Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 92: Ai ngược ngươi thì hãy ngược lại (1)




Triêu Ca tao nhã đứng lên, đi đến trước cửa, thần thái vẫn lạnh nhạt như cũ, ung dung gật đầu một cái, sau đó đệ tử Thần Sơn kia mới nói tiếp: "Đại sư huynh, Chưởng môn sư phó, Hòa trưởng lão và các vị sư thúc biết hôm nay huynh trở lại, đang ở Vô Lượng điện chờ huynh!"

"Ừ." Triêu Ca toàn thân áo trắng, phiêu dật như thần tiên, đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm, nói: "Bây giờ ta đi gặp Chưởng môn sư phó và các vị sư thúc, một lát nữa mới mở tiệc chào đệ tử mới gia nhập Thần Sơn, đến lúc đó ta sẽ cho người đến bao cho ngươi."

"Ừ." Lâm Hồi Âm đáp một tiếng, Triêu Ca nhìn nàng chằm chằm sau đó cũng xoay người, không quay đầu một cái rời đi cùng vị đệ tử kia.

***

Thần Sơn mỗi năm đều mở đại tiếc chào đón đệ tử mới, thời gian tiến hành là buổi trưa tại sảnh giáo đường.

Sau khi Lâm Hồi Âm đến giáo đường cảm thấy không khí chào đón lính mới ở đây cũng giống như lúc nàng vừa đỗ đại học vậy.

Chỉ khác ở chỗ, học sinh trong thời hiện đại sẽ xách ghế xếp nhỏ để ngồi còn toàn bộ đệ tử Thần Sơn ở nơi này đều ngồi trên chiếu.

Đệ tử Thần Sơn mới cũng phân chia đẳng cẩm, tuy nhiên không dựa theo lớp một lớp hai mà xếp hàng, mà thuận theo Giáp Ất Bính mà vào xếp vị trí.

Lớp học đã chia khi tuyển chọn, nhìn tư chất của mỗi đệ tử kia cũng đã phân chia xong, mỗi ban chỉ có ba mươi người.

Thật ra với tư chất của Lâm Hồi Âm, vốn dĩ Thần Sơn rất khinh thường, cho dù có thu nhận thì cũng xếp vào một lớp kém nhất, tuy nhiên vì Hoàng Thái tử Triêu Ca đã cố ý chỉ đích danh cho Thừa tướng đại nhân mà ông ta lại muốn lấy lòng Triêu Ca nên đã chiếu cố cho nàng vào ban Giáp.

Trong giáo trường có các đệ tử cũ được phái đến để đón tiếp người mới, vậy nên Lâm Hồi Âm được mỗi đoàn sư huynh dáng dấp dũng mãnh chỉ dẫn cũng nhanh chóng tìm được ban Giáp.

Trước mắt đã chật kín người ngồi, chỉ còn hai chỗ trống ở phía cuối, vậy nên Lâm Hồi Âm chỉ có thể chọn một trong hai, liền nhắm mắt tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống.

Bởi vì hằng năm Thần Sơn đều thu nhận đệ tử mới, lúc mới bắt đầu, có thể chưa dủ tuổi vậy nên đến bây giờ vốn dĩ đệ tử đến Thần Sơn bái sư học nghệ đều trạc tuổi Lâm Hồi Âm. Lúc này chưởng môn và các trưởng lão vẫn chưa đến, mọi người tuổi tác cũng không chênh lệch nhau mấy nên trao đổi, kết bạn với nhau, làm cho giáo đường trở nên náo nhiệt.

Đối với các lớp khác, Lâm Hồi Âm không hề quan tâm, nhưng với ban của mình, nàng cũng cẩn thận quan sát một chút.

Ngồi cạnh nàng là một cô gái, mái tóc đen nhanh được cắt chỉnh tề, nàng ta rất an tĩnh cúi thấp đầu, chăm chú đọc sách. Lúc Lâm Hồi Âm vô tình đảo mắt qua quyển sách kia, phía trên vẽ đầy hoa văn vặn vẹo, nhìn nửa ngày một chữ nàng cũng không hiểu, chỉ cảm thấy loại đó giống như là sách dạy thuật chú xưa.

Phía trong cô gái đọc sách là hai người đàn ông, đang khoác lác nói chuyện trên trời dưới đất với sáu người khách, nội dung bọn họ nói Lâm Hồi Âm đều nghe thấy, xuất thân của mỗi người cũng không tệ, có người là con của tướng quân tiên giới, cũng có con của văn võ bá quan, nói tóm lại ở thời hiện đại thì cũng là con cha cháu ông.