thái hậu thoải mái nhắm hai mắt lại. Thở dài một tiếng, âm giọng phát ra lộ sõ sự tang thương mệt mỏi: “Lưu ma ma thời gian trôi qua thật nhanh, lần đầu tiên ai gia vào cung cứ như mới hôm qua vậy, khi đó ngươi chính là cung nữ trẻ tuổi nhất.”

Lưu ma ma cười ra tiếng: “Thái hậu bây giờ người vẫn còn trẻ mà, phong thái không khác năm đó là bao.”

Sau khi nghe xong những lời này, mặt lập tức cong lên: “Ngươi đó, miệng so với năm đó vẫn ngọt như vậy.”

“Thái hậu những lời lão thân nói hoàn toàn lạ thật. Chỉ là lão thân cả gan hỏi một câu, Miểu tiểu chủ tử không biết tốt xấu như thế. Hiện giờ Thái hậu nhìn trúng vị chủ tử nào khác?” Lưu ma ma giả vờ lơ đãng hỏi.

Lát sau chỉ nghe tiếng thở dài của Thái hậu: “Lưu ma ma, chỉ tại bên nhà mẫu thân ai gia chỉ có hai đứa con gái, hơn nữa đều không có chỉ hướng. Trước khi tuyển chọn tú nữ đều đã lập gia đình hết rồi, thật là tức chết ai gia.”

“Thái hậu người thấy Lạc tiểu chủ tử thế nào?” Lưu ma ma cười nhẹ nhàng nói, Thái hậu đang nhắm mắt bỗng chốc mở ra, Lưu ma ma thấy vẻ mặt của Thái hậu như vậy, lần nữa mở miệng nói: “Thái hậu, Trầm Lạc chủ tử là trưởng nữ duy nhất của Trầm Lương người giàu nhất Nguyệt Tường quốc gia tài bạc vạn, cậu là đại tướng quân, dượng hai là Uy tước gia. Hậu thuẫn phía sau không thua kém gì con gái của đại thần nguyên lão trong triều. Lại nói mấy vị chủ tử khác, Y chủ tử tuy nói từ lúc còn bé thường theo Đỗ Thái phó vào cung, nhưng sức khỏe như thế, lão thân sợ Y chủ tử không có phúc phận đó rồi. Mẫn Mẫn tiểu chủ tử và Miêu tiểu chủ tử được ban cho Nhị hoàng tử, nếu như Nhị hoàng tử thật sự không có dã tâm thì sau này cũng chỉ có thể làm Vương gia mà thôi.”

Thái hậu sau khi nghe xong gật đầu một cái. Sau đó một lần nữa nhắm mắt lại nâng tay ý bảo Lưu ma ma lui ra: “Ai gia tự có chủ ý, chờ mấy ngày nữa, đưa tất cả các chủ tử đến Từ Ninh cung, ai gia xem các nàng kĩ một chút.” Lưu ma ma cúi đầu dạ rồi lui ra.

Tôn Miểu đáng thương chỉ vì một gói thuốc ngủ mà bị mê man, không đến Từ Ninh cung, từ đó bị Thái hậu ghét bỏ. Lại nói Vũ Văn Thượng đêm khuya dụ dỗ giai nhân, đem Trầm Lạc dụ dỗ đến gương mặt hồng hồng thở gấp liên tục.

Giường bởi vì những động tác kịch liệt mà kêu ken két vang dội, màn tơ màu vàng cực kỳ xinh đẹp nhẹ nhàng lay động, rối loạn, lay động lòng người. Tiếng thở gấp của cô gái cùng tiếng tiếng hô khàn khàn buồn bực của nam tử từ trong phòng khép chặt cửa truyền ra, cũng may cung nữ và các tú nữ khác đã ngủ từ lâu, nếu không nghe được âm thanh này trong lòng nhất định sẽ tò mò nghi ngờ.

Tiếng thở gấp cùng tiếng hô buồn bực dần dần ngừng nghỉ, trăng sáng trốn trong tầng mấy dần dần lần nữa hé lộ, ánh trăng chiếu sáng khắp các sương phòng. Trong phòng Trầm Lạc nhìn khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười của Vũ Văn Thượng, oán hận mặc áo trong và quần. Nàng lại một lần nữa bị Vũ Văn Thượng ăn, từ trong ra ngoài ăn một lần. Đã biết Vũ Văn Thượng thoa thuốc cho mình là không ổn rồi mà, vừa xoa xoa liền bắt đầu không an phận.

Khi hắn mãnh liệt tấn công, thân thể Trầm Lạc cũng mềm nhũn như vũng nước.

“Lạc nhi, sao trên đầu gối trái của nàng lại bị thương?” Sau khi trải qua một khắc xuân tiêu Vũ Văn Thượng mới phát hiện đầu gối trái Trầm Lạc bị thương tím bầm một mảnh, lần này hắn hết sức nhẹ nhàng, mà nếu như Lạc nhi có bị thương thì cũng đâu thể bị thương chỗ đầu gối trái chứ.

