Thái Tử Vô Sỉ

Chương 21




Bụng dưới truyền đến từng trận đau đớn, giống như có người cầm kim nhọn đâm vào cơ thể, Trầm Lạc nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai tay đặt trên bụng dưới. Giọng nói đứt quãng từ khóe môi tràn ra: “Vũ Văn Thượng, đau quá. Ta đau sắp chết, ngươi đã bỏ thuốc gì cho ta?” Vũ Văn Thượng cười khổ, cầm lấy toàn bộ chăn mền màu trắng đang đặt trên bụng Trầm Lạc xuống. Bàn tay ấm áp dời đi tay nhỏ bé của nàng, sau đó đặt nhẹ lên phần bụng của nàng. “Lạc nhi, nàng có kinh rồi. Có kinh lần đầu đều sẽ đau như vậy, ta gọi Tiểu Phúc Tử mang mấy mảnh vải cùng nước nóng. Đầu tiên nàng nên nhịn một chút.”

Tiếng nói chuyện nhẹ nhàng vang bên tai Trầm Lạc, Trầm Lạc đau đến muốn lăn lộn trên giường, trên trán ứa ra từng đợt mồ hôi, khi nghe thấy Vũ Văn Thượng nói thì khẽ gật đầu một cái. Vũ Văn Thượng lo âu liếc nhìn Trầm Lạc, hắn không ngờ tới lúc này Trầm Lạc lại có kinh. Đứng dậy kéo màn xuống, hắn nhanh chóng đi đến cửa phòng, đẩy ra, ra bên ngoài ho khan một tiếng. Không lâu sau, cửa phòng cách vách mở ra, Tiểu Phúc Tử lập tức cuối thấp người chạy tới.

“Tiểu Phúc Tử, hỏi chưởng quỹ nơi này có đồ vật dùng cho nữ tử dùng lúc có kinh nguyệt hay không? Như là khăn có lót vải bông có dây buộc để đệm vào nơi kia? Nếu không có thì tìm một cái khác. Nhanh chóng lấy khăn sạch, sau đó mang một bồn nước nóng tới đây.” Vũ Văn Thượng mặt không đỏ hơi thở không gấp nhanh chóng phân phó Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử thì lại không bình tĩnh được như Vũ Văn Thượng, trong lòng giống như là dời sông lấp biển. Thì ra Trầm cô nương tới kỳ kinh nguyệt, hứng thú của Điện hạ sợ là đã bị đánh bay. Điện hạ, đối với đồ dùng mà nữ tử dùng trong thời kỳ nguyệt sự lại có thể rõ ràng như vậy.

Vũ Văn Thượng liếc nhanh Tiểu Phúc Tử, trầm giọng nói: “Còn không mau đi.” Tiểu Phúc Tử lập tức khom ngươi: “Tiểu Phúc Tử đi ngay.” Chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng dáng Tiểu Phúc Tử.

Vũ Văn Thượng trở lại phòng, Lạc Nhi e là lúc này đã đau đến không chịu nổi rồi. Nữ tử mỗi lần đến kinh nguyệt đều sẽ đau, Vũ Văn Thượng lúc nhỏ đã thấy mỗi lần mẫu hậu đến kỳ nguyệt sự mà đau đớn, một đám cung nữ đều luống cuống tay chân, kinh động đến cả ngự y tới kê đơn thuốc. Vũ Văn Thượng biết, lúc mẫu hậu đau đớn muốn gặp mặt nhất là phụ hoàng, sau đó Ngô ma ma cho biết, lúc báo cho Phụ hoàng người đang ở Dung Sắc Viện, ở trong phòng của Dung Phi. Khi đó, Vũ Văn Thượng tuổi còn nhỏ, nghe thấy tin tức như thế, hận không thể nhanh chóng kéo phụ hoàng đang ngồi ung dung trong viện đi ra. Mẫu hậu ngăn hắn lại, vuốt đầu hắn nói, Thượng Nhi, không nên như vậy. Mẫu hậu lúc có kinh lần đầu còn đau hơn bây giờ nhiều.

