Hải Đường Xuân: Nữ tử ở cổ đại xuất sắc mười phần.
Đây là lần thứ hai hắn ám sát ta thất bại.
Hắn hỏi ta có thể đứng yên đừng nhúc nhích để hắn chém một đao được không.
Ta nói không được, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi.
Hắn nói ta nằm mơ.
Sau đó hắn không giết ta.
Hắn nói đáng tiếc ta không phải là nữ nhân, cho nên chỉ có thể kết bái huynh đệ với ta mà thôi.
Ta nói không đáng tiếc.
Ta cho rằng hắn đã hiểu, hắn lại cho rằng ta bị thiến…
1.
Ta là nữ giả nam trang, sống kiếp sống Thái Tử nhưng lại muốn mau chóng kết thúc nó đi.
“Nhất định là yêu phi kia mê hoặc Thái Tử điện hạ, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Khi ta bị người hậu cung đàn áp đến trên tiền điện, hai bên văn võ bá quan đã quỳ xuống chỉnh tề.
So với ngày thường, khi lâm triều bọn họ quỳ xuống còn chỉnh tề hơn nhiều.
Ta cũng từng dốc lòng muốn trở thành một thế hệ minh quân, bỏ đi ba ngàn giai nhân trong hậu cung thay vào đó là ba ngàn nam giai lệ cũng được.
Bởi vì nguyên nhân nào đó mà ta đã đảm nhiệm chức vụ Thái Tử này tạm thời, và cái tạm thời này chính là ngồi mười tám năm ròng rã.
Nhưng rất nhanh ta có thể được giải thoát rồi, bởi vì đệ đệ của ta đã được sinh ra.
Trước một đêm, phụ hoàng lén lút đi vào Đông Cung tìm ta nói:
“Đệ đệ của ngươi đã được sinh ra, ngươi đã vất vả nhiều năm qua như thế chắc hẳn là đã hiểu được ý của phụ hoàng có đúng không?”
Đương nhiên là ta hiểu, Đông Cung đã đến lúc phải đổi chủ rồi, ông ta muốn truyền ngôi cho đứa con kia, mà không phải là một nữ nhân giả trang nam nhân như ta.
Ta gật đầu nói: “Con đã chuẩn bị tốt, ngày mai phụ hoàng có thể phế truất ngôi Thái Tử của con được rồi.”
Ông ta hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị cái gì?”
Ta cười với ông ta một cái, im lặng không đáp.
Mười tám năm trước, bệnh tình của phụ hoàng nguy kịch, dưới gối chỉ có ta và tám vị tỷ tỷ, giờ tình thế như chim mất đàn, cách duy nhất là chọn người có dòng máu hoàng tộc.
Nhưng bởi vì gia tộc của ta muốn có người thực sự có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nếu như không có hoàng tử, thì ngôi vị hoàng đế kia không thể chọn từ con cháu của phụ hoàng được.
Năm đó phụ hoàng có năm người huynh đệ, vì tranh đoạt chức cửu ngũ chí tôn mà ngươi sống ta chết, làm khổ lẫn nhau tạo nên thâm cừu đại hận.
Nếu như ông ta đưa ngôi vị hoàng đế giao cho cháu trai thì sao?
Còn không bằng nhường ngôi cho người ăn xin ở bên đường!
Vì thế còn có ta, à tất nhiên, ta không phải là người ăn xin.
Đúng lúc khi đó mẫu phi của ta vì khó sinh mà chết, phụ hoàng bèn trợn mắt nói dối, nói rằng ái phi của ông ta dùng hết toàn lực đưa tới cho ông ta long tử, cuối cùng ông ta cũng đã có người kế nghiệp!
Cho nên vị Cửu công chúa là ta, bị một đạo thánh chỉ của ông ta lắc mình biến hóa thành Thái Tử.
Tất cả mọi người đều cho rằng rốt cuộc ông ta cũng có thể yên tâm mà trút đi hơi thở cuối cùng, nghe nói khi đó lăng mộ cũng đã được xây dựng xong chỉ chờ xách ông ta đi vào ở nữa là được.
