Thái Tử Và Sát Thủ

Chương 5




5.

Đứa nhi tử ăn chơi trác táng của Ngự sử đã chết, nghe nói là chết trên xe ngựa.

Bỗng nhiên ngựa nổi điên đá lung tung sau đó vọt xuống sông khiến cho hắn ta bị sợ hãi tột độ, về phủ chưa được bao lâu đã chết.

Còn sau khi chết rồi tình hình như thế nào thì ta cũng không biết.

Dù sao chuyện này đâu có liên quan tới ta, ta đang sưởi ấm bên lò than, bên cạnh là nồi lẩu nóng hổi được đặt lên bàn, đúng lúc này hắn đi vào.

Hắn kéo lê thân xác lạnh lẽo dính tuyết đó đi tới trước mặt ta, bắt đầu ngồi xuống rồi ăn, không hề có ý ngại ngùng gì, giống như đang ở nhà của mình vậy.

Ta nói: “Đừng quên ngươi còn phải giết ta đó, ngươi đây là muốn đình công?”

Hắn vẫn vùi đầu vào ăn, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên tia sáng.

“Này, ngươi nên phân biết chút đó là lẩu của ta.”

“Ta tên là Sở Linh Dạ.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói tên của hắn cho ta nghe.

“Không phải sát thủ không thể để cho người ta biết họ tên mình ư?”

“Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng chết, chẳng lẽ ta lại sợ người chết không thể bảo vệ bí mật này cho mình à?”

Hắn thoải mái ăn, quay đầu lấy ra một bao giấy gói bột bỏ vào trong nồi lẩu.

“Thạch tín này của ngươi cũng qua loa có lệ quá đó, ngươi cảm thấy ta sẽ ăn sao?”

“Ta bỏ thuốc xổ vào, thạch tín đắt quá!”

Cho nên hắn đang hạ dược à?

Cho rằng ta không ăn được lẩu thì sẽ bị đói chết?

Đúng là đồ độc ác!

Ta chắc chắn hắn đang đình công! Làm nhiệm vụ một cách cực kỳ có lệ!

Tân Thái Tử chính thức vào Đông Cung khi ta bị phế chức vị Thái Tử khoảng một tháng, toàn triều đình càng lúc càng có nhiều con mắt nhìn chằm chằm ta.

Giống như tất cả mọi người đang chờ xem phản ứng của vị Ung Vương này, xem người đã từng làm Thái Tử sẽ như thế nào.

Ngày đó vị hoàng thúc đã lâu chưa tới bái phỏng cũng tới.

Tà tâm vẫn hừng hực như mới đầu, còn muốn kích ta ra chiến đấu một trận, còn nói những lời bừa bãi như nhất định sẽ ủng hộ ta.

Nếu ta mà tin lời ông ta nói chi bằng ta tin heo mẹ có thể trèo lên cây còn hơn.

“Hoàng thúc, ta không có sức đi tranh quyền lực. Hiện giờ ta chỉ muốn sớm ngày tìm thấy tỷ tỷ. Ta cũng đã muốn đi tìm nữ nhân khác để rời đi sự đau khổ nhưng ta phát hiện người ta yêu chỉ có tỷ tỷ mà thôi.”

“Đầu óc của ngươi chỉ chứa những cái này thôi sao? Đúng là trẻ con không thể dạy! Uổng công ngươi đã từng là chủ của Đông Cung!”

Lại một lần nữa Hoàng thúc rời đi trong sự nóng giận, vất vả lắm ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng thấy hắn đi ra từ sau cái cột.

“Ngươi… Đã nghe thấy hết rồi?”

“Nếu ngươi chỉ yêu một mình tỷ tỷ của ngươi thì cần gì phải đi trêu chọc ta, ngươi đúng là tên đa tình phong lưu, trái tim lớn như biển.”

Mấy chữ cuối cùng hắn cắn răng nói, giống như giây tiếp theo sẽ tới chém ta rồi nghẹn họng.

Nên giải thích hay là không giải thích đây?

Thôi, không giải thích đi, dù sao có giải thích cũng chẳng biết nên nói gì, vốn dĩ bố cục này của ta nếu giải thích thì sẽ bị lòi ra.

Ta nhướng mày nói với hắn: “Nhưng ta không thể cũng thích ngươi được sao?”

Hình như hắn tức giận, đấm một quyền lên cái cột, mắng ta là đồ tồi sau đó chạy đi.

Hắn tức giận? Vì sao hắn lại tức giận?

Bởi vì ta thích tỷ tỷ của ta còn thuận tiện thích cả hắn ư? Bị một tên loạn luân thích làm hắn cảm thấy bản thân bị vũ nhục?

Chắc có lẽ là thế…

Thật phiền phức!

Vì tâm phiền ý loạn nên ta muốn đi tới nơi có những cái miệng ngon ngọt nói lời dễ nghe.

Ta lại đi tới Hồng Nguyệt Lâu, gọi mười cô nương tới.

Ngày hôm sau các cô nương đều nói ta mạnh mẽ như hổ, vì thế ngày thứ ba ta lại tới đó tiếp.

Nhưng ta đã quên mất một chuyện, bình thường với tần suất cao như này thì thận của nam tử sẽ dễ dàng bị mệt.