Trầm Lạc ngước mắt nhìn gối trái của mình, buổi trưa hôm nay vết thương này là màu đỏ đến tối liền biến thành tím bầm. Chân mày nhíu lại, một lần nữa ngẩng đầu nhanh chóng từ trong tay Vũ Văn Thượng đoạt lấy thuốc cao, mở ra tự mình xoa. Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc lại không để ý đến hắn, trong lòng có chút nóng nảy: “Lạc nhi, vết thương này có phải do ta…”

Không đợi Vũ Văn Thượng nói tiếp Trầm Lạc liền cắt lời hắn: “Không phải do chàng, nếu do chàng làm thì vết thương cũng không nằm ở chỗ này. Hôm nay khi ta tới sương phòng lúc thấy Phương Linh, đầu gối bên trái liền đau xót, Phương Linh nàng ta biết võ công sao?”

Chân màyVũ Văn Thượng nhíu lại, suy nghĩ một lát Vũ Văn Thượng giơ tay ra vuốt ve tóc Trầm Lạc, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này nhất định phải cẩn thận điều tra một chút, mặc dù Phương Linh đã trở về phủ, nhưng nếu thật sự là nàng ta đả thương nàng thì không thể bỏ qua như vậy được.”

Sau khi nghe được những lời này của Vũ Văn Thượng Trầm Lạc xùy một tiếng bật cười, khóe miệng nâng lên nở nụ cười nhìn Vũ Văn Thượng.

Âm thanh này giống như một hạt mầm đâm chồi nảy lộc trong lòng Vũ Văn Thượng, chỉ trong nháy mắt mọc rễ nở ra hoa. Tâm lạnh giá băng tuyết của Vũ Văn Thượng rốt cuộc cũng nghênh đón mùa xuân.

“Vũ Văn Thượng chàng cũng đã làm ta bị thượng, nói vậy thì cũng không thể bỏ qua cho chàng.” Khóe môi Trầm Lạc giương lên, sự ấm áp cuả Vũ Văn Thượng trong nháy mắt giảm xuống. Lạc nhi đây là lấy lời của chính hắn chận hắn, Vũ Văn Thượng thở dài tay vẫn nhè nhẹ vuốt tóc Trầm Lạc, chậm rãi nói: “Lạc nhi, chờ sau khi hai chúng ta thành thân, nàng muốn phạt ta thế nào thì liền phạt như thế ấy được không? Trước khi thành thân nàng phải nghe lời ta. Khi ở bên ngoài nàng nghe ta nói, nhưng bên trong nàng muốn thế nào cũng được, có được không?”

Vào lúc này Vũ Văn Thượng vì dụ dỗ Trầm Lạc, khuôn mặt nào cũng có thể bày ra, lời nào cũng có thể nói ra được. Chờ đến nhiều năm sau, khi Trầm Lạc lấy những lời này đối phó Vũ Văn Thượng, hắn thấy rất hối hận. Lẽ ra hắn phải nói, bên ngoài và trên giường nàng phải nghe ta. Hắn đã bỏ sót câu ở trên giường nữa, Vũ Văn Thượng hối hận đến nỗi ruột quặn thắt lại.

Trầm Lạc cũng không so đo với Vũ Văn Thượng nữa, mà chỉ khẽ gật đầu một cái. Chờ sau khi bôi thuốc xong, Trầm Lạc ngồi nhìn người đang ở cạnh giường không có chút ý định nào muốn rời đi, không khỏi thúc giục: “Ngồi ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi đi, trong phòng thì phải nghe ta.” Vũ Văn Thượng sờ sờ đỉnh đầu Trầm Lạc, sau khi đứng lên lại cúi người xuống, nâng mặt Trầm Lạc lên, hung hăng ở hai bên má Trầm Lạc hôn một cái. Nhìn thấy bờ môi bị mình vuốt ve căng mọng đỏ thắm, hầu kết Vũ Văn Thượng di chuyển, muốn hôn thêm lần nữa, nhưng Trầm Lạc nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát.

“Mới vừa rồi bị chàng hôn đến độ sắp sưng lên rồi, hôn nữa sáng mai sẽ bị người khác nghi ngờ.” Trầm Lạc vuốt ve hai tay Vũ Văn Thượng đang cầm tay nàng, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.

“Chờ sau khi nàng vào Đông cung, kẻ nào dám sinh nghi ta liền chém đầu người đó. Lạc nhi, ta biết nàng ở đây chịu uất ức, khổ tận cam lai chờ hai mươi ngày sau, nàng đem tất cả những uất ức trả lại cho ta là được rồi.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa vỗ vỗ nhè nhẹ hai gò má Trầm Lạc, thấy khóe miệng Trầm Lạc khẽ cong lên, Vũ Văn Thượng biết tối hôm nay hắn đã thành công dụ dỗ Lạc nhi vui vẻ.