Ai ngờ ông ta không những không nhắm mắt xuôi tay mà còn sống đến tận bây giờ.
Chỉ là ở phương diện kia hình như không được ổn cho lắm, mười tám năm qua cũng không có thêm vị hoàng tử hay công chúa nào, chỉ đơn giản cầm tay ta dạy ta phải làm thế nào để trở thành một vị hoàng đế tốt.
Dù sao trong tư tưởng của ông ta đó chính là không thể để hoàng thúc chiếm tiện nghi!
Nếu đúng là như vậy thì cũng không có việc gì lớn.
Ai biết được ông ta càng ngày càng dẻo dai, đã một bó tuổi mà còn có thể làm cho một vị phi tần khác lên xuống, kết quả sinh ra đệ đệ của ta.
Vừa đúng ta tròn mười tám tuổi.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, người đang ngồi trên hoàng vị kia, ánh mắt của ông ta lạnh thấu xương, còn mang theo một tia tức giận nhìn ta chằm chằm.
Ông ta đã biết ta muốn làm cái gì.
Giọng nói của Lý thái úy run rẩy:
“Bệ hạ! Tất nhiên là hậu cung bên trong nhưng tất cả là do yêu phi kia mê hoặc Thái Tử! Thái Tử tuổi trẻ khí thịnh nên mới nhất thời làm ra chuyện hồ đồ!”
Ngay lập tức có người phụ họa theo Lý thái úy.
“Đúng vậy, mấy năm nay Thái Tử điện hạ hỗ trợ công tác trị lũ lụt, thể nghiệm và quan sát dân tình, công lao vất vả to lớn vô cùng, cho nên tương lai chắc chắn sẽ làm một vị minh quân!”
“Nhất định là do yêu phi kia muốn ly gián tình cảm phụ tử giữa bệ hạ và Thái Tử điện hạ, mong bệ hạ suy xét rõ ràng! Đừng để bị chia rẽ bởi người không nên có!”
Nghe các vị đại thần thay ta giải thích, nói hết lời này đến lời khác đúng là khiến ta cảm thấy cảm động.
Mấy năm nay ta chăm lo việc nước, chiến tích đạt được đều được mọi người để ở trong mắt.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế cho nên tội nào cũng không thể phế được Thái Tử.
Cho nên ta đã chuẩn bị cho mọi người một niềm vui lớn.
Phụ hoàng chỉ vào ta, tay run run, giọng bực bội mắng:
“Nghiệt súc! Ngay cả tỷ tỷ ruột của mình mà ngươi cũng dám xuống tay! Nàng ấy chính là tỷ tỷ cùng phụ cùng mẫu của ngươi!”
Đột nhiên phụ hoàng cướp lấy cây đao của ngự tiền thị vệ đứng ở bên cạnh lao xuống muốn chém ta, ta thấy ngự tiền thị vệ cũng sợ tới mức phải lui ra sau nửa bước.
Ngươi nghiêm túc à vị huynh đệ kia? Ngươi chính là ngự tiền thị vệ đó!
May mắn thay đã có Trương công công ôm chặt đùi của phụ hoàng: “Bệ hạ bớt giận!”
Ta giả vờ sợ hãi, lảo đảo bò vài bước, khóc lóc: “Phụ hoàng! Đời này của nhi thần ngoại trừ Phi tỷ tỷ thì sẽ không cưới ai khác.”
“Nghiệt súc! Ngươi là cái đồ nghiệt súc!” Phụ hoàng vẫn làm bộ muốn tiến tới chém ta, ta vội vàng trốn đến sau lưng vị Lý thái úy mới cầu xin cho ta.
Chỉ thấy cơ thể của Thái úy dừng lại, xụ mặt nhìn ta, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ta cảm thấy gương mặt của vị Lý thái úy kia đen như cà tím.