Lúc ta về tới phủ đã thấy hắn dựa vào trước cửa, ôm kiếm, toàn thân mặc bộ y phục màu lam đứng lẻ loi, gương mặt như ngọc, vai rộng eo thon.

Hắn lạnh lẽo trừng mắt trào phúng nói:

“Ngươi đúng là rất vui vẻ nha, loại người như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trên giường nữ nhân.”

“Ta không có cách nào chết trên giường nữ nhân cả.” Ta thành thật trả lời.

Trong đáy mắt hắn hiện lên một tia chán ghét: “Đúng vậy, ngươi là kẻ đoạn tụ cho nên sẽ chết trên giường của nam nhân.”

“Hay là để ta chết trên giường của ngươi, thế nào?”

Hắn nói ta cút đi kết quả hắn tự mình đi trước.

Nhưng hắn đã nhắc cho ta một điều, không những ta có thể loạn luân mà ta còn có thể làm đoạn tụ!

Cùng thời điểm tạo nên làn sóng thứ hai.

Ta không đi tới Hồng Nguyệt Lâu nữa, ta bắt đầu vơ vét các mỹ nam ở khắp nơi, gì mà trong gánh hát rồi thanh quan, ta không quan tâm là ở đâu chỉ cần đẹp là sẽ được đưa tới phủ.

Tần suất làm việc của Mã ma ma vô cùng cao, chỉ trong thời gian một ngày đã đưa tới cho ta bảy tám thiếu niên lang có gương mặt thanh tú.

Cả đám người trên mặt thì thẹn thùng ngoài miệng thì từ chối nhưng trên thực tế sau đó lại tự nguyện bò lên giường của ta.

Cái này thoải mái hơn nhiều!

Giờ bên những nữ nhân mắng ta làm loạn đã bớt đi nhiều, dần dần yếu đi nhưng đúng lúc ta lại xào lên một đợt tai tiếng với nam nhân, độ nóng của chuyện này còn cao hơn cả lúc trước!

Nhóm mỹ nam cũng giống như các cô nương xinh đẹp, nói chuyện rất dễ nghe, mỗi một lần đều gọi điện hạ làm cho lòng ta phải nở rộ.

Ta vừa lòng ném cho mỗi người một xấp ngân phiếu sau đó cầm vàng nhét vào trong y phục của bọn họ.

Sắc đẹp trước mắt, rốt cuộc ta cũng đã cảm nhận được niềm vui sướng của phụ hoàng.

Lúc ta đang đắm chìm trong niềm vui sướng, bỗng nhiên Sở Linh Dạ đẩy cửa vào mắng to một tiếng: “Hơn nửa đêm rồi ngươi còn gọi hồn à?”

Khi ấy, ta đang ôm bình rượu, vừa mới đưa tới môi đã ngước mắt thấy hắn, ta có cảm giác nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.

Hắn đen mặt nhìn ta, giống y như là ta đã phụ tình của hắn.

Ta nhiệt tình đưa ra lời mời: “Ngươi có muốn uống với ta không?”

Răng rắc một cái, cửa của ta bị dỡ xuống, cả một ván cửa lớn như thế trực tiếp ném đến mặt của ta.

Nếu không phải thân thủ của ta nhanh lẹ tránh đi thì ván cửa kia chắc chắn sẽ đập trúng mặt ta.

“Không uống thì không uống! Ngươi phá cửa của ta làm gì?” Ta bực mình mắng.

Hắn nổi giận đùng đùng nắm tay lên rồi chốc lát sau lại thả xuống, cuối cùng mang vẻ tức muốn hộc máu mà đi.

Nửa đêm ta lén đi tới phòng hắn nhìn xem, phát hiện hắn không có ở đó.

Ta thừa nhận, ta muốn hắn đền cái cửa cho ta.

Ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành đều biết ta không chỉ làm nữ nhân mà còn làm với nam nhân.

Đương nhiên tin tức này không phải do hắn truyền ra mà là do ta.

Tối hôm qua khi đưa những mỹ nam bị say kia về, Mã ma ma đã động thủ.

Lần này chỉ chọn mấy người trong số đó, ngày hôm sau tất cả đều bị bủn rủn ở eo, ta cảm thấy ta phải tiết chế lại nếu không ngày mai sẽ có một đống người tới tìm ta muốn hỏi phương thuốc bổ thận tráng dương mất.

Phụ hoàng triệu kiến ta, lần này làm trò trước mặt quần thần mắng ta máu chó đầy đầu.

Không ai dám cầu tình thay ta, cuối cùng at bị phạt cấm túc một tháng.

Những chuyện này là để làm cho người khác xem.

Ta lăn lộn như thế chẳng qua là để lót đường cho tân Thái Tử mà thôi, phụ hoảng hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ.

Nhưng hắn không hiểu.

Ta trở lại phủ đã thấy hắn đứng trước cửa phòng, cố ý duy trì khoảng cách với ta, sau đó âm thầm đi theo sau, không hề nói chữ nào y như u hồn.

Ta thật sự không chịu nổi ánh mắt như kim châm của hắn nữa nên quay lại hỏi:

“Ngươi đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ uy danh của ta vang xa nên ngươi cũng muốn bị ta làm?”