Mặc dù khi hắn rời đi Trầm Lạc không nói gì thêm, nhưng trong lòng Vũ Văn Thượng cũng cảm thấy thật sự vui mừng, đêm tối dài vô tận trong mắt Vũ Văn Thượng lại giống như cảnh sắc tháng ba xinh đẹp ấm áp.

Đông cung

Tiểu Phúc Tử vẫn canh giữ ở cửa sau Đông cung thấy bóng dáng Điện hạ từ mật đạo đi ra, vội vàng bước đến nghênh đón, sau khi khom người hành lễ, men theo ánh trăng, Tiểu Phúc Tử nhìn về phía Điện hạ. Dưới ánh trăng, hai mắt Điện hạ phát sáng so với sao trên bầu trời đêm còn muốn sáng hơn, lại nhìn khóe môi…

“Nhìn cái gì đó, tránh qua một bên đi.”

Nghe được âm giọng lạnh lùng của Điện hạ Tiểu Phúc Tử vội vàng cúi thấp đầu. Ngoài miệng thì nói Điện hạ thứ tội, kì thực trong lòng vui vẻ đến muốn hỏng rồi, tối nay nhất định Điện hạ ở chỗ Lạc chủ tử đã chiếm được cái gì tốt rồi, như vậy đám nô tài bọn hắn cũng có thể nhẹ nhàng thở một hơi rồi.

“Tiểu Phúc Tử, sau khi phân hết các cung nữ đi, đem ngân lượng vốn là của các cung nữ phân đều cho các thái giám đi.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa bước thật nhanh vào trong tẩm điện, Tiểu Phúc Tử đi sau lưng Vũ Văn Thượng thân thể kích động mà run run, sau đó vội vàng lên tiếng tạ ơn: “Nô tài thay mặt tất cả nô tài trong Đông cung tạ ơn Điện hạ, Điện hạ anh minh.”

“Còn không mau đi bê nước.”

“Dạ dạ, nô tài đi ngay.” Tiểu Phúc Tử vui mừng như được lên trời vậy, trong lòng đột nhiên rất mong chờ hai mươi ngày sau, một lần nữa tuyên đọc thánh chỉ, sau khi Lạc chủ tử tiến vào Đông cung, bọn họ lấy lòng Lạc chủ tử, không lúc đó là Thái tử phi. Lấy lòng Thái tử phi thì cũng như là lấy lòng Điện hạ rồi.

Giờ phút này trong sương phòng ánh nến vẫn còn sáng như cũ, Trầm Lạc vén trung y lên, cởi chiếc yếm ra, nhìn nơi kia vẫn như cũ hồng hồng. Trầm Lạc bất đắc dĩ lấy chút thuốc cao bôi lên, thuốc cao này không biết có thể bôi trong bao lâu, nếu dùng xong kêu Bích Diệp đi lấy thêm một hộp nữa mới được. Nói là thuốc trị chỗ sưng đau do bị té, như thế ngự y sẽ không nghi ngờ gì.

Lúc này Trầm Lạc vẫn chưa biết, thuốc cao này không phải vật bình thường, mà là thuốc quý chuyên dùng cho chuyện phòng the, không phải thuốc trị té sưng đau bình thường có thể so sánh được.

Sau khi bôi thuốc xong, Trầm Lạc đứng dậy thổi tắt nến, vén màn lên chui vào. Thấy dưới giường lóe sáng chậu nước, Trầm Lạc nhớ tới một màn tẩy rửa vô sỉ của Vũ Văn Thượng, chỉ là tắm thôi thế nào lại tắm đến trên giường luôn. Mũi Trầm Lạc ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi vị kiều diễm.

Thoáng chốc Trầm Lạc giật mình, vội vã đứng dậy mang giày, đi tới bên cửa sổ đẩy cửa ra. Nhanh chóng trừ mùi này đi.

Trong nháy mắt gió đêm thổi vào, lấy đi toàn bộ những mùi này nọ trong phòng.

Trầm Lạc một lần nữa trở lại bên giường, cẩn thận ngửi thêm một lần. Ừhm, có vẻ như mùi này vẫn còn, chắc phải đổi mền khác thôi. Trầm Lạc ảo não đến bên cửa sổ đóng cửa lại, sờ sờ tóc mình rồi nằm lại giường lần nữa. Muốn đổi mền, nhưng làm sao có thể che tai mắt của người khác mà âm thầm đổi đây?

Thật là rối rắm mà, Trầm Lạc lại liếc thấy chậu nước dưới giường. Thoáng chốc nghĩ ra một kế, trong lòng Trầm Lạc cười một tiếng, giờ đã có chủ ý nên yên tâm lớn mật ngủ.