Vì thế người vừa thay ta giải thích nay quay lại chỉa vào ta rồi mắng với vẻ mặt căm thù tới tận xương tủy:
“Đây đúng là tổn hại nhân luân, bất tuân lễ phép của vi tổ tông! Thái Tử điện hạ lại dám cùng công chúa điện hạ! A! Đây là ông trời muốn trừng phạt chúng ta mà.”
Hướng gió lập tức thay đổi, cả đàn người bông dưng theo chân Lý thái úy mắng ta.
Nhưng bọn họ không dám chỉ thẳng vào ta, chỉ có thể hóa thân thành cà tím, từng người từng người xụ mặt giống như ta đã đào mộ phần của tổ tiên nhà họ lên.
“Việc này đúng là hoang đường! Thái Tử điện hạ mà lại dám làm ra việc vô sỉ này! Đây đúng là nỗi sỉ nhục của hoàng thất!”
“Địa vị của Thái Tử điện hạ cao như thế, vậy mà dám xuống tay với tỷ tỷ ruột của mình, việc loạn luân này… Đức không xứng với vị! Mong bệ hạ nghiêm trị!”
Nghe bọn họ người này câu người kia câu bắt trừng trị ta, ta giả vờ che mặt lên khóc rống.
“Chư vị không cần phải nói nữa, ta đã hạ quyết tâm nếu không phải Phi tỷ tỷ thì ta sẽ không cưới ai khác!”
Còn muốn giải thích cho ta nữa không?
Ta xem các ngươi sẽ giải thích như thế nào đây!
Nói thật, từ lâu ta đã không muốn làm Thái Tử này nữa.
Làm Thái Tử không phải là việc gì tốt, trời chưa sáng đã phải thức dậy, đến tối khuya rồi vẫn chưa được ngủ.
Ta hâm mộ Bát tỷ mỗi ngày có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao không phải một hai năm nay mà đã hâm mộ tới tận mười tám năm trời!
Trò khôi hài qua đi, vị Thái Tử là ta thuận lý thành chương bị phế đi, người tỷ tỷ phối hợp diễn kịch với ta cũng bị đưa ra khỏi cung.
Chính thức bắt đầu cuộc sống phiêu bạt giang hồ.
Nhưng có trời đất chứng giám, ta với Bát tỷ không hề có quan hệ gì.
Ta cũng không thể nào đánh lại nàng ấy, từ nhỏ nàng ấy đã tập võ, đại nội thị vệ cũng chưa có ai mà nàng ấy chưa dám lăn lộn.
Đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa xuất giá, nàng ấy nói nàng ấy không muốn gả chồng, nàng ấy còn có một giấc mơ giang hồ, phụ hoàng thì nói ngươi có cái rắm.
Phụ hoàng một lòng muốn chọn phò mã cho Bát tỷ nhưng chọn tới chọn lui lại chọn một con hãn huyết bảo mã, làm cho phụ hoàng tức giận tới mức suýt chút nữa đã bị bỏ vào giỏ xách vào hoàng lăng.
Phụ hoàng bị chọc cho nóng nói nếu như không tìm phò mã nữa thì chỉ có thể đưa nàng ấy đi xuất gia, nàng ấy hỏi phụ hoàng nếu như lấy phò mã thì có thể đưa nàng ấy đi tung hoành thiên hạ không?
Không thể đi, không thể đi cho nên đành cút vậy.
Không hổ là người duy nhất dám cãi nhau với phụ hoàng!
Cho nên ta đành thành toàn cho Bát tỷ, hiện tại trên bối phận nàng ấy có liên quan tới tội danh của ta cho nên hoàn toàn không thể gả được.
Phụ hoàng rất tức giận nhưng ván đã đóng thuyền, tìm ta mắng một hồi, mắng xong thì cho ta đưa Bát tỷ rời đi.
Ta biết, ông ta vẫn luyến tiếc Bát tỷ.