Trên chăn nệm dày đặc xuất hiện nhiều dấu máu đỏ tươi, Vũ Văn Thượng xốc màn lên nhìn sắc mặt Trầm Lạc tái nhợt. Lồng ngực đột nhiên tê rần, lập tức khom lưng, bàn tay ấm áp vươn đến đặt ở trên phần bụng dưới của Trầm Lạc. Trầm Lạc lúc này đã đau đến có chút mơ hồ, khi bụng dưới truyền đến cảm giác ấm áp thoải mái làm tan đi đau đớn, thân thể liền nhích gần đến bàn tay to kia, thậm chí vươn tay tới nắm chặt bàn tay to vỗ về bụng mình. Khẽ thở dài thỏa mãn, chân mày Trầm Lạc rốt cuộc tạm thời giãn ra một chút. Vũ Văn Thượng ngồi trên mép giường, hai tay đặt trên bụng Trầm Lạc. “Lạc nhi, đợi chút nữa đồ sẽ tới, chịu đựng một chút.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa phần bụng của nàng, Trầm Lạc rất thoải mái, đôi môi mềm mại khép khép mở mở.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên. Vũ Văn Thượng mới vừa dời tay đi, đôi bàn tay nhỏ bé liền nắm lại. Lúc này trong lòng Vũ Văn Thượng ấm như mặt trời mùa xuân, lần đầu Lạc nhi chủ động tới gần mình như vậy mặc dù là trong lúc nàng đang mơ hồ. Lạc nhi! Một ngày nào đó, trong lúc tỉnh táo nàng sẽ phải chủ động tới gần ta.

Vỗ nhẹ nhẹ bàn tay Trầm Lạc, “Lạc nhi, ta đi lấy đồ, sẽ quay lại ngay.” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa chậm rãi dời đi bàn tay Trầm Lạc. Nhanh chóng bước đến cửa phòng, cầm lấy chậu nước cùng khăn sạch trên tay Tiểu Phúc Tử. “Tiểu Phúc Tử, còn một món nữa đâu?”

Tiểu Phúc Tử ấp úng lấy ra một cái túi, “Điện hạ, ở đây không thể so sánh với trong cung. Những nữ tử bình thường đều dùng . . .tro than, lấy tro than bọc lại trong khăn sau đó khâu lại là được, Điện hạ, nô tài cầm đến rất nhiều. Cho Trầm cô nương có thể thay đổi sử dụng.” Tiểu Phúc Tử nói xong mang túi giao cho Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng nâng cánh tay, ý bảo Tiểu Phúc Tử để đồ vào chỗ dưới cánh tay hắn. Hai mắt Tiểu Phúc Tử trừng lớn, khi nhìn thấy Điện hạ cau mày, lập tức cúi đầu đi đến, cầm túi đặt vào.

“Ừ, ngươi nghỉ đi.” Vừa dứt lời, Tiểu Phúc tử ngẩng đầu lên lần nữa, cửa phòng đã đóng lại rồi. Tiểu Phúc Tử đứng ở bên ngoài, lau mồ hôi. Điện hạ, ngài chính là quốc vương tương lai của Nguyệt Tường quốc, long thể quý báu đó. Bây giờ lại có thể giúp con gái thay cái đó. . . . Điện hạ, ngài làm được sao? Tiểu Phúc Tử cuối cùng thở dài một tiếng, Điện hạ thật sự là thua trong tay Trầm cô nương rồi. Sang năm tuyển tú, những thiên kim cao quý tham gia dự tuyển kia có suy nghĩ muốn được lựa chọn vào Đông cung chỉ có thể bỏ qua thôi.

Vũ Văn Thượng đặt bồn nước trên bàn, sau đó cầm lấy túi vải đi đến bên giường. Lại xốc màn lên, hắn lấy ra bọc vải trắng đệm tro than, nhẹ nhàng kêu: “Lạc nhi, mang cái này vào sẽ không làm bẩn giường nữa. Ngoan, nâng thắt lưng lên một chút.” Vũ Văn Thượng một tay cầm mảnh vải trắng môt tay nâng thắt lưng Trầm Lạc, nhẹ nhàng dùng lực.