Rốt cuộc chức vị Thái Tử của ta bị phế, đuổi ra khỏi Đông Cung, trở thành một Ung Vương bình thường không màng thế sự.
Trước khi đi Bát tỷ có tới tìm ta mời ta đi lưu lạc giang hồ với nàng ấy.
Ta nói sau này lại đi, triều cục còn chưa xong, ta sợ hoàng thúc sẽ làm gì đó gây cản trở.
Phụ hoàng đối với ta cũng không tệ, có lẽ là biết ta bị thua thiệt cho nên phủ Ung Vương được bày trí ở nơi khá tốt, nhóm người ở Đông Cung cũng được đưa đi theo ta.
Nơi này chỉ có một người biết được thân phận thật sự của ta đó chính là Mã ma ma.
Đằng nào cũng phải có người hầu hạ thay y phục linh tinh, đánh yểm trợ cho ta.
Tuổi tác của Mã ma ma chưa lớn, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng làm việc cực kỳ giỏi giang, giỏi như thế nào ư?
Có lẽ chính là khi hoàng thúc tới cửa bái phỏng, biết rõ là ta vẫn đang ở trong phủ nhưng lại trợn mắt nói dối ta đã đi ra ngoài.
Bà ấy biết ta muốn gặp người nào và không muốn gặp người nào.
Có điều ta không ngờ, người hoàng thúc này của ta lại trực tiếp xông vào, ăn vạ không chịu đi, còn gọi người hầu của ta châm trà cho ông ta.
Không còn cách nào khác, ta đành phải ra mặt tươi cười đi tiếp đón.
“Đã để hoàng thúc đợi lâu, không biết trà trong phủ của ta có làm cho hoàng thúc vừa lòng không?”
“Trà trong phủ Ung Vương so ra còn kém hơn trà của Đông Cung một chút.”
Ông ta cười nhưng bên trong ta biết ông ta không cười.
Một con người đã năm mươi tuổi nhưng tinh thần lại như ba mươi.
Còn rất biết cách nói chuyện.
“Vậy chi bằng mời hoàng thúc rời bước đến Đông Cung để thưởng thức.” Ta cười nhạt.
Ông ta buông chén trà: “Ung Vương điện hạ vì Bát công chúa mà chấp nhận bỏ đi ngôi vị Thái Tử, hiện giờ việc này trở thành đệ nhất kỳ văn đương đại, trên lưng treo thanh danh bị bêu xấu, Ung Vương điện hạ không muốn rửa sạch nỗi nhục quay về Đông Cung sao?”
Hóa ra đây là lý do ông ta tới đây.
Muốn thấy dã tâm của ta, tranh quyền đoạt thế, hoàng thất rung chuyển sau đó ông ta sẽ nhân lúc hỗn loạn mà bình định sau đó đoạt ngôi?
Đã là người năm tuổi rồi nhưng có thể biết điểm dừng được không?
Phụ hoàng của ta mới sáu mươi nhưng còn có thể sinh cho ta một vị đệ đệ với phi tần, cũng là điển hình cho việc cố gắng không ngừng nghỉ.
Hai huynh đệ này đúng là giống nhau như đúc.
“Ta làm rối loạn nhân luân, vi pháp thiên đạo, vì thế nhân bất sở dung, chỉ sợ là khó mà tái thế, chỉ đành cô phụ ý tốt của hoàng thúc rồi.” Trước sau ta vẫn trả lời như vậy, dáng vẻ như hối hận vô cùng, đau đớn tột độ.
Theo sau đó là ánh mắt nhìn ông ta một cách sâu kín.
“Không biết vị tỷ tỷ kia của ta đã bị phụ hoàng đưa đi nơi nào, ai… Hoàng thúc có biết không? Nếu hoàng thúc biết nhất định phải nói với ta một câu để thành toàn chuyện tốt của ta với tỷ tỷ.”
Ông ta như bị đút phân vào mồm, trân trối nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau mới mở miệng: “Khẩu vị của điện hạ đúng là không giống với người thường, hoàn toàn khác người!”