Trầm Lạc kêu một tiếng, Vũ Văn Thượng nhân cơ hội lấy khăn trắng bọc tro than đặt ở dưới người Trầm Lạc, sau đó cầm lấy đai lưng từ phía sau cuộn lên trước người. Thân dưới đột nhiên có thêm vật gì đó, Trầm Lạc không thoải mái, thân thể bắt đầu giãy giụa. Vũ Văn Thượng một bên vỗ về nếp nhăn trên trán Trầm Lạc do cau mày mà thành một bên nhẹ giọng an ủi: “Lạc nhi, đừng nghịch ngợm, ta mang tiết khố đến cho nàng.” Vũ Văn Thượng cầm lên cái tiết khố của Trầm Lạc lúc trước bị hắn ném vào trong thùng gỗ lớn trên mặt đất, sau khi nhặt lên, hắn khẽ cười khổ. Vốn dĩ muốn cùng tắm với Lạc Nhi, ai mà ngờ chuyện lại diễn ra như thế này?

Trong lúc mơ hồ Trầm Lạc rất không ngoan, tính tình con nít nổi lên, Vũ Văn Thượng lăn qua lăn lại một lúc lâu mới có thể giúp nàng mặc lại tiết khố. Sau khi giúp nàng mặc xong quần áo, Vũ Văn Thượng đi đến trước bàn. Chạm vào nước trong bồn, nước đã bị lạnh rồi. Ai, vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cho người khác, lo lắng không được chu toàn, tốc độ quá chậm, nước lạnh mất rồi. Không thể làm khác, Vũ Văn Thượng lại đẩy cửa phòng kêu Tiểu Phúc Tử lại.

Tiểu Phúc Tử vừa mới cởi y phục đi ngủ chợt nghe tiếng Thái tử kêu, vội vàng cuống cuồng lấy quần áo mặc lại đẩy cửa đến trước mặt Thái tử. Thái tử lần nữa đưa bồn nước trong tay cho hắn bảo hắn đi lấy thêm một chậu nước nóng. Tiểu Phúc tử giật giật khóe miệng, chậu nước này hẳn là đã đủ rồi, còn phải lấy thêm một chậu? Tiểu Phúc tử không nhịn được lên tiếng hỏi: “Điện hạ, ngài sẽ tự tay chăm sóc sao? Không nên, nô tài gọi nữ hầu trong khách điếm tới đây nhé”.

Một trận tiếng ho nhẹ truyền vào trong tai Tiểu Phúc Tử, Điện hạ lúng túng? Điện hạ, ngài không biết chăm sóc người thì nên nói sớm đi, để làm gì phải khó chịu như vậy. Ai, Điện hạ muốn đích thân chăm sóc Trầm cô nương, ngày mai ấn tượng của Điện hạ đối với Trầm cô nương sẽ rất lớn, như vậy việc Điện hạ nắm lấy lòng Trầm cô nương sẽ thuận lợi không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng mà, Trầm cô nương không phải sớm đã là người của Điện hạ rồi sao. Điện hạ trên triều đình luôn luôn áp dụng sách lược vu hồi, việc đối đãi với Trầm cô nương đầu tiên là tấn công nắm giữ thân thể, sau đó mới bắt giữ tâm hồn thiếu nữ làm tù binh. Điện hạ, chiêu này cao!

“Tiểu Phúc Tử, ngứa da?”

Tiểu Phúc Tử toàn thân run lên, vội vàng bê bồn nước chạy đi không quên nói: “Rất nhanh sẽ trở lại.”

Trước khi nước ấm được mang lên, Vũ Văn Thượng vẫn dùng bàn tay xoa bụng Trầm Lạc. Hiệu suất làm việc của Tiểu Phúc tử làm việc quả thật là mau, Vũ Văn Thượng không phải chờ lâu, nước nóng đã được mang tới. Cái khách điếm này quả thật không tệ, trong phòng bếp có một người làm thức khuya chuyên môn nấu nước nóng, ngày mai chưởng quỹ có thưởng.

Thấm ướt khăn, rồi sau đó vắt khô đặt trên bụng Trầm Lạc. Nhiệt độ trên bụng càng ngày càng cao, Trầm Lạc thoải mái từ đầu đến chân, thoải mái đến bĩu môi nheo mắt lại. Dáng vẻ mê người này toàn bộ bị đôi mắt ngăm đen của Vũ Văn Thượng nhìn thấy, thật muốn đem nha đầu này vuốt ve từ đầu đến chân một lần, đáng tiếc, con ngươi Vũ Văn Thượng tối sầm, còn chưa tới lúc.

Cả đêm, Vũ Văn Thượng đều ở bên chăm sóc Trầm Lạc, tới tới lui lui xoa bụng đắp khăn. Lúc sau, Vũ Văn Thượng đoán Tiểu Phúc Tử đã ngủ, đích thân đến hậu viện khách điếm bê nước nóng. Trầm Lạc được hầu hạ thư thư phục phục, bụng dưới cũng không đau nhức nữa, ngủ đến toàn thân sảng khoái cực điểm. Tiếng gà gáy vang lên, khi mặt trời chậm rãi mọc, Vũ Văn Thượng lại một lần nữa giúp Trầm Lạc đổi vải trắng bọc tro than.

Trầm Lạc ngáp lớn một cái, đứng lên. Lúc nhìn đến Vũ Văn Thượng gối đầu lên mép giường, dáng vẻ mệt mỏi mà ngủ, nói không kinh ngạc là giả. Quần áo đã được mặc đầy đủ, khi một lần nữa nhìn đến mảnh vải màu trắng dưới thân, vết máu đỏ sậm đập vào trong mắt.

Một màn tối hôm qua giống như sóng triều nhập vào trong óc, nói như vậy, trời ơi, thực ngu. Hôm qua chính mình lại nghi ngờ Vũ Văn Thượng động tay động chân gì đó khiến bụng dưới của mình đau đớn. Là do mình lần đầu có kinh. . . .Mình đã trưởng thành rồi, có thể xuất giá. Sau khi ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu, Trầm Lạc không tự giác nhìn Vũ Văn Thượng đang ngủ bên mép giường.

Kéo chăn mền ra, Trầm Lạc khom mình cẩn thận quan sát Vũ Văn Thượng đang ngủ say. Ưm, thì ra hắn cũng có thể có dáng vẻ này, không yêu mị không mê hoặc, không có oai nghiêm của Thái tử Nguyệt Tường quốc. Vũ Văn Thượng lúc này là nam tử đang chìm đắm trong ánh mặt trời, toàn thân tỏa ra khí chất của tiên nhân. Ách, phong cách lúc ẩn lúc hiện của tiên nhân, Trầm Lạc nhớ đến Nhị hoàng tử không được coi trọng trong hoàng cung. Hề hề, cùng một phụ thân, mang dòng máu hoàng thất giống nhau. Hai người này hiện tại thật là giống hệt.

Đang lúc Trầm Lạc tỉ mỉ đánh giá Vũ Văn Thượng, bỗng nhiên, hai mắt Vũ Văn Thượng mở, vừa vặn cùng với mắt Trầm Lạc gặp nhau. Xẹt xẹt, tia lửa văng khắp nơi. Con mèo Trầm Lạc ăn vụng cá bị phát hiện, khịt khịt mũi bĩu môi dáng vẻ lúng túng. Vũ Văn Thượng chỉ có khi ngủ say mới có phong cách tiên nhân, khi hắn tỉnh chính là hồ ly giảo hoạt, làm người ta đoán không ra.

“Lạc nhi, tối hôm qua không biết là người nào lôi kéo tay của ta không cho đi. Hiện tại tỉnh rồi liền trợn mắt không nhận hả?”

Tối hôm qua . . .nàng có lôi kéo tay hắn không cho đi sao, có không có không, nàng hoàn toàn không nhớ rõ. Khi nhìn thấy Vũ Văn Thượng chậm rãi nghiêng mình về trước đến trước người mình, Trầm Lạc không biết làm sao. Vũ Văn Thượng. ngươi muốn làm gì. . . .

“Lạc nhi, hôm qua nàng đã có kinh lần đầu. Trưởng thành rồi, có thể xuất giá rồi biết không?”